23/3/15

Category:

Thiếu Chủ Xuyên Qua Ký - Chương 6 - 10

6. Chương thứ sáu: Nụ hôn đầu


Mễ Hiểu Thanh thần hồn chưa định, nụ hôn đầu năm 26 lại bị một tiểu nha đầu 16 tuổi cướp đi, cái này thật đúng là quá kịch tính rồi, xuyên không đến cổ đại, không tìm vương gia soái khí và bá khí mười phần, hay là thái tử hay hoàng đế gì ấy, lại trúng ngay một tên Thiếu chủ, đã thế còn là nữ nhân, trước kia chưa từng xem qua thể loại sách như thế này, Mễ đại phu tử thật là muốn loạn rồi.


Bây giờ, lúc sáng sớm, Đại nương cùng ta đi đến nhà của Thiệu tiên sinh, để cầu thân – -

“Thiệu tiên sinh, ta cùng Thiếu chủ đến cầu thân, làm phiền ngươi mời Mễ cô nương ra.”

“Mễ cô nương, Mễ cô nương.”

“Chuyện gì a, Ngọc Liên tỷ, ngươi sao lớn tiếng như vậy, không phải vẫn còn trong tháng sao? Thức dậy sớm làm gì?”

“Có chuyện lớn a, Thiếu chủ đến cầu thân!”

“Cầu thân gì a?” Nói gì vậy, ta còn muốn ngủ tiếp!

“Thiếu chủ muốn cầu thân với Mễ cô nương, ngày hôm qua trên khóa ngươi đã nói gì mà làm cho Thiếu chủ của chúng ta say mê ngươi rồi.”

“À? Cái tên Thiếu chủ kia không phải đầu óc hư mất rồi a, nàng không phải là nữ nhân ư, cầu thân cái gì? Nhà hắn cứ để hắn như vậy làm càng làm bậy a?” Đây là cổ đại gì a, so với thế kỷ 21 còn cởi mở hơn.

“Là do Thiếu chủ từ nhỏ đã ưa thích nữ nhân, người trong Minh Nguyệt sơn trang chúng ta không ai không biết, cái này có gì ngạc nhiên.”

“Ưa thích người khác ta mặc kệ, liên quan gì đến ta? Uy, ta lúc nào muốn gả cho hắn.”

Bất chấp thể thống, liền từ trong nhà vọt ra.

Mễ cô nương này cũng quá – - quá đi à nha, như thế nào để mặt mày lem luốt, quần áo không chỉnh tề đi ra, Thu nhi vừa ý nàng cái điểm đó rồi.

“Chúng ta đã hôn qua, hơn nữa thân thể của ngươi ta đều xem qua rồi.”

“Gì chứ? Chỉ vậy mà muốn gả cho ngươi.”

“Vậy còn muốn chuyện gì nữa, có nhiều chuyện ta không hiểu, ta cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nữ nhân a. Cái khác về sau có thể chậm rãi học sau không được sao?” Ai muốn chậm rãi học với ngươi.

Hai người kia đang nói gì vậy? Không sợ người khác bị ô nhiễm lỗ tai à.

Cổ Minh Nguyệt thật sự là nhịn không được rồi, “Thu nhi, ngươi sao lại đối với Mễ cô nương làm ra chuyện như vậy, Mễ cô nương, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, yên tâm đi, sau khi ngươi gả, sẽ bảo toàn được danh tiết, một cô nương chưa kết hôn không thể để cho người khác xem qua thân thể, Thu nhi hắn nhất định phải phụ trách tới cùng.”

“Ta… ta . . ” Đây là cường đoạt dân nữ ư! Nào có kiểu cầu thân như vậy.

“Yên tâm, lúc trở về ta sẽ quản giáo nghiêm khắc,không quấy rầy. Sính lễ các ngươi hãy nhận. Cáo từ.”

Cổ đại chính là cường hào cưỡng đoạt như thế sao? Đưa xong sính lễ liền đi, Mễ Hiểu Thanh một lời vẫn chưa kịp nói, vậy cũng tính là cầu thân ư?

“Chúc mừng chúc mừng a, Mễ cô nương, ngươi thế là trở thành Thiếu chủ phu nhân tương lai, phải chiếu cố phu quân nhà chúng ta a, hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi không phải sao?” Lúc này mà còn nói đến chuyện này sao.

“Ngươi không thấy là ta bị ép buộc sao? Ta chưa nói đồng ý mà. Các ngươi sao lại cởi mở như vậy ? Nữ sao lại lấy nữ được a?”

“Cũng không phải, là do Thiếu chủ nàng ưa thích nữ hài, mọi người đều biết a, thành thói quen, Thiếu chủ còn thường xuyên đi Túy hương lâu, nghe nói còn một nhân tình, tên Hồng Tụ gì đấy, Thiếu chủ hình như còn ở đó qua đêm nữa thì phải?”

“Cái gì Túy hương lâu, đó là nơi nào?”

“Là nơi nam nhân hay thích đi a, chỗ đó có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.”

“Đó không phải là kỹ viện sao? 16 tuổi đã đi kỹ viện rồi, còn muốn kết hôn với ta.” Ngẫm lại mình 26 tuổi, hôm qua mới có nụ hôn đầu a, còn cái tiểu Thiếu chủ kia đã đi cái loại địa phương kia rồi. Thật sự là không thể tin được. Bất quá nữ nhân cùng nữ nhân làm chuyện ấy như thế nào nhỉ. Không hiểu nổi, ta muốn biết làm gì a, ta không muốn cùng nàng làm, nhưng mà nụ hôn hôm qua của nàng rất ngọt. Sao lại nghĩ tới chuyện này chứ? Mễ Hiểu Thanh, đầu óc của ngươi phải chăng cũng hư mất rồi.

Lên khóa thì phải tốt, “Liễu Thì Thu, ngươi theo ta ra đây một chút.”

“Vâng, phu tử.”

“Ngươi vì sao muốn lấy ta?”

“Ta thích ngươi”

“Ta năm nay 26 tuổi, ngươi mới 16 tuổi.”

“Ta không quan tâm, như vậy không phải ngươi càng thương ta.” Tên này là đang tìm mẹ à? Còn là tìm nữ nhân. ‘Còn thương ta.’

“Chúng ta đều là nữ?”

“Mọi người đều biết chúng ta là nữ.”

“Ngươi – - dù sao ta cũng không muốn gả cho ngươi.”

“Ngươi đã yêu người khác?”

“Không có.”

“Vậy sao buổi sáng ngươi đáp ứng?”

“Ai đáp ứng? Đây không phải là ta không thể nói lời nào sao?”

“Nhưng là Đại nương đã chuẩn bị đồ kết hôn cho chúng ta rồi.” Gì chứ? Đều đã chuẩn bị.

“Ta không thuộc về nơi đây, ta là người của tương lai.”

“Ngươi nói gì vậy? Thiệu tiên sinh nói ngươi đường về cũng không nhớ ra, xem ra ngươi bị thương không nhẹ a, đến lời nói đều hồ đồ cả.” Tuy nói thế nhưng trong nội tâm cười muốn phát rồ rồi, còn giả bộ ngây ngô.

“Ta nói là thật.” Như vậy mà vẫn còn thích ư.

“Xuỵt, bọn hắn đang nhìn, phu tử đại nhân.” Lại áp lại gần bên tai nói chuyện, hơi nóng cứ quấy nhiễu bên tai, quấy đến tim Mễ Hiểu Thanh muốn trễ nửa nhịp, tên này là học cái này ở đâu? Hay là cùng người tên Hồng Tụ kia học? Vừa nghĩ đến cái địa phương kia đã từng dạo qua, lại còn muốn kết hôn với nàng, khí tức đều dồn lại một chỗ.

“Nghe nói ngươi có một tình nhân ở Túy hương lâu, ngươi còn muốn giúp nàng ta chuộc thân kia mà.” Đây là do người nhiều chuyện nào nói a.

“Đúng vậy nhưng là chuyện của một năm sau, hiện tại ta muốn cùng ngươi kết hôn.” Té ra là muốn lập thiếp a.

“Ta không muốn cùng người khác chung một chồng.”

“Nhưng là cha ta cưới tới ba người vợ?”

“Đó là cha ngươi, không phải ngươi?”

“Ngươi nói, ngươi chỉ lấy một người, vậy là ngươi chịu gả cho ta?”

“Không phải ý đó.” Như thế nào mình lại bị hố rồi.

“Ta nếu không phải ngươi thì không cưới a, phu tử!” Vừa nói xong liền tranh thủ hôn trộm rồi vọt đi. Chờ mong ngày đại hôn mau mau đến!

Hiện tại xem ra, người nơi này đều không hiểu nàng, chỉ một cách duy nhất, tam thập lục kế – tẩu vi thượng sách, như mà sao ngoài cửa lúc nào cũng đông người như vậy chứ.

Ta đã sớm liệu ngươi sẽ chạy trốn, Mễ Hiểu Thanh, ta nhất định phải lấy ngươi.


7. Chương thứ bảy: Thành thân


Nếu như cha mẹ biết ta cùng nữ nhân kết hôn, khẳng định là té xỉu, như thế nào mọi chuyện lại như vậy, mới sáng sớm đã có hai nha đầu đến, mở miệng một tiếng đều là Thiếu phu nhân rồi còn muốn thay quần áo cho ta, hiện tại còn phải mặc đồ hỷ, ta không phải như vậy mà lập gia đình chứ, cái hôn nhân do Nguyệt lão chết tiện an bày đây ư, sao lại nhức đầu đến vậy? Để cho ta xuyên không rồi bị gả cho tên Tiểu thiếu chủ thối. Ta phải nghĩ biện pháp, bất quá, nàng là nữ, chắc có lẽ sẽ không sinh hoạt vợ chồng, cũng không cần lo lắng bị hắn làm thất thân, về sau tìm cách trở về tương lai, hiện giờ chỉ có thể như vậy thôi.

Ngay lúc này, Thiếu chủ của chúng ta đang ở Túy Hương lâu.

“Tỷ tỷ, hôm nay ta thần thân rồi. Chờ ngươi 18 tuổi nhất định sẽ chuộc thân cho ngươi, tỷ tỷ đừng giận nha?”

Hiện tại mới biết đến ta, thiệt là, mình thế nào lại tin lời nói của tên Thiếu chủ này chứ, tin tưởng hắn sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ tới mình? Có thể hắn chỉ là một tiểu hài tử? Nhưng cái này không thể, lần trước còn muốn nhìn thân thể của ta không phải sao? Hiện tại lại muốn lấy người khác.

“Ngươi kết hôn, đến Túy Hương lâu làm gì?”

“Ta sợ tỷ tỷ về sau không để ý đến ta, ta cũng thích tỷ tỷ.” Đây là lời thật. Bằng không thì ta sẽ không tới chỗ ngươi.

“Đã biết, ngươi vẫn là nên trở về đi, bằng không người nhà lại tìm ngươi, ngày hôm nay là đại hỷ của ngươi, không nên ở nơi này a.”

“Ngươi còn giận phải không?”

“Không giận, thật sự.”

Chạy nhanh trở về Minh Nguyệt sơn trang – -

“Thu nhi, ngươi đi đâu, sao lại bắt người khác phải chờ ngươi? Liều sống liều chết muốn kết hôn với người ta, hiện tại thì mọi người tìm không ra. Không còn nhiều thời gian, ngươi theo ta tới đây.”

“Sao?”

“Đến phòng đại nương, ta có cái muốn cho ngươi.”

Cái gì đây, đây không phải là đông cung đồ sao? Còn có giải thích kỹ càng – -

“Đây là ta sai người nhờ họa sĩ trong nội cung họa ra, đây là một cái họa họa cho phi tử, đông cung đồ của nữ nữ, nếu như bị người khác phát hiện, hẳn là mất đầu, ngươi phải giấu kỹ.”

Còn có loại như thế này, Liễu thiếu chủ của chúng ta nhưng ngựa bị thúc một roi trong lớp học giáo dục giới tính. Thật sự là không tiêu hóa được a, nữ nhân còn có nhiều cách thức như vậy, buổi tối phải hảo hảo thực tế.

“Còn có một khỏa dược hoàn, là cho Mễ cô nương ăn.”

“Dược hoàn gì a?”

“Thôi tình hoàn!”

“Ah!”

“Ta là sợ nàng không chịu thật sự muốn làm vợ ngươi. Vạn nhất dùng phòng ngừa.”

Đại nương đến chuyện này cũng nghĩ đến, coi như không tệ. Tiểu thiếu chủ của chúng ta coi ra rất khó chơi, ta còn không dám cam đoan hôm nay sẽ như thế nào.

Hắn vừa vào sao? Như thế nào vẫn chưa nhấc khăn lên, thực sự là buồn bực chết mà.

Ta nhẹ nhàng rót một chén rượu, tại trong chén của nàng bỏ thêm thôi dược hoàn, hắc hắc, để xem công dụng của nó như thế nào?

Nhẹ nhàng nhấc khăn lên, “Nương tử, ngươi thật là xinh đẹp!”

“Ta vốn xinh đẹp.”

“Chúng ta uống rượu giao bôi a.” Rượu giao bôi cái gì chứ? Uống thì uống.

Haha, rốt cuộc cũng uống, đến một giọt cũng không còn, chờ một chút ngươi sẽ động dục a, thật tốt chơi.

“Nương tử, chúng ta ngủ đi, cũng không sớm.”

“Hảo!” Cũng không phải chưa từng nữ nhân ngủ chung một giường, ta cùng biểu tỷ thường xuyên ngủ chung, còn sợ ngươi một nữ nhân ư. Ai sợ ai a.

Thật sự là, trên một giường, hai loại tâm tư.

Nhưng mà, không đúng, như thế nào lại nóng như vậy a, chỉ uống một ly thôi mà, cũng không phải mặc nhiều, cứ cởi một lớp rồi một lớp, nhưng là vẫn rất nóng a. Lại không thể cởi thêm nữa, ta nhìn ánh mắt mơ hồ của nương tử cứ cởi rồi cởi, chỉ còn lại duy nhất một cái yếm duy nhất, xem ra dược đã có phát huy công lực – -

“Có muốn ta giúp không?”

“Không cần.” Ngươi chắc là không hảo tâm vậy đâu? Như thế nào ta có cảm giác tay hắn trên người ta sờ loạng a, miệng bên tai thổi khí, còn cắn vào vành tai, “Không, ngươi đi đi.” Vừa quay lại liền quấn vào hắn, trên người như bị thiêu đốt.

Người nàng thật là thơm, đây là mùi thơm trong truyền thuyết của nữ nhân sao? Ta mút lấy vành tai của nàng, hôn vào miệng nhỏ của nàng, nàng đã không kìm được ham muốn, thân thể đang không ngừng ngâng lên, gọi ta, ta còn muốn hôn, đây chính là lần đầu tiên nàng thân mật với thân thể nữ nhân, như thế nào mềm mại vậy a, là làm bằng gì đây. Thế nhưng mà chỉ hôn lấy, không đúng, trong mũi như thế nào lại một cỗ nhiệt lưu, trời ạ, như thế nào lại chảy máu mũi rồi.

Muốn thoát đi, nhưng mà cánh tay nàng cứ ôm chặt lấy ta, sao ta lại hạ dược với nàng chứ, thật sự là, đây không phải là muốn chết sao? Nhưng bây giờ, chỉ có thể mặc kệ máu rơi mà chiến đấu thôi, chỉ sợ mạng nhỏ này phải tiêu bên người nữ nhân này. Mặc kệ, chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu.

Cũng không biết đã muốn nàng bao nhiêu lần, nàng mới buông tha quấn lấy cánh tay ta, ngón tay ta cũng không thể cử động. Trên giường toàn là máu, đây gọi là cái gì đây, thật ko biết, còn tưởng là án mạng xảy ra.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, Nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của nàng, khi nàng tỉnh, không biết có thể đem ta giết không nữa.


Thiếu Chủ Xuyên Qua Ký - Chương 6 - 10 | Bách hợp tiểu thuyết



8. Chương thứ tám: Xuân mộng


Như thế nào lại có xuân mộng chứ, hơn nữa lại còn cùng tên Thiếu chủ chết tiệt này, hắn như thế nào lại để tay vào bên trong của mình, còn mình thì cứ thế phóng đãng kêu, không phải là mình muốn gả đến điên rồi, thế nhưng mà ta cũng không có ý nghĩ này a, như thế nào lại chân thật như vậy a, như là thật sự, ta cùng hắn quấn quanh cùng một chỗ, hơn nữa còn chính là mình muốn. Ta tại trong mộng là cái dạng này a, cũng may, chỉ là mộng.

Nhưng mà sao người lại đau nhức như vậy, muốn cử động nhẹ, cũng không được, không đúng, đây là đâu, Mễ Hiểu Thanh rốt cuộc cũng nhớ ra, đây là phòng tân hôn của nàng, trên người lại không có mặt quần áo, trời ạ, như thế nào khắp nơi đều là máu, không phải thật sự không là mộng a, có một loại dự cảm bất thường, nhìn xuống phía dưới mình, giữa hai chân có một vết máu khô. Hạ thân vô cùng đau, chính mình hôm qua theo hắn vào phòng, uống rượu, còn những chuyện về sau, có chút mơ màng, nhưng là vẫn có thể nhớ được, hắn không phải là trong rượu hạ dược chứ. Nhất định là vậy.

Cái tên đáng chết này, ta không để cho ngươi yên, như thế nào lại dùng thủ pháp hạ lưu như vậy với ta. Chính mình lại thất thân do hắn.

” Liễu Thì Thu! Ngươi đến đây cho ta!”

“Nương tử, ngươi đã tỉnh.” Ta run rẩy tiến đến, nàng như thế nào lại đáng sợ như vậy.

“Ngày hôm qua ngươi bỏ gì trong rượu?”

“Chỉ một chút – - một chút – - “

“Một chút gì?” Âm thanh sao lại lớn như vậy?

“Thôi tình dược.”

“Là ai đưa cho ngươi?”

“Cái này không nói được không?” Không phải là Hồng Tụ cô nương kia chứ. Mà không có khả năng, không có nữ nhân nào để người mình thích chạm vào người khác, ta cũng là nữ nhân, ta biết rõ.

“Nói, không nói ngươi nhất định phải chết.”

“Là đại nương, nàng sợ ngươi không cho ta chạm vào.”

“Cái gì?”

Liễu Thì Thu liền đem những đồ đại nương hôm qua đưa cho hôm qua dâng tới. Nữ nhân này thật làm cho người khác sợ hãi, sao lại hung dữ như vậy, đêm qua thiếu chút nữa là muốn lấy mạng của hắn, hắn đã sớm hối hận vì phóng dược rồi. Hại hắn mất máu quá nhiều, buổi sáng hôm nay đầu còn choáng váng đây này.

Như thế nào lại có những thứ này, đây là cái gì a? Mễ Hiểu Thanh xấu hổ, cảm thấy cổ nhân kết hôn đều phải học giáo dục giới tính a.

“Liễu Thì Thu, ngươi nhớ cho kỹ, từ tối nay, ngươi không được bước vào phòng ta nửa bước. Ngủ ngoài phòng khách.”

“Đã biết.” Ta cũng muốn dưỡng hảo cơ thể, cơ thể không chịu nổi giày vò như vậy.

Buổi sáng, Tùy nhi đem chăn giường đi ra, phu nhân rốt cuộc là muốn nhìn một khối này ư ? Xem ra Thiếu chủ của chúng ta không kiềm chế được, như thế nào giày vò đến như vậy, sao mà khắp nơi đều là máu, Thiếu phu nhân này xuất huyết cũng hơi quá nhiều a. Trách không được ngày hôm qua trong phòng lại phát ra âm thanh kỳ quái đến như vậy?

Toàn bộ Minh Nguyệt sơn trang ai cũng biết sự tích vinh quang đem giường chiếu đều là máu đêm qua của Thiếu chủ cùng Thiếu phu nhân, toàn bộ người của sơn trang đều nhìn Thiếu phu nhân với ánh mắt đều là dấu chẩm hỏi (???), cái thời đại này không có cameras, nếu có, khẳng định là bán đắt.

Mễ Hiểu Thanh thật sự là mắc cỡ đến chết, buổi sáng đi dâng trà, căn bản vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên.


9. Chương thứ chín: Đại nương


Ở trong phòng khách ngủ tròn một tuần, phu nhân của ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, thiệt là, lúc này đúng là không thể sống nổi, nhưng là nhịn được, ai kêu ta làm sai. Bất quá, việc này như thế nào lại bị Đại nương biết a – -
“Hiểu Thanh, ngươi là Thiếu chủ phu nhân tương lai, như thế nào lại không hiểu quy cũ, lại bắt Thiếu chủ ngủ ở phòng khách?”

“Là – -”

“Đại nương, là do tự ta muốn, đừng trách nương tử.”

“Còn nói giúp nàng, ngươi xem ngươi bị khi dễ đến không còn bộ dang gì. Còn ra thể thống gì.”

“Kỳ thực cũng là tại người, cho ta cái thôi tình dược gì gì đó.” Ta thầm nói, thật không dám nói lớn tiếng.

“Ngươi nói cái gì, Thu nhi.”

“Không có gì, đại nương, hôm nay ta liền chuyển vào phòng ngủ. Mấy ngày nay ta đọc rất nhiều sách, ngươi không phải muốn ta đọc nhiều sách sao? Ta là sợ quá muộn, quấy rầy nương tử, ngủ lại trong thư phòng.”

Buổi tối, ta trở về lại Thu Phong Các, phu nhân của ta đang ngồi trên giường, không biết đang suy nghĩ gì – -

“Ta chuyển về phòng ở, bằng không, Đại nương lại đem lòng sinh nghi. Có thể không?”

“Ngươi ngủ dưới đất, ta mặc kệ, đều tại ngươi.” Đây là ngươi tự chuốc khổ.

“Được rồi. Nằm đất thì nằm đất.- -” sao lại đối với ta như vậy, ta là thiếu chủ đó a.

Mễ Hiểu Thanh nằm trên giường, mặc kệ Thiếu chủ của chúng ta.

Cái này thật không thoải mái, ta muốn giường, rốt cuộc không nhịn được, nửa đêm mò lên giường.

“Ngươi như thế nào lại nằm trên giường.” Mễ Hiểu Thanh nhìn quần áo trên người mình, thật may quần áo còn nguyên. Tên này không tốt đẹp gì, còn dám hạ dược ta. Phải đề phòng.

“Trên mặt đất không thoải mái. Ta cũng đâu có chạm vào ngươi?”

“Đã nói rồi, không được chạm vào ta. Bằng không ta sẽ phế ngươi.” Phế như thế nào a?

“Khẳng định không chạm.” Ta thề.

Đừng nhìn tên nhóc này bình thường không có bộ dạng, nhưng hắn cũng biết giữ lời từ tối hôm đó tới giờ đều không chạm qua ta, chỉ khi trời rất tối mới tiến vào phòng ngủ, rồi liền sáng sớm đã không thấy nhân ảnh. Hắn bề bộn chuyện gì đây?

“Hồng Tụ tỷ tỷ, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ a?” Ta đem tất cả mọi chuyện nói với nàng, hy vọng nàng giúp đỡ ta.

“Thì Thu, việc này không nên trách nương ngươi, có trách phải trách ngươi, các ngươi không có tình cảm, chỉ một mình ngươi cam tâm tình nguyện, ngươi cũng không biết nội tâm người kia nghĩ cái gì, ngươi như thế nào đến việc hạ dược cũng làm ra được. Cho dù là đại nương ngươi cho, ngươi cũng không nên dùng đúng không?”

“Ta chỉ là bị cái đông cung đồ kia kích thích, không phải là sợ nàng không chịu ta sao?” Thật là, đều là do sắc tâm làm hại.

“Trở về cùng nàng nói xin lỗi, bình thường đối với nàng tốt một chút, ngươi không phải đã từng đến thế giới của nàng sao? Có lẽ hiểu rất rõ nàng a.”

“Tỷ tỷ, có phải ta không nên lấy nàng a! Mà khi đó vẫn muốn lấy nàng kia mà.”

Ngươi như thế nào cho đến bây giờ cũng chưa từng đối với ta như vậy? Nhưng bây giờ lại cả ngày hướng ta chạy, vẫn là từ lúc mẹ ngươi mất, kia là dạng nữ nhân gì, để ngươi tiêu hao bao nhiêu tâm tư. Ngươi cho vậy đáng không.

“Tùy nhi, Thiếu chủ hắn lại đi đâu, ngươi biết không?” Mễ Hiểu Thanh tìm cả buổi, vẫn là ko thấy bóng dáng hắn.

“Thiếu chủ hắn – - hắn đi Thúy Hương lâu rồi.” Biết là không nên nói, nhưng là Thiếu phu nhân hỏi, nếu không nói, nàng ắt hẳn biết ta lừa gạt nàng. Là Thiếu chủ không đúng, mới kết hôn vài ngày, liền hướng Thúy Hương lâu mà chạy.

“Cái gì?” Hắn sao dám làm như vậy với nàng. Hồng Tụ của Thúy hương lâu tốt lắm sao? Tốt như vậy thì sao lúc trước lại trêu chọc nàng a, thật sự là một tên đáng chết. Trong nội tâm như thế nào cảm thấy chua chua, không lẽ là đã thích tên đó. Không có thể a.

Buổi tối, Mễ Hiểu Thanh nằm trên giường xoay qua xoay lại không ngủ được, hắn như thế nào vẫn chưa về. Sẽ không ở lại đó qua đêm đấy chứ, nghe nói hắn trước kia đã từng qua đêm ở đó. Hắn có thể hay không chạm – - đáng chết, không quan tâm, mặc kệ, nhưng sao trong lòng có điểm đau a.

Ta khi trở về, nhìn thấy nương tử đang nằm trên giường, mở to mắt trừng ta – -

“Ngươi đi đâu trễ như vậy?”

“Đi đến chỗ Hồng Tụ tỷ tỷ.” Nói thật thì hơn, với lại ta không quen nói dối.

“Vậy ngươi như thế nào lại trở về?” Nhìn như thế nào cũng giống như oán phụ ghen tuông, không biết chốc nữa có thể hay không phát hỏa.

“Hôm nay ta hướng ngươi thẳng thắng kia mà.”

“Thẳng thắng cái gì?”

“Ngươi không được tức giận, hãy nghe ta nói, được không? Nghe xong, có thể ngươi sẽ thấy sợ hãi a!”

“Ngươi muốn nói cái gì.”

“Ngươi còn nhớ rõ Tiểu Bạch không?”

“Nhớ rõ, chờ một chút, sao ngươi biết?”

“Ta chính là Tiểu Bạch a.” Cũng không biết nói bao lâu, đem cái chuyện xuyên không kia cùng nàng nói không sót một chữ, kể cả chuyện máu me hôm động phòng hoa chúc, Mễ Hiểu Thanh ngây ngẩn cả người. Đây là sao? Không trách Tiểu Bạch khi đó chảy máu mũi. Hóa ra tên tên Thiếu chủ sắc lang này lại biến thành thú. Đây là cái loại duyên phận gì chứ? Nguyệt lão phải hay không ngủ mớ rồi loạn giật dây. Hết lần này đến lần khác chính mình còn có loại quan hệ kiểu này với nàng.

“Như vậy ngươi đã biết rõ ta là ai rồi phải không?”

“Ân.”

“Ngươi là cố ý.”

“Ta cũng không biết, ta chỉ muốn cùng ngươi ở cùng một chỗ, vì cái gì ta nhìn thấy ngươi liền chảy máu mũi, thấy người khác thì lại không.”

“Ngươi đã nhìn qua người khác?” Như thế nào lại cảm thấy không thoải mái a.

“Chỉ nhìn qua có Hồng Tụ tỷ tỷ, chính là từ khi xuyên không trở về, ta muốn chứng minh mình đúng, xem nhìn nàng có chảy máu hay không.”

“Có hay không?”

“Không có.”

“Về sau không cho phép ngươi nhìn người khác.”

“Ân.”

“Nương tử, ngươi có muốn trở về nhà không? Nghĩ lại, ngươi không yêu ta, chỉ một mình ta đơn phương. Ta biết rõ, ngươi hận chết ta, đúng không, biết như vậy sớm đã không chạm vào ngươi rồi.”

“Đừng nói nữa, ngủ đi.” Mễ Hiểu Thanh còn chút hoảng, có chút không tin đó là sự thật. Nhưng mà sự thật là nàng đã trở thành Thiếu chủ phu nhân của Minh Nguyệt sơn trang, không thể giả được.


10. Chương thứ mười: Đồng sàn



Khoảng thời gian này, hai người cũng tính là bình an vô sự, chỉ là đáng thương cho mình ta, buổi tối cùng nàng ngủ chung một giường lớn, cũng không dám chạm vào nàng, nàng chưa từng nói qua nàng yêu thích ta. Ta chỉ nhớ rõ ràng nàng nói, “Về sau không được xem người khác.” làm hại ta giờ đây Thúy Hương lâu cũng không dám đi, hiện tại càng ngày càng đem Hồng Tụ tỷ tỷ thành tỷ tỷ, thật là trong nội tâm thật khó chịu. Nhưng là, không cho phép người ta nhìn người khác, mà bản thân lại mặc cực kỳ kín mít, ngay cả buổi tối cũng thế.

Nàng thật sự là có chút động lòng với tên tiểu tử này rồi, không biết vì cái gì, ngoại trừ chuyện động phòng ngoài ý muốn ngày đó, cũng không có phát sinh chuyện gì sao? Hắn không phải gan lớn sao? Không phải dám cả gan hạ dược ta sao? Như thế nào ngủ chung một giường cũng không chạm nào một chút. Ta thật sự thích hắn sao? Vấn đề này phải hảo hảo suy nghĩ một chút, mọi chuyện bây giờ đều có điểm rối loạn.

“Thì Thu, ngươi đã ngủ chưa?”

“Còn chưa a!”

“Quay lại đây, ôm ta một cái.”

“Ân.”

“Ngươi vì sao yêu thích ta?”

“Ta cũng không biết nữa. Có thể là do ngươi đã cứu ta, còn nuôi dưỡng ta trong một thời gian. Ân cứu mạng, ta phải báo nên đành lấy thân báo đáp.”

“Ngươi a, vừa nghĩ đến ngươi chính là tiểu bạch, ta thật sự không thể tin được.”

“Ngươi có thể tin lúc ấy ta đã động sắc tâm với ngươi rồi không?”

“Nhưng là ta vẫn muốn trở về a, đến lúc đó làm sao bây giờ? Nói cho ba mẹ ta biết ta cưới một nữ nhân, nhất định là không bỏ qua cho ta, chúng ta thế này gọi là đồng tính luyến ái, không thể kết hôn. Vì ngươi cái gì cũng không thể rồi.”

“Vậy đừng trở về.”

“Bọn hắn chỉ có duy nhất một đứa con gái, với lại, chuyện xuyên không này rất ly kỳ, không chừng một ngày lão thiên nổi hứng, lại đem ta trở về, làm sao bây giờ a.”

“Chuyện này sao hãy nói, trước hãy hảo hảo làm nương tử của ta a!”

“Mấy ngày nay sao ngươi không chạm vào ta, không phải ngươi lớn gan lắm sao? Còn dám hạ dược với ta.”

“Không phải sợ ngươi sao, nương tử.”

“Kêu ta Hiểu Thanh!”

Đem hai bờ môi dung hợp cùng một chỗ, lúc này làm suy nghĩ của Mễ Hiểu Thanh có chút hồ đồ, nàng có chút choáng, đúng vậy a, mình đã rơi vào tay người này rồi. Thiếu chủ của chúng ta hôm nay phát huy phi thường bình thường, mà mũi cũng không lưu lại một chút huyết nào, nguyên nhân nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể làm hoàn mỹ đến vậy, chính mình dưới tay hắn si mê say sưa rung động, bất kể là thân thể hay là tâm lý.

Việc này khi bắt đầu, chính là không có chấm dứt, huống chi Thiếu chủ của chúng ta đang tuổi lớn, mặc kệ thời gian, đều muốn cùng với nương tử một chỗ thân mật, biết rõ mình không còn chảy máu mũi nữa, lại càng thêm táo tợn. Cái này, hiện là ban ngày a, hai người lại trong phòng mà “ò í e”.

“Thì Thu, đừng như vậy.”

“Hiện tại là ban ngày.”

“Ban ngày thì sao? Ta muốn không được sao?”

“Ngươi? Ân – - ân!” Chính là vậy đấy, Liễu Thì Thu đem Mễ Hiểu Thanh đặt trên mặt bàn, một tay len vào trong cái yếm của nàng xoa bóp nhũ hoa kia, một tay hạ xuống lẽn vào trong quần lót tìm đến nụ hoa mà trêu chọc. Thẳng đến khi nghiền ép cho dịch mật chảy ra, hắn mới cúi xuống dùng đầu lưỡi tiến vào. (ối tía má ơi editor xịt máu mũi)

Cái người dưới thân kia truyền phát ra âm thanh lan đến cả ngoài sân, Tùy nhi xấu hổ đỏ mặt, Thiếu chủ thật là, giữa ban ngày ban mặt, lại cùng với thiếu chủ phu nhân trong phòng làm chuyện đó.

Hai người kia chỉ biết lo thoải mái thân mình, mà không biết – -

Khiến cho bọn nha đầu trong nhà cả đám nổi lên tư xuân.


------------------


Mời các bạn xem các chương tiếp theo!


Chương 1 - 5                  Chương 6 - 10               Chương 11 - 14 (Hoàn)