-Dậy! Đến giờ thử thuốc!
Vị cô nương đến đạp ta ngã từ giường xuống đất, sau ba ngày ở đây, ta biết được vị cô nương trước mắt này tên Lý Nghệ Kỳ, còn vị đường chủ kia tên Lý Nghệ Hoằng. Cô nương này 17 tuổi, so ra lớn hơn ta 3 tuổi, nàng ta có một niềm đam mê cháy bỏng với độc dược và ta chính là một cái chuột bạch chính gốc thử thuốc độc nàng sáng chế.
-A ui! Đá cũng thật đau, sau này không ai thèm lấy ngươi cho xem.
-Ngậm miệng! Đừng để đến lúc ta cắt lưỡi ngươi.
Ta nhìn Lý Nghệ Kỳ, nàng cũng nhìn lại ta, hai chúng ta nhìn nhau thắm thiết, à không không, phải là đấu mắt nảy lửa. Rồi như không chịu nổi, nàng khẽ chớp hàng mi của mình, ta cười đắc thắng không nhanh không chậm bê bát thuốc đen xì đổ vào mồm.
-Uống xong rồi, mau mau đem nước rửa mặt các thứ cho ta, còn nữa đem đồ ăn sáng lên.
-Tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Hai chúng ta lại đọ mắt, sau vài giây nàng nhắm lại đôi mắt lạnh lùng phất tay cho người mang đồ lên.
-Ngoan ngoãn như vậy từ đầu có phải hơn không.
-Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?
“Bốp” ta thẳng tay tát vào mặt nàng, trêи khuôn mặt trắng nõn mịn màng hiện lên rõ ràng dấu tay ta.
-Lý Nghệ Kỳ, ngươi là muốn sao?
-Chủ nhân, nô tỳ đã sai, cảm ơn người đã trách phạt.
-Còn không mau ra ngoài?
Ta nhẹ bẫng nói với nàng, nàng không dám trái ý ta liền thối lui. Các ngươi không nên mắng mỏ gì ta a~ chỉ là ta vô tình phát hiện nàng thích bị ngược hay còn gọi là M, nàng là một M chính hiệu!
Ăn xong điểm tâm ta thong thả ra ngoài, thấy tiểu Hạt cùng tiểu Hâm đang phơi nắng bên ngoài, tiểu Hạt là một chú cóc đỏ còn tiểu Hâm là một chú chuột bạch. Hai đứa chúng nó cùng nhắm mắt quay mặt về phía mặt trời.
-Này Tiểu Hạt, tiểu Hâm, các ngươi biết đường chủ ở đâu không?
-Ộp ộp…
-Chít chít…
-Đa tạ đa tạ.
Các ngươi đừng nghĩ ta điên, ta mới không phải bị điên, ta sở hữu trí IQ vô cực chứ đừng đùa, chẳng qua từ khi đến đây, ta phát hiện ta có khả năng nói chuyện với động vật, hai đứa nói đường chủ đang trong phòng muội muội, thật hết chịu nổi cái tên này, lúc nào cũng dính lấy Lý Nghệ Kỳ, làm như tách xa nàng hắn thiếu không khí để sống vậy.
-Đi ra ngoài!
-Muội muội để ca ca thay áo cho muội.
-Ta nói ra ngoài.
“Rầm” một tiếng tên Lý Nghệ Hoằng bị đạp bay ra ngoài, hắn thấy ta thì vội vàng chỉnh lại y phục rồi chạy đi mất. Thật tình ở cả cái Độc Môn cốc này ai cũng biết hắn bị muội muội ngược đãi, ngại ngùng cái gì a~
-Còn không ra ngoài cho ta! Hay muốn thêm một cước nữa.
-Quỳ xuống!
Nghe thấy âm thanh của ta chứ không phải Lý Nghệ Hoằng, Lý Nghệ Kỳ ngoan ngoãn nghe lời quỳ gối xuống, ta chợt thấy bản thân có chút biến thái.
-Đối với ai ngươi cũng nghe lời vậy sao?
-Không có, nô tỳ chỉ nghe lời một mình chủ nhân.
-Nếu ngày đó không phải ta hất lọ thuốc của ngươi mà là người khác thì sao?
-Ngoài chủ nhân không ai dám đánh nô tỳ, tất cả đều nghe lệnh nô tỳ.
Ta nghe xong gật gù, hoá ra nàng là có quá nhiều cưng chiều nên khi bị ta đánh mới thành ra như vậy. Hôm ấy là ngày đầu tiên ta đến đây, sau khi ta về phòng nàng ngay lập tức sai người đưa cho ta một lọ thuốc màu xanh lục, tuy rằng ta miễn dịch với độc tính nhưng ta thực lòng không muốn uống, nàng ép ta uống không được liền nói chính vì sự yếu hèn này của ta khiến sư nương mất. Giận quá mất khôn, ta đã thẳng hất lọ thuốc, cả hai chúng ta đều sửng sốt, ta chưa kịp mở lời nói xin lỗi thì nàng đã quỳ xuống ôm chân ta gọi chủ nhân. Từ lúc đó mối quan hệ buồn cười này của chúng ta bắt đầu.
-Này, giả dụ, chỉ là giả dụ thôi đấy, người hất thuốc là một người khác?
-Chưa chắc hắn đã mang lại cảm xúc tuyệt vời như chủ nhân.
Nghe xong ta sặc nước miếng ho đến sặc sụa, Lý Nghệ Kỳ như tri kỷ thay ta xoa lưng.
-Ngươi, một cô nương, nói vậy không biết ngượng ngùng?
-Trước mặt chủ nhân, nô tỳ mới không cần cái thứ đó.
-Ngươi đối xử với ca ca của mình có chút… bạo lực??
-Còn không phải do hắn quấn quít lấy nô tỳ không buông, hừ, càng ngày càng bám như keo dính da chó.
Nghe câu so sánh của nàng ta có chút buồn cười, Lý Nghệ Hoằng, một cái võ công quỷ khóc thần sầu, dụng độc không ai bằng, đường chủ Độc Môn lại bị chính muội muội hắt hủi, ta cười đến hả hê cũng có chút thương cảm cho hắn.
-Lý Nghệ Kỳ, ta nghe nói ngoài tiểu Thính, tiểu Hạt, tiểu Hâm còn một cái nữa tên là cái gì tiểu…
-Là tiểu Tam.
-Tiểu Tam? Khụ, ha hả, trời ạ sao lại có thể đặt là tiểu tam đây.
-Tiểu Tam vốn là một con khỉ, được nhận nuôi thứ ba nên ca ca đặt nó là tiểu Tam.
-Sao ta chưa bao giờ thấy nó?
-Tiểu Tam thường ở trêи cây cả buổi, nó thường chỉ quấn lấy nô tỳ nhưng mỗi khi thấy nó nô tỳ lại nghĩ đến ca ca, thật chướng mắt!
-Ra vậy… Lý Nghệ Kỳ, đừng xưng nô tỳ nữa, ta nghe không quen.
-Vậy chủ nhân muốn như nào?
-Cũng không gọi ta chủ nhân, xưng hô bình thường là được.
-Có thể không xưng nô tỳ nhưng ta sẽ nhất quyết gọi chủ nhân.
Ta không nói trước bàn tay vỗ thật mạnh vào ʍôиɠ nàng, ngay lập tức nàng ôm chân ta cọ cọ như một tiểu miêu.
-Nghe lời ta hay không?
-Có a~ ta nghe, ta nghe, tiểu Ninh mau vỗ ta nữa đi.
-Thật ngứa tai!
Tay phải ta vỗ liên tục vào ʍôиɠ nàng, ta có cảm giác ta chính xác là một vị đại thúc biến thái, nàng nằm vật trêи sàn, ánh mắt mê ly nhìn ta.
-Nữa đi, tiểu Ninh ta muốn nữa.
-Sắp có người đến!
Lời nói vừa thoát khỏi mồm ta nàng lập tức chỉnh quần áo đứng dậy, cả người toát ra vẻ âm hiểm lạnh lùng, ta có chút phục nàng, đổi sắc mặt cũng thật nhanh, hẳn là nàng nên đi đóng phim mới đúng.
-Thưa nhị đường chủ, thuốc đã được đem tới.
-Đặt trêи bàn cho ta rồi cút ra ngoài.
-Là nhị đường chủ.
Ta cũng chẳng nói cầm cái bát tu sạch, nàng mỉm cười đến hài lòng dựa vào ngực ta.
-Ta cảm giác ta có chút thích tiểu Ninh.
-Ta thấy là ngươi nên cách xa ta thì hơn.
Dứt lời ta liền bước ra ngoài, ta còn cần tìm Lý Nghệ Hoằng có việc. Lý Nghệ Kỳ nhìn bóng lưng thẳng tắp của người kia có chút ʍôиɠ lung, nàng biết bản thân mới không phải một nữ tử dễ dãi, hàng trăm cặp mắt bị móc đi chỉ vì nhìn nàng, lần đầu tiên có người như vậy khiến nàng muốn ngả vào lòng dù rằng chỉ mới quen, chủ nhân của ta, tiểu Ninh của ta, cũng là vật thử thuốc của ta!!
Tác giả: Nghĩ mãi mới xây dựng được nhân vật Lý Nghệ Kỳ, có ai thấy truyện bất hợp lý chỗ nào không? Nói cho trẫm biết với! Còn nữa, M là trong SM. Không biết có thể dùng google-sama.
Chương 42
-Đến giờ thử thuốc!
Lý Nghệ Kỳ lại như thường lệ đạp ta xuống giường. Thật không may cho ta hôm nay dưới sàn đất có một vật sắc nhọn, nó đâm vào eo ta.
-Lý Nghệ Kỳ, ngươi phát điên cái gì a!!
Ta ngồi dậy rút ra một mảnh gỗ nhỏ, thật không ngờ chỉ một mảnh gỗ lại ghim sâu vào như này.
-Mau chuẩn bị nước tắm cùng điểm tâm cho ta.
-Ngươi bị thương rồi!
-Không sao, sẽ ổn nhanh thôi.
Nàng liếc nhìn ta, ta ở đây đến nay đã tròn 1 tuần, đợi ba ngày nữa ta sẽ rời đi. Sư tỷ cùng tiểu khả ái còn giận ta, Trầm cô nương có đến mấy ngày không gặp mặt, ta định tối nay sẽ đến thăm nàng một chuyến tiện thể nói kế hoạch cho nàng nghe.
Bưng bát màu nâu pha chút đỏ đổ vào miệng, loại thuốc ngày hôm nay thực đắng, đắng hơn mấy hôm trước cộng lại, hơn thế còn có vị tanh của máu.
-Thực ngạc nhiên vì đến giờ tiểu Ninh chưa từng trúng loại độc nào làm ta phải thử trêи người khác.
-Với ta mà nói, độc không phải lúc nào cũng chết mà thuốc không phải lúc nào cũng chữa được bệnh.
-Ồ, vậy sao? Tiểu Ninh có từng đọc qua sách y?
-Không có.
-Vậy tại sao có thể chắc chắn?
-Ngươi nghiên cứu độc dược chắc hẳn biết hơn ta, còn cần ta giải thích sao.
-Khanh khách, thật thú vị thật thú vị.
Nàng dựa vào lòng ta, bàn tay sờ đến vết thương ở eo ta ấn một nhát, kỳ thực vết thương nhẹ có thể liền ngay nhưng ta không muốn nàng nghi ngờ, nên giờ ăn đau cũng chỉ có ta chịu.
-Ngươi nhưng là ʍôиɠ nhỏ ngứa ngáy?
-Vậy thì phiền…
Chưa để nàng nói hết ta đã vỗ một nhát thật mạnh, nàng kêu một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng ta.
-Muốn nữa, ta muốn nữa…
Ta bóp cằm nàng ép nàng nhìn ta, đôi mắt nàng mang đầy sự chờ mong. Ta thực không biết nàng có tình cảm gì với ta hay chỉ là hứng thú nhất thời. Liệu nàng có dùng ánh mắt này nhìn kẻ khác? Liệu nàng có vì bị người khác đánh mà lao vào lòng hắn? Tuy nàng đã trả lời nhưng ta vẫn không yên lòng, mà xét cho cùng, ta với nàng có khi sau lần này sẽ chẳng gặp lại nhau, việc gì ta phải suy nghĩ quá nhiều như vậy. Chúng ta chẳng qua là trêи quan hệ bèo nước gặp nhau, ta vì muốn tránh mặt sư tỷ cùng tiểu khả ái để các nàng suy nghĩ thêm, Lý Nghệ Kỳ muốn có người thử thuốc cho nàng ấy, giờ ta có rời đi cũng chẳng có gì sai, chẳng có gì để nuối tiếc.
-Tướng công, không có nàng mọi thứ đang loạn lên, mau trở về.
Tiểu hồ ly dùng tâm ngữ trò chuyện cùng ta, có thể thấy đại sư huynh cùng nhị sư huynh đã cuống cuồng cả lên, sư tỷ cùng tiểu khả ái cũng không ngừng tự trách, Ngữ Dung muốn về lại Hoa Nguyệt giáo phái người tìm ta, may sao có lục sư muội đang cố trấn an mọi người.
-Phiền nàng nói với các nàng ngày mai ta sẽ về, các nàng có hỏi thì cứ nói ta bị thương nhẹ giờ mới lành.
Vết thương ở eo thực sự đúng lúc, mai ta còn có cớ để nói, đêm nay nhất quyết phải gặp Trầm cô nương.
-Tiểu Ninh, ngươi thất thần khi nói chuyện với ta.
-Ta muốn đi.
-Đi? Đi đâu?
-Ngươi mới không cần biết, nhưng ta có vài lời…
-Ngươi tưởng Độc Môn cốc muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
-Im lặng nghe ta nói hết.
-Ta mới không cần!!
Tay phải ta liên tiếp hạ trêи ʍôиɠ nàng, lúc này nàng mới chịu yên tĩnh trở lại, tiểu miêu cất đi móng vuốt meo meo đòi ta cưng nựng.
-Ở chung với ngươi không lâu, tuy nhiên ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, hoặc tỷ muội cũng tốt, mỗi người một tính, ta không thể bắt ngươi sửa nhưng cũng đừng giết người quá độ. Ngươi đừng tưởng ta không biết ngày ngày có đến vài nam nhân chết vì độc của ngươi.
-Là bọn hắn đáng tội chết!
-Hừ, đáng tội chết hay không ngươi cũng không nên giết quá nhiều người như vậy.
-Được rồi a~ ta nghe lời ngươi.
-Dựa vào thái độ này của ngươi là nghĩ ta không ra khỏi được Độc Môn cốc?
-Ta tự tin về bố trí Độc Môn cũng như thuộc hạ.
-Vậy được, ta chỉ có vài lời vậy thôi. Chuyển lời đến ca ca ngươi đa tạ mấy hôm đã chiếu cố ta.
Nghe nhắc đến Lý Nghệ Hoằng, đôi mắt đang đầy vẻ mơ màng của nàng chuyển về lạnh lùng, nàng luôn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Nghệ Hoằng và dùng ánh mắt sắc độc nhìn người khác, ta thực có chút không hiểu tại sao nàng lại có thái độ như vậy với mọi người, bất quá ta sẽ không hỏi, ta cảm giác chuyện này sẽ đánh động đến quá khứ của nàng.
-Tiểu Ninh, ngươi rời đi ta phải làm sao?
-Ngươi sống mười bảy năm như nào thì giờ vẫn sống vậy.
-Lúc trước ta chưa biết ngươi, bây giờ ta đã gặp ngươi.
Ta im lặng không nói gì, nàng cũng im lặng theo ta, cánh tay khẽ xiết chặt vạt áo ta.
-Được rồi, 15 ngày rằm hằng tháng ta sẽ tới thăm ngươi.
-Ngươi làm như có thể rời khỏi đây vậy!
-Nếu ngươi tự tin về bố cục cùng thuộc hạ của ngươi thì ta tự tin vào thân pháp của ta.
Chúng ta lại tiếp tục chìm vào im lặng, một lúc lâu sau Lý Nghệ Kỳ cất lời mang theo chút van xin.
-Đừng rời khỏi ta được hay không? Ta sẽ không bắt ngươi thử thuốc, sẽ tìm cách chữa tay cho ngươi, cùng ngươi làm hảo tỷ muội sớm tối bên nhau.
-Ta còn có việc của bản thân, không giấu gì ngươi, ta đã có người trong lòng, không phải một mà là bốn cô nương, còn một người nữa đang ngày đêm trông mong ta.
-Ngươi nói cái gì? Cô nương? Ngươi là…
-Nữ nhân cũng có thể yêu nữ nhân a, hơn nữa không thua kém gì nam nhân.
-Hoang đường, ngươi sao lại có thể có ý nghĩ như vậy.
Nàng từ lòng ta ngồi dậy rời đi, ta nhìn ra ngoài, không ngờ chúng ta đã nói chuyện tới tận trưa. Thôi vậy cũng tốt, nàng sẽ bớt mong chờ ta quá nhiều, gọi hạ nhân chuẩn bị bữa trưa, ta bắt đầu tính toán kế hoạch trong đầu, ta sẽ xử lý thật tốt mọi chuyện.
Chương 43
Đêm đến, ánh trăng bị mây che phủ, những ngôi sao cũng không thoát khỏi, xem ra sẽ có trận mưa lớn vào ngày mai. Ta qua phòng của Lý Nghệ Kỳ, nhìn nàng an ổn ngủ như một tiểu cô nương vô hại có chút không kìm được hôn lên trán nàng, chính xác là nụ hôn tạm biệt. Để lại trêи mặt bàn bốn chữ “ngày rằm hằng tháng”, ta quay lại nhìn nàng một lần nữa rồi ẩn vào màn đêm, rút ra tiên kiếm, ta một đường ngự kiếm phi hành, tu tiên cũng thật tốt, chẳng cần bản đồ hay google map, đầu ta đã tự có đường, vì phi nhanh nên chẳng mấy chốc ta đến nơi, quanh huyện phủ chìm vào yên lặng. Ta vòng ra sân sau, căn nhà cũ kỹ giờ thủng thêm ở cửa sổ, trời nay có chút lạnh, nàng ngủ không biết có an ổn. Bước vào trong nhìn người nằm trêи giường, gầy đi một vòng, trêи mặt bàn còn một mẩu bánh mì khô khốc, lòng ta đau xót không nói được thành lời, ta vội tìm một khách điếm, đột nhập vào đó nấu tạm một bát mỳ cho nàng rồi bưng về.
-Tương Tương, dậy thôi, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.
Nàng lờ đờ mở mắt không thấy ai, ta vẫn theo thói quen tàng hình không cho nàng nhìn thấy.
-Chắc là ta quá nhớ nàng nên nghe thấy thanh âm của nàng đi.
-Nào, nhanh dậy ăn, mỳ nguội không ngon đâu.
-Nàng trở về? Nàng trở về thật rồi sao?
-Ân, đúng vậy, ta trở về, mau ra ngồi ăn mỳ.
Trầm Tương Tương kϊƈɦ động giơ hai bàn tay, ta hiểu ý liền đưa một bàn tay cho nàng cầm lấy, nàng cười như một đứa trẻ nhưng ta có thể thấy nước mắt nàng tuôn rơi.
-Thật tốt quá nàng về rồi, mấy tuần nay ta nói chuyện không ai đáp lời, ta còn tưởng ta bị điên, nàng chỉ là do ta tưởng tượng ra, nhưng may quá nàng về, nàng về với ta.
Trầm Tương Tương nói chuyện có chút lộn xộn, đôi mắt trong veo của nàng như muốn nhìn thấy ta, ta im lặng không nói chỉ là kéo nàng ra bàn ăn rồi ấn nàng ngồi xuống ghế.
-Ăn xong bát mỳ này rồi tiếp tục nói.
Nàng như bị bỏ đói lâu ngày ăn vội vàng bát mỳ, may mắn đi đường đã nguội bớt không ta sợ nàng bị bỏng, nàng ăn xong một cách nhanh chóng xoa xoa cái bụng của bản thân.
-Ta vẫn có chút đói.
-Đêm đến ta khó tìm nơi bán đồ ăn, cái này ta phải vụng trộm vào khách điếm người khác làm cho nàng.
-Nàng không sao chứ, không ai phát hiện chứ?
-Bọn hắn ngủ say như chết, với lại ngoài nàng ra không ai biết được ta.
-Thần kỳ vậy sao? Tướng công, nàng nói xem, nàng sẽ theo ta mãi mãi có phải không?
-Ha hả, nàng vừa gọi ta tướng công.
-Bao… bao giờ? Ta… mới không phải ta gọi a~ nàng nghe nhầm rồi.
-Được rồi là ta nghe nhầm, ai nha trời nóng ghê, mặt nàng cũng đỏ bừng rồi.
-Nàng… yên lặng… không cho nàng nói!!
Ta cười cười dọn bát đũa xuống mang nước cho nàng xúc miệng, chúng ta cùng nhau nằm xuống giường, tuy ta đã trải lên một lớp đệm nhưng vẫn cứng đến đau lưng.
-Tương Tương, ta có chuyện muốn nói cùng nàng.
-Ân, ta nghe.
-Vài ngày sau ta sẽ đem nàng rời khỏi đây lên kinh thành.
-Sao? Sao cơ? Thực sự có thể rời khỏi đây?
-Đúng vậy. Ta có một tửu lâu trêи kinh thành, và nàng chính là người quản lý.
-Ta? Nhưng là chữ nàng dạy ta còn chưa thuộc hết.
-Không sao. Lên đó ta sẽ tiếp tục dạy nàng. Tiện thể dẫn nàng đến gặp gia gia.
-Không, xin nàng đừng. Ta có thể rời khỏi đây theo nàng lên kinh thành quản lý tửu lâu nhưng nhất quyết không gặp lại gia gia!
Thấy nàng kϊƈɦ động ngồi hẳn dậy, ta ấn nàng xuống giường, ôm nàng vào lòng vỗ về.
-Được rồi không gặp thì không gặp, lên kinh thành nếu nàng thích nam nhân nào thì bảo ta, ta sẽ sắm đủ sính lễ cho nàng không để nàng chịu thiệt thòi.
-Nàng không cần ta?
-Đâu có. Sao ta lại không cần nàng cho được, ta vì tương lai của nàng mà lo nghĩ thôi.
-Nàng muốn đẩy ta cho nam nhân khác.
-Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là hợp tình hợp lý. Hơn nữa ta đâu ép nàng thành thân, ta nói là nếu nàng tìm được ý chung nhân mà.
-Ta đã gọi nàng là tướng công thì sẽ theo nàng cả đời.
-Đó chỉ là ta trêu nàng thôi, nàng có thể không cần gọi ta tướng công nữa.
-Ngươi!! Ngươi là không cần ta nữa!! Vậy được!! Lên kinh thành ta sẽ nhanh chóng tìm một nam nhân!!
-Nàng biết ý ta không phải vậy…
-Vậy giờ ngươi muốn sao? Ý ngươi là muốn ta làm sao?
Nàng vùng vằng giãy khỏi ngực ta, ta càng ôm nàng chặt hơn, tiếng thút thít vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
-Ai đừng khóc, ta sai rồi, nàng không cần thành thân cũng được, ta nuôi nàng cả đời.
-Bại hoại, xấu xa, ta là muốn theo nàng, vậy mà nàng đẩy ta đi.
-Hảo hảo, ta bại hoại, ta xấu xa, đừng khóc nữa ta mới không muốn nàng rơi nước mắt vì ta, cho dù có cũng là giọt nước mắt hạnh phúc.
-Ta… ta mới không có khóc!!
-Đúng rồi, nàng không khóc, là ta khóc nên mắt nàng mới đỏ.
-Đáng ghét, cư nhiên trêu ta!
Nàng rúc vào lồng ngực ta gối đầu lên tay phải ta, bàn tay đưa lên chạm tới khuôn mặt ta.
-Bình thường nàng sẽ dùng cả hai tay ôm ta, sao hôm nay lại không ôm ta như mọi khi?
-Không giấu gì nàng, ta chẳng may đi dưới nắng phế mất một cánh tay trái.
Ánh mắt nàng lại đỏ lên, cái tiểu cô nương này sao lại dễ khóc như vậy cơ chứ.
-Nào đừng khóc, nàng khóc ta sẽ đau lòng.
-Nàng tại sao lại đi dưới nắng cơ chứ, ngu ngốc, ngu ngốc!! Nhỡ đâu không phải là cánh tay mà nàng bị tiêu tán thì sao?? Nàng có nghĩ đến nàng còn có ta không?! Làm ơn đừng như mẫu thân bỏ ta mà đi.
-Được rồi. Bây giờ không phải ta đang ở với nàng sao. Đêm cũng khuya đi ngủ thôi, trong vài ngày nữa ta không thể đến tìm nàng, đừng trách ta nhé.
-Nàng muốn đi đâu?
-Có đại sự cần ta giải quyết, yên tâm ta sẽ quay về đưa nàng lên kinh thành.
-Ân, tất cả nghe theo nàng.
Một hồi Tương Tương đã ngủ thật ngon trong lòng ta, tay phải ta khẽ chạm lưng nàng, xương nàng đâm vào lòng bàn tay ta phát đau, đợi lên kinh thành ta sẽ bồi bổ nàng, quyết không để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Tờ mờ sáng ta tách đầu nàng khỏi cánh tay ta, khuôn mặt vốn đang ngủ ngọt ngào trở nên đầy bất mãn, ta vỗ nhẹ má nàng ấy để nàng ấy yên lòng ngủ tiếp, chạy ra bên ngoài tìm những quán điểm tâm sớm, ta mua ít quẩy nóng cùng cháo thịt cho nàng, khi nàng dậy mong sẽ chưa nguội hẳn. Ta lại một mạch ngự kiếm về sư môn, trong phòng ta lại như cũ, sư muội ôm gối đầu của ta, sư tỷ ôm chăn, Ngữ Dung ôm quyển sách ta hay đọc.
-Hừ, các nàng yêu nàng thật nhiều a tướng công~
Giọng tiểu hồ ly quanh quẩn bên tai ta, ta chính xác bắt lấy tay nàng kéo nàng vào lòng.
-Linh nhi, dấm chua cũng ngày càng nhiều.
Ta điểm nhẹ xuống cánh môi nàng, nàng ôm lấy cổ ta tiếp nhận nụ hôn từ nông thành sâu, tiểu hồ ly bỗng đẩy ta ra cười đến mị hoặc.
-Tướng công, lần này nàng phải cảm ơn ta thật nhiều đấy.
-Sao cơ?
Tiểu hồ ly rút ra từ túi trữ vật một bông hoa nho nhỏ màu đen, ta bỗng dưng hiểu ra tại sao mấy ngày nàng không đi theo ta cũng không liên lạc với ta, hoá ra là giúp ta tìm hoa Tầm Ma.
-Cũng không quá vất vả, thật buồn cười khi hoa Tầm Ma bị một nữ nhân chê xấu xí quăng ra ngoài, đúng lúc ta đi ngang qua thấy được.
Tuy nàng nói vậy nhưng ta biết nàng đã đi qua không ít nơi, nàng vì ta như vậy bôn ba, lòng ta vừa ngọt lại vừa đắng.
-Linh nhi, xin lỗi nàng ta thực vô dụng.
-Nàng không có vô dụng, thôi nào, nàng thành tiểu cô nương khóc nhè từ bao giờ vậy?
Ta lau đi giọt nước mắt vương trêи mặt, cầm lấy bông hoa từng ngụm ăn vào, ngay lập tức ta cảm thấy hắc ám lực lượng dần tan rã, cánh tay trái lâu ngày không dùng rút cuộc đã cử động được. Một lần này là ta mừng đến phát khóc!
Chương 44
Trời mưa tí tách, phán đoán của ta quả không sai, ta tạo một kết giới để không khí lạnh không lọt vào phòng tránh ảnh hưởng tới các nàng. Ngữ Dung tỉnh lại đầu tiên, nàng ngước đôi mắt ʍôиɠ lung còn ngái ngủ nhìn về phía ta, ta mỉm cười đáp lại nàng. Rồi không báo trước nàng lao về phía ta, ta vui vẻ mở rộng vào tay đón nàng.
-Tướng công, nàng rốt cuộc cũng trở về, ta thật nhớ nàng, thương thế của nàng như nào? Để ta xem một chút.
-Ổn rồi, không sao đâu mà, nàng còn buồn ngủ thì có thể ngủ thêm.
Ta ôn nhu vỗ lưng nàng, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nàng. Dường như nàng nhận ra điều gì đó, khuôn mặt nàng lộ vẻ sững sờ rồi vui mừng.
-Tay… tay nàng lành lại rồi sao?
-Ân, nhờ Linh nhi tìm được hoa Tầm Ma giải hết hắc ám trong cơ thể ta.
-Thật may mắn, nàng đúng là được lão thiên chiếu cố, lúc nào cũng trong hoạ gặp phúc.
Có vẻ tiếng nói chuyện của chúng ta đánh thức sư tỷ, người vươn đôi vai để lộ thanh mảnh trắng noãn ngọc thủ.
-Sư tỷ, sớm.
-Ninh nhi, sớm…
Nàng ngừng lại vì cảm giác có điều không đúng, nhìn lại ta vẫn đang ngồi ngay ngắn uống nước trà.
-Ninh nhi, muội về rồi, làm ta lo muốn chết, mấy ngày muội có ổn không, là ai dám bắt muội đi?
Sư tỷ hỏi một loạt rồi ngừng lại, có vẻ nàng nhớ ra vẫn đang giận ta, hừ lạnh một tiếng không nói nữa nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía ta.
-Sư tỷ, đừng giận ta nữa được không? Ta không phải muốn giấu, chỉ là không biết phải nói với tỷ như nào.
-Ngươi định có một hậu cung rồi mới nói ta? Hay muốn giấu được bao lâu thì giấu?
Sư tỷ trầm xuống, giọng nói có chút chua xót, nàng đường đường là một công chúa, vậy mà chỉ vì ta… càng nghĩ càng thấy mình không ra gì, ta dứt khoát cầm tiên kiếm cứa một đường lên cổ tay.
-Nàng làm gì vậy?
-Ninh nhi, ngươi điên sao?
-Ta, Du Mạc Ninh, dùng huyết để thề, một ngày ta còn sống, tình cảm cho các nàng tuyệt đối không đổi, ta không cần công danh lợi lộc chỉ mong một đời bình an bên cạnh bảo hộ các nàng, không để các nàng chịu uỷ khuất. Nếu ta phản bội lời thề, lập tức sẽ chảy máu thất khiếu đến chết. Nếu lão thiên nghe lời thề của ta, sai thiên lôi nổ một đạo sấm để minh chứng cho ta!
Tức thì bên ngoài một loạt sấm to nổi lên, hai nàng vội ôm lấy ta, nước mắt như mưa.
-Ta đây là làm sai gì rồi? Sao hai nàng lại khóc?
-Ngốc tử, sao lại như thế cắt tay…
-Mau đưa tay ta băng bó!
-Tướng công, nàng cũng thật không biết lo cho bản thân!
Nhìn ba nàng lo lắng cho ta, tiểu hồ ly thậm chí còn muốn dùng tiên khí chữa lành vết thương cho ta, ta cười đến mức mắt híp lại. Tiểu khả ái cũng đã tỉnh lại từ bao giờ, trêи mặt nàng cũng như vậy vương giọt nước mắt nhìn đến điềm đạm đáng yêu. Ta dùng tay kia vẫy nàng, nàng như một tiểu thố ngoan ngoãn đến cạnh ta.
-Cái này khóc nhè tiểu cô nương.
Ta vừa nói vừa thay nàng lau nước mắt, sư tỷ cùng tiểu khả ái nhận ra ta đã dùng được tay trái, cả hai khuôn mặt lộ rõ vẻ hoan hỉ.
-Ninh, tay ngươi…
-Ân, tất cả là nhờ Linh nhi, trời còn sớm các nàng cứ ngủ thêm, đợi ta đi làm điểm tâm, ta đã tạo kết giới, sẽ không bị lạnh.
-Chúng ta đã không ngủ nổi nữa.
-Vậy chờ ta một chút!
Ta nhờ tiểu hồ ly hoá phép ra chậu nước ấm cho các nàng rồi kéo tiểu hồ ly xuống bếp.
-Ngươi cùng các nàng thề cũng thật sâu đậm!
-Lời thề của ta có cả nàng, nương tử, tại sao mỗi lần nhìn khuôn mặt nàng ta lại thấy bị mê hoặc vậy? Tim ta dường như muốn bay khỏi lồng ngực chạy tới chỗ nàng.
-Chỉ ba hoa là giỏi, miệng nàng cũng thực ngọt, bảo sao các nàng cứ vậy không kiềm chế được tới bên nàng.
-Miệng ta ngọt thế nào không phải nàng biết rõ nhất sao?
-Nàng… ta không nói cùng nàng nữa.
-Linh nhi, tối nay….
-Tướng công, ta là thấy nàng lên đổi tên thành Du Lưu Manh.
-Ể?? Ta nào có lưu manh a~
-Một cái sắc quỷ!!
-Ta là một chính nhân quân tử, không phải, ta là một cái hảo hảo tiểu cô nương, mọi người đều yêu quý, mị hoặc tới cực hạn,…
Không để ta nói xong tiểu hồ ly bóp mũi ta, ta lập tức ngừng nói khó hiểu nhìn nàng.
-Chỉ bằng nàng một cái tiểu cô nương còn đang phát ɖu͙ƈ sao, nhìn ngực nàng xem, so với ngực sư muội nàng còn muốn nhỏ hơn.
-Ta… kiếp trước ngực ta to lắm.
-Khanh khách, liệu có bằng một quả cam?
-Nàng… ta không nói nữa, ta làm điểm tâm.
-Lấy máu của nàng nhỏ vào điểm tâm đi.
-A? Tại sao?
-Hoa Tầm Ma không những giải tan hắc ám còn có thể giữ lại nhan sắc.
-Ra vậy, ra vậy.
Ta tháo băng tay, một lần nữa để máu nhỏ xuống nồi cháo, ta đưa cổ tay lên miệng tiểu hồ ly, nàng quay mặt đi nơi khác.
-Ta sẽ không già đi, với lại tu luyện của ta không được uống máu tươi. Nếu nàng muốn ta có thể chữa thương tay cho nàng.
-Không cần, ta nghĩ ta sẽ để nó lưu lại sẹo, vết sẹo sẽ như một minh chứng nhắc nhở ta phải yêu thương bảo hộ các nàng.
-Ta cũng không nghĩ một người sợ đau như nàng có thể làm vậy.
-Khụ, thực ra, lúc cứa xong nhìn máu ta sợ chết đi được.
-Nàng tiếp xúc với máu đâu phải ít.
-Nhưng là ta vẫn có điểm sợ a~
Chợt có một loài côn trùng nào đó bay qua mặt ta, nó màu nâu, có râu và mùi hôi hám.
-Thiên a~ gián, Linh nhi, bảo vệ ta, gián biết bay.
Tiểu hồ ly dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta rồi phất tay, tiểu cường bay xa 1 vạn 1 trăm 99 triệu km. Ta xoa trước ngực của ta, thật sự đáng sợ nha!
Sau khi làm xong điểm tâm ta bưng lên, bình thường mọi khi sẽ là một bàn tám người ngồi ăn, sư nương sẽ cười hiền lành nhìn chúng ta múc từng muỗng cháo rồi nhéo má ta, nghĩ lại giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
-Ta xin lỗi, ta ra ngoài trước, các nàng cứ ăn đi.
Ta bước ra ngoài thậm chí không cả lập kết giới, dùng khinh công leo lên nóc nhà nhìn rừng núi cùng một màn mưa trắng xoá, xung quanh chỉ có tiếng mưa, nước mưa cư nhiên có vị thật mặn.
-Tướng công!
Tiểu hồ ly cũng không lập kết giới ngồi cạnh ta, mái tóc dài rủ xuống, y phục mỏng manh dính sát người, tuy ta biết nàng không lạnh nhưng vẫn theo thói quen cởi áo trêи người ta xuống khoác vào người nàng.
-Xin lỗi, áo ta cũng quá ướt.
-Không sao, ta biết nàng là lo cho ta.
-Các nàng đã ăn xong chưa?
-Ân, ta đã ép các nàng ăn hết.
-Linh nhi, ta thực vô dụng, nếu không phải vì ta thì sư nương…
-Đừng tự trách bản thân, nàng đã làm hết sức mình, có trách cũng trách ta kéo nàng vào tu tiên giới.
-Ta không thể trách nàng, ta đội ơn nàng còn không kịp, chỉ là ta yếu đuối như vậy sao có thể bảo hộ các nàng chu toàn.
-Ngốc nghếch nhà nàng, chúng ta cũng không phải trẻ nhỏ, tự biết lo cho bản thân.
-Nhưng là…
-Đối với chúng ta, nàng là chỗ dựa tinh thần vững chãi. Chúng ta đều hiểu nàng như nàng hiểu chúng ta.
-Ta…
Ta không nói lên lời nào nữa vì tiếng khóc đã át đi lời ta muốn nói, hôm đó ta dựa vào lòng tiểu hồ ly bật khóc như một đứa trẻ.
Chương 45
-Ninh, ngươi cảm mạo rồi.
-Ta… ta mới không… ắt xì… cảm mạo…
Ta run run quấn chiếc chăn quanh người, ta thật không ngờ chỉ một lần bất cẩn mà lại cảm mạo, các nàng rối rít muốn mời đại phu, ta vội ngăn lại, nhìn một đoàn vì ta rối tinh rối mù ta thật vui vẻ trong lòng, mặt cũng không ngăn được ý cười.
-Nàng đó, ốm mà còn cười được, có thấy khó chịu ở đâu hay như nào không?
-Ta… không có a~
Giọng ta hơi run có chút khô khốc, cổ họng có phần đau nhức, biết thế ta lập kết giới tránh mưa, quả thực tự gây nghiệt không thể sống.
Sư tỷ bê đến một cốc nước cho ta, tiểu sư muội thay ta đắp lại chăn, Ngữ Dung bên cạnh bắt mạch cho ta, ta bật cười trêu nàng.
-Ngữ Dung a~ nàng từ bỏ độc dược thành đại phu từ bao giờ vậy?
-Ta tuy nghiên cứu độc nhưng cũng nghiên cứu cách chữa bệnh.
-Ha hả, vậy một thân bệnh tật của ta phải nhờ Ngữ Dung rồi.
Sư tỷ cùng tiểu khả ái nhìn nhau, ăn ý nhéo eo ta đến phát đau.
-A a a, đau quá! Tha mạng a~ ta sai rồi!!
-Sư muội, chúng ta đến thăm ngươi.
Giọng nói này là của đại sư huynh cùng nhị sư huynh, sư tỷ ra mở cửa giúp ta, đại sư huynh, nhị sư huynh lo lắng hỏi han ta, chỉ có lục sư muội sau sự việc lần trước có chút sợ hãi ta, ta đã nhìn ra nàng đối với ta chỉ là một tia cảm kϊƈɦ nhưng có vẻ bây giờ nàng sợ ta nhiều hơn, khi thấy đại sư huynh ôn nhuận đặt tay lên vai ta, ánh mắt nàng có phần chán ghét nhìn ta. Hoá ra nàng thích đại sư huynh, nếu vậy chúng ta đi cũng tốt, hai người cô nam quả nữ bên nhau sớm sinh tình cảm.
-Đại sư huynh, lần này sư môn trông cậy hết vào huynh, chúng ta đi rồi, ngươi một đại nam nhân không bao giờ xuống bếp núc nhớ sai gia nhân. Còn nữa, phải chăm sóc thật kỹ cho sư phụ cùng lục sư muội, huynh đó, một cái đầu gỗ chậm chạp, kỳ thi làm quan này thể hiện cho tốt, tiện thể để lục sư muội đi theo chiếu cố huynh, tạm thời nhị sư huynh sẽ thay huynh quản trong lúc huynh đi thi. Đại sư huynh, nhị sư huynh cùng lục sư muội có muốn hỏi ta điều gì?
-Ân, tất cả nghe muội.
-Chúng ta còn 4 ngày nữa sẽ xuất phát, đại sư huynh phải đến 1 tháng sau, chúng ta sẽ ở kinh thành 2 năm còn kỳ thi của đại sư huynh chỉ mất có 2 tháng, nhị sư huynh, khi chúng ta trêи kinh thành nhất quyết sẽ thay huynh bắt tên tướng quân gì gì đó mang về cho huynh xử lý. Nếu có chuyện gấp hãy dùng bồ câu đưa thư để liên lạc, tuyệt đối không thể để Lý Tần sư thúc cùng Ngọc Lâm sư bá biết.
-Tứ muội, có lẽ muội không biết nhưng trong thời gian muội bị bắt đi đã có người giết chết Ngọc Lâm sư bá.
-Cái gì? Chuyện quan trọng này sao không nói cho ta biết? Là ai giết hắn?
-Sư phụ là không muốn chúng ta nói, chúng ta cũng không biết ai là người giết hắn.
-Vậy vũ khí giết chết hắn? Hắn chết như nào?
-Nghe nói là bị một ám khí đâm xuyên cuống họng.
Ta khẽ rùng mình, dù đã từng giết người nhưng ta vẫn thấy ớn lạnh.
-Nếu như sư phụ đã không muốn ta biết thì có thể bỏ qua. Vậy có tổ chức đám tang?
-Đã xong trước lúc muội về một ngày.
Ta trầm mặc suy nghĩ, chuyện này nhất định không thể đơn giản như thế, Ngọc Lâm sư bá dù sao cũng là một trong ngũ đại trưởng môn của Thanh Bạch phái, tại sao đám tang có thể nhanh chóng như vậy được. Hơn nữa sư phụ cũng không muốn ta biết, rốt cuộc người có chuyện gì đang muốn giấu ta…
Ta chìm sâu vào suy nghĩ mặc cho nhị sư huynh gọi ta đến mấy lần, tiểu khả ái phải vỗ nhẹ vào mặt ta.
-Huynh nói gì cơ?
-Muội biết đấy, chúng ta sắp thêm một tuổi, đại sư huynh là hai mươi, ta mười tám, tam muội mười sáu, muội thì mười năm, ngũ muội mười bốn còn lục muội thì mười bảy. Ta nghĩ đã đến lúc nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.
-Khụ, ta xin miễn, ta cùng tiểu khả ái còn nhỏ, sư tỷ chắc chắn sẽ tự có suy nghĩ của bản thân. Ta thấy người lên lo đầu tiên là đại sư huynh cùng với huynh.
Đại sư huynh nhìn tiểu khả ái muốn nói lại thôi, có lẽ còn canh cánh trong lòng chuyện sư nương, ta nhìn nhị sư huynh nhưng huynh ấy lại nói những lời khiến ta thấy bất ngờ.
-Ta đợi sau khi đại sư huynh tiếp quản sư môn rồi sẽ hành tẩu giang hồ kiếm của ta thê tử. Lục muội, muội có ý kiến gì không?
-Muội… muội nghĩ sẽ giúp đại sư huynh… vì mọi người đi rồi một mình huynh ấy sẽ buồn lắm.
Ta nghe vậy mỉm cười, thật chờ mong vị lục sư muội này làm cách nào khiến đầu gỗ như đại sư huynh thông suốt.
-Hảo, vậy tốt. Còn nữa, đại sư huynh cùng nhị sư huynh đã có thể nhận đệ tử, mong hai huynh cân nhắc thật tốt, ta không cần nhiều, chỉ mong chúng đệ tử có thể kế thừa và phát huy tính hào hiệp trượng nghĩa, biết cách đối nhân xử thế không làm mất mặt Thanh Bạch phái chúng ta.
-Ân, chúng ta đã rõ.
-Hảo! Ta tin tưởng hai huynh! Ắt xì… ắt xì… ắt xì…
Sau lời nói đầy nghiêm túc của ta là một màn hắt hơi, tất cả đều nhịn không được cười ồ lên, đại sư huynh đặt bàn tay như tay gấu lên bờ vai ta vỗ vài cái. Ta bị vỗ đến ho sặc sụa, tiểu khả ái liếc đại sư huynh, tên đầu gỗ này bỗng thông minh hẳn lên, hắn bỏ vài tay khỏi vai ta quấn chăn lại cho kỹ rồi chỉ cười nhìn ta.
-Ngươi cái này vô lương tâm đại sư huynh, ta chắc bị ngươi vỗ đến chết.
-Suỵt! Không được tuỳ tiện dùng từ đó. Ta là quan tâm muội.
-Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi.
Nhị sư huynh hiểu ý kéo đại sư huynh ra ngoài, lục sư muội cũng vội cất bước theo.
-Sư tỷ, ta muốn thay nhị sư huynh báo thù.
-Được.
-Tiểu khả ái, ta muốn tác thành cho đại sư huynh cùng lục muội.
-Ta hiểu.
-Ngữ Dung, ta mong nàng cùng Ngữ Tâm có thể làm hoà như trước, máu mủ quan trọng không thể vì người ngoài mà bỏ qua.
-Là, ta sẽ.
-Khanh khách, tướng công, nàng nói như thể nàng sắp lìa xa nhân thế vậy.
Tiểu hồ ly không biết từ lúc nào đã hiện ra, ngón tay lướt qua má ta mơn trớn.
-Ta đây là bàn chuyện đại sự, gì mà rời xa nhân thế, ta còn muốn ở cạnh các nàng mãi mãi đây.
Mặt các nàng thoáng chốc đỏ bừng lên, một lúc sau các nàng trăm miệng một lời.
-Nhưng là chúng ta mới không muốn!
Thiên a~ ta không có làm gì sai mà, các thê tử làm ta thật đau tim, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương cần được yêu thương thôi mà!!
Tác giả: Chỗ nào trẫm sai giúp trẫm chỉnh sửa, đa tạ! Ngoài Bắc lạnh rồi, ai ngoài Bắc nhớ mặc áo ấm, trong nam nghe bảo vẫn ấm :v
Chương 46
Ngày khởi hành, sư phụ đến dặn dò chúng ta, khuôn mặt người đầy vẻ không nỡ, người ôm chúng ta thật chặt rồi bước vào trong, ta biết người không muốn thấy cảnh chia ly. Đại sư huynh nhìn tiểu khả ái, như muốn bộc lộ hết những lời muốn nói nhưng lại thành một tiếng chúc bình an. Nhị sư huynh thì đỡ hơn, huynh ấy dúi vào tay ta một ít ngân phiếu gọi là đề phòng bất chắc dù, ta gật đầu, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Còn lục sư muội, một lòng một dạ gắn lên người đại sư huynh, nàng nói lên đường cẩn thận, ta hơi buồn cười, lục sư muội nói với chúng ta tuy nhiên ánh mắt chỉ hướng về đại sư huynh. Nhìn hai người kia ta thở dài.
-Xem ra tất cả phải nhờ nhị sư huynh rồi.
-Ta đã hiểu.
Chúng ta gật đầu rồi lên xe ngựa, ta nhắm lại đôi mắt, dậy sớm khiến ta có chút mệt. Xe ngựa thời cổ đại thực đáng sợ, nó xóc nảy đến mức hai cánh ʍôиɠ đáng yêu của ta muốn nát thành bã, phải ngồi như này năm sáu ngày chắc ta phát điên mất.
-Sư tỷ, không bằng chúng ta giống lần trước cưỡi ngựa?
-Lần trước là xuống trấn ngay gần có thể cưỡi ngựa, lần này đến kinh thành khá xa nên mới ngồi xe ngựa, với lại chúng ta toàn nữ nhi, cưỡi ngựa không an toàn.
Sư tỷ nói đúng, cưỡi ngựa quả thực vất vả hơn, nhưng thế này các nàng cũng chẳng thoải mái gì, ta suy nghĩ một chút rồi nghĩ đến lốp ô tô nhưng ở đây không có cao su, à quên ta cần gì thứ đó, ta có thứ lợi hại hơn cơ mà, IQ vô cực của ta hoạt động, ta cho tiên khí bao bên ngoài bánh xe, cỗ xe ngựa chạy mượt hơn hẳn.
-Ninh, nàng làm cách nào vậy?
-Thiên cơ bất khả lộ!
Ta giả thần bí đùa tiểu khả ái, nàng không ngần ngại nhéo eo ta, kỹ năng hành hạ ta của các nàng ngày càng tăng, đúng là tự làm bậy quả thực không thể sống.
-Nếu mệt có thể nằm xuống đùi ta ngủ.
Ngữ Dung lên tiếng, ôi cuộc đời nở hoa, ta không chút ngại ngần đặt đầu lên, cuộc sống thật hạnh phúc.
-Tướng công, nằm lên đùi của ta này.
Lần này thì nhân sinh có chút sai lầm, nếu bây giờ ta không nằm lên đùi tiểu hồ ly, ta sẽ chết, nếu giờ ta bỏ qua đùi Ngữ Dung nằm lên đùi tiểu hồ ly, ta cũng chết. Ta ngồi dậy cười ha hả với các nàng rồi ra ngồi với xa phu, bốn nàng trong thùng xe muốn làm gì thì làm.
-Tiểu cô nương sao lại ra ngoài này?
-Ta thích ngắm trời ngắm mây. Lão hành nghề đánh xe được bao năm rồi?
-Tính đến bây giờ cũng đã bảy năm.
-Nhà lão ở đâu?
-Nhà lão ở trấn dưới, tiểu cô nương đã đi qua bao giờ chưa?
-Đã từng đi qua nhưng không dừng chân tại, ta có nghe nói thanh niên trai tráng ở trấn dưới dần bỏ đi?
-Đúng vậy, giờ phần nhiều là người nhà, trẻ nhỏ cùng phụ nhân.
-Tại sao lại như vậy?
-Tiểu cô nương thực sự không biết sao, có giấy gọi nhập binh, thanh niên trai tráng từ 16 đến 30 phải tham gia đầu binh.
-Tất cả địa phương đều nhập binh?
-Đúng vậy, nhưng tất nhiên có vài trường hợp được miễn như công tử các nhà quyền quý hoặc những công tử đăng ký đi thi làm quan lần này.
-Lão cũng biết nhiều thật.
-Chỉ là nghe phong phanh, đời xa phu mà, biết nhiều tránh đi, muôn lợi không hại.
-Ra vậy, lão còn biết gì nữa không?
-Tiểu trấn chúng ta sắp tới khá nhiều trẻ mồ côi cũng như ăn xin, nếu cô nương sợ bọn họ thì đừng nên đi ra ngoài một mình, bọn họ sẽ đến chỗ cô nương xin ăn.
-Tại sao lại nhiều như vậy nạn dân?
-Nghe nói là dân của các làng nhỏ nằm giữa quốc gia, sau chiến tranh làng mạc bị phá chuyển tới đây.
Ta gật đầu ngước lên nhìn bầu trời trêи cao, tia nắng chiếu xuyên qua tán cây tạo thành những chiếc bóng muôn hình dưới mặt đất, gió mơn trớn qua mặt ta, dịu dàng, ta dần dần ngủ thϊế͙p͙ lúc nào không hay.
-Tỉnh dậy tướng công, chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi.
Ta không hiểu ta vào trong bằng cách nào, hơn nữa còn nằm trêи đùi Ngữ Dung, ta ậm ừ rồi bước xuống, đầu óc vẫn còn đang mơ màng.
Bốn người chúng ta bước vào lập tức quán ăn đang náo nhiệt chợt yên tĩnh, Ngữ Dung đã mang lại khăn che mặt nhưng dáng người cùng ánh mắt kia quả thực câu lòng người, một bên sư tỷ bàn bàn nhập hoạ (đẹp như tranh vẽ), một bên tiểu khả ái băng thanh ngọc khiết, may thay bọn họ không thể nhìn thấy tiểu hồ ly một cái câu hồn đoạt phách mỹ nhân. Còn về ta, ta tất nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, như hoa như ngọc… khụ, ngại quá, bỏ qua bỏ qua.
-Khách quan, ngài muốn dùng trà hay ở qua đêm?
-Ở qua đêm. Năm phòng thượng hạng.
-Vâng vâng có ngay, mời đi theo chúng tôi.
-Còn nữa mang ngựa chúng ta đi ăn.
-Là, tiểu nhân biết.
Khi các nàng còn chưa hiểu tại sao ta đặt năm phòng, ta liền ra ngoài mời lão bá đánh xe ngựa, lão bá ngạc nhiên rồi từ chối nhưng ta vẫn tiếp tục mời, lão cảm động đến mức thiếu chút nữa cúi đầu xuống lạy ta may sao ta ngăn lại kịp.
-Dẫn đường đi tiểu nhị.
Đi theo tiểu nhị lên lầu, chúng ta ai vào phòng nấy, ta không muốn lão bá ngại tốn tiền không dám gọi nên gọi trước tất cả các phòng một bàn thức ăn cùng mộc dũng.
-Ninh nhi, nàng cái này phá gia chi tử, sao có thể tiêu phung phí như vậy.
-Bạc nhiều đâu để làm gì. Lát nữa nếu các nàng muốn có thể theo ta làm một chút chuyện, còn không có thể ở phòng.
Ta nói rồi nhìn các nàng, các nàng không biết ta định làm gì nhưng cũng gật đầu nghe lời.
Ăn uống tắm rửa xong xuôi, ta giả trang thành một cái nam tử đến gọi các nàng, khi thấy ta mặc nam trang các nàng đầu tiên đều là sửng sốt rồi nhìn ta có chút mê ly.
-Ai, bản công tử tuy rất soái nhưng đã có thê tử, các nàng đừng như vậy nhìn bản công tử.
Các nàng đồng loạt khinh bỉ nhìn ta, ta cười cười kéo các nàng đi ra ngoài, mua cả đống màn thầu cùng cháo gạo.
Ta theo lời lão bá đi vào phía bên trong tán rừng, tức thì thấy một căn miếu hoang nhỏ bé nhưng chật ních người, người nhiều đến mức phải ngồi tràn cả ra ngoài, phần lớn đều là những đứa trẻ gầy còm, còn lại vài vị phụ nhân, có vài nam nhân nhưng cũng chỉ có da bọc xương.
-Ta có mang thức ăn tới!
Lời vừa nói tức thì họ ùa ra lao về phía chúng ta, các nàng bị một màn này làm hoảng sợ đứng phía sau ta, ta tạo một kết giới, dù sao họ cũng quá đói ta có thể thông cảm.
-Ai muốn ăn xếp thành hàng. Ta mang đủ cho tất cả.
Bọn họ như những hài tử nghe lời xếp thành hàng, từng chiếc màn thầu, từng bát cháo được phát cho từng người, các nàng thấy vậy cũng giúp ta. Có lẽ lâu rồi mới được ăn, cái bát bị họ ɭϊếʍ đến sạch bong, ta đoán không cần phải rửa, ta lại đem gạo phát cho bọn họ. Xong việc mồ hôi đã chảy ướt đẫm khuôn mặt ta, lúc ấy ta chợt để ý trong góc có một tiểu cô nương đang ngồi, ta lại gần, tiểu cô nương sợ đến co rụt người lại.
-Đừng sợ, ta sẽ không làm hại muội.
-…
-Sao muội không ra lấy đồ ăn?
-…
-Muội có nghe thấy ta nói gì không?
-…
Ta nhìn qua động tác tay chậm chạp của nàng lờ mờ đoán ra, nàng là bị câm.
-Này, các ngươi, tiểu cô nương này có mẫu thân hay bằng hữu hay gì không?
-Nàng mới chuyển đến chỗ chúng ta được vài ngày, có vẻ đã đi một đoạn đường xa, đi một mình còn bị câm, chúng ta không nói chuyện được với nàng.
Một phụ nhân trả lời, ta gật đầu đến gần nàng một lần nữa, hỏi nàng có theo ta không, nàng ngước lên nhìn ta một chút rồi gật đầu. Ta nở nụ cười bế tiểu cô nương ấy theo về khách điếm.
Tác giả: Trẫm chính là mẹ ghẻ, một bà mẹ ghẻ tốt nhất cái hành tinh này :v Nói trước trẫm viết NP nhưng không có nghĩa cứ là gái thì hốt nhé, có giới hạn thôi, nhiều quá trụ sao nổi, với lại con gái trẫm không phải đối với ai cũng có tình cảm và không phải ai cũng sẽ làm con dâu trẫm. Thế nhé!!
Chương 47
Ta mua lấy vài bộ trang phục đưa nàng về khách điếm nhờ sư tỷ tắm rửa cho nàng, tiểu cô nương này khá thanh tú nhưng đôi mắt lại quá u buồn, ta đút cho nàng một bát cháo, rất nhanh nàng đã ăn hết, rồi ta đút cho nàng thịt, cá, rau, nàng cũng ăn sạch. Lau mồm cho nàng, ta nhờ tiểu nhị mua hai xâu kẹo hồ lô đưa nàng, có vẻ nàng đã no chỉ ăn hết một cây còn một cây đưa ta. Ta cũng khá thích kẹo hồ lô nên ăn chớp nhoáng.
-Sư tỷ, ta có chuyện muốn nhờ nàng.
-Ân, nàng nói đi.
-Đợi đến lúc tới hoàng cung, phiền nàng sai người đưa tiểu cô nương này về Đường Lâm môn, ta sẽ viết một bức thư nhờ người của nàng đưa cho nhị sư huynh.
-Nàng đã có tính toán rồi?
-Ta thấy tư chất của con bé rất hợp làm đệ tử chúng ta, sư phụ đã bế quan tu luyện, đại sư huynh thì đang có lục sư muội bên cạnh, tiểu cô nương này đi theo làm đệ tử nhị sư huynh là hợp nhất.
-Ta vẫn có chút không quen khi nàng nghiêm túc.
-Vậy thì… sư tỷ a~ muội không biết làm gì cả, xin sư tỷ hãy chỉ bảo giúp muội~
Sư tỷ bật cười điểm vào trán ta, ta bắt lấy bàn tay nàng, ánh mắt chúng ta giao nhau đầy thâm tình, ta hạ một nụ hôn trêи mu bàn tay nàng.
“Cạch cạch” tiểu cô nương gõ chiếc đũa xuống mặt bàn ra hiệu nàng vẫn ở đây, sư tỷ mặt hồng một mảnh đẩy ta ra. Ta nhìn lại tiểu cô nương kia, đôi mắt nàng vẻ u buồn nhưng thoáng hiện lên sự nghịch ngợm.
-Ở cùng phòng với đại nam nhân như ta không sợ sao? Hơn nữa vừa nãy cũng ăn chung với ta thật vui vẻ.
Tiểu cô nương có vẻ định nói gì đó nhưng lại nhớ mình không thể nói nên ngừng lại.
-Linh nhi, nàng đang ở đâu? Ta cần nhờ nàng một chút.
-Nàng là muốn tìm cách chữa câm cho tiểu cô nương kia?
Tiểu hồ ly đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng khiến ta giật mình, nàng là cho mỗi mình ta thấy được, nghe được.
-Ân, nàng nghĩ xem có cách nào không?
-Ta xin lỗi nhưng không có.
-Sao cơ? Không có?
-Có thể, nhưng là tiên đơn không phải vật bình thường muốn có thì có.
Ta thở dài nhìn tiểu cô nương kia, trừ khi ta có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện gia nhập tiên hội nhưng ta biết nó là cả một quá trình dài và đầy khó khăn, có người đến mấy trăm năm mới có thể độ kiếp, còn có những người mãi mãi không thể đành ngậm ngùi chịu cái chết đến từ từ.
-Tướng công, ta biết nàng thiện lương, nhưng nàng cũng không phải thánh nhân, mà cho dù là thánh nhân cũng có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Ta gật đầu không nói gì thêm, chúng ta còn bốn ngày nữa mới tới kinh thành, đến đó ta sẽ mua một cái tửu lâu rồi đón Tương Tương, không biết trong đoạn thời gian này nàng ấy có bị đại phu nhân trách phạt hay bỏ đói không, còn nữa sắp đến sinh thần của sư tỷ, ta vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng gì cho nàng.
-Sư tỷ, đêm nay phiền ngươi chiếu cố tiểu cô nương này, ta đi về phòng trước.
-Ân, ngủ ngon.
-Ngủ ngon sư tỷ.
Sau khi ra khỏi phòng sư tỷ ta đi qua hỏi han tiểu khả ái cũng Ngữ Dung, hai nàng nói chỗ nàng đều thoải mái, ta nghe cũng yên lòng.
-Ây lão bá, lão đi đâu vậy?
-Tiểu cô nương chưa nghỉ ngơi sao?
-Bây giờ ta chuẩn bị về phòng đây.
-Lão định đi mua ít đồ cho thê tử, lâu lắm rồi lão chưa tặng nàng được gì.
-Giờ này quán còn mở sao?
-Còn vài quán trang sức nhỏ lẻ, thôi lão đi đây kẻo lại đóng cửa hết.
Tình cảm phu thê của lão bá đánh xe ngựa thật tốt, ta bỗng nảy ra một sáng kiến, đợi đến kinh thành ta sẽ đặt làm một mảnh ngọc bội cho sư tỷ.
Bước vào phòng, tiểu hồ ly đang an tĩnh ngồi uống trà không quay lại nhìn ta, nàng nhìn ngắm bầu trời qua khung cửa sổ.
-Thật đẹp đúng không?
Ta nhẹ giọng hỏi nàng từ phía sau bước đến ôm vòng qua cổ nàng.
-Phải, thật đẹp!
-Đã có ai nói đôi mắt nàng còn đẹp hơn những vì sao ấy chưa?
-Khanh khách, tướng công, nàng lại ăn kẹo đường à?
-Ta ăn kẹo đường hay không, nàng thử là biết.
Dứt lời ta đi ra phía trước ngậm lấy cánh môi mềm mại ngọt ngào, ta cắn nhẹ vào cánh môi ấy, bàn tay đã luồn vào y phục cách chiếc áo yếm xoa nắn tiểu bạch thỏ của nàng.
-Tướng công…
Nàng hé mở cánh môi, rêи rỉ gọi ta, chiếc lưỡi của ta theo đó luồn vào càn quấy, ta cố kéo chiếc lưỡi nàng ra rồi ʍút̼ nhẹ, nàng chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи nho nhỏ trong cổ họng, đôi mắt một mảnh mê say nhìn ta.
Ta cho vào trong chiếc yếm để chạm lấy vưu vật, sự mềm mại co giãn kiến ta không nỡ buông tay, bàn tay nhéo qua đỉnh nhũ đã căng cứng, ta hận không thể xé nát mọi thứ đè nàng lên giường ngay bây giờ.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên dập tắt mọi thứ, ta cố gắng ổn định nhịp thở chỉnh trang lại y phục, tiểu hồ ly liếc ánh mắt giận dỗi biến về hình dạng trèo lên chiếc giường của ta.
-Tướng công.
-Ngữ Dung? Sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra?
-Ta cái kia đến…
-Đến??
-Đến cái đó.
À, hoá ra Ngữ Dung đến nguyệt sự, ta đưa nàng về phòng lấy ít nước ấm cho vào túi trữ nước bảo nàng để trêи bụng, đưa chút tiên khí vào trong, ta muốn nước trong túi luôn ấm, xong xuôi ta vội xuống bếp pha nước đường đỏ cho nàng.
-Nương tử, đến uống.
-Đây là??
-Nước đường đỏ a~ tốt cho nàng.
Nàng uống hết một chén khuôn mặt mới dần giãn ra, ta lại tự hỏi bản thân tại sao ta vẫn chưa có, chẳng lẽ ta “không rụng trứng?”
-Nương tử, nằm nghỉ đi, ngủ một giấc sẽ đỡ hơn.
-Ân, đây là lần đầu ta được chăm sóc như này.
-Nàng sẽ còn được ta chăm sóc nhiều, yên tâm nghỉ ngơi đi.
Ta hôn lên trán nàng rồi ra khỏi phòng, tiểu hồ ly lại ngồi uống nước ngắm trăng.
-Nương tử, ta phát hiện ta vẫn chưa có cái kia…
-Giờ nàng mới phát hiện sao.
-Ý nàng là??
-Vùng bụng của nàng sau lần trước đã bị phá huỷ không hề nhẹ, thậm chí đan điền nàng bị vỡ gần không thể luyện võ, ta vì cứu nàng nên cố tái tạo lại đan điền của nàng nhưng sức ta có hạn, ta không thể chữa hết vùng bụng của nàng.
-Nghĩa là ta sẽ không đến cái đó, không có con?
-Tướng công, ta xin lỗi.
-Xin lỗi gì cơ chứ, may quá, mỗi tháng đến ngày đó ta cảm giác đến chết đi sống lại, hơn nữa không có con cũng chẳng sao, ta có các nàng, chỉ sợ các nàng ấy muốn có con, ta là lực bất tòng tâm.
-Muốn có con cũng không phải không có cách. Nhưng giờ chưa phải lúc nàng nên biết.
-Ta đã biết. Nương tử, không bằng chúng ta nghiên cứu cách tạo ra hài tử đi.
-Nàng… ưm… ha… sắc lang…
Trong phòng hai nữ tử quấn lấy nhau, đẹp đến mức trăng cũng phải thẹn thùng trốn sau mây không dám nhìn, một đêm tuyệt đẹp!
Chương 48
Những ngày tiếp theo, tiểu cô nương bám lấy ta trêu đùa đòi ăn, ta rất muốn hỏi về phụ mẫu của nàng nhưng sợ nàng buồn nên vẫn chưa đả động đến. Nhìn nàng gầy gò ốm yếu nên ta đã nghĩ nàng tầm tám tuổi và tất nhiên ta đoán sai, nàng là mười một tuổi.
Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm khá đông người, vì gần kinh thành nên huyện này sung túc hơn hẳn, chỉ cần nghỉ nốt hôm nay, tầm trưa mai hoặc chiều mai có thể tới nơi.
-Khách quan, mời vào mời vào!
-Tiểu nhị, cho bốn phòng thượng hạng!
Lại như lần trước, tất cả mọi người trong quán đều ngừng lại nhìn chúng ta, tiểu nhị cũng nhịn không được ánh mắt dừng lại phía sau ta, nơi các nàng đang đứng. Lão bá luôn ngại đi cùng chúng ta nên lảng tránh dắt ngựa ra phía sau cho nó ăn cỏ no nê rồi mới bước vào.
-Khách quan theo ta!
Vì bị sư tỷ nhắc nhở quá nhiều nên ta tiết kiệm chi tiêu, sư tỷ cùng tiểu cô nương kia một phòng, tiểu khả ái cùng Ngữ Dung, lão bá một mình một phòng ta và một mình một phòng, tất nhiên mấy đêm nay thực chất toàn là ta cùng tiểu hồ ly chung phòng nhau.
Đi qua một chiếc bàn, một tên đại hán chợt giơ tay ngăn chúng ta, hắn nở nụ cười lộ hàm răng ố vàng còn bám thức ăn.
-Tên tiểu tử này có thể đi lên lầu, cả đứa nhóc này cũng vậy, còn ba nàng lại đây bồi rượu cho ta.
Khi hắn nói mùi hôi thối từ mồm hắn bay ra khiến ta phát buồn nôn, ta bịt mũi lui về phía sau.
-Ngươi cái này bao lâu không xúc miệng, thật kinh tởm!
Đại hán hung hăng trừng mắt nhìn ta, hắn nắm lấy cây đao trêи lưng vung xuống một đường thị uy.
-Tiểu tử này chán sống rồi, may thay nay ta tâm trạng tốt, nếu ngươi dập đầu gọi ta gia gia chui qua háng ta ba lần thì ta tha cho ngươi!
-Khẩu khí cũng thật lớn, xin hỏi quý tánh đại danh?
-Ta là Hùng Lang, cả cái huyện này ai cũng biết đến ta, quan huyện còn phải nể ta một phần.
Hùng Lang? Gấu sói? Hay gấu chó nhỉ? Ta suy nghĩ trong đầu về cái tên đại hán này, nghĩ nghĩ có chút buồn cười.
-Tiểu tử, ngươi cười cái gì, có tin ông đây băm ngươi ra?
-Nương tử, ta sợ quá, hắn đòi băm ta ra kìa.
Ta giả bộ sợ hãi núp sau các nàng, các nam nhân khác nghe vậy tiếc hận các nàng đã có phu quân đồng thời phỉ nhổ ta không ra dáng nam nhi.
-Ngươi nói sao? Nương tử ngươi?
-Ân, ba nàng là nương tử ta đã cưới hỏi đàng hoàng. Đây là con của ta cùng vợ cả.
-Con mẹ ngươi là vận may gì kiếm được ba cái thê tử xinh đẹp? Không được, ta đã chọn ba nàng, ngươi vẫn là mau mau tránh đi. Con thì ngươi có thể nhận và nuôi, còn thê tử ngươi thì để lại.
Một vài nam nhân thấy vậy âm thầm than thay cho ta, một vài người hiểu chuyện chỉ âm thầm xem kịch vui.
-Các nương tử, mau cứu ta a~ các nàng chẳng lẽ muốn làm thê tử của đại hán này.
Ngữ Dung dường như không chịu nổi nữa, nàng bịt miệng ta lại, sư tỷ cùng tiểu khả ái, nhéo eo thần chưởng, thậm chí tiểu hồ ly còn từ phía sau quất một nhát vào ʍôиɠ ta.
-Ngươi cái tên này tránh mau ra, nếu không đừng trách ta vô tình.
Ngữ Dung khinh bỉ nhìn đại hán trước mặt, đôi mắt loé tia lạnh lẽo
-Ha hả, có khí phách lắm! Ta thích!
-Ta cho ngươi ba giây để tránh…
-Một…
-Hai…
-Nương tử, đừng giết người a~ ta sợ!
Ta vội vàng đè tay Ngữ Dung lại, lắc đầu ý không nên, dù sao hắn cũng chưa đến mức phải chết.
-Thượng Quan cô nương!
Một tiếng gọi vang lên trong quán, chúng ta quay đầu lại nhìn, một nam tử cao hơn ta, nước da màu đồng, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mày kiếm, thật không thể nghi ngờ nếu ta là một tiểu bạch kiểm thì sẽ không bằng hắn. Nhưng thật đáng buồn, ta là một cái cô nương ai gặp cũng đem lòng yêu thương nên chuyện đó không thể xảy ra. Thượng Quan họ này chỉ dành cho đế vương hoặc những gia đình có quan hệ họ hàng cùng đế vương, người thông minh chắc chắn sẽ biết đường lui nhưng xem ra ở đây có hai tên ngu ngốc đâm đầu vào.
-Xin hỏi các hạ là?
Ta cung kính làm một động tác chào, lời nói ôn hoà lịch sự như một văn nhân nho nhã. Thế nhưng hắn cư nhiên khinh thường nhìn ta, bất quá hắn còn ngại có sư tỷ ở đây nên vẫn trả lời ta.
-Thất đệ tử của Tầm Hiên trưởng môn Thanh Bạch phái. Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao đi cùng đệ tử Thanh Bạch phái chúng ta?
Tên đại hán nghe thấy ba từ Thanh Bạch phái mặt tái xanh hẳn đi, hắn vội vàng lủi ra phía sau phòng bếp chạy mất nhưng giờ điều khiến ta quan tâm hơn là nam nhân trước mặt này.
-Đây là của ta nương tử, ta mới thú cách đây không lâu.
-Cái gì? Của ngươi nương tử?
Hắn ngạc nhiên hỏi lại, nếu ánh mắt có thể chém người, ta chắc chắn hắn đang dùng ánh mắt chém ta chín vạn chín trăm chín chín nghìn đao lên người.
-Ân, đều là của ta nương tử. Vị đại hiệp đây còn có gì thắc mắc muốn hỏi không?
-Sao có thể? Trần sư nương mới qua đời, các nàng sao có thể thành thân.
Hắn dám như vậy nhắc đến mẫu thân của ta, ta vội vàng quay mặt nhìn các nàng, các nàng đều rõ ràng con ngươi ta đã biến thành một màu đỏ đặc, ta phải kiềm chế cảm giác muốn giết người này.
-Lục sư huynh, nếu hôm nay huynh xin lỗi tướng công ta, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì.
-Dựa vào đâu ta phải xin lỗi hắn?
Lục Hanh có chút không hiểu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, tại sao hắn lại phải xin lỗi cái này tiểu bạch kiểm?
-Thứ nhất ngươi nghi ngờ mối quan hệ phu thê của chúng ta. Thứ hai ánh mắt ngươi nhìn tướng công ta đầy khinh thường cùng sát ý. Thứ ba, ngươi động chạm đến sư nương ta.
-Điều thứ ba thì còn có thể nhưng điều thứ nhất cùng thứ hai là vô lý. Ngọc Nhi, muội sao có thể như vậy làm nương tử cái này tiểu bạch kiểm, điều này không thể phát dương quang đại Thanh Bạch phái chúng ta.
Ta hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh dửng dưng nhìn hắn.
-Vậy vị đại hiệp này, xin huynh chỉ giáo cho ta biết làm cách nào để phát dương quang đại Thanh Bạch phái?
-Chuyện đại sự của phái ta, không nhọc tiểu bạch kiểm như ngươi xen vào.
-Ngữ Dung, Ngọc Nhi, Hàn nhi, chúng ta lên trêи lầu thôi. Tiểu nhị! Dẫn đường!
Ta kéo các nàng đi theo tiểu nhị, tên Lục chết bầm kia muốn đi theo, ta khẽ nhẩm tiên quyết, tức thì hắn đứng yên một chỗ, không thể nhúc nhích, một lời cũng không tài nào phát ra.
-Sư tỷ, hắn là ai vậy?
-Như hắn nói, hắn là thất đệ tử của Tầm Hiên sư thúc, ta vô tình gặp hắn ở đại hội võ lâm sau lúc muội đến Hoa Nguyệt giáo.
Nhắc đến Hoa Nguyệt giáo ta lại không kìm được đau lòng, cũng chính vì ta để Hoa Mị Chỉ bắt đến Hoa Nguyệt giáo khiến gián tiếp dẫn đến cái chết của sư nương nhưng ta tuyệt không hối hận, vì đến Hoa Nguyệt giáo nên ta mới cứu được Ngữ Dung.
-Sư tỷ, người đã nhận là của ta nương tử, vậy có nên làm một chút chuyện mà phu thê nên làm?
Ta nói đùa để dịu bớt bầu không khí trong phòng, mặt sư tỷ phiếm hồng ngượng ngùng nhìn ta, đôi môi hồng hơi hé mở như định nói gì đó, rõ ràng là định làm dịu không khí mà ta lại thấy hấp dẫn, ta ôm ngang eo nàng hôn lên cánh môi nàng, nàng có chút ngập ngừng hơi đẩy ta rồi cũng để mặc ta chiếm lấy mật ngọt. Ta đè nàng lên bàn, nàng ngửa cổ lên để chúng ta có thể tiện hôn nhau hơn, đã lâu chúng ta chưa hôn nhau như này, ta quấn lấy chiếc lưỡi nàng không muốn buông tha, đợi đến lúc nàng gần như hết dưỡng khí dựa vào lòng ta, ta mới buông tha. Ta đoán nếu ta không đỡ chắc chắn nàng sẽ ngã xuống nền đất.
“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, chúng ta cùng chỉnh lại y phục đầu tóc rồi ra mở cửa, tiểu cô nương đứng ở cửa lẳng lặng nhìn chúng ta.
-Vào đi, ta về phòng đây, sư tỷ ngủ ngon.
-Ân, muội ngủ ngon.
Chúng ta tuy nói ngủ ngon nhưng còn lưu luyến nhìn nhau thêm một hồi, tiểu cô nương có chút buồn ngủ gõ gõ xuống bàn ra hiệu, ta cười cười đóng cửa lại ngẫm nghĩ may sao mình không có con, nếu không chắc hẳn ta sẽ bị mất hứng suốt ngày mất!
Tác giả: Cứ bị nói chương ngắn dù chương nào số lượng chữ cũng trêи 1200, dài hay ngắn tuỳ xem trẫm có xuống dòng nhiều hay không thôi… tiện thể mẹ ghẻ sắp trở lại, trẫm đang nghĩ xem ai sẽ là đối tượng bị trẫm ngược, hít hà, Vân Nhược Thuỷ xuất hiện hơi ít, chuẩn bị cho lên sàn và ngược nào!!!!!!!
Chương 49
Đỉnh Phong Tuyết…
-Dạo gần đây bốn đệ tử ta phái đến kinh thành đã mất tích, hai đệ tử ta phái theo tìm kiếm chưa quay về, Thanh Lan, Mộc Thu cùng Nhược Thuỷ, ba người các con lên đường đến kinh thành điều tra việc này.
-Đệ tử tuân lệnh!
Sau khi lui ra ngoài, Thanh Lan định bám lấy Nhược Thuỷ bị nàng kéo ra một khoảng cách.
-Sư muội, ngươi vẫn không cho ta bám ngươi.
-Sư tỷ, ta là không quen thôi, ta không có ý gì.
-Sư muội, cho ta bám chút nha nha~
Mộc Thu nhìn người trước mắt bực mình kéo Thanh Lan lại.
-Nhược Thuỷ, muội về chuẩn bị đồ trước, để ta giáo huấn nàng.
-Ân, các sư tỷ cũng sớm chuẩn bị đồ.
Mộc Thu nhéo tai người bên cạnh, Thanh Lan đau đến mức hô lớn.
-Thu nhi, đau đau đau, nàng sao lại bạo lực như vậy!
-Ngày đêm bám lấy sư muội, ngươi không thấy phiền nhưng nàng thì thấy phiền.
-Cũng không có nha, ta đâu thấy nàng nói gì.
-Chả lẽ ngươi còn đợi nàng nói vào mặt ngươi?
-Ân ân được rồi Thu nhi, ta đã biết, đã biết.
-Về phòng xếp đồ.
-Nàng bắt ta tự xếp đồ sao?
-Bỏ đi, vẫn là ta giúp ngươi.
Hai người đi về phòng, một người ríu ra ríu rít còn một người im lặng lãnh đạm. Điều không thể phủ nhận là cả hai đứng cạnh nhau rất xứng đôi.
Kinh thành…
-Oa, rốt cuộc cũng đến nơi.
Ta từ trong kiệu ngẩng đầu ra nhìn, kinh thành thật phồn hoa, mọi thứ đông vui, tấp nập. Tiếng rao bán, tiếng la ó, tiếng cười đùa, chợt có tiếng vó ngựa vang lên, tất cả mọi người lùi về phía sau nhường chỗ cho đội kỹ binh, dẫn đầu là một nam nhân mặc áo giáp bạc, dưới ánh nắng màu phản chiếu lại đến chói mắt.
-Tham kiến công chúa điện hạ! Hoàng thượng có lệnh cho chúng thần đợi ở đây. Mời người di giá lên kiệu hồi cung, hoàng thượng rất mong được gặp người.
-Ta còn có bằng hữu, phiền các ngươi đi trước.
-Công chúa, mời người di giá lên kiệu, cùng bằng hữu của người, hoàng thượng có lệnh chúng thần không thể không tuân theo.
Vén rèm ra hiện một đôi tay trắng nõn, một cô nương nhảy từ xe ngựa xuống, khuôn mặt quả nhiên xinh đẹp nhưng không có một nét gì hiện lên dáng vẻ của công chúa mà giống một con gái của vị tướng quân nào đó.
-Công chúa!
-Khụ, ta mới không phải là công chúa.
Nói rồi cô nương kia lại giơ tay, lại một đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay ấy, cô nương kia đỡ người kia xuống, dưới ánh mắt trời nàng đẹp đến không chân thực, một mạng che mỏng không thể ngăn hết vẻ đẹp của nàng.
-Công…
-Chưa phải chưa phải.
Vén rèm một lần nữa, cô nương đưa tay đỡ lần thứ hai, bước ra là một tiểu cô nương khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn khiến người ta muốn đến gần, muốn tìm hiểu, hơn nữa cặp mắt phượng kia thực sự cuốn hút, da thịt mềm mại càng làm người khác muốn chạm vào.
-Liệu có phải…
-Chưa, các ngươi cũng thật vội vàng.
Lần thứ ba, lần này dường như tất cả đều tập trung cao độ, thiếu nữ bước ra từ xe, khí chất ngao ngạo như khiến người khác muốn cúi đầu thuần phục. Du Mạc Ninh cũng sửng sốt, sư tỷ luôn ôn nhu nhà nàng nay thực sự là một nàng công chúa, cách xa nàng đến cực điểm, lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ, nàng mỉm cười vươn tay, bàn tay ấm áp chạm vào tay nàng, đôi mắt cao lãnh nhìn Mạc Ninh tràn đầy ý cười. May qua, đây vẫn là Ngọc Nhi mà nàng biết.
Tất cả quỳ xuống hành lễ, lão bá đánh xe sau khi biết liền quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
-Miễn lễ!
Thanh âm lộ rõ cốt cách của bậc đế vương, không giận tự uy. Mạc Ninh đưa ngân phiếu cho ông lão rồi nói với Ngọc Nhi.
-Bổn cung cần bốn cái hộ vệ cùng hai cái cung nữ đi theo nàng.
Ngọc Nhi gật đầu ra hiệu cho nam nhân mặc áo giáp bạc, rất nhanh có người đến, Ngọc Nhi dặn dò sáu người kia bảo vệ xe ngựa cùng chăm sóc người trong xe, xong xuôi các nàng lên kiệu, tiểu cô nương trong xe ngoái ra ngoài vẫy chào các nàng, các nàng đồng thời cũng vẫy chào lại. Rồi hai xe đi hai hướng khác nhau, xe ngựa quay về Đường Môn Lâm thanh tịnh, cỗ kiệu tinh xảo dẫn các nàng đến hoàng cung tù túng đầy lộng lẫy xa hoa.
Hoàng cung thật to lớn, đồ xộ, như một cái lồng sắt úp chụp tất cả mọi người bên trong. Kiệu dừng, Mạc Ninh như trước nhảy xuống đỡ lấy từng người, mấy cung nữ thấy có người tranh mất phần mình đều nhìn với thái độ chán ghét, các nàng nghĩ tiểu cô nương này chắc chắn là người hầu của công chúa muốn được dựa hơi chủ nhân.
-Công chúa, hoàng thượng có lệnh mời công chúa thay y phục đến gặp người.
Gật đầu khoác lên bộ cung bào chứng minh cho thân phận của mình, Ngọc Nhi dặn dò những cung nữ ở lại chăm sóc tốt cho các nàng rồi theo một vị thái giám cất bước đến Càn Long cung.
Trêи đường đi nàng gặp rất nhiều cung nữ, thái giám, tất cả đều khom người hành lễ với nàng, đến trước cửa điện, thái giám hô to thông báo nàng đã đến nơi, cánh cửa mở ra, bước chân qua bục ngang nàng nhìn lên, làm một tư thế cúi chào đúng mực.
-Nữ nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
-Con gái trẫm đã về, lại đây để trẫm nhìn con rõ hơn.
-Dạ.
Nàng đến gần ngẩng đầu lên, mẫu hậu từ ái nhìn nàng, mắt người đã đỏ hoe, nàng có bốn năm phần giống mẫu hậu, lại nhìn sang phụ hoàng, khuôn mặt nhìn nàng đầy tán thưởng cùng nhớ mong, mẫu hậu không kìm được lao xuống ôm nàng, phụ hoàng cũng vậy, người ôm cả ta cùng mẫu hậu vào lòng, khung cảnh ấm áp khiến nàng ngập tràn xúc động.
-Phụ hoàng, mẫu hậu. Con thật nhớ hai người.
-Chúng ta cũng vậy, con đi xa chắc mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai ta sẽ tổ chức gia yến chào mừng con trở về.
-Thưa phụ hoàng, lần này con có dẫn thêm vài vị bằng hữu.
-Bằng hữu của con? Trẫm sẽ sai người chăm sóc các nàng thật tốt.
-Đa tạ phụ hoàng!
Đến khi nàng trở về Trường Phượng cung, ngoài mấy cung nữ, thái giám hầu hạ thì không có ai.
-Những người đi cùng với ta, các nàng đâu rồi?
-Bẩm công chúa, các nàng đã được đưa đến khu nhà khách đối diện.
-Ân, dọn bữa trưa, mời các nàng qua đây cho bổn cung.
-Là, nô tỳ đã rõ.
Nàng hiểu rõ Ninh nhi cực kỳ không thích hoàng cung nhưng vì nàng nên nàng ấy mới đến đây. Ninh nhi nàng đừng lo lắng vì ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt, không để bất cứ điều gì hay bất cứ ai làm tổn thương nàng.
Chương 50
-Ba chúng ta chung một phòng là tốt rồi.
-Nếu đã vậy nô tỳ cũng không làm phiền, các vị cần gì hãy gọi nô tỳ, nô tỳ sẽ lập tức mang tới.
-Được a~ đa tạ.
Đóng cánh cửa lại, ta thở phào một hơi ngồi xuống giường.
-Ngữ Dung, tiểu khả ái, uỷ khuất hai nàng ở chung cùng ta. Ta không muốn chúng ta tách nhau, đây là hoàng cung, ta nghĩ chúng ta luôn phải cẩn thận.
-Ân, chúng ta đều biết.
Hoàng cung nơi này thực sự khiến ta dâng lên cảm giác không an toàn, may sao không phải cung đấu hay gì đó, nếu không chắc ta có mười cái đầu cũng rơi.
-Ninh, từ lúc vào đây nàng luôn căng thẳng.
-Có ba điều khiến ta lo sợ: Thứ nhất: Sư tỷ bị ban hôn. Thứ hai: Hoàng đế sẽ vì nhan sắc của Ngữ Dung mà muốn sủng nàng. Thứ ba: Nơi này nhiều mưu mô, ta không muốn các nàng dính vào, đặc biệt là tiểu khả ái.
-Ngốc tử đừng lo lắng, chúng ta đều biết, cho dù trời sập cũng có nàng đỡ cho chúng ta, không phải sao?
-Các vị, công chúa cho mời.
Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo là giọng của một vị cung nữ. Ta đáp lại coi như đã biết chỉnh trang lại y phục.
Ta đi theo vị cung nữ kia, trêи đường gặp phải một vị quý phi. Cung nữ bên cạnh thấy nàng hô lớn.
-Nô tỳ thỉnh an Huệ phi nương nương! Huệ phi cát tường!
Chúng ta thấy vậy cũng quỳ xuống hô theo.
-Chúng thảo dân xin được thỉnh an Huệ phi nương nương. Huệ phi nương nương cát tường!
-Ân! Miễn lễ. Các ngươi là ai? Sao ta chưa thấy lần nào?
-Bẩm Huệ phi nương nương, những người này là bằng hữu của công chúa mới tiến cung hôm nay.
-Ra là bằng hữu của công chúa, nếu vậy ta không làm phiền. Tiểu Mận, tiểu Mơ, hồi cung.
-Cung tiễn Huệ phi nương nương.
Đó là lí do tại sao ta ghét hoàng cung, phải tỏ vẻ lễ nghĩa, cái gì cũng trong quy củ, một tá những thứ phải cẩn thận, hơn thế nữa ở nơi này mất mạng như chơi, ai cũng nơm nớp lo cho mạng sống của bản thân, cho dù là cửu ngũ trí tôn cũng không thoát khỏi lo sợ liệu có ai ám sát, hạ độc, liệu có ai muốn cướp ngôi vị của mình.
-Công chúa, bằng hữu của người đã được đưa tới.
-Ân, tất cả các ngươi ra ngoài hết đi.
-Đã rõ công chúa!
Nhìn đám cung nữ lần lượt ra ngoài ta mới thở hắt ra một hơi, ta chắc chắn rằng trong đám cung nữ có 3 người biết võ công, còn 1-2 người là cung nữ giám sát do hoàng thượng phái tới.
-Đừng nhíu mày nhiều như vậy, nàng ngày càng giống sư phụ.
Sư tỷ thay ta vuốt đôi mày, cảm giác ấm áp khiến ta cảm thấy tốt phần nào.
-Sư tỷ, ba người chúng ta ở chung một gian, chắc không có vấn đề gì chứ?
Nghe tới ba người chung một gian, sư tỷ hơi cau mày nhưng cũng không phản đối, nàng nhàn nhạt gật đầu.
-Ta định nói ngày mai phụ hoàng sẽ tổ chức gia yến, người nói ta nên mời các nàng tham gia.
-Liệu có thể miễn?
-Không thể miễn. Ta xin lỗi, ta biết nàng cùng Ngữ Dung tỷ tỷ và sư muội không muốn nhưng phụ hoàng đã nói không thể không tuân.
-Được rồi, ta đã biết, lễ nghi trong cung ta cũng hiểu ít nhiều, đừng lo.
-Khoan đã sư tỷ, gia yến có nghĩa tất cả các đại thần đều tham gia?
Tiểu khả ái lên tiếng hỏi.
-Ân, từ quan tứ phẩm trở lên sẽ được tham gia.
-Ninh, thay nhị sư huynh báo thù, Đoàn Cát Hải, Đoàn tướng quân.
-Ha hả, ta sẽ bắt sống hắn đem về cho nhị sư huynh.
-Chuyện này không thể làm bừa được Ninh nhi.
-Chỉ riêng chuyện muốn đoạt ngôi vị hoàng đế đã đủ chém đầu hắn rồi. Sư tỷ, nói ta nghe, nếu giờ hắn chết là lợi hay hại.
-Là lợi mà cũng là hại, nếu giờ hắn chết binh quyền sẽ rơi lại vào tay phụ hoàng, cái hại là hắn rất được lòng các tướng lĩnh, không thể tránh khỏi sẽ có một cuộc phản loạn xảy ra.
Chúng ta cùng nhau trầm ngâm, chợt Ngữ Dung mở lời.
-Đem hắn về cho Trương Đại Khánh, tướng công giả dạng hắn, giao binh quyền cho hoàng thượng để hoàng thượng bổ nhiệm thống lĩnh mới rồi viết một bức thư tự nhận tội, đem xác Đoàn Cát Hải đã chết về tạo hiện trường giả.
Tất cả chúng ta đều sửng sốt, ta há hốc mồm nhìn nàng, Ngữ Dung của ta thực tài giỏi!!
-Tướng công, ruồi sắp bay vào miệng nàng rồi.
-Khanh khách, thật náo nhiệt, cho ta tham gia cùng nào.
Tiểu hồ ly không biết từ đâu xuất hiện, nàng câu lấy cổ ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tai ta.
-Linh nhi, nàng làm gì vậy?
Ta có chút ngượng ngùng che mặt, các nàng một bộ dáng khinh bỉ nhìn ta, rõ ràng ta không làm gì sai mà!
-Tướng công, nàng cũng biết ngại ngùng sao? Xem kìa, đến tai còn hồng, thật khiến người ta muốn cắn.
-Linh nhi, nàng… nàng mà còn không nghiêm túc, ta… ta sẽ…
-Nàng sẽ làm sao? Ân?
Từ cuối nàng thổi hơi vào tai ta, Ngữ Dung dường như không chịu nổi nữa kéo ta về phía nàng ấy.
-Linh tỷ tỷ, đừng đùa tướng công vậy nữa.
-Khanh khách, được rồi, ta vừa tra được một tin rất thú vị.
-Là gì vậy Linh tỷ tỷ?
-Tướng quân gì gì đó có một nhi tử, tên đó là con riêng của hắn với một kỹ nữ lầu xanh. Hắn ta ăn chơi quậy phá nhưng được phụ thân hắn yêu thương hết mực, thậm chí dung túng quá mức.
-Ý nàng là lợi dụng nam nhân đó?
-Ân, Ninh nhi nếu được lấy chiếc vòng cổ của hắn xuống, nó chính là nước mắt của Long Vương, giúp ích cho tu luyện của nàng, thay nàng chịu được 1 đạo lôi kϊƈɦ khi độ kiếp, còn giúp nàng hô mưa gọi gió nhưng tất nhiên không lâu.
-Thần kỳ vậy sao? Tại sao hắn lại có bảo bối này?
-Cũng như tên quan huyện kia có tiên kiếm thôi.
Ngữ Dung, sư tỷ cùng tiểu khả ái chỗ hiểu chỗ không nhưng trong mắt các nàng nhìn ta đầy sùng bái.
Ta cắt một hình nhân rồi thổi một hơi, hình nhân lập tức hoá thành ta chỉ có điều nhìn nó trắng bệch.
-Nàng đây là định?
-Ân, giữ tạm hình nhân này thay ta, ta còn có một số việc cần hoàn thành.
-Nàng định bao giờ về?
-Sáng sớm mai ta sẽ về. Khụ, sư tỷ, cho ta vay ít ngân phiếu.
Sư tỷ không cần ta nói lần hai đưa một xấp ngân phiếu cho ta, mặt ta nở hoa rạng rỡ vẫy chào ba người rồi kéo hồ ly ngự kiếm phi hành khỏi hoàng cung.
-Ta cần nàng tìm một nơi phong cảnh tốt, vị trí kinh doanh tốt.
Tiểu hồ ly không mất bao lâu tìm được một chỗ, nơi đó tuy giữa phố nhưng chẳng có ai đứng trước cửa, hai bên tấp nập chỉ riêng căn nhà đó đứng trơ trọi.
-Tiểu hồ ly, nàng có nhầm lẫn gì không?
-Nàng không tin tưởng ta?
-Ta tin tưởng nàng vô điều kiện.
Tiểu hồ ly gật đầu, chúng ta định bước vào trong bỗng có người cản đường.
-Người trẻ tuổi không muốn chết thì đừng vào, ngôi nhà này có ma.
-Có ma? Vị huynh đài này sao lại nói vậy?
-Hộ dân quanh đây đều biết căn nhà này vốn dĩ bị bỏ hoang đã lâu thành nơi cư trú cho ma quỷ.
-Chỉ vậy thôi sao? Ta muốn mua căn nhà này.
-Căn nhà này bỏ hoang đã lâu nên vô chủ, ta khuyên ngươi đừng nên mua, tránh thiệt hại tới bản thân!
-Nếu ta quyết mua?
-Vậy ta không cản, chỉ cần lên báo quan phủ căn nhà sẽ thuộc về ngươi.
Ta theo lời hắn đến quan phủ địa phương, tên quan nghe ta nói muốn mua căn nhà đó mặt liền xanh mét, ta dúi vào tay hắn bốn tờ ngân phiếu, hắn liền vội vàng điểm chỉ cho ta.
Quay lại nơi đó ta bước vào trong, bên trong dột nát ẩm mốc, đúng là thật lâu chưa ai sử dụng qua nhưng bù lại kiến trúc thực sự rất đẹp, ta cùng tiểu hồ ly bận bịu một hồi mới khôi phục lại được bên trong, căn nhà thiết kế theo kiểu Tứ hợp viện.
Hơn nữa còn có một hồ nước ở mé bên sương phòng.
Nhìn qua thôi cũng biết đây là một nhà có tiền, chiều hoàng hôn buông xuống, ta nói tiểu hồ ly về lại thay ta xem các nàng còn ta ngự kiếm phi hành đến chỗ Tương Tương. Lần này ta nhất quyết không để Tương Tương phải chịu khổ!
--------------------------------
Mời các bạn chọn chương để xem:
Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21 - 30
Chương 31 - 40 Chương 41 - 50 Chương 51 - 60