Chương 41: Điên cuồng vì yêu
Thường thì khi rảnh rỗi Vịnh Thi sẽ tìm đến chỗ Hạ Tình chơi, dù sao quán ăn này cũng gần nhà nàng, đi bộ một chút liền đến. Nếu nhà gần địa điểm cần đến, thường Vịnh Thi sẽ đi bộ, ít khi nào thấy nàng lấy xe ra khỏi gara. Hàng xóm hay trêu nàng thật tiết kiệm, nhưng chẳng qua là nàng thích đi bộ, không thích dùng xe riêng.
Trong phòng vip, Mị Tử nghiêng người lấy cái ly thủy tinh trêи bàn, không may trượt tay, ly rượu trêи tay rớt xuống bàn, đổ xuống người khách nhân. Nàng rối rít lấy khăn giấy lau vết rượu trêи chân khách, vừa loay hoay ngăn rượu không nhỏ giọt từ trêи bàn xuống chân khách nhân.
Khách nhân đương nhiên là tức giận, hắn đỏ au mặt, đứng lên tát Mị Tử một cái, quát: – Con điếm! Mày cầm có cái ly cũng không xong.
Mị Tử nhịn xuống tức giận, vừa lau đùi cho hắn, vừa xin lỗi rối rít. Phục vụ không biết ai đã báo cho Hạ Tình chuyện này, chưa đầy ba phút Hạ Tình đã có mặt ở phòng vip. Thấy Mị Tử loay hoay, nàng liền nhìn Lục tổng, nói: – Thật ngại quá, anh Lục, nhân viên này là nhân viên mới.
– Cũng không sao đâu.
Hắn ta rút trong người ra một chiếc khăn tay, lau đi rượu trêи chân mình sau đó đi ra ngoài nhà vệ sinh rửa chân. Hạ Tình liếc qua Mị Tử, giọng có chút tức giận: – Đi theo tôi.
Biết được Hạ Tình đang tức giận, Mị Tử hơi sợ một chút, cúi đầu đi theo sau lưng Hạ Tình xuống dưới sảnh lớn dưới nhà. Bên dưới lầu khách nhân cũng vãng đi không ít, vì đây là buổi xế chiều, ít có ai đi ăn giờ này.
– Ngồi đi.
Hạ Tình kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nàng lục lọi trêи bàn một quyển sổ chấm công, Mị Tử cắn nhẹ môi dưới, hỏi: – Chị muốn đuổi em?
– Phải, để tôi tính lương cho cô.
Mị Tử đương nhiên là không phục, nàng giơ tay giành lấy quyển sổ chấm công, ôm vào ngực: – Em chỉ mới phạm lỗi một lần mà chị đã đuổi? Không phải cậu Thiên trêи bếp hay sai hơn cả em sao?
– Tôi cho cô trọn một tháng lương, nghỉ giúp tôi.
Mị Tử tức giận đem quyển sổ chấm công ném lên bàn, hơi cười mỉa một chút, nói: – Chị đuổi em vì em nói chuyện với Vịnh Thi, đúng không? Chị hèn thật.
– Cô gọi ai là Vịnh Thi? Tôi là chủ của cô, tôi không muốn cô làm ở đây nữa- Hạ Tình nhanh chóng rút trong ví ra một xấp tiền ném lên bàn.
Vốn nàng chỉ trao đổi mạng xã hội với Vịnh Thi, cũng không phải muốn tán tỉnh người mà Hạ Tình thích, vậy mà chị ấy lại nổi giận như vậy. Biết vậy nàng đã chẳng muốn động vào nữ nhân thần kinh này, chị ấy máu chiếm hữu thật mạnh.
– Bây giờ.. em không nói chuyện với Vịnh Thi nữa, chị cho em làm ở đây tiếp đi.
– Không- Hạ Tình không khoan nhượng với Mị Tử, nàng đứng lên, định xoay người rời khỏi bàn ăn. Không ngờ Mị Tử lại hét: – Chị hèn hạ thật! Yêu một người không phải như vậy, đồ giận cá chém thớt.
– Ngô Mị Tử, cô quá phận thêm một lần nữa đừng trách tôi nặng tay.
Rõ ràng khi Mị Tử ở Bắc Kinh nàng không hề dùng họ thật của mình, người biết được họ của nàng, tức là họ đã tìm hiểu nàng cặn kẽ rồi. Vốn quê của nàng ở một vùng phía tây, không phải Bắc Kinh, nàng đến đây làm nghề hạ tiện như vậy.. Nàng còn tưởng không ai biết.
– Chị.. Làm sao chị biết được?- Mị Tử nhanh chóng chạy lên chắn trước mặt của Hạ Tình, giơ tay ra chặn Hạ Tình lại. Nước mắt lũ lượt rơi xuống, không hiểu ai chọc đến nàng, chỉ biết nàng thật tức giận, thật khó chịu, hệt như ai chạm vào tim đen của nàng. Khóc không phải vì đau khổ, mà khóc vì tức giận, khóc vì cảm giác bất ngờ ập đến khiến mi mắt không giữ được nước mắt.
Hạ Tình hơi cười: – Ngô tiểu thư, chưa đến nửa ngày thám tử đã tìm được cả dòng họ của cô.
Một bạt tay rơi xuống trêи má Hạ Tình, Mị Tử tát Hạ Tình đến mức tay nàng đỏ lên. Nàng trơ người, lẩm bẩm như người điên: – Chị hèn hạ thật.. Yêu một người là như vậy à? Chị không phải là con người! Chị mà đụng đến người nhà của tôi, tôi giết chị!
– Cô chỉ cần động đến Vịnh Thi, tôi cho nhà cô tan đàn xẻ nghé.
– Chị im đi! Tôi nghỉ là được chứ gì! Tôi cũng không muốn làm cho người điên như chị!- Mị Tử đi lại bàn lấy tiền ban nãy Hạ Tình đưa nàng. Nàng bực dọc nhét vào túi, sau đó lung tung lau đi nước mắt trêи má mình.
– Hai người.. có chuyện gì hả?- Vịnh Thi bước vào bên trong quán, nghi hoặc nhìn hai người, một người nước mắt đầy mặt, một người thì in dấu bạt tay đỏ ửng.
– Thi Thi. Đến đây ăn cơm sao? Cậu ngồi đợi mình một chút- Hạ Tình thu lại dáng vẻ hung dữ ban nãy, nhu tình đến mức Mị Tử ôm hận. Mị Tử định lên tiếng thì nhận được ánh nhìn viên đạn từ Hạ Tình, nàng cũng không thèm nhịn Hạ Tình, mách lẻo với Vịnh Thi: – Chị Hạ đuổi em.
– Sao vậy Tiểu Tình? Mị Tử làm gì sai hả?
Mị Tử lau đi nước mắt trêи má mình, kể cho Vịnh Thi nghe câu chuyện. Vịnh Thi gật gù một chút, sau đó nói với Hạ Tình: – Cậu đừng đuổi Mị Tử, được không?
– K..
Câu nói không ở bên môi còn không thể thốt ra lời trước ánh mắt long lanh của Vịnh Thi, Hạ Tình nghĩ, cho dù lúc này đây Vịnh Thi nói muốn nàng đem tất cả giao cho nàng ấy, nàng cũng sẽ làm theo.
– Được, theo ý cậu.
– Cũng không được la Mị Tử nhé? Không mình sẽ giận cậu! Tiểu Tình đâu có biết ghét ai?- Vịnh Thi nói với Hạ Tình, hệt như khi hai người còn mười lăm tuổi, như ngày xưa trốn học cùng nhau đi bộ trêи bờ biển, Vịnh Thi cũng nũng nịu nói với nàng như thế. Hạ Tình đương nhiên không thể từ chối Vịnh Thi, nàng gật đầu.
– Thôi, em đi làm việc tiếp đi- Hạ Tình ngay lập tức trục xuất Mị Tử ra chỗ này.
Sau khi Mị Tử rời khỏi sảnh, Hạ Tình ngay lập tức kêu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Vịnh Thi. Vịnh Thi chống tay lên cằm nhìn phục vụ mang đồ ăn ra bàn, Hạ Tình mỉm cười, nàng lau đũa cho Vịnh Thi.
– Cậu ăn đi.
Vịnh Thi nhận đôi đũa từ tay Hạ Tình, bắt đầu gắp đồ ăn. Ăn một lúc bụng cũng căng tròn, Vịnh Thi cười cười: – Tiểu Tình, mình đi vệ sinh một chút.
– Ừ, đi đi.
Vịnh Thi vừa đi một lúc thì điện thoại của nàng ấy để trêи bàn reo, Hạ Tình tò mò cầm điện thoại lên xem, nàng thấy Vịnh Thi đặt tên là, " Hồ ly tinh không biết xấu hổ". Nàng tò mò, nhưng lại không dám tự tiện bắt điện thoại của Vịnh Thi, thế nên nàng lấy điện thoại của mình chụp lại số điện thoại kia.
– A…Mình có điện thoại hả?- Vịnh Thi nhanh chóng chụp lấy điện thoại, cười biết lỗi rồi đi ra chỗ khác nghe. Đương nhiên là lão công nhà nàng, không nghe kịp không chừng hồ ly kia sẽ xù hết cả lông, quấy phá nàng cả đêm.
– Vịnh Thiiiii
Vịnh Thi thấy hơi buồn cười, nàng nói: – Gì cơ?
– Em nhớ chị, chị ở nơi nào? Aaaaaaaaaaaaaaaa, nhớ chị đến phát điên.
– Còn không lo học đi, muốn ăn đòn?- Vịnh Thi không nhịn được mà nở một nụ cười sủng ái, điều này cũng không qua được ánh mắt của Hạ Tình.
– Em nhớ chị, nhớ chị. Hôm nay Bối Kỳ đi nhận việc rồi đó, hôm nay mình..
– Mình cái gì mà mình? Câm miệng ngay cho chị, tối ngày làm những chuyện không đàng hoàng.
Bạch Dĩnh hừ một tiếng: – Phu thê chi sự là chuyện đàng hoàng.
Nói chuyện một lúc thì Vịnh Thi tắt máy đi lại chỗ Hạ Tình, hai người nói chuyện một lúc, Vịnh Thi cũng chào tạm biệt để về nhà. Khi Vịnh Thi đi khỏi, Hạ Tình mới lấy điện thoại gọi cho thám tử, nói: – Tôi đưa anh số điện thoại, anh tìm xem người đó là ai.
Chương 42: Người yêu của mình
Mấy ngày nay trường học của Bạch Dĩnh được cho nghỉ đông, Bối Kỳ cũng sớm nhận việc làm, mọi chuyện càng ngày càng suôn sẻ. Đôi khi Bối Kỳ sẽ kể cho Vịnh Thi nghe về việc làm của mình, về bạn đồng nghiệp, về cả chị gái cò trắng xinh đẹp của Bạch Dĩnh. Vịnh Thi nghe con gái xin được việc cũng mừng thầm trong lòng, càng ngày nàng càng vui vẻ, tươi tắn, hệt như bông hoa mùa xuân, Bạch Dĩnh càng nhìn càng thêm lo lắng, Vịnh Thi của nàng diễm lệ quá cũng thu không ít bướm ong. Bạch Dĩnh trùm ghen tuông của Vịnh Thi uống không ít giấm, càng ngày càng chua loét.
Hôm nay Vịnh Thi nói với Bạch Dĩnh rằng có khách nhân đến, Bạch Dĩnh trong lúc rảnh rỗi dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa sau khi dùng cơm xong thì có tiếng chuông cửa, Bạch Dĩnh vội vàng buông chén trêи tay xuống, chạy vội ra mở cửa.
Khách nhân là một cô gái dáng vẻ trạc tuổi Dĩnh, cô nàng có một mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt sắc sảo, hơi xếch lên. Thấy Bạch Dĩnh, cô bé có chút ngơ ngẩn, sau đó ho khụ một tiếng, nói: – Ngại quá, chị là cô Bối?
– Chị không phải, vào trong nhà đi.
Bạch Dĩnh mở rộng cửa hơn mời khách nhân đi vào trong nhà, cô bé hơi liếc mắt nhìn xung quanh tổng thể căn nhà, vừa đi vừa nói: – Em tên là Nguyệt Phối, năm nay mười bảy tuổi, chắc chị cũng cỡ em?
– Chị lớn hơn em nhiều, Vịnh Thi ơi, khách đến nè chị.
– Ừ, Dĩnh, lấy nước cho chị đi.
Vịnh Thi đi từ trêи lầu xuống, dáng vẻ vẫn thong dong hệt như thiên tiên, khi nàng làm việc gì cũng nhẹ nhàng như thế. Nhưng lần này vừa xuống lầu Vịnh Thi chợt sững người lại, nàng nhìn chằm chằm Nguyệt Phối, sau đó vội phất tay:
– Em về đi, vụ này chị sẽ không giải quyết.
– Sao vậy chị? Tự nhiên vậy?- Nguyệt Phối đương nhiên là không thể chấp nhận việc Vịnh Thi chưa xem xét giải quyết đã phán cho nàng một câu không giải quyết, vì lịch hẹn với Vịnh Thi, nàng chật vật biết bao.
Vịnh Thi quay lưng đi ngược lên lầu, trước khi khuất bóng để lại một câu: – Đơn giản, vì em không phải con người, chị không giải quyết chuyện này được.
– Không phải con người? Cô bé này cũng đâu phải là người của dị giới đâu vợ- Bạch Dĩnh nhanh nhẩu đi lên cầu thang, đuổi theo lão bà của mình.
Vịnh Thi lạnh lùng nói: – Em tiễn cô bé đó về đi Dĩnh, chị không giải quyết được.
Sau một hồi khuyên nhủ Vịnh Thi bất thành, Bạch Dĩnh đành phải mời Nguyệt Phối về. Nguyệt Phối nắm lấy cánh tay của Bạch Dĩnh, nước mắt đầy vành mi, cầu xin nàng: – Em như bị tâm thần phân liệt, bác sĩ bảo em không hề bệnh.. Chị ơi.. chị xin chị Vịnh Thi xem thử giúp em đi.
– Để chị năn nỉ Vịnh Thi, em để lại số điện thoại cho chị đi.
Bạch Dĩnh với tay lấy tờ giấy kêu Nguyệt Phối viết số điện thoại vào. Sau khi Nguyệt Phối ra khỏi nhà, Bạch Dĩnh mới mon men lên phòng tìm Vịnh Thi, nàng thấy Vịnh Thi đang nằm yên đắp chăn trêи giường, thế nên nàng leo lên nằm sát bên cạnh, ôm chặt Vịnh Thi từ phía sau.
– Sao chị không nhận cô bé đó?- Bạch Dĩnh ôm siết Vịnh Thi trong lòng mình, hôn lên má nàng ấy một cái, âu yếm hỏi.
Trở người, Vịnh Thi mặt đối mặt với Bạch Dĩnh. Ban nãy nàng không muốn giúp cô bé đó, nhưng nghĩ lại, dù sao nàng còn chưa rõ nguồn cơn đã từ chối người khác cũng thật không phải. Thế nên Vịnh Thi mới sờ gương mặt xinh đẹp của Bạch Dĩnh, nhẹ nhàng dặn dò: – Em gọi lại cho cô bé đó đi, nói chị được em thuyết phục rồi.
– Em biết rồi.
– Dĩnh..
– Hm, bà xã?
– Chụp cho chị thật nhiều hình nhé?- Bối Vịnh Thi với tay lấy chiếc hộp máy chụp hình ban sáng nàng mới mua, đưa cho Bạch Dĩnh. Chiếc máy đời mới như vậy, nàng cũng không biết cách dùng.
Bạch Dĩnh ngồi dậy, tò mò ôm chiếc hộp máy chụp hình trêи tay, tháo vỏ ra xem bên trong. Là một chiếc máy ảnh chuyên chụp chân dung, Vịnh Thi chắc là ai tư vấn gì nàng ấy mua cái đấy, cho nên mẫu này cũng thật đại trà. Nhưng theo như Bạch Dĩnh biết, giá của cái máy này cũng không hề rẻ.
– Em được chụp chị sao?- Bạch Dĩnh thích thú khởi động máy, sau đó bắt đầu chụp Vịnh Thi. Vịnh Thi đang nằm cũng hơi mỉm cười cho Bạch Dĩnh chụp hình mình, nhưng cho đến khi Bạch Dĩnh chụp quá nhiều, nàng liền bực bội kéo chăn che ngang mặt, không cho Bạch Dĩnh chụp nữa.
Chiếc máy ảnh của Bạch Dĩnh sau này trở thành máy chuyên chụp ảnh làm yêu, là thứ tà đạo mà Vịnh Thi luôn muốn thiêu hủy.
– Tại sao lại muốn em chụp ảnh chị?
Bạch Dĩnh ghé sát người vào người Vịnh Thi, hơi thở có chút gấp gáp, cố gắng tháo đi chiếc áo thun đang bao bọc cơ thể người thương. Vịnh Thi đã sớm quen với nhu cầu của Bạch Dĩnh, cũng sớm quen với mật độ hoan ái này, cơ thể nàng lại rất dễ bị Bạch Dĩnh trêu chọc, thế nên đành nằm ngoan, giao nạp thân thể mình cho hồ ly động ɖu͙ƈ kia.
– Chị muốn em có thể lưu trữ dáng vẻ này của chị.. Không phải.. ưm.. không phải em thích khuôn mặt này nhất sao?
Đang nói thì bị Bạch Dĩnh cắn yêu một cái, Vịnh Thi cũng không thể không ưm một tiếng. Nếu như không có Bạch Dĩnh, cuộc đời của nàng có thể nhàn nhạt trôi quá, sớm tẫn xong một kiếp người. Không nghĩ Bạch Dĩnh lại xuất hiện trong cuộc đời nàng, mang theo một thứ gọi là tình yêu đến. Nàng yêu Bạch Dĩnh, đó là chuyện nàng không thể chối bỏ được, nàng yêu, rất yêu con hồ ly động ɖu͙ƈ này.
– Em yêu chị không phải vì khuôn mặt này, khuôn mặt này làm em chú ý đến chị, nhưng tâm hồn mới là thứ giữ em lại.
– Chị sẽ già đi. Thế nên chị muốn em nhớ chị đã từng đẹp đến mức được em để mắt đến- Vịnh Thi choàng tay lên người Bạch Dĩnh, cảm nhận sự ngọt dịu đang lan tỏa trong từng hơi thở. Đây là tình yêu, thứ mà nàng nghi hoặc những ba mươi năm.
Bạch Dĩnh yêu Vịnh Thi không có bút mực nào kể xiết, nàng đã từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ chạm đến tình yêu cho đến khi biết đến Vịnh Thi. Chị ấy dạy cho nàng từng cung bậc của tình yêu, là yêu, là chờ đợi, là hi vọng, Bạch Dĩnh chẳng bao giờ nghĩ đến viễn cảnh phải rời xa người thương.
Đang trong cơn cám dỗ của cuộc làm yêu thì có tiếng chuông cửa, nghĩ là Nguyệt Phối lại đến nên Bạch Dĩnh mặc áo choàng ngủ vào đi ra mở cửa. Không nghĩ lại thấy một người chuẩn 'công' hơn nàng đứng đó.
– Chị là..?- Bạch Dĩnh dò hỏi.
– Hạ Tình. Cô là ai?- Hạ Tình nhìn trang phục của Bạch Dĩnh, nàng có chút nghi hoặc.
– Vịnh Thi, chị lại có khách kiếm nè!- Bạch Dĩnh mở rộng cửa đón Hạ Tình vào trong nhà. Nàng chỉ Hạ Tình ngồi vào ghế sô pha, còn bản thân thì đi lấy nước cho khách. Nàng không nghĩ nhà này mười ba năm trước là do Hạ Tình từng giúp Vịnh Thi trả góp đợt đầu, tất cả trong căn hộ này Hạ Tình đều quen thuộc.
– Cậu đến kiếm mình?- Vịnh Thi ăn mặc chỉnh tề từ trêи lầu đi xuống, không hề có giấu vết của cuộc giao hoan ban nãy. Nếu không phải Bạch Dĩnh ăn mặc hớ hênh đến vậy, chắc sẽ không ai nghĩ rằng Vịnh Thi có mờ ám gì.
Hạ Tình hơi nhìn qua Bạch Dĩnh, hỏi: – Cô bé này là ai?
Bạch Dĩnh hơi chỉnh lại áo của mình, cười cười đặt ly trà xuống bàn định giải thích cho Hạ Tình. Dù sao với cách nói chuyện như vậy, người này ắt hẳn cũng là trêи mối quan hệ sơ giao đối với Bối Vịnh Thi. Khi Hạ Tình hỏi cô bé này là ai, Bạch Dĩnh đã chuẩn bị tâm lý để nghe câu, "em gái học chung lớp yoga", "bạn thân của con gái", hay đại loại thế. Không nghĩ Vịnh Thi nhẹ nhàng buông ra một câu:
– Người yêu của mình.
Chương 43: Nhân duyên thì không, hồ duyên thì có
Bốn chữ người yêu của mình nói ra tuy nhẹ, nhưng Bối Vịnh Thi không biết được rằng bốn chữ này khiến tâm Bạch Dĩnh vui đến độ nào. Hồ ly thiếu nước muốn quẩy đến rụng đuôi, gương mặt hớn hở nhìn Vịnh Thi, hệt như một bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.
– Người.. người yêu?
Vịnh Thi mỉm cười gật đầu: – Phải, người yêu của mình, Bạch Dĩnh, Dĩnh, đây là bạn chị, Hạ Tình. Chị hay kể em chị có cô bạn thời trung học đó, nhớ không?
– Chào chị Hạ- Bạch Dĩnh giơ tay ra nhưng Hạ Tình lại không bắt tay nàng, chỉ đến bàn tay nàng ngượng ngùng ở không trung.
– Cậu yêu một cô bé đáng tuổi con mình hả Vịnh Thi, cậu bị điên rồi!- Hạ Tình nhịn không nổi nữa, nàng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ rằng người Vịnh Thi yêu là nữ, mà còn là một cô bé nhỏ tuổi.
Vịnh Thi nghe giọng của Hạ Tình hét lên, nàng cũng hơi giật mình: – Thật ra Bạch Dĩnh lớn tuổi hơn mình.
– Lớn? Cô bé, em nói thử xem em đang học lớp mấy?- Hạ Tình hung tợn tiến lại gần Bạch Dĩnh, lớn giọng chất vấn.
Bạch Dĩnh cười: – Tuổi tác có quan trọng không? Cho dù tôi bao nhiêu tuổi, Vịnh Thi cũng yêu tôi, cũng là của tôi.
Nghe giọng và thái độ của Hạ Tình, Bạch Dĩnh cũng đoán được phần nào tâm lý của chị ấy, chị ấy yêu Vịnh Thi của nàng. Không thể lầm được. Thế nên nàng mới trả lời như thế, dù nàng đã hơn một ngàn tuổi, hay nàng mới chỉ mười tám thì Vịnh Thi cũng yêu nàng và muốn ở bên nàng. Như thế là đủ.
– Cậu không sợ Kỳ Nhi biết chuyện này sao? Cậu yêu cô bé này bao lâu rồi?- Hạ Tình thấy không tranh cãi được với Bạch Dĩnh nữa nên đem sự quan tâm dồn qua Vịnh Thi, ép hỏi Vịnh Thi.
Nhưng cho dù Hạ Tình có hỏi bao nhiêu câu nữa, Vịnh Thi cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: – Người mình yêu là Bạch Dĩnh, cậu có hỏi thêm nữa cũng vô ích.
– Mình sẽ gọi cho Kỳ Nhi- Hạ Tình lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nút định gọi cho Bối Kỳ. Bạch Dĩnh định cản lại nhưng Vịnh Thi lại rất bình tĩnh, nàng nói: – Nếu Bối Kỳ tự phát hiện ra, mình cũng sẽ giống như hôm nay, khẳng định với con mình rằng mình yêu Bạch Dĩnh. Nhưng nếu cậu gọi cho con mình để nói chuyện này, tình bạn của chúng mình không thể cứu vãn được nữa.
– Tại sao? Vì cô bé mới quen này?
Vịnh Thi lắc đầu: – Vì cậu đang để tâm sai người, mình không phải đối tượng cậu có thể yêu.
Hạ Tình không thể tin được nhìn Vịnh Thi, điện thoại trong tay cũng trượt xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
– Cậu biết tất cả? Cậu biết mình yêu cậu bao nhiêu năm nay, vậy mà cậu không thèm để mắt đến mình. Cô bé này chỉ vừa mới xuất hiện cậu đã như vậy?
Bạch Dĩnh theo thói quen chặn trước mặt Vịnh Thi, không cho ai đụng đến nàng, tổn thương đến nàng.
– Đừng Dĩnh, Tiểu Tình không hại đến chị đâu.
Nói rồi Bối Vịnh Thi gạt Bạch Dĩnh ra, dù sao lần này Vịnh Thi cũng muốn hai mặt một lời nói cho rõ ràng với Hạ Tình. Vịnh Thi không phải không biết Hạ Tình có lòng với mình, nhưng nàng không rung động, đó là điểm mấu chốt.
– Em tránh đi một lúc để chị nói chuyện với bạn chị được không?- Nhìn sơ qua gương mặt lo lắng của Bạch Dĩnh, Vịnh Thi lại thấy an lòng đến lạ, nàng biết Bạch Dĩnh lúc nào cũng tin tưởng nàng.
Bạch Dĩnh gật đầu, sau đó đi ra khỏi nhà. Vịnh Thi bảo nàng thế nào thì nàng làm thế ấy, trước giờ vẫn luôn thế.
– Tiểu Tình, ngồi xuống đi.
Ra hiệu cho Hạ Tình ngồi xuống ghế, Vịnh Thi ngồi ở ghế đối diện, hai người nhìn nhau một lúc chẳng ai biết nên mở lời thế nào. Vốn dĩ hai người đã là bạn hai mươi năm nay, không nghĩ lại cãi nhau vì vấn đề yêu đương như lúc này. Vịnh Thi ước gì người ngồi trước mặt vẫn là cô bé Hạ Tình len lén giấu đồ ăn mang cho nàng, cô bé Hạ Tình thường đạp xe rước nàng đi học, cô bé Hạ Tình vui vẻ không ưu tư. Nàng nguyện ý thấy lại Hạ Tình lúc đó, chứ không phải Hạ Tình như bây giờ, một Hạ Tình lúc buồn sẽ kề một điếu thuốc bên môi, khi không vui sẽ vùi mình vào rượu bia.
– Hạ Tình, người mà cậu sẽ sống chung cả đời không phải mình. Mình xem cho cậu một quẻ rồi.
– Cậu định thế nào nữa?- Hạ Tình cười chua chát- Cậu định dùng bói toán đuổi mình đi?
– Không phải, Tiểu Tình..
– Cậu không phải nói cậu không có nhân duyên? Cậu cũng tự xem quẻ, cậu xem đúng không? Đúng không? Vịnh Thi.
– Đúng.
Hạ Tình cười thêm một tiếng, nước mắt rơi xuống má mà nàng cũng chẳng hay.
– Đúng.. vậy cô bé kìa không phải người yêu cậu?
Tâm Vịnh Thi cũng thật rối rắm, nàng không biết nên giải thích với Hạ Tình thế nào. Nàng không có nhân duyên nhưng hồ duyên lại có, nàng có thể bói với người, nhưng quỷ thần thì không, dị giới thì không, làm sao nàng rõ ràng được?
– Tiểu Tình, một thời gian rồi cậu sẽ chấp nhận được thôi.
– Cô bé đó có gì tốt? Có tốt bằng mình không?- Hạ Tình nhìn Vịnh Thi, người mà nàng đã yêu từ năm nàng hiểu được tình yêu là gì. Đứng trêи bến tàu tiễn người mình yêu rời xa, lúc đó nàng mới nhận ra nàng đã yêu rồi, đã thương thầm người bạn thân của mình.
– Bạch Dĩnh cũng có chỗ không tốt, nhưng lỡ yêu rồi, mình lỡ động tâm rồi.
Vịnh Thi thành thực nói, nàng không tô vẽ cho Bạch Dĩnh trở thành người tốt nhất được, mặc dù Bạch Dĩnh đối với nàng không có điểm gì sai sót, chăm lo cho nàng, yêu thương, bảo vệ nàng, nhưng Bạch Dĩnh vẫn còn trẻ con, chưa thực sự lớn. Thế nhưng nàng nghĩ mình có thể dùng tình yêu của mình dạy bảo Bạch Dĩnh trưởng thành hơn từng ngày, hồ ly này, nàng vẫn huấn luyện được.
– Yêu nữ nhân đã không dễ dàng, cậu lại yêu một đứa trẻ! Cả xã hội này sẽ phản đối cậu.
Vịnh Thi lấy ly trà mà Bạch Dĩnh chuẩn bị ban nãy, uống một ngụm. Trà vẫn còn nóng, Bạch Dĩnh pha cũng thật hợp ý nàng.
– Xã hội này không phải cha mẹ mình, cha mẹ mình có còn sống cũng không cản được quyết định của mình. Cậu biết tính khí mình mà Tiểu Tình.
– Còn con cậu thì sao?- Hạ Tình biết mình không giữ được Vịnh Thi, thế nên nàng đem đủ thứ ràng buộc của Vịnh Thi ra hỏi.
– Từ từ mình sẽ nói cho Kỳ Nhi biết.
Sau khi Hạ Tình rời khỏi, Bạch Dĩnh mới được Vịnh Thi gọi về. Bạch Dĩnh tìm trong phòng khách không thấy Vịnh Thi đâu, đi ra sau nhà mới thấy nàng ấy đang tưới cây, thong dong như trước giờ vẫn thế.
– Làm khó chị rồi- Bạch Dĩnh thấp thấp giọng nói, vòng tay ôm Vịnh Thi từ phía sau.
Vịnh Thi ngưng tưới cây lại, mỉm cười: – Chị xem cho Hạ Tình một quẻ rồi, năm sau hoa đào nở. Em không cần nghĩ nhiều.
– Bà xã..
– Hm?
– Em yêu chị.
– Chị cũng vậy.
Với Bạch Dĩnh, nàng chỉ cần được như vậy, được ở bên người mình yêu như lúc này.
Chương 44: Nguyệt Phối
Ngày hôm sau Nguyệt Phối lại đến, cùng lúc Bối Kỳ phải quay về nhà lấy đồ đi công tác gấp. Thấy Bạch Dĩnh, Bối Kỳ ngạc nhiên một chút, sau đó cười xòa: – Thì ra cậu lén ở đây chơi, không về nhà hả?
– Ừ, cậu đi công tác với chị mình?- Bạch Dĩnh hỏi.
– Phải, chị ấy với mình sang nước ngoài nửa tháng, sau kì nghỉ đông mình về. Lần này làm dự án lớn, được thưởng dẫn mẹ với Dĩnh đi ăn, haha.
Vịnh Thi giúp con gái mình xếp đồ, nói với Bạch Dĩnh: – Em đi xem cô bé kia đi, để khách ở một mình không nên.
Vừa nghe xong Bạch Dĩnh đã tuân mệnh chạy ùa đi tiếp khách, Vịnh Thi dặn dò con gái mình đừng tham việc quá, phải ráng học hành, không được mê việc quên học. Bối Kỳ cũng đem đồ nhét vào vali, vâng vâng dạ dạ. Xếp đồ xong Vịnh Thi cùng Bối Kỳ ra khỏi nhà, nàng trách: – Không nói sớm, mẹ tiễn con ra sân bay.
– Sếp mới báo sáng nay mà mẹ, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.
– Ừ, phải rồi, có đem theo thủy tinh không?- Vịnh Thi chợt nhớ ra.
– Dạo này con không gặp thứ dơ bẩn nữa mẹ, lạ lắm. Chắc không cần cũng được.
Vịnh Thi chỉnh lại áo của Bối Kỳ, mỉm cười: – Được rồi, con lên đường bình an.
Sau khi Bối Kỳ đi rồi Vịnh Thi mới quay đầu về nhà, Bối Kỳ nói dạo này không gặp ma nữa tức là có thứ gì cao hơn đang trấn cho Bối Kỳ. Người đó Vịnh Thi biết là ai, Bạch Lộ Tư, chị gái của Bạch Dĩnh, nếu vậy nàng cũng yên tâm hơn.
Khách nhân ngồi ở phòng khách, cô bé nhìn nàng chằm chằm, nàng nghĩ cô bé sợ nàng lại từ chối.
– Em muốn hỏi chị cách dẹp hết ảo thanh, ảo hình trong em đúng không?
Vịnh Thi ngồi xuống ghế đối diện Nguyệt Phối, nàng đưa tay nắm lấy tay Nguyệt Phối, xâm nhập vào trong tầng kí ức của cô bé. Cô bé này không có tiền kiếp, không có hậu kiếp, đúng như nàng nghĩ, cô bé này không phải con người.
– Có một giọng nói xúi giục em hại cha mình?- Vịnh Thi buông tay khỏi tay Nguyệt Phối, sau đó hỏi.
Nguyệt Phối ngay lập tức gật đầu: – Mỗi khi lời nói đó xuất hiện.. em.. em lại muốn hại cha mình..
– Ảo thanh đó đại diện cho phần ác trong em, để không bị nó chi phối, chị nghĩ em nên tịnh tâm tu hành. Em xem, tóc em rụng, răng em cũng rụng sắp hết, không chừng một vài năm nữa sẽ chết.
Nhướn người chạm vào mái tóc của Nguyệt Phối, Vịnh Thi đem ra một chùm tóc rụng, Bạch Dĩnh thấy vậy mới giữ lấy tóc của Nguyệt Phối, phủi phủi tay cho Vịnh Thi.
– Ông ấy đáng chết! Ông ấy phải chết!- Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Vịnh Thi biết ngay lúc này nàng phải niệm kinh.
Nghe tiếng kinh kệ Nguyệt Phối mới giữ được bản thân thanh tỉnh, mỗi khi giọng nói đó xuất hiện, Nguyệt Phối lại thấy cha mình thật đáng chết. Ông ấy không nên sống trêи đời này! Ông ấy phải chết.
– Em nghịch luân chen vào dòng luân hồi, kiếp trước em là một con rắn độc, bị cha em đập chết. Sau khi chết, em ăn linh hồn của con ông ấy, xen vào nhân sinh làm con của ông.
– Thật?
– Phải, chị nói dối em làm gì? Cha em hiện tại đang ở đâu?
– Ông ấy đang ở tù, tội bạo hành.
Chậc lưỡi một cái, Vịnh Thi không nghĩ là mọi chuyện lại đi đến mức này, con ép cha phải vào tù. Có lẽ phần thiện trong Nguyệt Phối đang muốn vùng lên, không nghe theo sự chi phối của cái ác nữa, Vịnh Thi muốn biết được điều này, nàng phải dò xem phần ác trong người Nguyệt Phối mạnh đến mức nào.
– Cha em là ai? Tên gì?
Nguyệt Phối nghi hoặc nhìn Vịnh Thi, trả lời: – Cha em tên Triệu Cổ Tín.
– Cha em đối xử với em ra sao?
– Ông ấy là một người ác độc, ông ấy là một người ác độc.
Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy sốt ruột, chỉ sợ Nguyệt Phối lại như mấy người trước lao vào Vịnh Thi.
– Ông ấy chăm lo cho em, cho em cái ăn cái mặc, ông ấy xấu chỗ nào?- Vịnh Thi nhất định phải trò chuyện với phần ác trong người Nguyệt Phối, tốt nhất là có thể thu phục, gửi vào chùa, không thì phải triệt tiêu từ trong tâm của Nguyệt Phối.
– Ông ấy đập chết tôi! Tôi cầu xin ông ấy đừng đập tôi, tôi dập đầu xuống đất xin ông, vậy mà ông vẫn truy theo đập tôi! Ông là quỷ dữ chứ không phải con người.
Nhưng theo Vịnh Thi thấy trong kí ức của Nguyệt Phối, cha của Nguyệt Phối không phải người xấu. Nếu ông là người xấu, nàng cũng sẽ không giải quyết chuyện này làm gì. Biết là mình đang nói chuyện với phần ác của linh hồn rắn độc, Vịnh Thi liền hấp tấp lôi Bạch Dĩnh ra ngoài phòng, nói nhỏ: – Dĩnh, em biến thành hồ ly cắn cô bé ấy đi.
– Được.
– Nhớ là cắn nhẹ thôi, hù dọa là chính.
Nói rồi Bạch Dĩnh liền biến thành hồ ly, ngoan ngoãn được Vịnh Thi bế vào lòng. Nguyệt Phối nhìn thấy hồ ly, phản ứng đầu tiên là nhe răng ra khè. Vịnh Thi thả tay xuống cho Bạch Dĩnh nhào lại cắn Nguyệt Phối, vốn chỉ định cho Nguyệt Phối biết nếu gặp nguy hiểm ai cũng sẽ hành động theo bản năng của mình. Không nghĩ Nguyệt Phối đá Bạch Dĩnh một cái, khiến hồ ly Bạch Dĩnh éc éc một tiếng ngất xỉu.
– NÀY!!- Vịnh Thi gấp đến hồ đồ, nhanh chóng chạy lại ôm con hồ ly béo của mình lên, lật ngang lật dọc xem có bị làm sao không. Bạch Dĩnh nhắm mắt giả vờ xỉu, thật ra với tu vi của nàng, năm đạo thiên lôi còn có thể chịu được, bị đá có làm sao?
– Em thấy không? Ai gặp nguy hiểm mà không làm theo bản năng? Em biết mình là con rắn độc không? Đương nhiên người ta sẽ tự vệ trước, trách là trách do em phải tận kiếp tại đó. Ông ấy đập em cũng là số phận mà em phải trải qua, để em hết kiếp về Minh giới nhận kiếp khác, em lại nghịch luân ăn đi linh hồn con gái của ông ấy, hại ông ấy phải chịu cảnh tù đày, em nhớ ngày xưa ông ấy tốt với em thế nào không? Cái ăn cái mặc có cho em thiếu thốn với ai không? Em sống mà nghịch thiên tiếp đi, chuyện này chị không giải quyết nữa.
– Chị, hồ ly có sao không?- Nguyệt Phối như bừng tỉnh giữa giấc mộng, nàng đi lại gần Vịnh Thi xem hồ ly có bị nàng đá quá mạnh không. Nàng chợt nhận ra, có thể là do bản năng của mỗi người đã là như vậy, nếu là người khác, người khác cũng vì bảo toàn tính mạng của mình mà đánh đuổi nàng.
– Chị cũng không biết- Vịnh Thi gấp đến xôi hỏng bỏng không, không kiềm được mà rơi nước mắt. Bạch Dĩnh nghe tiếng thút thít của Vịnh Thi bèn chịu không nổi, nhịn không đùa giỡn nữa, khe khẽ mở mắt, quẩy đuôi nhè nhẹ.
– Tỉnh rồi!- Nguyệt Phối vui mừng reo lên.
Hồ ly Bạch Dĩnh dụi vào ngực áo Vịnh Thi làm nũng, bây giờ cũng là hồ ly, ăn một chút đậu hũ người khác cũng chỉ thấy nàng đang nũng nịu thôi. Chỉ có Vịnh Thi là thấy nhột vô cùng, chỉ muốn trực tiếp đem hồ ly ném xuống.
– Nếu bây giờ em muốn thay đổi, em phải làm sao?
– Lên chùa xuất gia, lấy pháp danh. Nếu em không thể ở tại chùa, em có thể tu hành ở nhà, ăn chay, tận hiếu với cha mẹ. Như vậy đến lúc em mất trạng sư mới có thể giúp em nói vài câu, bằng không em sẽ thành quỷ, ngàn đời chịu tội. Em phải nhớ, em đang phá đi trật tự luân hồi của loài người.
Nguyệt Phối ngập ngừng nhìn Vịnh Thi một cái, sau đó lẳng lặng gật đầu. Vịnh Thi ôm Bạch Dĩnh đi lục lọi trêи tủ lấy ra một lá bùa, nàng đốt lên rồi thả vào nước, đưa cho Nguyệt Phối: – Em uống đi, hơi khó uống một chút, nhưng chị nghĩ phần thiện của em sẽ được tiếp sức hơn.
- Nếu em đi tu, năm sau em cũng sẽ chết?
– Không nói trước được gì, em cứ an tâm tu hành đi. Tâm tốt tự nhiên mọi chuyện đều tốt.
Sau khi Nguyệt Phối đi rồi, Vịnh Thi mới đem hồ ly của mình lật qua lật lại một hồi, xem xem bị thương chỗ nào. Bạch Dĩnh biến thành một làn khói trắng, sau đó hiện thành người, cười khì khì ôm lấy Vịnh Thi.
– Em bị đá đau không?
– Không, không đau chút nào.
Chương 45: Hoa đào
Mùa xuân không biết từ khi nào len lỏi cai trị, Hạ Tình vẫn mãi ôm một vết thương lòng không sao chấm dứt. Mị Tử thấy đôi khi Hạ Tình sẽ uống đến say khướt, không quản công việc làm ăn trong quán nữa, có lúc chị ấy sẽ ngủ gục trêи bàn ở phòng vip, mặc kệ khách nhân có đặt bàn hay không. Những lúc như vậy Mị Tử thường giúp phục vụ thu dọn các phòng vip khác, thu xếp vẹn toàn.
Buổi sáng, thường là Hạ Tình sẽ bước từ phòng vip xuống trong tình trạng rũ rượi do rượu và thuốc. Mị Tử biết là quá phận, thế nhưng cũng không dằn lòng nổi, cũng kiếm cho Hạ Tình khăn, nước cho nàng ấy uống.
Hạ Tình thấy Mị Tử lo cho mình, nàng cũng không ừ hử gì, khi còn ở nước ngoài cũng không ít người thích nàng, cũng không ít người nguyện ý bên cạnh yêu thương nàng. Thế nhưng Hạ Tình vẫn không thể thật tâm đối đãi với họ, nàng chỉ chờ mong Vịnh Thi, ấy mà..
– Chị!!- Mị Tử thấy Hạ Tình trượt chân, nàng liền nhanh tay ôm lấy eo Hạ Tình, gồng sức giữ lại người kia không ngã xuống cầu thang.
– Không sao đâu, ngã vài trận tôi sẽ tỉnh ra, bây giờ thì chưa.
– Chị là ngu ngốc thật, hay là tập luyện mới ngu lâu dốt bền đến vậy?
– Cái miệng nhỏ của em ngày càng quá quắt rồi đó.
– Chị cũng kém gì!- Mị Tử lè lưỡi, thấy Hạ Tình có thể đứng thẳng rồi nàng liền buông tay ra. Giả vờ chỉnh trang lại váy áo của mình, vểnh chiếc ʍôиɠ tròn đầy của mình lên bước lên cầu thang đi tiếp khách.
Thật ra miệng lưỡi của Hạ Tình đều do học theo lối nói chuyện của Vịnh Thi, trước đây Hạ Tình đã từng là một người ít nói, hay làm, chứ không phải là người như bây giờ. So với Vịnh Thi, trình độ độc miệng của Hạ Tình chỉ là hạng tép riu. Không ngờ Mị Tử lại độc địa không kém.
– Quản lý Chu, hôm nay có khách vip không?- Hạ Tình đi xuống dưới lầu, đi vào quầy lễ tân xem lại doanh thu ngày hôm qua.
– Dạ có ạ chị.
Buổi tối hôm đó Mị Tử lên sàn, có quan lớn muốn nàng một đêm, Mị Tử đương nhiên là thích được điểm mặt lên sàn. Nếu là gái đứng đường, bạn chỉ là một người mạt hạng, nếu là gái quán bar, bạn chỉ là một cô gái buôn phấn bán hương, nếu là gái chính trị, đó chẳng phải là gái nữa, đó là kiều nữ.
Cho đến khi Mị Tử đi rồi Hạ Tình mới biết hôm nay có hai cô PG lên sàn, tâm trạng của nàng đang phẳng lặng bỗng chốc lại trở nên nhộn nhạo. Nàng hỏi quản lý Chu: – Có biết Mị Tử đi đâu không?
Vốn cuộc sống hai mươi năm nay đều xoay quanh Vịnh Thi, không hiểu sao lại lo lắng cho một người khác, chính nàng còn không nhận ra bản thân mình trong một tuần nay đang dần thay đổi. Như Vịnh Thi đã bói một quẻ, năm nay hoa đào của Hạ Tình sẽ đơm hoa. Vốn dĩ Vịnh Thi hỏi tên, nói chuyện với Mị Tử là vì muốn lấy bát tự của Mị Tử, Vịnh Thi biết người Hạ Tình cần là Mị Tử. Nhưng Hạ Tình thì vẫn chưa biết điều này.
– Mị Tử lên sàn rồi chị, khách sạn E.
– Ừ
Lòng Hạ Tình nóng như lửa đốt, nàng còn chẳng nhận ra mình đang ngồi trêи đống lửa. Vịnh Thi trải bài ra trước mặt Bạch Dĩnh, trêu đùa nói: – Bốc một lá đi bảo bối.
– Em lấy lá này!
– Tốt đấy, chị đang bói cho Hạ Tình, có lẽ từ hôm nay sẽ có chuyện hay.
Quản lý Chu thấy Hạ Tình cứ như ngồi trêи đống lửa, hắn cũng nhịn không được mà hỏi: – Chị ơi, ʍôиɠ chị có nhọt hay sao? Sao chị ngồi khó khăn vậy? Nhà em có thuốc trị nhọt nè chị.
– Im đi!- Hạ Tình bực mình lườm hắn một cái rồi đứng lên. Nhọt cả dòng họ nhà hắn, nhọt cả tổ tông nhà hắn.
Hạ Tình đánh lái đến khách sạn E, nàng đỗ xe vào bãi đỗ xe mới biết mình đang làm chuyện hoang đường đến thế nào. Nàng đi kiếm Mị Tử sao? Nhân viên của nàng? Tại sao nàng lại làm vậy? Đáng lẽ ra nàng nên say mèm rồi ngủ mới đúng, nàng nên nhớ Vịnh Thi mới đúng.
Nhưng Hạ Tình lại trái ngược với ước muốn của bản thân, nàng có quen với chủ chuỗi khách sạn này, thế nên không lạ gì nếu nàng biết được người nàng muốn tìm đang ở phòng nào. Lễ tân nói với nàng: – Ngô tiểu thư đang ở phòng 401, nam khách nhân đã đi rồi ạ.
– Tôi có thể lên không?
– Dạ được ạ.
Nói rồi Hạ Tình liền đi như bay vào thang máy, sau đó đến trước cửa phòng 401, tâm nàng không nhịn được mà nhộn nhạo. Đến rồi, giờ phải thế nào?
Nàng tra chìa khóa để bước vào bên trong phòng, Mị Tử đang nhặt nhạnh quần áo của mình thì nghe tiếng mở cửa, nàng còn nghĩ khách nhân quay trở lại lần nữa.
– Về thôi.
Hạ Tình lạnh nhạt nói.
Mị Tử ngạc nhiên đến hàm cũng sắp rớt xuống: – Chị đến đây làm gì?
– Đón cô về.
– Mặc quần áo nhanh lên, cô làm việc không chuyên nghiệp vậy à?- Hạ Tình đi lại gần nhặt chiếc váy của Mị Tử, đưa cho nàng ấy.
– Ai nói, tôi làm việc chuyên nghiệp nhất rồi- Mị Tử cãi lại, nàng làm việc làm gì có khách nhân nào chê trách?
Hạ Tình hừ một tiếng: – Không biết xấu hổ, mặc đồ vào đi.
– Chị nhớ tôi à?- Mị Tử đứng lên, chiếc chăn che hờ cũng rơi xuống đất lộ ra thân thể trắng muốt đầy đặn. Mị Tử rất quyến rũ, nàng lúc nào cũng biết điều đó.
Hạ Tình nhìn lướt qua cơ thể của Mị Tử, nhịn không được mà đỏ mặt, cảm giác ghen tuông ngày càng như lửa nóng bốc lên đầu: – Dẹp đi, cô còn chả trong sáng bằng Vịnh Thi.
– Tiên nữ Vịnh Thi của chị cũng nằm dưới như người thường thôi.
– Im ngay.
Vịnh Thi đang nằm dưới bỗng hắt xì một cái.
– Cô có mặc đồ nhanh lên không? Cô không định về làm việc à?- Hạ Tình kéo Mị Tử lại, nhanh chóng lấy áo váy mặc vào giúp nàng ấy.
Chớ trách Hạ Tình khẩu thị tâm phi, yêu Vịnh Thi đã lâu, nàng đã phải nói trái ngược với lòng mình quá lâu. Lúc này nàng còn chẳng nhận ra mình muốn chiếm hữu Mị Tử, muốn giữ Mị Tử bên cạnh mình. Có lẽ trong những phút giây Mị Tử lo lắng cho nàng, thay nàng quán xuyến tất cả, nàng đã từ từ động tâm với nàng ấy. Nhẹ nhàng đến mức nàng còn chẳng nhận ra mình đã để ý người ta rồi.
Ngày hôm nay, hoa đào của Hạ Tình bỗng đơm hoa, ra hoa ngay khi mùa xuân vừa tới.
Chương 46: Cách trừng trị hồ ly
Vịnh Thi đã bói cho Hạ Tình một quẻ, nhưng nàng không thể bói cho con gái mình, Bối Kỳ. Ở nước ngoài, Bối Kỳ cũng đang mừng sinh nhật của Bạch Lộ Tư. Lộ Tư có một mái tóc dài mượt thật liêu trai, làn da nàng trắng như tuyết trêи đỉnh núi, hàng mi rậm với đôi môi lúc nào cũng ửng hồng. Chẳng thiếu nhϊế͙p͙ ảnh gia mến mộ nhan sắc nàng, muốn được chụp hình cho nàng thay vì dùng người mẫu, cũng không thiếu người mẫu ganh ghét nàng, chung quy cũng vì quá đẹp.
Buổi sáng Bạch Dĩnh gọi điện đến chúc mừng, thế nên Bối Kỳ cũng biết được hôm nay là sinh nhật của Lộ Tư, vì vậy nàng mời Lộ Tư đi dùng cơm. Vì trong đội chỉ có sáu người cùng nước, còn lại toàn là người nước ngoài, mà Bối Kỳ lại thân với Bạch Lộ Tư nhất, cho nên cũng chỉ có Bối Kỳ mời được Lộ Tư đi dùng cơm.
Bạch Lộ Tư thả mái tóc dài của mình xuống, diện một chiếc đầm đen bó sát thân, trông thế nào cũng trở nên xinh đẹp. Dù cho những người khác nước, khác quan điểm về sắc đẹp cũng phải ngoái nhìn nàng, nét đẹp của nàng ấy không thể nào xem nhẹ được. Phục vụ đưa menu cho Lộ Tư, Lộ Tư chọn món, sau đó đưa lại cho phục vụ.
Mà Bối Kỳ lại mặc áo thun đơn giản, nhìn thế nào cũng thấy xuề xòa. Bạch Lộ Tư với Bối Kỳ là hai khái niệm thực tập sinh hoàn toàn trái ngược, một bên là thực lực, một bên là vụng về mà có nhan sắc, thế nào cũng thấy khác nhau. Ở trong nhóm, Lộ Tư chỉ việc làm, sai sẽ có các anh hỗ trợ, còn Bối Kỳ đều phải tự lực cánh sinh, chỉ trách nàng không có được nét đẹp như mẹ mình. Nhưng chuyện làm nền cho người đẹp Bối Kỳ đã chịu qua không ít, mẹ nàng là một người cực kì đẹp, thế nên nàng bị so sánh từ nhỏ đến lớn, cũng quen.
– Chúc mừng sinh nhật chị nhé!- Bối Kỳ lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ, đối với người yêu sự xa hoa như Lộ Tư, nàng cũng không biết nên tặng gì mới phải.
Không nghĩ Lộ Tư lại rất cao hứng, nàng cầm hộp quà lên tay, xoay qua xoay lại nhìn: – Cám ơn em nha, chị thích lắm.
Bối Kỳ mỉm cười, cò trắng cũng dễ gần đó chứ.
Phục vụ rất nhanh mang đồ ăn để lên bàn, dưới ánh nến lung linh, gương mặt của Lộ Tư lại trở nên xinh đẹp vô ngần, đến mức Bối Kỳ muốn mời nàng ấy cùng mình nhảy một điệu. Thế nhưng Bối Kỳ lại dìm xuống nội tâm của mình, chuyên chú ăn. Tiếng nhạc du dương, khung cảnh trang nhã, giai nhân như mộng, chắc hẳn cả đời Bối Kỳ mới thấy được một lần như thế.
Sau khi ăn xong cả hai cùng tản bộ về khách sạn, trêи đường đi Lộ Tư kể cho Bối Kỳ nghe một số chuyện lạ lùng ở nhà nàng, như sinh nhật cha mẹ sẽ tặng gì, như thế nào, ông bà nội quái đản ra sao. Bối Kỳ cứ che miệng cười không dứt, hai người đi ngang qua một ban nhạc đường phố, Lộ Tư vui vẻ kéo Bối Kỳ lại.
Lộ Tư mượn của nghệ nhân đường phố một cây saxophone, nàng bắt đầu hòa nhịp với ban nhạc, nhanh chóng bắt nhịp với mọi người. Những người xung quanh ngay lập tức bị Lộ Tư thu hút, người đứng lại xem ngày càng nhiều, Bối Kỳ ngại ngùng nhìn Lộ Tư, nhưng không thể không cười khi thấy ánh nhìn tinh nghịch từ Lộ Tư.
Bối Kỳ lấy ra trong túi một tờ tiền, nàng đưa cho Lộ Tư thấy rồi bỏ xuống giỏ của ban nhạc. Lộ Tư ý cười càng sâu đậm hơn. Khách nhân thấy vậy cũng bắt chước Bối Kỳ, càng ngày càng nhiều người cho tiền vào giỏ. Sau khi kết thúc bài nhạc, Lộ Tư làm dáng chào khán giả, sau đó choàng tay Bối Kỳ cùng đi về.
– Chị phá thật chứ!- Bối Kỳ trách móc.
Lộ Tư cười càng ngày càng sâu: – Sinh nhật chị mà.
Tiếng cười của hai người vẫn cứ tiếp nối từ ngoài đường cho đến khi về đến sảnh khách sạn, Lộ Tư vẫy tay, nói: – Thôi chị về phòng ngủ nhé.
– Sinh nhật vui vẻ.
– Hôm nay chị rất vui, cám ơn em.
Lộ Tư cám ơn Bối Kỳ, sau đó đi vào bên trong phòng, căn phòng lại trống trải đơn độc, mới xa gia đình có vài ngày lại nhớ đến thế. Nàng gọi cho Bạch Dĩnh thì thấy Bạch Dĩnh đang nướng thịt ăn với Vịnh Thi, nàng hừ một tiếng: – Hai người đẩy Bối Kỳ sang đây để ở nhà hưởng tuần trăng mật à?
– Hả? Cò trắng, hôm nay sinh nhật vui không? Em đang ăn sinh nhật chị nè.
– Nhảm nhí, vợ ngươi đang làm gì loay hoay bên kia vậy?- Lộ Tư nhìn góc trái màn hình thì thấy Vịnh Thi đang đào đất làm cái gì đó. Bạch Dĩnh mới đi lại gần Vịnh Thi, quay cho chị gái cò trắng xem.
– Rượu đó, em đang chỉ Vịnh Thi cách ủ rượu, chị ấy muốn tự làm.
Quả thật là vậy, Vịnh Thi đang loay hoay lấp đất lại, dáng vẻ chuyên chú đến độ không nghe tiếng Bạch Dĩnh nói chuyện với Bạch Lộ Tư. Bạch Dĩnh cho chị mình xem Vịnh Thi một chút, sau đó đem điện thoại đi vào trong nhà, hỏi nhỏ: – Có chuyện gì không vui hả? Tự dưng lại gọi.
– Không có gì, tự nhiên nhớ nhà thôi- Bạch Lộ Tư buồn buồn nhìn Bạch Dĩnh.
– …
– Khó kiếm người yêu mình ghê, không nghĩ em kiếm được trước chị. Cô ấy bao dung em, yêu thương em không vì cái gì hết, đừng để đánh mất cô ấy, sau này có mang hết vàng em giấu sau nhà ra đổi lại cô ấy cũng không thể đâu.
– Chị ăn hạt bị sỏi thận? Hay ung thư thời kì cuối, nói chuyện nổi da gà quá- Bạch Dĩnh vuốt vuốt cánh tay mình làm dịu đi gai ốc đang nổi lên đồng loạt.
– Thôi cút đi! Bà đây chả thèm nói chuyện với ngươi.
Sau đó điện thoại liền tắt, Bạch Dĩnh cười cười cất điện thoại vào túi thì nghe tiếng Vịnh Thi rống: – BẠCH DĨNH!!! THỊT KHÉT CẢ RỒI.
– Chết!! Vợ ơi em quên!- Bạch Dĩnh ngay lập tức chạy ra lò nướng xem tác phẩm thịt heo đi qua khói lửa của mình, nhìn lên thì thấy Vịnh Thi mây đen đầy đầu đang nhìn nàng, Bạch Dĩnh thiếu điều rơi nước mắt.
– Cút mau! Đừng để chị thấy mặt em nữa!- Vịnh Thi đá vào ʍôиɠ Bạch Dĩnh một cái, tức tối đi vào bên trong nhà.
– Bà xã, em dẫn chị đi ăn, nha!- Bạch Dĩnh nhất định không chịu bỏ cuộc, cũng không thể nào để Vịnh Thi giận nàng lâu được.
Mười lăm phút sau Vịnh Thi vẫn mây đen đầy đầu, Bạch Dĩnh cũng không mời được Vịnh Thi đi ăn cùng mình. Bạch Dĩnh liên tục dụi đầu vào người Vịnh Thi, hi vọng Vịnh Thi thấy nàng đáng thương, bỏ qua cho nàng. Không nghĩ Vịnh Thi đang giận lại bật cười, Bạch Dĩnh ngước lên nhìn tivi thì thấy trêи đài đang chiếu thế giới động vật, còn đang chiếu đến đoạn mùa giao phối của động vật hoang dã, còn quay cả dòng giống nhà nàng. Muốn có mất mặt bao nhiêu thì có mất mặt bấy nhiêu.
– Chị, coi cái gì vậy, đừng coi, đừng coi nữa mà!- Bạch Dĩnh nhanh chóng đứng lên kiếm cách tắt tivi, không ngờ chương trình đều được Vịnh Thi thu lại xem sau. Từ đó về sau, mỗi khi Bạch Dĩnh làm gì khiến Vịnh Thi sinh khí nàng đều coi thế giới động vật, cách tốt nhất là coi con hồ ly trắng muốt đang chổng ʍôиɠ gợi tình. Mỗi lần xem Vịnh Thi đều cười đến chảy nước mắt, báo hại Bạch Dĩnh phải cụp tai bỏ trốn.
Chương 47: Tiểu thư thế gia
Buổi tối sau một ngày dài làm việc ở Nguyên Thụy, Huyền Cơ trở về căn hộ nhỏ của mình, nàng tra chìa khóa vào cửa, sau đó mở cửa nhà. Trong nhà một mảnh tối om, nàng đưa tay bật đèn, ném đôi giày cao gót của mình vào góc rồi đi vào trong. Căn nhà được tạp vụ quét tước cẩn thận không có một hạt bụi, Huyền Cơ cởi đi nút áo sơ mi của mình, thả người xuống giường nằm lười một phen.
Cả ngày làm việc khiến nàng cảm thấy mệt mỏi không thôi, Huyền Cơ suy nghĩ một chút về việc sẽ ăn gì tối nay, mất mười lăm phút để quyết định nấu cho mình một bữa tối đàng hoàng. Nàng đứng lên đi vào nhà tắm, để nước tuôn xối xả từ đỉnh đầu xuống gót chân, cuốn đi những mệt mỏi thường ngày.
Sau khi tắm xong nàng liền không muốn dùng bữa nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi. Huyền Cơ lại thả người nằm xuống giường, chìm đắm trong mớ lạc lối mà nàng vẫn thường suy nghĩ. Đang nằm thì nghe tiếng bước chân nện dưới sàn nhà, từng tiếng nặng nề hệt như dì giúp việc đang đi loay hoay hút bụi bên ngoài.
– Dì Lục! Sao dì qua đây làm giờ này vậy? Sáng chưa hút bụi hả dì!- Huyền Cơ hỏi, nhưng cũng quá lười đi ra ngoài xem thử. Dù sao khu này vẫn tương đối an ninh, không thể nào lọt trộm vào đây được.
Tiếng bước chân vẫn nặng nề vang lên, hệt như đang đi hết tất cả ngóc ngách trong nhà, Huyền Cơ cũng không nghĩ nhiều, nàng bấm điện thoại xem tin tức có gì mới. Nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, lần này Huyền Cơ thấy hơi lạ, thường ngày dì Lục sẽ không đi nhiều kiểu như vậy, vì chân dì Lục yếu, không thể di chuyển quá nhiều.
– Dì Lục!- Huyền Cơ định bước xuống giường xỏ dép đi ra ngoài, không nghĩ tay nắm cửa phòng của nàng xoay một chút rồi mở ra. Huyền Cơ thấy một người đang nhìn vào trong phòng nàng, mái tóc dài ướt nhem nhơ nhuốc, đôi mắt trắng dã vô hồn, khuôn miệng đáng sợ với hàm răng lởm chởm đầy nước dãi. Ả ta đang nhìn nàng, cái nhìn vô hồn đáng sợ.
Nàng không nhịn được mà hét lên, ngất xỉu.
Khi Huyền Cơ tỉnh dậy đã là gần nửa đêm, hàng xóm đỡ nàng qua nhà họ, bảo an cũng đến xem xét tình hình. Náng sợ hãi muốn khóc, họ kêu nàng ở lại nhà họ ngủ qua đêm, nhưng nàng không dám. Thế nên Huyền Cơ lái xe về nhà anh nàng, nàng kể anh trai nàng nghe câu chuyện bị nhát ban nãy, anh nàng cũng sợ, cho nên tối đó anh nàng kêu chị dâu qua ngủ cùng nàng.
Ba giờ sáng, khi vạn vật đang im lìm, Huyền Cơ lơ mơ trong mộng tỉnh dậy. Không biết ai xui khiến nàng tỉnh dậy vào giấc đó, chỉ biết mắt nàng bắt buộc phải mở ra. Nàng dụi mắt một cái rồi nhìn đồng hồ, chỉ mới ba giờ đúng, Huyền Cơ nhìn sang chị dâu đang ngủ cùng mình, lòng cũng yên ổn hơn một ít.
Không nghĩ khi nhìn ra cửa sổ lại thấy hồn ma đó đang cười với nàng, khuôn miệng lởm chởm răng và lợi, nước dãi chảy xuống hai bên miệng. Đôi mắt trắng dã vô hồn trợn trừng lên, ả ta đang bám vào cửa sổ nhìn Huyền Cơ ngủ, vừa nhìn vừa cười.
– Aaaaaaaaaaaaaa
Huyền Cơ lại hét lên, nhưng chị dâu của nàng không tỉnh, nàng ấy chỉ ngủ say sưa như không thể nghe được tiếng hét của nàng. Huyền Cơ la hét khi hồn ma càng ngày càng tiến gần đến nàng, lè chiếc lưỡi dài ra.
– CÚT ĐI!!! Aaaaaaaaaaaa
Hồn ma xuyên qua cánh cửa tiến gần lại Huyền Cơ, sau đó thượng lên người nàng, cười nhớp nháp. Huyền Cơ bị bóng đè đến cứng người, người nàng như dính vào nệm không thể nhúc nhích, tay chân cũng không thể hoạt động. Nàng muốn kêu cũng không thể phát thành lời nữa, chỉ ú ớ trong miệng, tay chân dính chặt vào nệm, cơ hồ muốn ngưng thở.
Sau khi hồn ma rời khỏi, Huyền Cơ khóc nháo lên gọi mọi người dậy. Mọi người nghe vậy cũng rất lo lắng, anh trai nàng bèn tìm hiểu xem ai là người có thể giải quyết cho Huyền Cơ vấn đề này. Mẹ của Huyền Cơ lại hỏi dì của Huyền Cơ, thế nên mới có cơ duyên diện kiến Bối Vịnh Thi. Thật ra vụ này đáng lẽ ra Vịnh Thi sẽ không làm, nàng còn định đi du lịch gần cùng Bạch Dĩnh, không nghĩ người ra yêu cầu là Khổng gia.
Cuộc điện thoại lúc đó rất đơn giản, người của Khổng gia mời nàng đến, nàng từ chối. Khổng gia ra điều kiện sẽ khám chữa bệnh cho Vịnh Thi suốt đời, Vịnh Thi liền đồng ý, hời như vậy ai lại không đồng ý? Số tiền chữa bệnh của Vịnh Thi đối với Khổng gia chẳng khác gì con muỗi bé tẹo, còn hồn ma đối với Khổng Huyền Cơ chẳng khác gì thái sơn. Họ đương nhiên muốn trị cho hết cho con gái họ, điều kiện dành cho Vịnh Thi cũng không tính là quá đắt.
Vì anh trai của Khổng Huyền Cơ không ở chung với gia đình ở khu biệt thự Khổng gia, thế nên mới sáng sớm mẹ và dì của hắn đã nườm nượp ghé qua nhà thăm. Huyền Cơ sợ đến xanh mặt, nàng ngồi trêи ghế ôm ly trà trong tay, mẹ nàng, dì nàng cho dù có nói gì thì nàng cũng không ngừng run sợ.
Khổng gia được biết là chủ chuỗi bệnh viện lớn ở thành phố, trong ngành y tế nước nhà, Khổng gia như một con bạch tuộc có khát vọng vươn tay nắm hết mọi ngóc ngách. Vì thế Vịnh Thi cũng không ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe sang trọng bóng loáng đậu trước cửa nhà nàng, hàng xóm nhìn qua thấy vậy liền ồ lên, nói: – Con hôm nay tiếp quý nhân à Thi?
Vịnh Thi cười cười, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì. Tài xế ra hiệu nàng leo lên xe, nàng cũng ngoan ngoãn thượng lên xe, một mạch chở đến nhà của Khổng Huyền Thanh, anh Huyền Cơ. Xe chạy mất nửa tiếng mới tới nơi, tuy chỉ là nhà của Huyền Thanh và vợ nhưng lại khoa trương hết phần thiên hạ.
Nàng nhìn ra cửa kính xe nhìn vườn tược đẹp như trong một bộ phim châu âu cũ, người làm vườn đang chăm chú cắt tỉa cây, hầu gái thì quy quy củ củ đi ngang con đường mòn, đem theo bánh quy và trà. Nhìn thế nào Vịnh Thi cũng thấy vừa mắt, nhưng nàng lại chẳng ham thích sống ở một nơi xa hoa như vậy. Thứ Vịnh Thi cần đó chính là một cuộc sống yên ổn bên cạnh Bạch Dĩnh, căn nhà của nàng có nhỏ cũng ổn, chỉ cần nàng thấy ấm áp là đủ.
Vốn Vịnh Thi không nghĩ mình sẽ yêu ai trong cuộc đời này, nàng vẫn chuẩn bị tâm thế cho sự cô độc cả đời, không ngờ một ngày nàng lại yêu hồ ly. Nhưng nàng vẫn giữ quan điểm về sự đủ đầy của mình, cái nàng cần là một mái nhà che nắng che mưa, một người nàng thương, một đứa con ngoan, thế là quá ổn với người nhu cầu thấp như nàng.
Khi nàng vào đến đại sảnh, Khổng tiểu thư đang ngơ ngẩn ngồi nhìn nàng, Vịnh Thi cũng theo thể thϊế͙p͙ chào, nhưng Khổng tiểu thư vẫn không nói gì.
– Em gái tôi bị ma nhát tối qua, cô xem giải quyết giúp tôi!- Khổng Huyền Thanh lo lắng nhìn em gái bé bỏng của mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.
– Ma quỷ không nhát ai, chỉ nhát mỗi nha đầu này! Đúng là sống không ngay thẳng thì bị ma nhát.
Giọng nói của ai đó vang lên sau lưng, Bối Vịnh Thi hơi quay đầu lại nhìn. Chủ nhân của giọng nói này cao gần một mét tám, áo blouse trắng suôn theo thân hình cao gầy, gương mặt điển trai cùng hàng mi rậm, mắt kính dù có treo trêи gương mặt kia cũng không khiến chủ nhân của nó ngu ngơ đi, chỉ càng tăng thêm vẻ trưởng thành thành thục.
– Cô là..?
Vịnh Thi hơi ngẩn người, bị hắn hỏi liền hoàn hồn, giơ tay chào hỏi hắn.
– Tôi tên là Bối Vịnh Thi.
Nàng không biết như vậy có theo thể thϊế͙p͙ của người giàu có không, hay nàng giơ tay như vậy có đường đột quá không. Vốn nàng cũng không biết cách chào hỏi của người giàu có thế nào, nàng xuề xòa đã quen. Sống với Bạch Dĩnh càng thêm đơn giản, không câu nệ gì nhiều.
– Tôi tên Khổng Huyền Minh, anh cả của nha đầu này!- Huyền Minh chỉ tay vào Huyền Cơ, giới thiệu.
– À, tôi là Khổng Huyền Thanh, anh ba của nha đầu này, nha đầu này tên Huyền Cơ. Gọi là nha đầu vậy thôi chứ ba mươi rồi đấy- Huyền Thanh giới thiệu, vừa giới thiệu vừa cười đùa.
Huyền Cơ cũng không phản ứng lại như mọi ngày, nếu như thường ngày nàng nghe như vậy sẽ rất nổi nóng, thế nào cũng la hét ỏm tỏi. Không nghĩ hôm nay lại cực kì khiêm nhường.
Chương 48: Chủ vựa giấm Bạch Dĩnh
Nếu mà hỏi vụ này đối với Vịnh Thi có khó hay không, thì nàng xin trả lời là không, chuyện của Huyền Cơ là một trong những chuyện dễ giải quyết nhất của nàng. Có những hồn ma bám theo vật chủ là có mục đích, có những hồn ma không hề có mục đích, và hồn ma theo Huyền Cơ là một trong số không có mục đích.
Trước ngày Bạch Dĩnh đến, Vịnh Thi thường sẽ giả thần giả quỷ lập đàn trừ ma, nhưng từ khi Bạch Dĩnh đến nàng rất sợ bị Bạch Dĩnh cười nàng, thế nên đơn giản ngắn gọn giải trừ ma, lấy tiền khách. Hồn ma này đối với Vịnh Thi rất dễ dàng, nàng chỉ bỏ ra một giờ tìm hiểu căn nguyên, xem là lành hay dữ rồi trừ hẳn. Nhưng Huyền Cơ cứ bám lấy nàng hỏi lung tung, Vịnh Thi bèn từ tốn trả lời hết, cứ bảo nàng ấy sinh hoạt như bình thường.
– Xong rồi, giờ tôi về!- Vịnh Thi nhận lấy biên lai miễn phí của Khổng gia, nhận từ họ một ân tình cũng quá dễ đi.
Huyền Cơ đứng lên khỏi ghế sô pha, nói với nàng: – Để tôi tiễn chị ra cổng.
– Làm phiền cô.
Hai người cùng đi song song ra khỏi đại sảnh của Khổng gia, vốn công việc tiễn khách này là của quản gia, Huyền Cơ tiểu thư ít khi nào chủ động thân cận với ai, bây giờ lại muốn tiễn khách thì thật hiếm thấy. Hai người đi cùng nhau, Huyền Cơ không mở lời hỏi chuyện, Vịnh Thi cũng không muốn nói gì.
Mãi một lúc Huyền Cơ mới hỏi: – Vậy em sẽ không bị nhát nữa đúng không?
– Phải, trừ khi có hồn ma khác đến tìm em.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng, mái tóc đen tuyền của Vịnh Thi càng trở nên long lanh hơn. Đôi mắt đượm buồn với hàng mi cong cong khiến nàng trở nên thật mỏng manh, hệt như giọt sương sớm đậu trêи cánh hoa, ai cũng nổi lên ham muốn chở che cho nàng. Huyền Minh ấn nút hạ cửa kính xuống nhìn hai người con gái đang đi song song với nhau, trong giây phút đó hắn nghĩ, hắn đã tìm được vợ mình rồi.
Khổng Huyền Minh năm nay đã ba mươi tám tuổi, do quá kén chọn nên mãi vẫn không ưng cô nào, điều kiện của Huyền Minh lại rất tốt nên các cô gái khác đều vây quanh hắn, hầu như chỉ muốn tiền, không muốn tình. Nhưng cô gái này lại rất lạ, nàng ấy cho hắn một cảm giác như khi mệt mỏi trở về nhà, an yên và bình lặng đến lạ.
Ban nãy hắn đã nghe nàng ấy giới thiệu, nàng ấy chính là Bối Vịnh Thi – bà đồng nổi tiếng của thành phố. Hắn còn nghĩ bà đồng là một người cực kì mê tín, trêи người phải phảng phất sự u mê, hoặc là phải kì dị, không nghĩ lại trông y hệt như một nữ nhân bình thường. Vốn học y như hắn, việc mang tính tâm linh như thế hắn sẽ không làm. Ngặt nỗi em gái hắn lại cực nhát gan, thế nên phải kiếm thầy kiếm bà, không nghĩ bà đồng này lại hợp ý hắn đến thế.
– Chú chạy qua phía bên kia đi- Huyền Minh chỉ một góc vắng gần cửa nhà, nhìn về phía cổng xem bao giờ hai cô gái kia mới đi từ nhà ra. Đợi một lúc thì thấy Huyền Cơ vẫy tay tiễn Vịnh Thi rồi đi vào nhà, Vịnh Thi xốc lại túi xách của mình, lấy ra chiếc điện thoại.
Nàng sải bước đi trêи lề, vừa đi vừa bấm điện thoại, trong lòng mắng Khổng gia ngàn lần. Lúc rước thì đưa đón, về lại bắt nàng đi bộ thế này.
– Vịnh Thiiiii
Vịnh Thi biết mình chỉ cần gọi, không đến ba hồi chuông thì lão công nhà nàng sẽ nghe máy. Tiểu Dĩnh nhà nàng có thể nói là đặt nàng lên trêи tất cả mọi thứ, dù sao với hồ ly như Bạch Dĩnh thì cuộc sống loài người này cũng không có gì quan trọng bằng Vịnh Thi.
– Vịnh Thi đây.
Bạch Dĩnh đứng dựa vào tường, chân nàng hơi đá loạn xạ xuống đất, khiến cho một vài cục đá lăn ra xa: – Chị đi qua nhà khách nhân sao rồi?
– Chị đang đi trêи đường C, qua đón chị mau lên.
– Năm phút có mặt!- Bạch Dĩnh mừng rỡ nói.
Vịnh Thi hơi cười, mắng: – Em bay qua à? Đi cẩn thận thôi.
– Em biết rồi, đợi em.
Nói rồi, Bạch Dĩnh ngay lập tức lấy xe đi đón Vịnh Thi của nàng. Vịnh Thi vừa tắt máy cho điện thoại vào túi thì phát hiện có một chiếc xe tấp đến chỗ nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình. Nàng xem quá nhiều phim về xã hội đen, đủ để tưởng tượng ra viễn cảnh bị bắt trói lên xe, sau đó bị tống tiền, bị đánh bị giết ném xuống biển. Không nghĩ người bước xuống xe là anh cả của Huyền Cơ – Huyền Minh.
– Em về đường nào, tôi tiện đường đưa em về?- Huyền Minh bước xuống xe, thân hình cao gầy của hắn lại trở nên đẹp mắt vô cùng. Theo như tư liệu phim ảnh của Vịnh Thi, đây chính là nam chính trong phim ngôn tình ba xu nàng thường xem, đáng tiếc, nàng trót yêu một nữ nhân rồi, nàng cam không nổi vai nữ chính.
Vịnh Thi mỉm cười thật có lỗi, nói: – Ngại quá, tôi mới gọi người yêu lên đón rồi.
Huyền Minh nghe nói Vịnh Thi có người yêu, lòng chợt chùng xuống ba giây, nhưng hắn nghĩ lại, độ tuổi của Vịnh Thi, không có chồng đã hay lắm rồi.
– Tôi có thể xin số điện thoại của em không?- Huyền Minh cũng chẳng ngại đánh đồn đã có địch, nàng chưa kết hôn, vẫn có thể tán tỉnh được.
Vịnh Thi thấy mình nói như thế mà Huyền Minh vẫn không bỏ cuộc, thế nên nàng nói thêm: – Đừng tốn thời gian cho tôi, tôi đã có con rồi, con tôi năm nay vào đại học rồi đấy.
– Em thẳng thắn quá, tôi thật sự không có cơ hội sao?
– Phải, không có cơ hội. Với lại tôi có người yêu rồi, như vậy tán tỉnh.. có hơi thất đức đó- Vịnh Thi nhìn lướt phía sau xe Huyền Minh thì thấy xe của Bạch Dĩnh đến rồi, nàng như chết đuối với được cọc, liền chỉ vào xe Bạch Dĩnh, nói: – Người yêu tôi đến rồi, tôi về nhé!
Nhìn bóng dáng của Vịnh Thi đi như chạy khiến Huyền Minh cảm thấy mất mát, hắn nghĩ, giá mà mình gặp được nàng trước đây. Hắn đã tìm được người hắn có hứng thú, một người hắn muốn lấy làm vợ, nhưng đã lỡ nhau… Lòng hắn chùng xuống, buồn bã ngồi vào xe.
– Ai vậy?- Bạch Dĩnh ngữ khí có chút khác thường, ít khi nào nàng nói trống không với Vịnh Thi như thế. Vịnh Thi hơi nhíu mày lại, trả lời: – Khổng Huyền Minh, anh của khách nhân hôm nay.
– Hắn nói chuyện riêng với chị làm gì?- Bạch Dĩnh không giấu được giấm chua trong lòng mình, chua, cực kì chua. Mỗi khi nàng thấy bất kì nam nhân nào đến bắt chuyện cùng Vịnh Thi, lòng nàng đều chua, nếu cực kì yêu một người, không ghen là chuyện không thể. Vịnh Thi của nàng lại xuân sắc đến thế, ngay cả nàng còn vừa thấy đã yêu, người ta cũng có thể như thế.
Vịnh Thi biết Bạch Dĩnh lại giở chứng ghen tuông rồi, mái tóc dài quá vai của Bạch Dĩnh hơi rối bên vai, nàng liền giúp Bạch Dĩnh gỡ rối. Nhìn xem, Bạch Dĩnh trẻ trung hơn nàng biết bao nhiêu, Bạch Dĩnh xinh đẹp hơn nàng biết bao nhiêu. Nhưng trong gia đình của hai nàng, Bạch Dĩnh thường là người ghen tuông nhiều nhất, vì Bạch Dĩnh chính là chủ vựa giấm chua.
Sở dĩ Vịnh Thi không ghen là vì bản tính hời hợt với người ngoài của Bạch Dĩnh, nếu ai muốn tiếp cận với nàng, ngày trước nàng sẽ không từ chối, nhưng bây giờ nàng không thể nói chuyện với ai khác ngoại trừ Vịnh Thi được. Nàng không rảnh, thời gian nói chuyện với họ thà nàng cùng Vịnh Thi về nhà tưới cây, nướng thịt, lau nhà, quét nhà còn hơn.
– Hỏi chuyện linh tinh thôi, em không tin chị chung thủy sao? Tối ngày ghen tuông.
Bạch Dĩnh bị nói tối ngày ghen tuông, mặt nàng ngay lập tức đỏ lên, phùng má phản bác:- Không có, em mới không ghen tuông.
– Thật không? Hắn vừa xin số điện thoại của chị.
– Em nào ghen..- Bạch Dĩnh lèm bèm trong miệng- Rồi chị có cho không?
– Em không ghen hả? Chị..
– Chị làm sao?- Bạch Dĩnh hơi gấp gáp, nàng không lái xe được nữa bèn tấp vào lề. Nhìn gương mặt ấp úng của Vịnh Thi kìa, nàng thật ghen, thật muốn làm rõ ngọn ngành. Vịnh Thi nói nửa úp nửa mở không phải khiến hồ ly nàng xoắn ruột chết!
– Chị yêu em.
Bạch Dĩnh không kiềm lòng nổi mà ôm hai bên má Vịnh Thi, hôn miết đôi môi mọng của nàng ấy, yêu Vịnh Thi khiến nàng thật khổ sở, nàng như muốn chết trong suy nghĩ một ngày sẽ mất đi nàng ấy vào tay người khác. Hồ ly đem lòng yêu thương một viên ngọc quý, hồ ly nàng thấy đó là viên ngọc quý, người khác cũng thế. Người khác còn danh chính ngôn thuận hơn nàng, người ta là nam nhân, còn nàng lại là nữ nhân.
– Chị yêu em.. chị yêu em..- Giữa làn hơi thở gấp gáp, Vịnh Thi thỏ thẻ với chủ vựa giấm rằng nàng yêu nàng ấy, yêu, rất yêu.
Bạch Dĩnh mừng rỡ đến độ trái tim bất ổn của nàng cũng yên ổn trở lại, lẳng lặng rơi nước mắt: – Em cũng yêu chị.
– Chị biết, Dĩnh, cả đời này chị chỉ có em thôi, được chứ?- Vịnh Thi hơi mỉm cười nhìn gương mặt mếu máo của Bạch Dĩnh, còn chẳng biết bao giờ hồ ly này mới trưởng thành.
– Em cũng vậy.
Yêu, chỉ một chữ nhưng hàng ngàn hàng vạn cảm xúc. Lĩnh hội được yêu là gì, đó là cảm giác tuyệt vời nhất trêи đời, cho nên vì thế ngàn đời sau con người vẫn mải miết kiếm tìm tình yêu, giải nghĩa nó. Bạch Dĩnh thì vẫn đang học về tình yêu, cô giáo dạy cho nàng điều này chính là Vịnh Thi, lão bà nhà nàng.
——–
P.s: Au nghỉ lễ nhé mọi người, mọi người đi chơi vui vẻ.
Chương 49: Ái tình
Minh giới một trận hỗn loạn, Diêm đế ngồi đăm chiêu trêи thư án của mình nhìn công văn từ Thiên giới gửi xuống, lần này Vịnh Thi lại gây họa rồi. Ngài gọi Tô An- trạng sư Minh giới của mình lại gần, hỏi: – Này Tô An, ngươi xem lần này giải quyết thế nào?
Tô An nhìn tờ sớ trêи bàn, bất đắc dĩ chau mày: – Ta không biết, ta nghĩ Ti Mệnh sẽ giải quyết được vấn đề này.
– Ti Mệnh, phải rồi, đi kiếm Ti Mệnh.
Thế là hai người lên đường đi kiếm Ti Mệnh, băng qua ngọn núi Mệnh Cách, xuyên qua khu rừng Nghiệt Duyên, cuối cùng cũng tìm đến được tệ xá của Ti Mệnh. Nhưng khi hai người đến nơi, thư kí của Ti Mệnh lại nói rằng nàng ấy đã bệnh rồi, đang ngủ một giấc để chữa thương. Diêm đế ít khi nào bực tức, bây giờ cũng không nén nổi tức giận.
– Bổn vương đích thân cầu kiến, cớ sao không gọi Ti Mệnh dậy?
Thư kí của Ti Mệnh trạc ba trăm tuổi, tóc vẫn còn cột hai bên, gương mặt còn khá non nớt nên khi thấy Diêm đế như vậy bèn cung kính bái một bái, thưa: – Dạ, Ti Mệnh đại nhân dậy không được ạ, điều này thật nguy hại.
– Thứ lỗi, cô nương, Ti Mệnh thật sự bị bệnh? Thế mệnh cách của mỗi người bây giờ do ai viết?- Tô An nghe Ti Mệnh bệnh bèn ngạc nhiên không thôi, ngày nào cũng phải viết mệnh cách, vắng một hôm không chừng số mệnh của các hài nhi mới ra đời sẽ hỗn loạn cả lên. Ngài hơi đăm chiêu nhìn cô bé trước mặt mình, không lẽ…
– Dạ, do thần viết ạ.
Mặt cô bé bỗng chốc đỏ hơn, Tô An tưởng mình sắp xỉu đến nơi, trời ạ, cô bé này viết? Một cô nhóc còn chưa cai sữa xong. Lần này Thiên Giới gửi công văn xuống là hỏi về Nguyệt Phối, con rắn nhỏ nghịch thiên thành người, vốn dĩ số mệnh của rắn nhỏ chỉ đến đó là chấm dứt, sau đó quay về Minh giới chịu phạt. Không nghĩ Vịnh Thi vẽ đường cho rắn nhỏ quay đầu, thế nên bây giờ Thiên Giới lẫn Minh giới đều rất hoang mang. Bây giờ Ti Mệnh lại bệnh, mệnh cách này cũng chẳng biết giải quyết sao.
Thường ngày chuyện này là do Vịnh Thi cùng Ti Mệnh đứng ra giải quyết, lần này cả hai đều biến mất, báo hại Diêm đế phải đích thân đi cầu cạnh việc nhỏ nhặt như vậy. Hai người đành nhờ vả cô bé thư kí viết ngay một số mệnh đau khổ cho rắn nhỏ, sau đó cùng Tô An trở về Minh giới, trêи đường đi, ngài nói:
– Vắng Vịnh Thi một chút mà náo loạn cả lên, ta muốn nàng ấy mau quay về.
Tô An thở dài một phen: – Ngươi nghĩ ta sung sướиɠ lắm? Ta phải làm luôn phần việc của nàng ấy đây này.
Hai bóng người một cao một thấp bay xuyên qua dòng sông Thiện Duyên, sau đó về đến Minh giới. Lúc đi ngang qua cổng đầu thai, Diêm đế và Tô An nghe thấy quỷ sai nói rằng: – Ti Mệnh đại nhân thật cổ quái.
– Sao lại cổ quái?- Quỷ sai 2 lắng tai nghe ngóng.
Quỷ sai 1 thần thần bí bí che miệng, nói nho nhỏ: – Vịnh Thi cô nương vừa đi lịch kiếp thì Ti Mệnh đại nhân cũng nhảy xuống theo.
– Trời! Đi theo để cãi nhau luôn trêи ấy hả?
– Không, Ti Mệnh đại nhân đi để che chở cho Vịnh Thi cô nương, thế mới kì quái!
Diêm đế cùng Tô An như bừng tỉnh, tin tức nóng hổi xuyên Minh Giới đến Thiên Giới. Ti Mệnh đại nhân để ý Vịnh Thi cô nương!! Thế là mọi người cùng nhau bắt ghế xem chương trình truyền hình tình cảm của Ti Mệnh đại nhân và Vịnh Thi cô nương, không nghĩ rằng mọi người đều lầm, Ti Mệnh đang cùng một cô gái khác dây dưa, còn Vịnh Thi cũng đang yêu đương thắm thiết cùng Bạch Dĩnh. Thế nên người tung tin tức liền trở thành kẻ bịp bợm.
Diêm đế hơi ê mặt, phất tay áo bỏ đi, Tô An thấy thế cũng đi theo cùng, cười hì hì: – Ngại thật chứ, may mà phu nhân nhà ta không biết.
– Mau tính toán cho Vịnh Thi về đi. Tịch vương tầm một ngày nữa là xuyên lên hiện đại rồi.
– Được- Tô An cẩn thận nhẩm tính, sau đó gật đầu.
Mùa xuân, Bối Vịnh Thi nhận được trong hộp nhỏ của nàng những lá thư nho nhỏ. Trêи thư chỉ đề vỏn vẹn, "mau chuẩn bị thu xếp, sắp về nhà". Nàng cũng không biết sắp về nhà có nghĩa là gì, thế nên viết lại một lá thư nhỏ, hỏi, "Về nhà? Là thế nào"
Trêи thư đề lại, "Một năm!"
Vịnh Thi đoán được nội dung đại khái của nó rồi, nàng hơi băn khoăn, gửi lại trong hộp một lá thư nhỏ đề, "Có thể cho tôi sống lâu hơn không?".
"Cùng lắm là hai năm"
"Mười năm đi"
"Không được"
"Vậy năm năm"
"Bốn năm, giá chót"
Vịnh Thi có một điều giấu Bạch Dĩnh, đó là nàng chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Nàng càng nghĩ càng trân trọng quãng thời gian bên cạnh Bạch Dĩnh hơn, chung quy cũng do nàng ích kỉ, nàng không muốn quãng thời gian này thật buồn bã.
Bạch Dĩnh thường hay chú tâm nấu ăn trong bếp, gương mặt đơn thuần toát lên vẻ vui tươi của một nữ nhân đang được vây hãm trong tình yêu, Vịnh Thi thấy mà xót trong lòng. Nàng cũng cười đùa vui vẻ, đôi khi lại ôm lấy eo Bạch Dĩnh từ phía sau, ngả đầu vào lưng nàng ấy, thủ thỉ nói yêu thương nàng ấy rất nhiều.
Dạo gần đây Bối Vịnh Thi cũng ít nhận làm việc hơn, nàng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, tranh thủ chút thời gian để cùng Bạch Dĩnh dạo bước trêи nhân gian này. Đôi khi Vịnh Thi sẽ nghe tin tức của Hạ Tình từ miệng Mị Tử, có vẻ như hai người nọ đã yêu nhau, mà chính bản thân họ còn không nhận ra. Mị Tử khi kể về Hạ Tình đều mang vẻ trách cứ, nàng bảo Hạ Tình không cho nàng tiếp khách nữa, trực tiếp cắt đi thu nhập chính của nàng. Nàng bảo Hạ Tình thật độc đoán, chỉ muốn nàng ở nhà. Vịnh Thi cười cười, đôi khi sẽ khuyên bảo hai người đôi ba câu.
Bối Vịnh Thi bây giờ cũng không còn gì để lo lắng nhiều, nàng đang suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của nàng và Bạch Dĩnh. Vì Bạch Dĩnh nói muốn dắt nàng về nhà nàng ấy, ra mắt ông bà, cha mẹ. Mà Vịnh Thi từ bé đến lớn chưa hề có kinh nghiệm trong chuyện này, lần lữa từ chối mãi cũng không phải là cách. Nàng biết họ đang mong gặp nàng, thế nên nàng hay băn khoăn trong lòng, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Hồ ly lông trắng thường hay cuộn mình trong lòng nàng vào những ngày lười, nàng rất thích ôm nguyên bản hồ ly của Bạch Dĩnh, chỉ có điều, hôm nay trong lòng nàng âm thầm ra quyết định, nàng muốn đi gặp gia đình Bạch Dĩnh.
– Bạch Dĩnh, chủ nhật tuần này ghé qua nhà em nhé?- Vịnh Thi vuốt bộ lông trắng muốt của Bạch Dĩnh, hỏi.
– Éc éc.. à nhầm.
Bạch Dĩnh phất tay biến lại thành hình người, nguyên bản hồ ly của nàng có éc éc thêm một trăm tiếng thì Vịnh Thi cũng không hiểu nàng muốn nói gì. Nàng mừng rỡ trườn lên ôm lấy cổ Vịnh Thi, gấp gáp hỏi lại: – Chị muốn ra mắt gia đình em?
– Phải!
– Yeah!- Bạch Dĩnh càng thêm mừng rỡ, nàng ôm lấy Vịnh Thi, kϊƈɦ động hôn lên má Vịnh Thi một nụ hôn ẩm ướt. Vịnh Thi cười to khi Bạch Dĩnh cứ ghì nàng xuống mà hôn, nàng tát vào vai Bạch Dĩnh một cái, mắng yêu trong miệng, thế nhưng cũng chẳng nỡ đẩy hồ ly này ra xa khỏi nàng.
Nàng làm sao có thể sống thiếu tình yêu của đời mình?
Chương 50: Muốn gia nhập Bạch gia
Đường về nhà Bạch Dĩnh khá xa, Bối Vịnh Thi thấy cũng bình thường vì nàng biết được hồ ly sống ở nơi gần rừng, trêи đường đi, Bạch Dĩnh kể luyên thuyên cho nàng nghe về gia đình nàng ấy một chút. Vịnh Thi nghiêng đầu lắng nghe, đôi khi sẽ gật gù cho Bạch Dĩnh biết mình đang nghe rất chăm chú.
– Ông nội em không khó tính, trong nhà em chỉ có mình mẹ em khó thôi.
Vịnh Thi gật đầu: – Mẹ em đã khó tính từ trước? Hay là không đồng ý chị?
– Khó từ lâu rồi, chị không cần lo đâu, có em ở đây- Bạch Dĩnh cười thật tươi, nàng với tay lấy một hộp sữa trong túi, đưa cho Vịnh Thi, ép nàng ấy uống.
Vịnh Thi bực dọc cầm hộp sữa trêи tay, vừa rút ống hút ra châm vào hộp, vừa mắng: – Tối ngày uống uống uống.
– Uống đi mà- Bạch Dĩnh cười lấy lòng, sau đó nàng đánh lái rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn vào căn nhà gỗ gần bìa rừng. Căn nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng hết thảy được chạm trổ bằng gỗ quý, Vịnh Thi nhìn mà trầm trồ, không nghĩ là hồ ly lại tận hưởng như vậy.
Căn nhà nằm yên lặng bên trong khu vườn lớn, bên phải là một cái ao nhỏ thô sơ, trong ao đầy cá đang tung tăng bơi lội. Vịnh Thi mở cửa xe rồi bước xuống nhìn quanh một dọc, nhà thật sự rất hợp ý nàng, nếu có thể nàng cũng muốn có một căn nhà đơn sơ như vậy.
Thật ra nhà của Vịnh Thi cũng tương đối đơn sơ so với mọi người, nhà nàng mua ở khu trung lưu, thường là dành cho dân trí thức muốn tìm sự yên ổn. Năm đó mua nhà đã tiêu tốn không ít tiền, còn phải mượn của Hạ Tình một ít, bây giờ giá nhà đội giá lên cao, Vịnh Thi lại chẳng muốn bán, cứ để đó cho Bối Kỳ sống.
Chào đón Vịnh Thi là một nãi nãi tuổi tầm tám mươi, lưng bà hơi còng, nhưng bước đi lại vô cùng nhanh và khỏe mạnh. Thấy Vịnh Thi, bà liền cười chào nàng, sau đó nói:
– Vịnh Thi hả cháu?
– Dạ phải ạ. Cháu là Bối Vịnh Thi, chào bà nội ạ.
Bạch Dĩnh cười ngô nghê nhìn vợ yêu của mình chào hỏi bà nội, thật ra nàng chưa miêu tả bà nội nàng ra sao cho Vịnh Thi nghe, nhưng Vịnh Thi là bà đồng, đoán nhân dạng cũng không phải một loại thử thách của nàng.
– Cháu ngoan, mau vào nhà đi.
Bà nội rất thương Bạch Dĩnh, thế nên cũng không lạ gì chuyện Bạch Dĩnh muốn có bạn đồng hành trong cuộc đời này. Hồ ly có một kiếp sống dài đằng đẵng, chỉ mong có người tương ái cùng bầu bạn, như vậy cuộc sống mới mỹ mãn. Nhưng cô bé này lại là phàm nhân.
Vịnh Thi cung kính đi theo sau bà nội của Bạch Dĩnh, nàng chủ động hỏi chuyện bà, bà cũng rất vui vẻ đáp lời nàng. Có thể nói, bà không hề mang theo tâm ý đề phòng hay khó chịu với Vịnh Thi, nàng cũng mừng thầm trong lòng. Đi sâu vào bên trong nhà, Bạch Dĩnh chỉ vào gian phòng to bên góc phải, nói với nàng: – Ông nội đang ở bên đó đợi mình.
Khóe miệng khẽ tạo thành một nụ cười, Vịnh Thi gật đầu với Bạch Dĩnh, hai người cùng bà nội tiến vào bên trong phòng. Ông nội của Bạch Dĩnh mặc một bộ vest chỉnh chu, đang ngồi ở ghế giữa nhà đợi các nàng tiến vào. Bạch Dĩnh thấy thế bèn ôm bụng cười sặc sụa.
– Ông nội mặc cái gì lạ vậy?
– Im miệng!- Ông nội hừ một tiếng mắng Bạch Dĩnh, thái độ cương quyết bảo người khác im miệng cũng không khác gì Vịnh Thi.
Trong phòng bài trí rất hoài cổ, từng cột gỗ đều được chạm khắc tỉ mỉ, càng nhìn càng thêm thưởng thức. Vịnh Thi tiến lên một bước cúi đầu chào ông nội của Bạch Dĩnh, lễ phép nói: – Cháu chào ông nội ạ.
– Vịnh Thi?
Ông nội Bạch Dĩnh mỉm cười từ ái với Vịnh Thi, mời nàng ngồi dùng trà với mình. Vịnh Thi cũng không biết được rằng tối qua toàn gia của Bạch Dĩnh không ai ngủ được, ông nội đã thức từ sáng sớm lên mạng tìm phương thức tiếp đãi cháu dâu, trang phục phù hợp, tìm tới tìm lui cũng mướn được một bộ vest ưng ý. Vốn dĩ Bạch Thố khi cưới vợ cũng rất đơn giản, mặc hán phục làm lễ trước vua của dị giới là được, không nghĩ Bạch Dĩnh lại yêu một phàm nhân, mà nghi lễ của phàm nhân lại rất rườm rà.
Bà nội ngồi kế bên cạnh ông nội, đôi khi lại hỏi chuyện xen vào vài ba câu. Hầu như là hỏi gia cảnh, công việc, thời gian rảnh, toàn là những câu hỏi soạn sẵn trêи mạng. Vịnh Thi còn nghĩ mình đang ở trong cuộc phỏng vấn.
– Cha!
Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh Vịnh Thi, thấy cha mình tiến vào trong phòng liền vui mừng không thôi. Nàng tíu tít kể cho Vịnh Thi nghe về cha mình, Vịnh Thi lại lễ phép chào ông, xưng tên mình. Nói chuyện được một lúc cũng tới bữa trưa, Vịnh Thi thấy bụng mình cũng hơi cồn cào, nàng nói:
– Thật ra con tới đây là muốn bàn bạc với mọi người chuyện gia nhập Bạch gia.
Chuyện gia nhập Bạch gia này Bạch Dĩnh cũng đã bàn bạc với Vịnh Thi từ lâu, chẳng qua nàng cứ mãi từ chối, hôm nay đến được đây nàng cũng muốn vào thẳng vấn đề. Hai già một trẻ của Bạch gia đương nhiên hoảng hốt, chỉ có mỗi Vịnh Thi và Bạch Dĩnh rất bình tĩnh.
– Gia nhập… là thế nào hả con?- Bà nội là người lấy lại được sự bình tĩnh nhanh nhất, hỏi lại Vịnh Thi.
Vịnh Thi mỉm cười, nói rằng: – Con muốn sinh cho Bạch Dĩnh một đứa con, cho nên, con muốn con mình được lấy họ Bạch, là một người của Bạch gia.
– Nhưng con là người phàm..?
– Này bà, bà nói gì linh tinh vậy!- Ông nội của Bạch Dĩnh nhanh nhẩu cắt lời vợ mình. Vịnh Thi còn chưa biết Bạch gia là hồ ly, nói như vậy chẳng phải lộ mất?
Vịnh Thi nhìn qua cha của Bạch Dĩnh, lễ phép nói thêm: – Mọi người cũng biết con là bà đồng, con cũng biết mọi người là hồ ly. Con của con và Bạch Dĩnh có thể sẽ là một tiểu hồ ly, thế nên con muốn được sự đồng ý của gia đình. Mọi người cũng biết đó.. con của con không thể là hồ ly hoang dã được.
– Nhưng con sống không thọ!- Ông nội của Bạch Dĩnh như reo lên, nếu mà sống không được, không phải là gây thêm thương nhớ cho Bạch Dĩnh sao? Ông chỉ nghĩ Vịnh Thi sống cho trọn vẹn trăm năm kiếp người rồi rời đi là xong, không nghĩ lại lưu lại một hài tử.
– Con có thể chia cho nàng nửa tu vi của mình- Bạch Dĩnh nhanh chóng phản đối ý nghĩ Vịnh Thi của nàng sẽ yếu đi rồi mất, nàng có thể chia cho nàng ấy một nửa tu vi của mình. Giữ nàng ấy ở bên cạnh mình mãi mãi.
Ông nội của Bạch Dĩnh gầm lên một tiếng, mắng bằng giọng của hồ ly: – Con biết con đang làm gì không? Con biết phải chịu phạt từ Thiên giới không?
– Con chịu được! Con không thể sống thiếu nàng ấy!- Bạch Dĩnh cương quyết nói.
– Vậy thì ta không đồng ý! Hai ngươi về đi.
Hai người nói bằng tiếng kêu của hồ ly, Vịnh Thi nghi hoặc nhìn hai người cãi nhau qua lại mà nàng cũng không hiểu gì. Cha của Bạch Dĩnh lên tiếng giải hòa, chỉ yêu cầu Bạch Dĩnh cho gia đình thời gian suy nghĩ lại. Bạch Dĩnh thấy mình có nói nữa cũng vô ích, thế nên nàng dẫn vợ của mình về. Có lẽ nàng sẽ phải thuyết phục họ thêm một thời gian nữa, nàng muốn Vịnh Thi sống với nàng muôn đời, muôn kiếp.
Sau khi Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đi khỏi, mẹ của Bạch Dĩnh mới vén rèm từ bên trong bước ra, mỉm cười: – Người đó cha không thấy quen hả?
– Ai?- Ông nội của Bạch Dĩnh vẫn còn tức giận, giọng nói cũng có chút nặng nề.
– Vịnh Thi cô nương! Người này con biết, chắc là Diêm đế sai nàng lên nhân giới làm gì đó.
– Vịnh Thi cô nương..? Có phải con bé làm sổ sách ở dưới không?
Mẹ của Bạch Dĩnh cười càng đậm hơn: – Dạ phải, Vịnh Thi cô nương là người của Diêm đế, không lo mất tu vi hay chịu phạt đâu. Vậy thì con nghĩ cha nên gả Dĩnh cho nàng ấy, kết giao với Diêm đế cũng không tệ.
– …
Bạch Long gia gia lại rơi vào trầm mặc.