20/3/15

Category:

Nông trại tình yêu - Chương 16 - 19 (Hoàn)

16. Chương thứ mười sáu: Nông trại


Bầu trời trong xanh... những tia nắng lấp lánh chiếu xuống nước hồ sưởi ấm đàn cá đang lượn lờ bơi trên mặt hồ...



-"Sao tổng giám đốc lại làm những công việc này…", một anh nhân viên ở công trường vội chạy ra cầm lấy cái vòi nước dùng để tưới cây trên tay Nguyên…

-"Ko sao đâu… tôi cũng muốn tự tay tưới nước cho những bông hồng đang hé nở này…", khu vườn hoa hồng được cắt tỉa cẩn thận và tạo hình công phu ko như những khóm hoa lùm xùm ngày xưa Nguyên đã hái để tặng Mi…


Cảm xúc dạt dào nhưng sao quá đắng cay… lòng quặn đau như có ai vò xé… Nguyên đưa cái vòi nước lại rồi bước đi…


Mấy ngày qua… Nguyên cố vùi mình vào đống công việc ở đây… để quên đi những suy nghĩ đau khổ trong lòng… Nguyên đã cố gắng làm việc như một cỗ máy… để trở nên thành đạt… tài giỏi để có thể làm chỗ dựa cho Mi… để có thể tạo ra nơi này…


Nhìn xung quanh mọi vật ở đây đều phát triển rất tốt… vườn dâu đã bắt đầu chín đỏ… đàn bồ câu trắng muốt bay lượn trong những ngôi nhà của riêng chúng… khu vườn hoa đang nở những bông hoa đẹp nhất… mọi thứ đã sắp hoàn thành rồi… Nguyên thở dài… nhà có đẹp bao nhiêu cũng ko còn ý nghĩa với Nguyên lúc này nữa… vì trái tim cô độc lẻ loi thì làm sao hạnh phúc trong ngôi nhà được xây bằng tình yêu và nhớ thương được…


-"Cô chủ ah… đây là báo cáo nghiệm thu của công trình này..."


Nguyên cầm lấy bản báo cáo nhìn sơ qua gật đầu với những nơi đã hoàn thành...


-"Tốt rồi cảm ơn anh... hãy bảo họ để lại căn phòng ngủ... chính tay tôi sẽ sơn căn phòng này..."


-"Sao cô chủ lại sơn nơi đó hãy để mọi người làm luôn cho rồi mất công cô chủ phải mệt…", Quang ngạc nhiên trước yêu cầu của Nguyên


-"Anh cứ làm vậy cho tôi đi…"


Nguyên ngồi xuống bên mặt hồ yên ả… nằm trên bãi cỏ… đã 2 tuần kể từ ngày gặp lại Mi… hình ảnh đó cứ vẫn vơ trong trái tim Nguyên… nhớ lắm nhưng lại ko muốn gặp… Nguyên ko muốn phá hỏng hạnh phúc của Mi cũng ko muốn làm Mi đau khổ như trước nữa…


-"Quên được cũng tốt… mình vẫn sẽ hoàn thành mọi thứ… dù rằng giờ đây sẽ ko còn ý nghĩa gì hết..."

-"Cô chủ… hôm nay cô Thanh sẽ ra viện… có cần phải tới giúp ko?"

-"Uh…", Nguyên ngập ngừng… vì chuyện của Mi thời gian qua Nguyên đã ko tới thăm Thanh… giao tất cả cho Quang… hôm nay ra viện rồi ko biết có nên tới ko...

-"Anh chuẩn bị xe đi… chúng ta sẽ đến đấy…"

-----------------

Dừng lại trước cửa phòng bệnh bên cạnh phòng của Hàn Đan… Mi nhìn vào con người đang nằm trong đấy...


-"Cô ấy khá đẹp… nhìn có vẻ nhanh nhẹn và mạnh mẽ… anh đã quên em để đến bên cô ấy sao… cũng ko trách được thời gian đã quá lâu rồi… lời hứa lúc đấy có lẽ anh đã quên… chỉ có mình ta ngu ngốc vẫn chờ đợi mà thôi… cũng đúng mà vì anh là người duy nhất ta yêu… người làm trái tim ta ấm áp…", Mi thở dài… mắt lại đỏ hoe…


Thanh đứng lên tập đi lại và đã nhìn thấy Mi đứng đó… đây ko phải lần đầu tiên… Thanh tự hỏi cô bác sĩ trẻ rất đẹp kia sao suốt hai tuần này thường đứng nhìn mình với ánh mắt buồn như thế…


-"Chào bác sĩ…"

-"Vâng chào chị…", Mi hơi giật mình vì Thanh chào mình…

-"Bác sĩ vào đây ngồi chơi…", Thanh hỏi chuyện để làm quen với Mi…

Mi lại tròn mắt và mỉm cười… cái nụ cười và cặp mắt ngây thơ trong sáng khiến trái tim Nguyên khắc sâu mãi trong tim…

-"Xin lỗi chị nhưng mà tôi còn có một số việc phải làm…", Mi lịch sự từ chối vì đối với Mi nhìn hay nói chuyện với Thanh đều làm lòng Mi khó chịu…

-"Bác sĩ vào chơi xíu đi… làm việc cũng cần nghỉ ngơi mà cũng tới giờ nghĩ trưa rồi…"

Ko còn cách từ chối trước lời mời của Thanh… Mi để cô y tá đi trước rồi vào phòng ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách tới thăm…

-"Chị đã khỏe chưa…", Mi cũng muốn biết Thanh còn nằm ở đây bao lâu vì đã 2 tuần Mi đều ko thấy Nguyên tới thăm người yêu…

-"Dạ cảm ơn bác sĩ chân tôi cũng đỡ rồi… hôm nay là được ra viện…", Thanh trả lời rồi mỉm cười một cách thoải mái… mắt vẫn nhìn Mi… khuôn mặt thanh tú… mái tóc rủ dài trên vai… cặp mắt tròn to ngây thơ… nụ cười với núm đồng tiền hiền lành… khiến cho ai cũng muốn nhìn ngắm…

-"Bác sĩ đẹp thế này chắc nhiều người theo đuổi lắm… nghe mấy cô y tá kể chuyện bác sĩ từ chối lời cầu hôn của một chàng đẹp trai…", Thanh rất tò mò về Mi...

-"Em ko có ai theo đâu…", Mi cố gượng cười… định hỏi một câu gì đó nhưng chưa kịp hỏi thì có tiếng gõ cửa…

-"Vào đi…", Thanh trả lời

Cánh cửa mở ra… Trái tim Mi như nhảy ra khỏi lồng ngực… Nguyên đứng trước mặt… trong chiếc quần jean và áo sơmi… nhìn rất lịch sự… tóc Nguyên giờ đây dài quá… da cũng trắng… khuôn mặt có vẻ lạnh lùng sương gió hơn xưa nhưng đẹp và rất có hồn… Mi bối rối nhìn qua chỗ khác…


Khi tới đây Nguyên cũng đã nhìn khắp xung quanh để thấy bóng dáng Mi cho nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng mà ko thấy đâu giờ lại ở gần Mi như thế…


Ánh mắt Nguyên nhìn Mi da diết đong đầy nỗi nhớ… Muốn ôm chặt Mi vào lòng... hôn lên đôi môi đấy… muốn nói lời yêu thương nhưng mà lòng Nguyên lại xót xa vì ý nghĩ giờ đây Mi đã là của Huân rồi.....................


Im lặng… chờ đợi… bối rối… cảm xúc trong lòng như tiếng sóng gào thét cuồn cuộn mạnh mẽ… những suy nghĩ những lo toan những nhớ thương lẫn lộn…

-"Chào Nguyên…", Mi cố gượng cười để chào trước… ánh mắt nhìn đi chỗ khác tránh nhìn vào ánh mắt đầy tình cảm yêu thương của Nguyên… vì Mi nghĩ đó là ánh mắt đầy tình cảm dành cho Thanh… nhìn vào khuôn mặt đó, ánh mắt đó Mi sợ nước mắt sẽ ko kìm giữ lại được nữa…

-"Chào Mi…", Nguyên cũng trả lời lạnh lùng… cách né tránh của Mi khiến Nguyên lầm tưởng vì ko muốn nhìn mình ko muốn nhớ lại những gì liên quan tới mình…

-"Thôi hai người nói chuyện đi…", Mi phải đi làm việc tiếp đây…

-"Bác sĩ… ở lại chơi đi… mà hai người quen nhau ah?", Thanh tò mò nhìn Nguyên và Mi một lượt…

-"Ah… là bạn học một năm… cũng có quen…", Mi trả lời đầy lạnh lùng… ko nói thế thì biết nói gì đây… ko lẽ nói là người yêu cũ… như vậy có ích gì ko? … chỉ làm ảnh hưởng tới hạnh phúc hiện tại của anh… vì anh đâu còn nhớ còn yêu ta nữa… trái tim ta đã mỏi mòn chờ đợi anh quay về… để rồi khi gặp lại anh trái tim ta lại quằn quại đau đớn… nó bể vụn ra… nó chảy máu và nó đang hóa đá… tại sao anh lại vô tình với ta như thế…


Nghe câu trả lời của Mi… khuôn mặt Nguyên đỏ rực… máu nóng sôi lên…


-"Bạn cũ… bạn học 1 năm… tại sao chứ… cô ấy đã coi ta chỉ đơn thuần là một người bạn học thôi sao… cô ấy đã quên ta rồi sao… ôi sao mà chua xót… sao mà đắng cay tàn nhẫn thế…", Nguyên ko nhìn Mi nữa… quay ánh mắt nhìn ra cửa sổ…, "đau lòng làm gì chứ? … người ta giờ đã có hạnh phúc và kí ức về mình đã nhạt nhòa theo năm tháng rồi…"


Bước đi thật nhanh thật vội vàng của Mi… khiến Nguyên quay mặt nhìn lại…


-"Em hạnh phúc chứ…", Nguyên cũng ngạc nhiên vì sao trong lòng tự nhủ phải im lặng thế mà lại hỏi câu hỏi đó… tất nhiên là Mi hạnh phúc rồi… hơn ai hết Nguyên biết Huân yêu Mi nhiều thế nào…


-"Ko… em ko hề có hạnh phúc… nó chết rồi…", quay mặt trả lời Nguyên khuôn mặt và ánh mắt Mi đều đỏ rực… nước mắt rưng rưng như trực trào ra khỏi khóe mi…

Nguyên bối rối trước ánh mắt đó… đau lòng cảm giác như tê dại…

-"Anh thì chắc rất hạnh phúc…", Mi hỏi Nguyên nhưng ko đợi câu trả lời… Mi chạy thật nhanh ra khỏi đó để cho nước mắt tuôn rơi ko ngừng…

Nguyên cũng vội vàng chạy theo… để lại Thanh ngồi trên giường bàng hoàng ngỡ ngàng bất ngờ về những gì vừa diễn ra… tò mò ko hiểu chuyện gì đã xảy ra… Quang vẫn đứng đó lặng im nhìn theo bóng Nguyên phía xa xa…

-"Họ là gì của nhau…", Thanh chờ đợi câu trả lời từ phía Quang…

-"Đó là người yêu của cô chủ?"

-"Người yêu… Người yêu ah… bác sĩ và tổng giám đốc…", Thanh hả miệng mắt mở to hết cỡ vì bất ngờ và ngạc nhiên…

-"Thế tại sao hai người họ lại lạnh lùng với nhau thế…"

-"Vì người yêu cô chủ đã có vị hôn phu rồi… cô chủ ko muốn phá hoại hạnh phúc của người ta…", Quang nói ra mà trong lòng cũng thấy khó chịu vì sự cảm thông với nỗi đau của Nguyên…

-"Vị hôn phu… lúc nãy bác sĩ nói ko có người yêu mà…", Thanh trả lời thay cho câu hỏi thắc mắc trong lòng mình…

Chạy theo bóng hình của Mi trên những dãy hành lang đông người qua lại… Nguyên tự hỏi ko biết sao lại làm thế nữa… Mi giờ đâu còn là của mình… mình đâu thể quan tâm và chăm sóc Mi như xưa được nữa…

Cái đầu của Nguyên đau rất đau… lại giở chứng rồi… nó lại đau rồi… Nguyên té xuống lối đi… cảm giác thật mệt mỏi… căn bệnh vẫn đeo đẳng mình mãi ko thôi… thế cũng tốt mình giờ ko còn cần sống nữa rồi…

Mọi người vây quanh lấy Nguyên… ánh mắt Nguyên đau đớn mệt mỏi thiếp đi… "Anh xin lỗi… anh mệt rồi… anh ko thể đuổi kịp em nữa… giờ đây anh chỉ là một cái bóng lẻ loi… anh đã ko còn có thể đi chung đường với em nữa vì giờ đây đã có người khác đi bên em rồi…"

----------

Mi ko hề biết Nguyên đuổi theo mình cũng như ko hề biết Nguyên đang được mọi người đưa vào phòng cấp cứu… chạy thật nhanh để rồi dừng lại bên góc cây dương liễu phủ bóng xanh thẫm xuống mặt hồ yên ả… Mi khóc… cứ khóc… lòng dặn lòng ko được đau nữa… ko được khóc nữa… mà tại sao ko thể… "anh có biết anh làm trái tim ta tổn thương thế nào ko?… Anh thật nhẫn tâm…"


Huân đứng từ xa nhìn Mi… trong lòng cũng đau đớn lắm… tại sao chứ… tại sao… lòng Huân đau khổ tự nhủ…

------------

Mắt Nguyên hé mở nhìn xung quanh… Giang trong chiếc áo blue trắng đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh…

-"Em thấy trong người thế nào rồi…"

-"Ko sao! … em vẫn khỏe…", Nguyên gượng ngồi dậy…

-"Nằm xuống đi… đã sáu năm rồi… di chứng ngày đó vẫn ko thay đổi… chị sợ là em cần phải làm phẫu thuật nếu ko sẽ quá trễ…"

-"Em ko có thời gian… chị biết mà… cứ kệ nó đi… chết cũng tốt mà…"

-"Lại thế rồi… chị biết là em đã gặp Mi… thời gian đã quá lâu rồi sao em ko quên đi… cứ nhớ cứ thương làm gì…"

-"Chị tưởng em ko muốn sao… nhưng em làm ko được chị hai ak… người đó là tất cả thế giới trong em… người đó là cuộc sống của em…", Nguyên lặng im để nước mắt tuôn rơi…

-"Thế thì tại sao em ko nói với Mi… tại sao em im lặng… đau khổ như vậy liệu có tốt ko?… ko có gì là ko thể ko có gì là quá muộn… đừng im lặng hãy nói với Mi những gì em nghĩ… đừng tự chôn vùi trái tim mình… đừng bắt trái tim câm lặng trước người mình yêu… hãy nói dù biết kết quả ra sao thì cũng tự nhủ lòng là ko còn gì nuối tiếc vì mình đã cố gắng hết sức… em ko còn là trẻ con nữa… em phải tự quyết định cho cuộc đời mình…", Giang đứng dậy định rời khỏi phòng…

-"Ah em nên nằm lại đây ít hôm… để chị kiểm tra kĩ lưỡng đã…"

-"Ko… hai làm giấy ra viện cho em ngay… em cần phải làm gấp việc này…"

-"Ừa được rồi… chị biết có giữ cũng ko được nên thôi đành chấp nhận nhưng em phải vào nằm viện khi xong việc đấy…", Giang cười buồn đóng lại cánh cửa phòng Nguyên


--------------------------------------------

Mặt trời mọc lên trên ngọn cây… chiếu sáng ngôi nhà được sơn màu trắng tọa lạc giữa một quần thể kiến trúc vây quanh… khu vườn nơi những nụ hoa đang đua nhau hé nở…

Những người công nhân làm việc ở đây đang bắt đầu dọn dẹp mọi thứ để có thể giao cho chủ nhân nơi này một công trình hoàn hảo đã được hoàn thành…

Cốc… cốc… Quang gõ lên cánh cửa gỗ của ngôi nhà ngày xưa bây giờ chỉ như một căn phòng được bao bọc bởi ngôi nhà rộng lớn…

-"Có gì ko?", tiếng Nguyên vọng ra từ phía bên trong ngôi nhà…

-"Thưa cô chủ… mọi thứ đã được dọn dẹp xong, giờ ngôi nhà đã được hoàn thành rồi… tôi cũng đã nhận vài người làm vườn… bảo vệ và giúp việc rồi…"

-"Được rồi… anh làm tốt lắm…", tiếng nói của Nguyên vẫn phát ra sau cánh cửa phòng…

-"Ah đúng rồi… việc tôi giao cho anh vẫn tiến hành tốt chứ…", Nguyên ngập ngừng…

-"Vâng… tôi vẫn đang giám sát rất tốt… cô chủ yên tâm…"

-"Uh… tôi tin tưởng vào anh… giờ anh đi đi…"

-"Cô chủ ah… cô đã ở trong đó nửa tháng rồi…", Quang lo lắng ko biết phải nói sao với Nguyên… vì thật sự đã nữa tháng từ ngày Nguyên vội vàng xuất viện… thì chỉ ở trong ngôi nhà mà giờ đây đã được sửa chữa để trở thành một căn phòng ngủ rất đặc biệt…

-"Tôi ko sao… anh cứ làm tốt việc tôi giao đi…", Nguyên trả lời câu cuối rồi lại im lặng tiếp tục công việc của mình…

Ánh nắng thấp thoáng chiếu qua bức tường kính nhìn ra vườn của ngôi nhà… lọt qua cánh cửa một vài tia nắng như đang nhảy múa trên tấm thảm dưới sàn căn phòng…

Nguyên ngồi xuống một chiếc ghế… nhìn xung quanh căn phòng… bốn bức tường giờ đây đã được phủ kín bằng những tấm vải trắng để che đi những thứ mà suốt hai tuần nay Nguyên cố gắng thực hiện…

-"Mọi thứ thế là đã xong rồi… món quà anh tặng em đã hoàn thành rồi… anh đã mất hơn sáu năm để làm điều này… dù bây giờ ước mơ của anh đã tan biến rồi nhưng món quà này em xứng đáng được nhận…", Nguyên thu dọn những lọ sơn đủ màu dưới nền nhà… bước ra khỏi căn phòng…

Mắt Nguyên nhắm lại khi ánh nắng chiếu vào… mệt mỏi rã rời vì làm việc ko ngừng nghỉ…

-"Cô chủ có cần gì ko?", một bà giúp việc khoảng trên 40 tuổi vội chạy lại khi thấy Nguyên bước ra khỏi phòng…

-"Bác là ai thế…", Nguyên nhìn bà ấy một lượt với ánh mắt mỏi mệt vì kiệt sức…

-"Dạ… cậu Quang nhận tôi và vài người nữa vào đây để làm việc nhà cho cô chủ…"

-"Tôi biết rồi… bác có thể dọn giúp tôi căn phòng đó sạch sẽ và nhớ là ko dịch chuyển bất cứ thứ gì trong đó được chứ…"

-"Vâng… tôi sẽ làm ngay đây…"

-"Cảm ơn bác… ah đúng rồi bác có thể ra vườn hái giúp tôi thật nhiều hoa hồng và chuẩn bị một bữa ăn tối được chứ… sau đó bác có thể về nghỉ…"

Đi lên một căn phòng trên lầu… Nguyên chọn bộ quần áo thật lịch sự… rồi bước vào phòng tắm… "Mọi thứ đã được hoàn thành… anh muốn được gặp em… ", Nguyên mỉm cười với suy nghĩ của mình…


-----------

-"Anh đến rồi đi như gió vậy… em ko biết tại sao mình lại quá ngu ngốc… chờ đợi anh để rồi khi gặp lại em chỉ biết im lặng nhìn anh bước đi… phải chăng vì em là đứa quá mạnh mẽ hay vì em quá yêu anh… em ko muốn anh vướng bận vì em… ko muốn níu kéo anh về với quá khứ đau khổ… hiện tại bây giờ anh đã có người khác rồi…"

Lặng im… nhìn lên bầu trời cao trong xanh ko một gợn mây… gió lạnh thổi nhè nhẹ… làm lá cây rung rinh càng khiến trái tim Mi thổn thức vì nhớ thương…

-"Thưa bác sĩ…"

-"Vâng… có gì ko vậy chị…", Mi vội lấy tay áo lau đi giọt nước mắt còn đang đọng trên mí mắt…

-"Dạ… bác sĩ giám đốc muốn gặp bác sĩ ạ…"

-"Có gì ko vậy chị…", Mi đang muốn hỏi cô y tá thì có tiếng bước chân từ phía sau…

-"Ta muốn gặp bác sĩ để bàn một số việc thôi…", tiếng bác sĩ Nam giám đốc của bệnh viện phát ra phía sau khiến Mi giật mình quay lại…

-"Vâng cháu nghe đây… bác sĩ có gì cứ dạy bảo ah?"

-"Vấn đề là… sau thời gian cháu ở đây… các bệnh nhân và các bác sĩ khác đều rất yêu quý và nể trọng cháu cả về tay nghề lẫn đạo đức… bệnh viện này lại còn quá ít bác sĩ giỏi… ta muốn đề nghị cháu xin về đây làm việc… ko biết ý cháu thế nào…"

Nghe lời đề nghị này… khiến lòng Mi bối rối… tuy đúng là nơi này rất tốt mọi người đều rất thân thiện với Mi nhưng nơi này có quá nhiều hình ảnh của Nguyên và mỗi lần nhớ lại đều khiến lòng Mi đau đớn như trăm ngàn mũi dao đâm vào tim…

-"Cháu xin lỗi nhưng có lẽ cháu phải từ chối lời đề nghị này rồi… cháu dự định sẽ đi du học để biết thêm nhiều thứ… cháu rất tiếc… cảm ơn bác sĩ đã có lòng mời cháu về đây làm việc…"

Ánh mắt bác sĩ Nam thoáng buồn trước câu trả lời của Mi…

-"Bác hi vọng cháu sẽ nghĩ lại… mà bác thấy hôm nay cháu xin nghỉ buổi chiều… cháu mệt ah?"

-"Ko… cháu dự định sẽ về thành phố nên muốn đi vài nơi…"

-"Thế bác ko phiền cháu nữa… cũng tới giờ cháu nghĩ rồi mà…"

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với ông bác sĩ già đáng kính đang dốc sức phát triển bệnh viện này thành một trung tâm giúp đỡ người nghèo với việc gây quỹ từ thiện… Mi quay lại phòng làm việc của mình… cởi bỏ chiếc áo blue để thay vào đó một bộ váy hết sức thoải mái với việc đi dạo phố…

Bước từng bước trên con đường được lát đá của bệnh viện… Mi ra tới cổng và đang lững thững đi trên lề đường để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh… thì một chiếc xe sang trọng vừa chạy vụt qua Mi vội thắng lại…

Ánh nắng chiều thấp thoáng trên khuôn mặt của người vừa bước vội xuống xe để chạy theo Mi…

Ko hề biết có người đang chạy theo mình… Mi cúi xuống nhặt một cánh hoa hồng ai đó làm rớt trên lối đi… chiếc gai nhọn của cánh hoa vô tình làm tay Mi chảy máu…

Một bàn tay ai đó vội nắm lấy tay Mi…

-"Em luôn ko cẩn thận… có sao ko? … Đưa anh coi nào…", Nguyên lo lắng cầm chặt lấy tay Mi thổi nhè nhẹ lên vết thương như sợ sẽ vô tình làm Mi đau hơn…

-"Nguyên… sao… sao… lại… ở đây…", Mi quá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Nguyên… vì thật sự đi trên con đường mà lòng Mi luôn nhớ tới Nguyên thầm ước vô tình được nhìn thấy Nguyên… để rồi giờ đây điều ước đó đang hiện ra trước mắt…

Vội rút tay lại vì Mi biết nếu cứ để Nguyên cầm tay mình lâu hơn nữa chắc mình sẽ ko kìm lòng được mà ôm chặt lấy Nguyên rồi khóc thì sẽ khiến Nguyên buồn và khó xử với người yêu…

Thấy tay Mi rút lại Nguyên càng nắm chặt hơn vì Nguyên đã chuẩn bị tinh thần rồi… "chỉ một lần này thôi… chỉ một hôm nay thôi… rồi ngày mai anh sẽ rời khỏi đây… sẽ ko làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của em nữa…", Nguyên tự nhủ với lòng mình như thế…

-"Anh xin lỗi nếu làm em bị đau nhưng anh muốn em đi cùng anh tới một nơi…", Nguyên mỉm cười nhìn Mi… lôi Mi đi thật nhanh tới xe mình rồi mở cửa xe cho Mi lên…

Chiếc xe lao đi thật nhanh… Mi ngồi lặng im khi Nguyên lái xe… vì trong đầu đang lo nghĩ ko biết Nguyên đang muốn làm gì… Mi chỉ muốn ôm chặt lấy Nguyên… chỉ muốn được ở bên Nguyên nghe tiếng cười của Nguyên là đủ hạnh phúc với Mi rồi…

Khi chiếc xe lao đi thật nhanh… Huân rời khỏi chỗ đứng của mình… lặng im nhìn trời cao như chút đi nỗi buồn qua tiếng thở dài............................... 


17. Chương thứ mười bảy: Nhà cũ


-"Sao Nguyên lại đưa em tới đây…", Mi bước xuống xe… nhìn lại con đường ngày xưa Mi và Nguyên cùng đi… những kỉ niệm ngày nào lại hiện về trong tim Mi như chỉ mới ngày hôm qua…


Chỉ khác là giờ đây ngôi nhà ngày xưa đã biến mất thay vào đó là một ngôi nhà to lớn và bao quanh nó là những công trình kiến trúc đẹp mắt… nhưng dù có đẹp thế nào thì trong lòng Mi vẫn luôn nuối tiếc ngôi nhà trước kia… tuy nó ko đẹp, ko to, ko rộng, ko sang trọng nhưng nơi đó Mi và Nguyên đã ở bên nhau cũng trải qua vui buồn… đã thuộc về nhau là của nhau…

-"Em đứng đó làm gì… vào đi chứ…", Nguyên vừa dẫn Mi đi trên những con đường đã được trồng cỏ và cắt tỉa cẩn thận để làm lối đi… Nguyên chỉ cho Mi hồ cá nơi những con cá đang nhô lên mặt nước… nhà kính nơi vườn dâu đang ra trái... những trái dâu chín đỏ như đôi môi của Mi… Nguyên cầm lấy chiếc giỏ để hái từng trái dâu rồi đưa cho Mi… nhìn nụ cười và tiếng trầm trồ trước vẻ đẹp của nơi này từ Mi khiến lòng Nguyên ấm lại cảm giác cố gắng của mình đã ko uổng phí…

-"Bồ câu trắng kìa em…", Nguyên chỉ vào một đôi bồ câu đang bay lượn và rất nhiều những chú bồ câu được nuôi một cách chu đáo…

Mi và Nguyên cùng đi khắp nơi qua những mảnh đất trồng rau được thiết kế đầy khoa học… Mi thầm thán phục người đã tạo ra nơi này… nó quá đẹp… ánh mắt Mi dừng lại trước khu vườn đầy hoa… nơi những bông hoa hồng đang khoe sắc dẫn tới cửa vào ngôi nhà rộng lớn…


-"Em vào đi sao lại đứng đó…", Nguyên mở rộng cánh cửa ngôi nhà và lôi tay Mi bước vào…


Nói thật bên trong ngôi nhà đều là màu trắng… sự sang trọng thuần khiết…


Mi thấy bối rối thấy lạ lẫm cứ bước theo Nguyên vào trong cho tới khi nhìn thấy ngôi nhà ngày xưa mình đã từng sống nằm gọn bên trong ngôi nhà rộng lớn này như một ngôi nhà đồ chơi…


-"Sao lại thế này… sao kì lạ thế… em nghe nói ngôi nhà này đã bị bán và bị phá đi rồi mà…", Mi tròn mắt nhìn qua Nguyên như muốn tìm lời giải đáp…


-"Sao có thể phá được chứ… đối với anh nó là nơi cất giữ khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh mà…"


Đầy ngỡ ngàng nhưng lòng Mi chợt đau nhói khi cảm giác nghi ngờ mơ hồ hiện ra… "Nguyên đã có người khác tại sao lại nói với mình những lời như thế chứ…"


-"Nguyên thôi đi… em ko thích như thế này… đừng nhìn em bằng ánh mắt đó…", Mi tránh né ánh mắt buồn buồn da diết nhớ thương của Nguyên vì nghĩ rằng nó ko thật…


-"Em phải về đây… cảm ơn anh vì đã cho em đi coi cảnh đẹp này…", Mi vội quay lại bước ra phía cửa…

Tay Nguyên vội nắm chặt lấy tay Mi… "Anh đã chuẩn bị bữa tối… đã sáu năm rồi ko gặp… em ăn cùng anh bữa tối được ko?"

--------------

Miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn… vì trái tim Mi muốn ở gần Nguyên được nhìn Nguyên lâu hơn một chút nhưng chính điều đó cũng làm tim Mi kêu gào đau đớn…


Trên bàn được trang trí tỉ mỉ với rất nhiều hoa hồng… các món ăn cũng được chuẩn bị một cách chu đáo… Nguyên rót rượu mời Mi rồi cũng tự rót cho mình…


-"Em ăn đi… anh biết đây là những món em thích… trước đây anh đã ước mình có thể nấu cho em ăn…", Nguyên uống rượu uống thật nhiều còn Mi thì lặng im nghe tim mình đau đớn…


-"Anh thôi đi… đủ rồi đấy… anh đã có người yêu rồi tại sao cứ nhắc về quá khứ… anh có biết những câu anh nói làm em đau thế nào ko?", Mi gào lên để có thể khiến Nguyên im lặng vì những câu nói đầy buồn thảm về quá khứ đã qua của Nguyên khiến Mi đau đớn vô cùng…


-"Người yêu?… anh làm gì có… anh chỉ oán trách mình đã về quá trễ… oán trách bản thân vô dụng khi đã để mất em… oán trách ông trời sao quá tàn nhẫn với anh… đã ko để anh mang lại hạnh phúc cho em…"


-"Im đi… đủ rồi… tôi ko muốn nghe gì hết…", Mi gào lên… đứng dậy khỏi bàn…


Nguyên ném mạnh ly rượu xuống nền đất những giọt rượu vang đỏ rực bắn tung tóe trên sàn nhà sáng bóng như những giọt máu…


Cầm lấy tay Mi… Nguyên dùng hết sức mình… lôi Mi đi lại ngôi nhà ngày xưa… mở cánh cửa phòng ra…


Mi cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay Nguyên… đầu óc rối tung vì những suy nghĩ trong lòng… Nguyên muốn gì… tại sao chứ… lòng Mi chỉ muốn ôm chặt lấy Nguyên… nhưng điều đó là ko thể… giờ đây… Mi ko biết phải làm gì...


Cánh cửa phòng được mở ra… trước mắt Mi ngôi nhà ngày xưa vẫn còn nguyên vẹn như cũ chỉ khác là giờ đã được sửa lại để chỉ còn 4 bức tường vây quanh…


Nguyên bỏ tay Mi ra đi quanh 4 bức tường kéo những tấm vải trắng che phủ xuống nền nhà để lộ ra 4 bức tường dán đầy những bức vẽ chân dung Mi của ngày xưa với đủ kiểu… bức tường phía bên phải là một hình về Mi bây giờ được dùng bằng màu sơn…


-"Anh đã luôn nhớ tới em… anh đã khắc sâu hình ảnh em trong tim để rồi mỗi khi nhớ tới em anh chỉ biết vùi mình vào công việc và những bức vẽ này… anh đã cố gắng ko ngừng nghỉ để mong có ngày chúng ta được ở bên nhau như ngày xưa… Em có biết đối với anh… em là tất cả thế giới này… là không khí là mặt trời mỗi sớm mai… mất em rồi anh đau đớn ko thể nào chịu đựng được…"


-"Cuộc sống của anh giờ chỉ như địa ngục… anh ko còn được quyền mang niềm vui và hạnh phúc đến cho em… anh là kẻ ngu ngốc bất lực trước số phận… anh chỉ biết nhìn em bước đi cùng người khác mà ko biết phải làm thế nào…"


-"Mi ah… anh yêu em… mãi mãi chỉ yêu mình em mà thôi… nơi này được anh tạo nên bằng cố gắng của mình… anh đã luôn ước rằng mình được sống bên nhau tại đây… giờ đây anh tặng em nơi này để em có thể được nhìn thấy hoa hồng mỗi buổi sáng hé nở… nhìn những trái dâu chín đỏ… nhìn những con bồ câu hiền lành... nhìn đàn cá tung tăng bơi lội trong hồ nước xanh thẫm…"

---------

Im lặng… bốn bức tượng với rất nhiều tranh vẽ… lời Nguyên nói sao khiến lòng Mi bối rối với quá nhiều vui sướng và hạnh phúc… nước mắt Nguyên làm lòng Mi vừa nhói đau chua xót vừa thấy hạnh phúc vì giờ đây Mi đã hiểu rằng Nguyên chưa hề quên Mi… Nguyên vẫn còn yêu và nhớ đến Mi…


Ôm chặt lấy Nguyên… Mi để cho nước mắt bao ngày qua cố gắng kìm nén chảy ra ướt đẫm lồng ngực của Nguyên…


-"Anh ah… em yêu anh… em vẫn luôn yêu anh mà…", Mi chưa kịp nói thêm điều gì thì vòng tay Nguyên buông lỏng người Mi ra… ánh mắt Nguyên khép lại… Nguyên té xuống sàn thiếp đi...........................................


-------------------------------------------------------


Nhìn kết quả từ những xét nghiệm… Mi ko muốn tin vào mắt mình… buông thẳng hai tay để những tờ giấy rơi xuống chiếc bàn làm việc của Giang…

Giang nhìn Mi với ánh mắt thật buồn…


-"Nếu phẫu thuật thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu…", Mi cố lấy lại vẻ bình tĩnh để hỏi Giang…


-"30% nhưng cũng còn tùy thuộc vào ý trí của bệnh nhân nữa…", Giang cũng như Mi nhìn Nguyên như sắp bị cướp mất cuộc sống mà ko thể làm gì… thấy đau lòng và khó chịu…


-"Chị hãy chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật đi… em sẽ ko để ai cướp Nguyên đi xa khỏi em cho dù đó có là ông trời… em sẽ ko để Nguyên đi đâu… nếu Nguyên chết em sẽ chết cũng Nguyên…", Mi xếp lại những tờ giấy vung vãi trên mặt bàn rồi mở cửa bước đi…


Sự mạnh mẽ của Mi khiến Giang khâm phục… nhìn theo bước chân người con gái đã yêu và chờ đợi Nguyên suốt nhiều năm qua khiến Giang đầy cảm thông…


Mở cửa phòng bệnh của Nguyên thật nhẹ nhàng… Mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường nhìn khuôn mặt gầy gầy nhăn lại vì bị cơn đau hành hạ…


-"Chắc anh ko biết em nhớ anh nhiều thế nào đâu… chắc anh ko biết em đã vui thế nào khi được gặp lại anh… rồi sự hiểu lầm oan nghiệt kia đã khiến em đau khổ tột cùng… càng oán trách ông trời khi em và anh nhận ra được thì cũng là lúc em cảm thấy nuối tiếc vì đã mất thời gian nghi ngờ giận dỗi anh… nếu thời gian đó em được anh ôm vào lòng được ở bên anh thì đã hạnh phúc biết bao…"


Giọt nước mắt trào ra qua khóe mắt của Mi rồi nhỏ giọt trên bàn tay yếu ớt mỏi mệt của Nguyên… bàn tay khẽ cử động… ánh mắt Nguyên run run khẽ mở ra… tác dụng của thuốc giúp Nguyên đỡ đau khi có thể ngủ… giọt nước mắt của Mi làm trái tim Nguyên quặn đau… đưa bàn tay lên chạm vào đôi má ướt đẫm nước mắt của Mi… nhẹ nhàng lau khô trên khóe mắt Mi…


-"Em đừng khóc… xin em đừng khóc vì một người như anh… đôi môi khô nứt nẻ của Nguyên cố gắng nói từng chữ một cách chậm rãi… khuôn mặt thấp thoáng nhăn lại vì đau…"


Hai tay Mi ôm chặt lấy Nguyên…


-"Em yêu anh nhiều lắm anh biết ko? Em đã chờ đợi anh về từng ngày…"


Khẽ vuốt mái tóc dài thật đẹp của Mi… để khuôn mặt Mi áp vào trái tim mình…


-"Anh xin lỗi… xin lỗi… là do anh ko tốt… em đừng khóc nữa… ước mơ và cuộc sống của anh là muốn đem lại hạnh phúc và niềm vui cho em chứ ko phải để làm đôi mắt kia phải nhỏ lệ vì anh…"


-"Rồi mọi chuyện sẽ qua… rồi chúng ta sẽ ở bên nhau… chỉ cần phẫu thuật là anh sẽ khỏe lại thôi…", Mi cố gắng tự trấn an bản thân mình cũng như để làm vơi đi nỗi đau trong lòng Nguyên…


-"Được gặp lại em… được nghe tiếng nói của em… được ôm em trong tay thế này anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi ko còn gì nuối tiếc nữa…"


-"Ko… ko…", Mi hét lên lại để nước mắt trào ra…


-"Đừng buồn thế mà em… dù anh có đi đâu có làm gì thì trái tim và tình yêu của anh cũng luôn ở bên em mà…"


-"Anh ko được đi đâu hết… em ko cho anh đi đâu hết… em đã đợi anh sáu năm rồi giờ đây ko ai có thể đem anh đi khỏi em… dù cho đó có là ông trời…"


Ôm chặt Mi trong vòng tay siết thật chặt để nước mắt có thể rơi trên mái tóc Mi… Căn phòng bệnh bé nhỏ chứa trong đó hai trái tim bị thương quá nhiều… đang dựa vào nhau để vượt qua tất cả mọi nỗi đau…

-------------------

Thời gian sao trôi qua thật nhanh… Nguyên đã ở đây 1 tuần rồi… dù cố gắng tự an ủi và tin vào những dấu hiệu khả quan mà Giang và Mi cố gắng nói thì lòng Nguyên vẫn ko thoát khỏi được sự lo lắng... chờ đợi lưỡi hái của tử thần như trực chờ phía sau lưng Nguyên…


-"Đừng có nhìn ra cửa sổ hoài thế chứ chồng… có em nào xinh xinh ngoài đấy hả?", Mi làm khuôn mặt cau lại tỏ ra giận dỗi…


-"Làm gì có ai… mà anh tin chắc ko ai đẹp bằng vợ anh đâu…", Nguyên cười với Mi để xua đi những lo lắng trong lòng…


-"Nịnh vừa thôi… miệng lưỡi ai mà tin được chứ… ăn cháo đi anh… há miệng ra em đúc cháo cho anh ăn nè…"


-"Nói thật chứ có nịnh đâu…", Nguyên nói với Mi rồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ ăn từng muỗng cháo do Mi đúc một cách ngon lành… ngập tràn hạnh phúc trong căn phòng…


-"Sáng mai em có cái này muốn cho anh coi… em đã xin phép bệnh viện rồi… em sẽ đưa anh ra ngoài hóng gió khoảng 1 - 2h rồi về… anh đi cùng em nha…"


-"Vâng thưa bác sĩ… bệnh nhân nghe lời… hihi… nhưng mà đi đâu vậy em…", Nguyên tò mò nhìn Mi…


-"Yên tâm ko ai thèm bắt cóc đâu mà sợ…", Mi hôn lên đôi môi Nguyên rồi mỉm cười… Cánh cửa phòng cũng mở ra… cô y tá thường hay đi cùng Mi… đứng chết chân nhìn cảnh tượng trước mắt…


Thấy vậy Nguyên vội buông Mi ra khỏi vòng tay…


-"Có gì ko vậy chị?", Mi ko tỏ ra khó chịu với ánh mắt chị ấy nhìn vào mình nhưng ko được vui khi chị ấy cứ nhìn Nguyên từ trên xuống dưới như muốn xuyên thủng Nguyên vậy…


-"Dạ… bác sĩ giám đốc tìm bác sĩ ah…", cô y tá đầy bối rối mãi mới nói được câu cần phải nói…


-"Ừa… em biết rồi… cảm ơn chị…"


Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả Nguyên và cô y tá Mi làm một hành động thật bất ngờ… Mi ôm lấy cổ của Nguyên hôn thật nhẹ nhàng lên đôi môi khô nứt của Nguyên…


-"Vợ đi một lát sẽ quay lại ngay… chồng phải ngoan nằm im ở đây đợi vợ về đấy… mỉm cười hôn thêm một cái thật nhẹ lên má Nguyên rồi Mi mới bước đi…"


Chị y tá như bị giật điện đứng đó cho tới khi Mi mỉm cười vỗ vào vai…, "Chị ko đi ah…", Mi bật cười… Cả tuần này Mi đã quá quen với ánh mắt chỉ chỏ, những lời nói ko thiện cảm của những người ở đây về Mi và Nguyên… mặc kệ người ta nói gì… họ coi thường, kì thị, khinh rẻ... điều đó ko quan trọng với Mi… Mi yêu Nguyên và chỉ sống vì Nguyên… Mi ko sợ gì phải che giấu những hành động cử chỉ của mình với Nguyên…

-------------

Tiếng những cô y tá những bác sĩ già trẻ bàn tán khi Mi bước qua…


-"Đẹp nhưng mà bệnh hoạn thật phí…", một anh bác sĩ còn đang thực tập nói với cô y tá…


-"Uh… tôi cũng thấy vậy… người kia cũng đẹp nữa mà nghe đâu làm tổng giám đốc rất giàu có nữa…"


-"Nhìn họ ôm nhau hôn nhau mà tôi nổi hết da gà… thật ghê…", một cô y tá lên tiếng…


-"Người kia cũng đẹp cũng giàu nhưng mà yểu mạng… chết trẻ… với lại ai biết được bác sĩ Mi tài giỏi của chúng ta yêu tiền hay yêu người… một anh bác sĩ khoảng 30 tuổi lên tiếng khiến mọi người cười những cái mỉa mai về phía Mi…"


-"Quay lưng lại… bước thật nhanh… dừng lại trước mặt mọi người…", Mi tát thật mạnh anh bác sĩ vừa nói ra câu cuối cùng…


-"Tôi bệnh hoạn… uh thì đó cũng là chuyện của tôi… tôi dơ bẩn hay ghê tởm gì cũng là chuyện của tôi… tôi ko quan tâm mấy người nói gì… vì đối với tôi điều đó ko đáng phải bận tâm… mấy người là người có học mà mấy người thật ko ra sao cả… sao mấy anh mấy chị ko đi chăm sóc cho bệnh nhân của mình thay vì đứng ở đây nhiều chuyện về đời tư người khác…"


-"Còn anh…", Mi chỉ vào người bị Mi tát…, "tôi ko muốn cư xử như thế nhưng anh thật quá đáng… đó là người tôi yêu… yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời này… anh là bác sĩ mà lại nói là yểu mạng, chết trẻ… anh ko thấy anh cư xử như một người vô học ah…"


Mi rủ chiếc áo blue… quay lưng bước đi… để lại sau lưng một đám người sững sờ và tiếng cười chỉ chỏ của mọi người xung quanh về phía họ và cả Mi nữa…


Bác sĩ Nam đã chứng kiến tất cả mọi chuyện… ông nhìn Mi với ánh mắt cảm thông…


-"Chắc bác sĩ mệt mỏi lắm…"


-"Ko sao… cháu ko dễ gục ngã vì những lời nói ko thiện trí đó đâu…"


-"Ta đã chuẩn bị tất cả theo yêu cầu và lời nhờ của cháu và bác sĩ Giang… căn phòng đó đã được chuẩn bị xong xuôi và hình như bạn cháu đã mang đồ tới rồi…", bác sĩ Nam vừa nói thì Trang cũng xuất hiện từ xa…


-"Chào Mi… mình đã mang hết những thứ đó lên cho Mi rồi đấy…"


-"Uh cảm ơn Trang… mọi thứ đã làm xong hết rồi chứ…", Mi mỉm cười chào bác sĩ Nam rồi cùng Trang bước đi…


-"Xong rồi… mà Trang ko hiểu Mi dùng nó làm gì… từ hồi Trang thấy Mi làm nó tới bây giờ muốn hỏi lắm nhưng ko tiện…"


-"Cái đấy hiện giờ ko trả lời Trang được… cảm ơn Trang nhiều lắm… Trang có muốn đi thăm Nguyên ko?", Mi hỏi Trang


-"Muốn chứ… mối tình ấp ủ thời học sinh của mình mà… ko biết giờ có đẹp và nam tính như xưa ko nhỉ?", Trang cười to để chọc Mi...


-"Ko biết nói sao cứ gặp đi rồi biết…", Mi cũng cười…


Mi và Trang đang đi về phía phòng bệnh thì gặp Huân…


-"Em vẫn khỏe chứ… anh có nghe về chuyện của Nguyên… Em đừng lo quá anh tin là mọi chuyện sẽ tốt cả thôi…"


-"Cảm ơn anh… em cũng tin như vậy?"


-"Hôm nay anh định về thành phố… muốn đến chào từ biệt em…", Huân hướng ánh mắt thật buồn nhìn vào Mi…


-"Vâng chúc anh đi đường bình an… em xin lỗi…", Mi bắt tay với Huân… ôm lấy Huân một cái thật nhẹ rồi buông ra ngay như một sự an ủi và một lời tạm biệt…


-"Anh đi đây…", Huân bước đi thật nặng nề…


-"Thôi mình đi tiếp đi Trang… Nguyên đang đợi Mi…"


-"Mi cứ đi trước đi… lát mình tới liền…", Trang vội nói với Mi rồi chạy theo bước chân Huân…


Đuổi kịp Huân cũng vừa lúc Huân đang đứng đợi xe trước cổng bệnh viện…


Ôm lấy Huân từ phía sau làm Huân ngỡ ngàng quay lại…


-"Em yêu Huân… Giờ Mi đã ko bao giờ còn ở bên anh được nữa… hãy cho em cơ hội để được ở bên anh giúp anh chữa lành vết thương này…", Trang nói với Huân những câu mấy năm qua chất chứa trong lòng…


Huân cười buồn gỡ tay Trang ra khỏi người mình…


-"Anh xin lỗi… anh cần có thời gian…", Huân gọi một chiếc taxi rồi mở cửa xe bước lên…


-"Em sẽ đợi… sẽ cố gắng để anh ở bên em… để chữa lành vết thương cho anh…", Trang gào lên khi chiếc xe từ từ lăn bánh mang theo một trái tim vỡ nát rời xa khỏi đó....................................


18. Chương thứ mười tám: Hạnh phúc


-"Thức dậy đi chồng ngốc…", Mi hôn nhẹ đánh thức Nguyên dậy…

Mở đôi mắt thật to nhìn Mi… hai tay ôm chặt lấy Mi… Nguyên mỉm cười…


-"Em tới đây sớm thế… mới có 7h sáng… nhớ anh quá chịu ko nổi ah? Anh đã nói em ngủ lại đây cùng anh luôn ko phải đi lại làm gì cho mệt…"


-"Đừng có tưởng bở? Hôm nay em muốn đi dạo với anh nên mới tới sớm…", Mi nhéo má Nguyên một cái…


-"Biết rồi mà… đùa xíu thôi mà vợ yêu…", Nguyên xoa xoa má vì đau…


-"Đợi anh xíu rồi mình đi nha…", Nguyên bước xuống khỏi cái giường toàn mùi thuốc mà hơn tuần nay phải nằm để đi vào phòng tắm…


Nhìn theo bước chân Nguyên… Mi thấy trong lòng bồi hồi với những suy nghĩ lo lắng lẫn lộn… Mi sợ lắm… sợ ko còn được nhìn thấy Nguyên… được nghe Nguyên cười như thế này nữa… lấy ra bộ quần áo mới cho Nguyên… Mi ngồi xuống ghế…


-"Làm gì mới sáng sớm mà mặt mũi em đã đăm chiêu suy nghĩ rồi vậy vợ…"


-"Có gì đâu… em đang nhìn ngoài cửa sổ có gì mà…", Mi ko muốn khiến Nguyên lo lắng vội kiếm chuyện khác để nói…


-"Quần áo em chọn cho anh đây… ko biết có hợp với anh ko nữa… mà tóc anh dài quá… nhìn đẹp lắm chắc ở bên đó nhiều anh với nhiều chị theo lắm nên giờ mới về đây được…"


Bỏ cái áo thun và cái quần lửng màu xanh rêu khá phong cách xuống… Nguyên bước lại gần Mi… ôm chặt lấy Mi…: "anh xin lỗi… đã bắt em phải ở một mình cô độc buồn tủi… anh yêu em nhiều lắm… chỉ yêu mình em mà thôi…", nụ hôn ấm áp ngọt ngào… làm trái tim hai người như ngừng đập…


-"Thôi anh thay quần áo đi…", Mi mỉm cười ôm chặt cổ Nguyên lòng ngập tràn hạnh phúc…


Cùng nhau bước đi trên con đường đầy nắng vàng bên cạnh người mình yêu… Nguyên thấy một cảm giác thật dễ chịu… mỉm cười suốt…


-"Anh còn yếu lắm đó… em đã nói đi xe… mà cứ đòi đi bộ…", Mi lo lắng trước những bước chân mỏi mệt ko có sức của Nguyên…


-"Ko sao đâu vợ ah… đi bên cạnh em thì anh đi tới tận cuối chân trời còn được chứ nói gì là đi dạo quanh đây…"


-"Nhưng mà sức khỏe của anh…"


-"Khi nào mệt thì sẽ gọi Quang rồi đi tiếp bằng xe… em chịu chưa nè…", Nguyên mỉm cười nắm chặt tay Mi hơn nữa…


-"Em nhìn kìa…", Nguyên chỉ vào một cửa hàng bán hoa được trang trí rất đẹp… bên ngoài còn có vòi nước và thảm cỏ nữa…


-"Lớn rồi mà vẫn như con nít…", Mi nhìn theo hướng Nguyên chỉ tay và mỉm cười…


Nguyên nắm chặt tay lôi Mi bước theo mình vào đó… đẩy cánh cửa kính để vào bên trong…


Rất nhiều loại hoa đẹp được sắp xếp một cách gọn gàng…


-"Xin lỗi… hai chị mua gì?…" tiếng người chủ tiệm vang lên từ phía sau lưng khiến Mi và Nguyên đều quay lại…


Người này nhìn người kia một cách ngạc nhiên…, "người chủ tiệm này sao nhìn mặt quen thế ko biết…", Nguyên và Mi tự nhủ…


-"Hạ Vy…", cả hai cùng đồng thanh…


-"Nguyên… Mi… lâu lắm rồi mới gặp lại hai người…", Hạ Vy cũng ngạc nhiên và vui mừng vì buổi gặp gỡ này ko kém…


-"Anh ơi! … khách cần mua gì hả anh?", Hân từ căn phòng phía sau bước ra… làm Nguyên và Mi lại thêm một lần nữa ngạc nhiên…

Cùng nhau ngồi uống ly trà… trong cửa tiệm ngập tràn mùi hoa… nối lại những chuyện xưa cũ… khiến Nguyên và Mi đôi lúc ngượng đỏ cả mặt vì tính trẻ con bồng bột của mình…


-"Gặp lại hai người ở đây Nguyên ngạc nhiên lắm…"


-"Sau chuyện của Nguyên thì Hạ Vy gặp Hân… thường xuyên liên lạc… năm đầu tiên Hạ Vy tháng nào cũng xuống Sài Gòn thăm Hân… rồi Hân cũng lên đây chơi… tình cảm ngày một sâu nặng… gia đình cả hai phản đối… Hạ Vy ko biết làm sao nên dẫn Hân đi… có chút tiền rồi vay mượn thêm bạn bè… mở cửa hàng này… lúc đầu vất vả lắm nhưng có tình yêu… có người yêu bên cạnh thì ko gì là ko thể… giờ thì cũng khá rồi… cuộc sống ổn định…", Hạ Vy nói xong quay qua ôm và hôn Hân…


-"Nhìn hai người là biết hạnh phúc lắm rồi… chúc mừng Hân nha… tìm được người chồng tốt…", Mi nói lời chúc mừng mà lòng buồn lo lắng… ước gì mình cũng được hạnh phúc như họ…


-"Cảm ơn Mi… thế hai người sao rồi… nhiều năm rồi nhìn hai người thế này chắc hạnh phúc lắm…", Hân hỏi lại Nguyên và Mi…


-"Tất nhiên rồi…", Nguyên trả lời với nụ cười rạng rỡ…


-"Mi mới gặp lại người này được một tháng thôi… độc ác vậy đấy… đi một mạch sáu năm mới về…", Mi nhéo vào hông Nguyên một cái…


-"Chết Nguyên rồi… ai lại để vợ ở một mình thằng khác cưỡm mất thì sao…", Hạ Vy nói đùa rồi cười...


-"Hồi xưa còn bé lỡ dại… giờ lớn rồi khôn lắm… có đi đâu cũng đem cất vào két sắt khóa lại… thằng nào mà nhòm ngó được nữa…"


Buổi nói chuyện kéo dài cả tiếng… Mi luôn nhìn đồng hồ lo lắng vì sợ Nguyên mệt… Mi còn phải cho Nguyên coi thứ mà Mi đã vất vả để tạo ra nữa…


-"Xin lỗi hai người nha… giờ Mi với Nguyên phải đi tới kia có việc gấp… lần sau mình sẽ nói chuyện nhiều hơn…," Mi kéo tay Nguyên để rời khỏi cửa hàng đó…


-"Khoan đợi đã em… Vy cho Nguyên xin cái này nha…", Nguyên cầm lấy một bó hoa hồng được gói khá đẹp trên bàn…, "Ah còn cái này nữa… có gì gọi cho Nguyên…", đưa cho Hạ Vy một tấm danh thiếp…


-"Tặng vợ yêu… anh yêu em…", Nguyên hôn nhẹ lên má Mi… khiến Hạ Vy và Hân đều bật cười…

Nắng vàng đã lên tới ngọn cây… phà hơi nóng ấm vào mặt Nguyên và Mi…


-"Chồng nhắm mắt lại đi… em có cái này muốn cho chồng coi…"


-"Hả? Vợ nghĩ ra trò gì vậy nè…", Nguyên rất ngạc nhiên nhưng cũng nhắm mắt lại… thỉnh thoảng lại hé hé nhìn khiến Mi phải lấy khăn tay để buộc chặt lại…


Sự im lặng khiến Nguyên rất hồi hộp… chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá vàng… rồi tiếng mở cửa… cánh cửa được đóng lại phía sau lưng…


-"Được rồi giờ chồng mở mắt ra đi…", Mi tháo chiếc khăn tay khỏi khuôn mặt Nguyên…


Mở cặp mắt ra việc đầu tiên là nhìn xung quanh… một căn phòng trống rỗng… ah mà ko nói đúng ra là chất đầy giấy… những mảnh giấy đủ màu được xếp gọn thành hình những trái tim… những con hạc… nhiều rất rất nhiều…


Đứng bất động nhìn những con hạc đủ mọi kích cỡ… những trái tim đủ mọi màu sắc… và giữa căn phòng là một cái hộp bằng thủy tinh thật lớn… bên trong có chứa vô vàn trái tim…


-"Những thứ này… là suốt thời gian chồng đi vợ đã làm đấy… người ta nói 1000 con hạc sẽ được một điều ước và vợ đã gấp mãi gấp mãi và đã ước ko biết bao nhiêu lần để mong chồng quay về… để gặp lại chồng… chưa kể những lần vợ thức cả đêm để đợi sao băng…"


-"Hạc thì cứ ngày càng nhiều lên… sao băng vợ cũng đã thấy nhiều nhưng chồng vẫn chưa về… nhưng vợ ko nản lòng… vợ nghe người ta nói… nếu viết điều ước của mình lên 10000 mảnh giấy và xin được 10000 (mười ngàn) chữ ký khác nhau rồi gấp lại thành những trái tim để tạo nên "Vạn tâm như ý" thì điều ước đó sẽ được tiếp thêm sức mạnh để trở thành hiện thực… vợ lại làm và điều ước đó đã sắp thành hiện thực rồi chỉ còn thiếu một chữ ký nữa thôi… chồng hoàn thành nó cho vợ nha…"


Mi kéo Nguyên lại gần cái hộp… lấy ra một mảnh giấy trong túi và đưa cho Nguyên…


-"Chồng ký tên lên đi nào…", Nguyên cầm lấy và kí tên lên đó… rồi mới đọc dòng chữ được ghi cẩn thận bên trong…


-"Mãi mãi chúng ta được hạnh phúc bên nhau… quay về đi… em đợi"


-"Anh thấy chưa… em đã luôn ước mình được sống hạnh phúc bên nhau… mãi mãi ko xa rời nhau nữa… em tin chắc điều ước này sẽ thành sự thật… anh cũng tin như vậy chứ… anh phải cố gắng lên… chúng ta chỉ còn phải cố gắng 1 lần này nữa thôi… hạnh phúc đã ở trước mắt chúng ta rồi…", Mi ôm chặt lấy Nguyên...


-"Cảm ơn em… anh thật hạnh phúc thật may mắn vì đã được em yêu… anh sẽ cố gắng… sẽ để chúng ta được ở bên nhau… chỉ cần có em bên cạnh anh sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả mọi chuyện…"


Nụ hôn đầy ngọt ngào hạnh phúc… giọt nước mắt yêu thương nhỏ xuống thấm ướt trên những trái tim đủ màu… Mi cầm tay Nguyên để gấp mảnh giấy cuối cùng thành hình trái tim và để vào chiếc hộp thủy tinh…

---------------------------------

Đã 3 ngày kể từ lúc được Mi cho xem căn phòng và ước mơ… điều ước của Mi… Nguyên thấy mình mạnh mẽ hơn… tin tưởng hơn… thoải mái hơn để chấp nhận ca phẫu thuật và thoát khỏi lưỡi hái tử thần… vì hạnh phúc đã ở bên Nguyên… ko được từ bỏ… ko được yếu đuối… Nguyên phải nắm chặt lấy vì Nguyên và cũng là vì Mi…

Nhìn qua cánh cửa sổ… hai chú chim bồ cầu đang bay lượn cùng nhau trên sân… khiến Nguyên mỉm cười… ngày mai ca phẫu thuật sẽ được tiến hành… ngày mai rồi sẽ ra sao.......................................

-“Quang này… tôi nhờ anh một việc được ko?”, Nguyên để quyển sách xuống để nói chuyện với Quang…

-“Vâng… tôi luôn sẵn sàng làm mọi việc các cô chủ giao cho dù có phải mất mạng…”, Quang nhìn Nguyên với ánh mắt đầy kiên nghị thể hiện lòng trung thành. Căn phòng im lặng chờ đợi trong suy nghĩ của cả hai…

-“Nếu như tôi ko qua khỏi được lần này anh hãy thay tôi bảo vệ Mi… hãy làm mọi việc để bảo vệ cô ấy… như đã trung thành với chúng tôi từ trước tới bây giờ…”

-“Cô chủ nói gì vậy… ko phải các bác sĩ đã nói cô chủ sẽ ko sao mà…”

-“Uh… tôi cũng hi vọng thế… nhưng vẫn cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt… tôi sợ lỡ có chuyện gì… mà thôi đừng nói chuyện này nữa… anh cứ nhớ lời nói đó của tôi… mà tôi nghe nói hình như gần đây anh hay đi đâu đó…”, Nguyên hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên…

-“Dạ… tôi… tôi…”, Quang rất bối rối khi Nguyên hỏi vậy…

-“Thôi… anh ko muốn nói thì thôi… cứ làm gì anh muốn… anh là người tự do mà… đừng chỉ biết vùi đầu vào công việc như thế ko tốt đâu…”

-“Xin mời ra ngoài cho… bệnh nhân cần phải chuẩn bị để làm phẫu thuật…”, cô y tá nói với Quang…

-“Tôi chúc cô chủ mau lành bệnh… cô chủ cứ yên tâm… mọi việc tôi sẽ lo chu toàn…”

-“Uh… cảm ơn anh…”

-“Chồng ngốc…”, Mi ôm lấy cổ Nguyên hôn nhẹ lên môi…

-“Sao giờ mới thấy em thế…”, Nguyên cũng hôn lại… làu bàu trách Mi…

-“Em xin lỗi…”, Mi mỉm cười… nhặt lên một nhúm tóc… được cắt bỏ từ mái tóc dài của Nguyên…

Thật ra… cả đêm Mi ko ngủ… cảm giác hồi hộp lo lắng… sự bất an và hi vọng cứ chập chờn… từ sáng sớm Mi đã ngồi trước cửa phòng Nguyên… đã đi dạo quanh vườn… Mi bối rối và sợ hãi…

-“Sao em lúc nào cũng im lặng thế… đừng lo lắng quá mà… rồi mọi chuyện sẽ qua thôi…”, Nguyên vuốt lên mái tóc dài của Mi… thật sự thì trong lòng Nguyên cảm giác sợ hãi rất lớn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười… vì Nguyên biết mình ko thể gục ngã… mình là chỗ dựa cho Mi mà…

-“Thưa bác sĩ… mọi thứ đã chuẩn bị xong… giờ đưa bệnh nhân vào phòng cách li để chuẩn bị cho ca phẫu thuật…”

-“Hãy chuẩn bị thật tốt…”, nhìn những sợi tóc dài của Nguyên rơi đầy trên sàn nhà… Mi thấy một sự đắng cay…

-“Sẽ mọc lại thôi… còn đẹp hơn ấy chứ… em buồn làm gì…”, Nguyên lại cố chọc cho Mi cười…

Nắm chặt bàn tay Nguyên… Mi đi bên cạnh cho tới khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại trước mắt…

-“Em sẽ đợi anh… sẽ đợi anh mà… anh phải sống… em tin là anh làm được mà…”

-“Mi nè… chị đã nghe lời đề nghị của em và sau khi bàn bạc với bác sĩ giám đốc… chị đồng ý để em vào phòng phẫu thuật nhưng chị yêu cầu em phải giữ bình tĩnh trước mọi chuyện với cương vị là một bác sĩ trước bệnh nhân… em có bảo đảm được ko?…”, Giang hỏi Mi…

-“Vâng… em biết mình phải làm gì… cảm ơn chị…”

Thời gian nặng nề trôi qua trong căn phòng cấp cứu… Ca phẫu thuật đã vượt qua được 2/3 quãng đường… Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là khối máu tụ trên não sẽ được cắt bỏ hoàn toàn thì bỗng dưng máu bắt đầu trào ra…

-“Thưa bác sĩ huyết áp đang hạ xuống… Nhịp tim yếu đi…”

-“Thêm máu cho tôi… khâu lại mạch máu ngay…”

-“Thưa bác sĩ tim đập rất yếu… tim ngừng đập…”

-“Dùng máy trợ tim ngay cho tôi…”

1… 2… lần xoa bóp tim vẫn ko đập lại được… sự im lặng sự đau xót tràn lan trong căn phòng…

-“Anh ơi… cố lên đi mà… anh đã hứa ko bỏ em mà… đã hứa rồi mà anh… anh ko được bỏ em một mình… em làm sao sống được khi ko có anh…”

Mi giật lấy chiếc máy từ tay Giang… cố gắng xoa bóp tim một lần nữa…
Thật kì diệu… trái tim bắt đầu có những dấu hiệu nhẹ… yếu ớt nhưng bắt đầu cử động đập lại đều đều…
Ca phẫu thuật lại tiếp tục… nhưng do máu tràn lên não… Giang đã cố gắng khắc phục nhưng vẫn ko thể hoàn thành một cách tốt đẹp như dự định được… Bệnh nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu…
Khi Nguyên được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt… Mi cũng bước theo… khuôn mặt ướt đẫm nước mắt…

-“Phải cố lên anh nha… chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau… sẽ mãi mãi ở bên nhau…”

-“Chị xin lỗi…”, Giang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mi…

-“Ko phải lỗi của chị… làm được thế này đã là thành công lắm rồi…”, Mi thở dài để cho giọt nước mắt đau khổ nhỏ xuống sàn đá lạnh lẽo…

-“Lượng máu lên não khá nhiều… các dây thần kinh cũng bị tổn thương khi ta loại bỏ khỏi máu tụ… Nguyên sẽ phải cố gắng… chị cũng ko biết là tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu… em đừng đau khổ và chờ đợi thế này nữa… nếu Nguyên có khỏi nó cũng ko thể bình thường như người khác…”

-“Chị thôi đi… em sẽ đợi mà… dù có mất bao lâu em vẫn sẽ đợi Nguyên… chỉ cần được ở bên Nguyên là được rồi… em ko quan tâm điều gì khác… chị đi đi… hãy để em ở đây một mình…”

Giang đành đứng dậy bước đi… lòng thấy thương cho số phận của Nguyên và Mi… thương cho đứa em gái đang nằm trên giường bệnh… số phận rồi sẽ ra sao………………

-"[T]hưa bác sĩ… có thứ này đc gởi tới cho bác sĩ…", cô y tá đưa cho Mi một bưu phẩm được gói bảo đảm…

-"[A]nh đợi tôi một chút…", Mi nói với Quang và bước ra nhận lấy bưu phẩm… đặt nó lên bàn làm việc rồi lại tiếp tục trò chuyện về những vấn đề xung quanh nông trại của Nguyên…

-"[N]gôi nhà ở chỗ nuôi chim bồ cầu có ít nấm mốc… anh hãy cho người làm sạch nấm mốc và sơn lại đi nha…"

-"[G]ấp rút tuyển thêm người nữa… khu vườn và hồ cá cần thêm người chăm sóc cá, don dẹp và bảo đảm ngôi nhà luôn như mới nữa…"

-"[N]hiều lúc tôi thật sự thấy phục cô… đã gần 2 năm rồi… cô chủ vẫn nằm yên ở đó… vừa phải chăm sóc cô chủ… vừa làm tốt công việc ở bệnh viện và quản lí nông trại rất tốt… làm mọi việc để bảo đảm nông trại luôn như lúc cô chủ vừa hoàn thành… cô ko nghĩ như vậy là quá sức cô sao… cô còn quá trẻ… tương lai ở phía trước rộng mở… rất nhiều người mong muốn được chăm sóc cô cả đời… còn cô chủ thì cứ nằm yên như vậy cũng đã 2 năm rồi…"

-"[G]iá trị đích thực của cuộc sống ko phải là những thứ phù phiến trước mắt mà là tương lai hạnh phúc… tôi ko quan tâm những điều mọi người nói tôi chỉ cần đợi anh ấy tỉnh lại khỏe mạnh là được rồi… tôi đợi 6 năm để gặp lại… ko biết anh ấy giờ thế nào khỏe hay bệnh tôi vẫn đứng vững vượt qua được đến khi gặp lại anh ấy thì giờ đây thời gian có nghĩa lí gì đâu… ít ra tôi vẫn nhìn thấy anh ấy hằng ngày… được nhìn anh ấy cảm nhận hơi thở của anh ấy đối với tôi cũng đã hạnh phúc rồi… niềm tin và tình yêu của tôi sẽ ko bao giờ mất đi… vì thế việc bây giờ của tôi là chờ đợi… và giữ món quà anh ấy tặng tôi thật tốt để khi anh ấy tỉnh lại sẽ ko trách tôi vì ngôi nhà của chúng tôi đã ko còn như mới…", ánh mắt Mi ko muốn nhìn Quang vì thật sự trong lòng Mi thoáng buồn vì nhớ Nguyên... vừa nói Mi vừa bóc bưu phẩm trên bàn ra…


-"[O]h… Trang và Huân sẽ lên đây để tổ chức đám cưới…", những kỉ niệm thời học trò… thời thơ ấu giữa Mi và Huân, Trang lại ùa về trong đầu Mi… khiến Mi bật cười…

-"[K]o bận thì ngày mai anh hãy giúp tôi đặt hoa và chọn một món quà mừng đám cưới… tôi phải ở đây để làm một số việc và tôi ko muốn đi khỏi đây nhiều… tôi chỉ tới dự bữa tiệc là được rồi… anh chọn quà giúp tôi nha… gjờ anh có thể đi làm việc tôi giao được rồi…", Mi đưa sắp giấy tờ trên bàn cho Quang kèm theo một nụ cười và câu cảm ơn lịch sự…

-"[M]uốn đặt hoa gì và ở cửa hàng nào thưa cô...", Quang đứng dậy…

-"[Y]êu chị Thanh bao lâu mà anh ko biết là đám cưới thì nên đặt hoa gì sao… thế hãy dùng lí do này tới thăm chị ấy và hỏi coi nên đặt hoa gì tặng đám cưới… hãy đưa chị ấy đi mua quà noel đi cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi… nhân tiện lựa quà đám cưới giúp tôi… hoa thì đặt ở cửa hàng của Hạ Vy… anh biết chỗ đó chứ?…"

-"Uh… tôi ko rành chuyện này mấy… Thanh cũng hay giận tôi… cảm ơn cô, tôi sẽ làm tốt mọi việc…"

-"Ừa… Tôi hiểu mà… ko sao đâu… anh cứ dẫn chị Thanh đi chơi đi… tặng quà cho con gái cũng là điều cần thiết khi yêu đó hiểu ko chàng vệ sĩ… nhớ đừng quên việc tôi nhờ đấy…", bị Mi chọc mặt Quang đỏ bừng lên…

-"Ko, tất nhiên tôi ko quên công việc đâu… cô yên tâm đi…"

Nhìn Quang đi ra khỏi cửa… ngước mắt nhìn đồng hồ đã là 11h rồi… cũng tới giờ nghỉ trưa rồi Mi cũng rời bàn làm việc… bước ra khỏi căn phòng chất đầy công việc… Mi bước nhanh trên hành lang dẫn tới khu phòng bệnh đặc biệt…

Im lặng… lạnh lẽo… buồn bã là ko khí thoát ra sau cánh cửa căn phòng mà ngày nào Mi cũng bước vào khi có thời gian rảnh…

-"Trời hôm nay đẹp nhưng nhiều mây lắm anh ah… 2 ngày nữa là tới noel rồi… anh cứ nằm im đó thì ai sẽ đi mua quà noel và áo ấm cùng em…", Mi vừa nói vừa kéo tấm rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào căn phòng…

Hôn nhẹ lên đôi môi khô nứt của Nguyên… Mi ngồi xuống bên giường bệnh…

-"Tóc anh dài lắm rồi đấy anh biết ko?… giờ anh trắng lắm… nhìn còn trắng hơn người nước ngoài nữa… cứ nằm im ở đây mà nghĩ ngơi… còn em phải làm luôn công việc của anh nên giờ em gầy đi rồi nè… anh mà cứ nằm vậy mai mốt em già rồi xấu đi rồi lại bỏ rơi em mà đi mất…"

Ngày nào cũng vậy cứ có thời gian rảnh là Mi lại ngồi đây cùng Nguyên… tối cũng đến đây cùng Nguyên… ôm chặt lấy Nguyên… kể cho Nguyên nghe đủ mọi chuyện… nhiều lúc buồn tủi vì những lời nói của người khác Mi cũng ngồi đây mà khóc cho Nguyên nghe…

-"Huân và Trang sẽ làm đám cưới vào ngày noel anh ah… em thấy ghen tị lắm… ai cũng được hạnh phúc rồi chỉ có anh là tàn nhẫn quá cứ để em một mình… ko chịu dậy mà cưới em đi thì em buồn em bỏ đi theo người khác đấy…"

Lại kìm lòng ko được nữa... nước mắt Mi nhỏ giọt trên bàn tay của Nguyên…

Cốc Cốc… Tiếng gõ cửa vang lên… Mi vội lấy tay lau nước mắt…

-"Vào đi…"

Ánh mắt Mi tròn to vì người bước vào phòng là Giang… vội đứng dậy khỏi ghế để chào…

-"Em cứ ngồi đi…", Giang bỏ chiếc túi xuống chiếc bàn ở góc phòng rồi ngồi xuống một chiếc ghế…

-"Sao chị lại ở đây… em tưởng chị phải đi dự hội thảo thiết bị y học mới ở Hà nội chứ…"

-"Uh… lúc đầu chị cũng định đi nhưng anh Khang nói có ít thời gian rảnh muốn đưa chị lên đây để nghĩ cho thoải mái… nhân tiện thăm các em luôn…"

-"Chị hạnh phúc thật… anh chị cũng lấy nhau hơn 3 năm rồi mà vẫn hạnh phúc như ngày còn yêu nhau… khiến nhiều người ghen tị lắm đó…", Mi mỉm cười chọc Giang…

-"Anh ấy tốt với chị lắm…", nhìn lên giường nhìn Nguyên vẫn nằm bất động lòng Giang lại thấy buồn quặn đau…, "...tình hình có gì khả quan ko em… nếu như ngày đó ko xảy ra sai sót có lẽ Nguyên đã ko phải nằm đây như vậy… cũng gần 2 năm rồi…"

-"Nhịp tim và mọi thứ đều tốt chị ah… thế cũng là may mắn rồi… em vẫn được nhìn thấy Nguyên hằng ngày…", Mi mỉm cười… vuốt tóc Nguyên rồi hôn nhẹ lên má Nguyên…

-"Em cũng biết mà… ko biết ngày nào Nguyên mới tỉnh lại… mà còn nhiều di chứng lắm… em ko nên như vậy…?"

-"Thôi mà chị… tình yêu của em chỉ dành cho mình Nguyên… tuy ko đc hạnh phúc như những người khác nhưng chỉ cần được nhìn thấy Nguyên… đc kể cho Nguyên nghe mọi thứ… được hôn lên đôi môi và cầm tay Nguyên thế này đối với em đã hạnh phúc rồi…"

-"Tùy em vậy… bướng quá ko ai nói gì được hết… tối nay chị và anh Khang sẽ qua nhà Hàn Đan và Doanh chơi… em cũng đến góp vui nha… ở một mình em ko thấy cô đơn thì cũng thấy buồn chứ… gặp gỡ mọi người trò chuyện cũng tốt hơn mà em…"

-"Vâng… để em suy nghĩ nếu có thời gian em sẽ tới…"

-"Giờ chị phải đi dạy… em ở lại với Nguyên nha…", Giang từ biệt Mi để đứng lên thì một cơn choáng váng làm Giang hơi chóng mặt… Mi vội đỡ Giang… đầy lo lắng…

-"Chị có sao ko? … chị mệt ah… để em kiểm tra sức khỏe cho chị nha…"

-"Ko sao đâu… mấy hôm nay chị thấy trong người hơi khó chịu… em đừng lo…"

-"Đi theo em tới phòng khám nào… đây là bệnh viện và em là bác sĩ… chị phải nghe lời em…"

Mi cầm lấy tay Giang dìu Giang bước đi… ko quên quay mặt lại nhìn Nguyên một lần…

Cánh cửa đóng lại phía sau lưng… căn phòng lại trở nên im lặng ko một tiếng động… Nguyên vẫn nằm im bất động chỉ có sự lên xuống của lồng ngực báo hiệu trái tim vẫn đập rất nhịp nhàng đều đặn… bàn tay có chút gì như run run… 1 ngón tay bắt đầu cử động.......................

-"Chúc mừng chị nha… sắp được lên chức rồi…", Mi cười thật tươi sau khi khám bệnh cho Giang…

-"Lên chức gì đâu hỡ em?…", Giang tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của Mi…

-"Trời… chị ơi là chị… có phải là bác sĩ ko đây… mình có em bé mà cũng ko biết nữa…", Mi nhìn Giang cười…

-"Hả?…", Giang ngạc nhiên tới mức chết lặng trong giây lát rồi bật cười ra nước mắt… nụ cười hạnh phúc mãn nguyện…

-"Anh nghe nói em bắt cóc bà xã của anh… nên phải đến giải cứu đây…", Khang mở cửa bước vào với một nụ cười và câu đùa…

-"Lâu rồi ko gặp… anh Khang vẫn hiền và vui tính như xưa nhưng sắp phải gánh trách nhiệm nặng nề chăm sóc chị Giang tốt hơn rồi đấy…", Mi lại đùa với Khang trong lúc Giang ngồi nhìn Khang với ánh mắt ấm áp hạnh phúc…

-"Em cứ thế… anh thì lúc nào mà ko chăm sóc bà xã yêu thật tốt…"

-"Giờ ko phải chỉ chăm sóc chị Giang mà phải chăm sóc luôn em bé nữa kìa…", Mi chưa kịp nói hết câu thì Khang đã chạy lại gần Giang bế bỏng Giang lên hôn…, "thật ko em… thật là chúng ta có con rồi ko?…", Giang chỉ nhìn Khang gật đầu… thay cho cảm giác hạnh phúc ấm áp trong lòng…

-"Thôi bỏ chị ấy xuống… anh phải cẩn thận chứ…", Mi chọc làm Khang và Giang mặt đều đỏ rực lên…

-"Em kiểm tra sức khỏe kĩ rồi… chị đừng làm việc nhiều nữa… giờ em nghĩ ko giữ chân anh chị nữa để anh chị còn phải có thời gian riêng tư tận hưởng hạnh phúc chứ…"

-"Uh… cảm ơn em… anh chị đi đây… nhớ tối đến nhà Doanh chơi cùng anh chị nha…"

-"Vâng… em sẽ cố gắng…"

Giang với Khang đi rồi thì lại có 1 ca cấp cứu khiến Mi ko quay lại phòng bệnh của Nguyên được… vừa ra khỏi phòng phẫu thuật Mi đã thấy Quang đứng đợi để đón mình đến nhà Doanh… cởi bỏ chiếc áo blue để mặc một bộ đồ lịch sự… Mi đi theo Quang tới ngôi nhà nằm trong khu vườn mà ngày xưa đã tạo nên bi kịch giữa Hàn Đan, Nguyên và Mi… giờ nó đã thành tổ ấm của Doanh và Hàn Đan… ngôi nhà được sửa chữa và thay đi nhiều giờ đã ko còn u ám tĩnh mịch như xưa nữa mà thay vào đó là một ko khí thoải mái vui vẻ…

-"Em tới rồi ah…", Giang và Khang đang ngồi bên chiếc bàn ngoài vườn liền gọi khi thấy Mi…

-"Xin lỗi… tại bệnh viện có việc nên em tới hơi trễ…", Mi ngồi xuống chiếc bàn…

-"Mi ngày càng xinh… khiến tim nhiều người đập rộn ràng khi nhìn thấy…", Doanh xuất hiện cùng Hàn Đan tay bê 2 đĩa trái cây…

-"Á… á đau mừ em…", Doanh kêu lên vì bị Hàn Đan nhéo vào hông khiến ai cũng phải bật cười…

-"Lâu rồi mới gặp Mi… nhờ có chị Giang với anh Khang chứ em với Doanh mời hoài Mi có chịu tới đâu… lúc nào cũng ở bệnh viện… ở gần nhau mà ko được gặp mặt gì hết…", Hàn Đan đưa cho Mi một ly trà vừa nói chuyện...

-"Lần trước tới thăm Nguyên vẫn thấy thế… em đừng cứ ở bên Nguyên có yêu thì cũng phải ra ngoài cho đầu óc thoải mái chứ em…", Doanh cũng nói thêm vào…

-"Mọi người ăn thịt nướng đi nào…", Hân cùng Hạ Vy lại xuất hiện… khiến Mi vô cùng ngạc nhiên… thấy Mi như vậy Hàn Đan vội vàng giải thích…

-"Vợ chồng Hạ Vy cũng hay đến thăm nhà mình lắm… chắc lâu rồi Mi ko gặp…"

-"Ah ko… Mi vẫn gặp thường xuyên đấy chứ… còn thường uống trà nói chuyện nữa…", Mi mỉm cười…

Hạ Vy và Hân cùng cười để xác nhận điều đó…

-"Trời… chơi xấu nha… cùng nhau uống trà nói chuyện vậy mà ko rủ vợ chồng mình…", Hàn Đan tỏ vẻ giận dỗi…

Bỗng điện thoại của Mi reo vang… Mi xin lỗi mọi người để đứng lên ra chỗ khác nghe điện thoại…

-"Tôi nghe đây…"

-"Dạ… bệnh nhân ở phòng số 2 đang có dấu hiệu sắp hồi tỉnh thưa bác sĩ…"

Nghe những câu đó Mi tưởng như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực…

-"Tôi sẽ về ngay…"

-"Xin lỗi mọi người… em phải về bệnh viện ngay… Nguyên đang dần tỉnh lại…"

-"Hả?… hở?…", mọi người đều bất ngờ và ngạc nhiên… cùng chạy theo Mí tới bệnh viện…

Mi chạy thật nhanh vào phòng bệnh của Nguyên… ôm chặt lấy Nguyên trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người…

Đôi mắt của Nguyên run run từ từ hé mở… bàn tay cũng bắt đầu cử động…

-"Anh có nhìn thấy gì ko?… có nhận ra ai ko?…", Mi vội vàng hấp tấp hỏi Nguyên liên tục quên luôn tác phong làm việc cẩn thận của một bác sĩ…

Miệng Nguyên do tác dụng của thuốc và bệnh lâu ngày rất khó nói chuyện chỉ nói được từng chữ chậm chạp…

-"anh… rất… nhớ… em… Mi… ah…"

--------------------------

-"Anh bình tĩnh đi… rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà…", Mi cố gắng ôm chặt lấy Nguyên…

Di chứng này có lẻ quá nghiệt ngã với Nguyên… dây thần kinh bị tổn thương… hai chân hoàn toàn mất cảm giác… Sau khi Nguyên tỉnh lại… việc mất cảm giác từ đôi chân và chuẩn đoán của bác sĩ… dường như bóp nghẹt tim Mi và làm Nguyên hoàn toàn suy sụp…

-"Ra ngoài đi để tôi yên… giờ tôi chỉ là kẻ tàn phế mà thôi…", Nguyên đánh mạnh lên hai chân bật khóc…

-"Em ko đi đâu hết… ngốc ah chỉ cần anh còn tồn tại và khỏe mạnh đối với em là đủ hạnh phúc rồi… anh đừng như vậy được ko?… em đau lòng lắm…", Mi càng ôm chặt Nguyên mà khóc…

-"Giờ đây tôi là kẻ tàn phế… tôi ko còn có thể che chở và bảo vệ em nữa… tôi chỉ toàn mang lại nỗi đau và bất hạnh cho em mà thôi…", Nguyên đưa đôi bàn tay yếu ớt lau khô những giọt nước mắt đang tràn ra trên khóe mắt của Mi…

-"Hai năm qua khi anh nằm yên ở đây… ngày nào em cũng lau người và thay quần áo cho anh… ngày nào em cũng chờ đợi cầu mong anh tỉnh lại… để được nghe anh nói… anh yêu em… để em có thể thấy anh cười… để hạnh phúc lại quay về với em chứ ko phải cảm giác nhớ thương… sự chờ đợi mỏi mòn khi ngồi bên anh mà nói với anh tất cả mọi chuyện xảy ra mà ko biết anh có nghe thấy ko?…"

-"Xin lỗi em…", Nguyên bật khóc… nghẹn ngào đắng cay…

-"Em ko cần anh xin lỗi… anh trong mắt em là người mạnh mẽ… là người có khí phách ko bị khó khăn khuất phục… thế mà giờ đây anh lại thế này… anh xua đuổi em chỉ vì đôi chân của anh tạm thời chưa thể đi lại được… em nói cho anh biết “dù anh có thế nào… em vẫn luôn yêu anh… ở bên anh”… anh ko thể đi lại được thì em sẽ là đôi chân của anh… em sẽ đi thay anh… sẽ đưa anh đi cùng trời cuối đất… chỉ cần có anh bên cạnh em ko sợ bất kì chuyện gì…"

Nguyên lặng im nghe những lời Mi nói… lòng bồi hồi xót xa… lòng đau nhói trước từng câu từng chữ Mi nói… nghẹn ngào cảm giác được yêu thương…

-"Anh sai rồi… anh xin lỗi… anh yêu em…", Nguyên ôm chặt lấy Mi… đôi bàn tay giữ chặt Mi để hai trái tim có thể nghe được nhịp đập thật nhanh của nhau…

Đôi môi chạm nhau… nụ hôn nồng nàn say đắm suốt 2 năm qua Mi mong nhớ…

-"Từ nay ko được nói vậy nữa đâu đấy… ko là em sẽ khóc… khóc thật nhiều… rồi em bệnh luôn…"

-"Biết rồi ko dám nữa đâu… em đừng khóc nữa mà… trời hôm nay lạnh thế…", Nguyên mỉm cười vuốt tóc Mi…

-"Sắp noel rồi mà anh… mai em mang quần áo mới tới cho anh... anh xài đỡ cái này cho đỡ lạnh nha…", Mi lấy chiếc khăn len trên cổ quấn cho Nguyên…

-"Hôm nay ngày bao nhiêu rồi em… ? ? ? ?…", Nguyên có vẻ ngạc nhiên vì nghe Mi nói sắp tới noel…

-"23/12 rồi chồng ngok ah… ngày mai là noel… mà Huân với Trang cũng làm đám cưới ngày mai nhưng em ko đi đâu… ở đây chơi với chồng… Hihi…", Mi hôn nhẹ lên má Nguyên…

-"Ko… em cứ đi đi… mà ngày mai noel rồi… anh phải có quà tặng em chứ… mà thế này thì làm sao được đây…", Nguyên thở dài…

-"Ừa… vậy mai anh đi cùng em tới dự đám cưới của Trang và Huân… rồi em sẽ đưa anh đi chọn quà… cũng 8 năm rồi mình mới ở cùng nhau noel mà…"

-"Ắc… ắc… anh sao đi được…", Nguyên tròn mắt trước câu nói của Mi…

-"Đi được chứ… tin em đi… giờ ngủ đi trễ rồi nè…", Mi mỉm cười với suy nghĩ mình sẽ chơi noel cùng Nguyên…

-"Thế anh ngủ thì em đi đâu… ở lại đây cùng anh đi… trời cũng khuya lắm rồi…"

Mi nằm ôm Nguyên… cảm giác như ôm trọn hạnh phúc trong tay… cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ…

Sáng sớm… Mi đã thức dậy hôn nhẹ lên môi Nguyên… bước nhẹ nhẹ ra khỏi phòng tránh làm Nguyên thức giấc…

Ko khí noel cũng làm những phòng bệnh khác với ngày bình thường… những vòng hoa được treo trước cửa phòng bệnh và cây thông noel được trang trí cẩn thận ở góc phòng khám…

-"A… tìm thấy rồi…", Mi reo lên vì vui…

-"Cho tôi mượn cái này được chứ…", Mi nói với một bác sĩ thực tập…

-"Vâng… bác sĩ cứ lấy đi…"

Mi vội quay lại phòng bệnh của Nguyên… ko quên mang theo một bộ đồ mới…

-"Chồng yêu dậy đi nè…", Mi hôn Nguyên…

-"Mới sáng mà vợ…", Nguyên dụi dụi mắt…

-"Noel mà… chúng ta sẽ đi đâu đó chơi…"

Mất một lúc Nguyên mới chịu ra khỏi phòng khi Mi năn nỉ tới mức phải giả bộ khóc…

Nhìn cái xe lăn mà lòng Nguyên ngao ngán buồn rầu… cuộc sống của mình giờ phải gắn liền với thứ này sao…

-"Em ko thấy như vậy quá phiền sao…", Nguyên làu bàu…

-"Có gì đâu… anh ngại ah…", Mi chỉ qua bên kia… có một ông lão đang đẩy xe cho vợ đi dạo quanh cái hồ của bệnh viện miệng luôn nở nụ cười hạnh phúc…, "anh thấy ko? Mấy ai hạnh phúc được như họ… em sẽ ở bên anh cả đời… em sẽ là đôi chân của anh…"

-"Cảm ơn em…", Nguyên mỉm cười… cầm lấy tay Mi

Nhiều người cũng chỉ chỏ và nói với nhau nhưng Mi không quan tâm miễn được ở bên Nguyên là Mi vui rồi....................................

-----------------------

Mệt mỏi vì chuyến hành trình dài mới tìm được một công việc thì lại đủ người rồi… cầm chiếc túi đựng những bộ quần áo đã cũ… người thanh niên với khuôn mặt u ám phong sương già dặn hơn nhiều so với tuổi tác vội lấy chiếc mũ trên đầu để lau những giọt mồ hôi còn đọng trên trán… thở dài đau khổ… oán hận cho những gì đã qua…

Một chiếc xe hơi đời mới sang trọng lướt qua mặt người thanh niên và dừng lại trước cổng một nhà hàng sang trọng làm chiếc mũ sờn rách bụi bặm rơi xuống đất… Anh thanh niên cúi xuống nhặt lại chiếc mũ… phủi phủi rồi lại đội lên đầu… lòng bồi hồi nhớ lại những gì đã qua… lòng hận thù của anh dù đã qua 8 năm vẫn ko hề nguội đi mà ngày càng mãnh liệt… anh nhất định phải trả thù những kẻ đã biến cuộc sống nhung lụa của anh chấm dứt và anh biến thành kẻ lang thang đói rét thế này… Dòng suy nghĩ của anh bị gián đoạn vì anh lễ tân chuyên đứng để mở cửa cho khách chạy đến xua đuổi anh…

Cánh cửa xe được người tài xế vội mở ra… người vừa bước xuống xe khiến anh thanh niên giật mình đứng im…

-"Doanh ah… cầm giúp em món quà trong xe đi…", Hàn Đan đang bước vào nhà hàng thì nhớ ra để quên quà trong xe liền bảo Doanh…

-"Em đúng là hay quên quá… đã nhắc vậy mà cũng quên…", Doanh làu bàu quay lại lấy món quà…

Lại một chiếc xe nữa chạy tới… dừng lại bên cạnh chiếc xe kia… người bảo vệ vội vàng chạy ra mở cửa…

Mi bước xuống xe… ôm lấy món quà mà cả buổi sáng Nguyên và Mi chọn mãi mới được… Hôm nay là ngày noel từ sáng Mi đã xin cho Nguyên ra khỏi bệnh viện để đi dạo và chọn quà đám cưới… sau đó quay về nhà để thay bộ váy và bộ đồ lịch sự cho Nguyên…

-"Anh cầm cái này giúp tôi…", Mi đưa món quà cho anh bảo vệ… rồi cúi vào xe để cầm lấy tay Nguyên…

Quang đã rời khỏi vị trí tài xế của mình chạy vội ra sau xe để mang chiếc xe lăn Mi đã chuẩn bị rất cẩn thận để giúp Nguyên có cảm giác dễ chịu hơn khi sử dụng…

Dưới sự giúp đỡ của anh chàng vệ sĩ trung thành và Mi… Nguyên rời khỏi xe ngồi yên vị trên chiếc xe lăn mà giờ đây đã trở thành vật bắt buộc giúp Nguyên di chuyển được…

Khi Nguyên vừa ngồi xuống chiếc xe lăn cũng là lúc người thanh niên bị xua đuổi khi nãy đang đứng bên kia đường giật mình làm rơi chiếc mũ một lần nữa…

-"Này anh bạn… cố gắng làm việc thì cũng được như họ thôi… ko cần phải ngưỡng mộ tới mức đứng chết chân ở đây chứ…", anh lễ tân nói với giọng mỉa mai vì phải vất vả mới lôi được người thanh niên qua đường…

-"Anh biết họ là ai ko mà lại nói như thể biết họ rõ ràng thế…", người thanh niên tỏ vẻ nghi ngờ để cố tình chọc tức người lễ tân…

-"Biết chứ… ai ở thành phố này mà tôi ko biết…", anh lễ tân ra vẻ hiểu biết trước một người lang thang… người đang đứng chỗ cửa vào là giám đốc điều hành của QDN… người đứng bên cạnh là con gái yêu của ông chủ chúng tôi mà…", (Nhà hàng này cũng là tài sản của gia đình Hàn Đan) …

-"Cũng cho là anh giỏi đi… thế hai người vừa xuống xe kia…", người lễ tân mỉm cười tự tin khi thấy người thanh niên chỉ vào Nguyên và Mi…

-"Ah… nhìn anh thế này ko biết cũng phải… họ đang là những người nổi tiếng mà ở cái thành phố hoa này đang bàn tán nhiều nhất… cái cô gái đẹp ơi là đẹp kia… là bác sĩ ngoại khoa… còn người ngồi xe lăn mà cô ấy đang đẩy đi đó là tổng giám đốc N&M… giàu lắm đó… anh có công nhận cả hai đều đẹp ko? thế mà họ yêu nhau đấy… cả con ông chủ tôi cũng vậy… tiếc thật đấy…", anh lễ tân tỏ vẻ tiếc nuối…

-"Thế chắc nhà họ giàu và đẹp lắm…"

-"Anh này lạ ghê họ giàu tất nhiên phải ở nhà đẹp rồi… cái khu đất rộng lớn ở chỗ đồi thông… được xây dựng như một khu nghỉ mát cao cấp mà ai đi ngang qua cũng trầm trồ thán phục kia là nhà ở của tổng giám đốc N&M xây đó… tôi nghe nói nhà có cả vườn… ao cá và đủ thứ nên đang tuyển rất nhiều người làm nữa kia…"

-"Họ tuyển người làm ah…", người thanh niên có vẻ quan tâm tới việc đó…

-"Thôi tôi ko nói chuyện với anh nữa… anh đi đi… đừng có tới những chỗ này... nó ko
phải dành cho anh đâu…"

-"Uh…", người thanh niên cầm túi quay lưng bước đi…, "mình đã biết phải làm gì rồi… cuối cùng ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của mình… thành đạt… giàu có… xinh đẹp… hạnh phúc… tất cả những điều đó mình sẽ dẫm đạp lên…", người thanh niên bật cười thật to…

Cơn gió lạnh thổi làm Mi thoáng rùng mình vì một cảm giác bất an…

-"Em sao thế lạnh ah…", Nguyên lo lắng khi thấy bàn tay Mi run run...

-"Ko sao… em ko lạnh đâu…", Mi trả lời để cố gắng xua đi cảm giác lo sợ trong lòng…

-"Ah… Anh Quang… đây là quà em và Nguyên đã chọn để tặng noel anh và cả chị Thanh… cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tụi em…"

-"Cô chủ và cô đừng nói thế đó là công việc của tôi mà…", Quang cầm lấy túi quà từ tay Mi ngại ngại gãi đầu…

-"Anh cứ nhận đi… hôm nay tôi sẽ cho người khác lái xe về… noel anh đi chơi với chị Thanh đi… con gái ở xa nhà những ngày này cần người bên cạnh lắm…", Nguyên mỉm cười với Quang…

-"Cảm ơn cô chủ… tôi sẽ quay lại nhà để coi có người nào đến xin việc nữa ko rồi tôi đi…", Quang cười thật tươi…

-"Ở bên Nguyên dễ chịu hơn ở bên tôi ko?…", Doanh đã xuất hiện từ lúc nào lên tiếng chọc Quang…

-"Dạ… đâu có…", Quang ấp úng…

-"Thôi anh đi đi… còn phải làm nhiều việc mà… đừng để ý Doanh làm gì…", Hàn Đan nhéo Doanh và lên tiếng để Quang đỡ khó xử…

-"Em này… Doanh đùa thôi mà…", lấy tay ôm lấy eo Hàn Đan và hôn một cái… Doanh bật cười…

-"Lúc nào cũng ra đường thể hiện tình cảm thế hả?… ghen tị với hai người ghê…"

-"Nhóc cứ đùa… ai hạnh phúc như em… vợ đẹp chung thủy… tài giỏi yêu em hơn tất cả… mà nói mới nhớ sao em lại ở đây… phải nằm viện cho khỏe chứ…"

-"Thôi mọi người vào đi… dự đám cưới người ta mà cứ đứng ngoài này nói chuyện ah…", Mi lên tiếng để kết thúc buổi nói chuyện tưởng chừng như kéo dài vô tận này…

Huân và Trang… sau gần hai năm tìm hiểu cuối cùng đã có ngày Huân nhận ra được rằng Trang là người con gái dành cho mình… lời cầu hôn trước hoàng hôn của biển… đã đem đến kết quả là lễ cưới hôm nay giữa thành phố Đà Lạt mộng mơ này…

-"Chào mọi người… cứ tưởng tới trễ chứ… ko ngờ gặp đủ cả… Ôi Nguyên… rất vui khi thấy Nguyên đã khỏe…", Hạ Vy và Hân cùng xuất hiện…

Đám cưới vui vẻ diễn ra tốt đẹp… mọi người có một buổi trò chuyện vui vẻ thoải mái… Huân và Trang mỉm cười hạnh phúc khi bạn bè đến chung vui đông đủ… sự hồi phục của Nguyên làm họ cũng vui mừng cho Mi… những niềm vui vẫn chưa thể trọn vẹn… sóng gió vẫn chưa ngừng lại được.................................. 


Nông trại tình yêu - Chương 16 - 19 (Hoàn) - Truyện dài đồng tính



19. Chương thứ mười chín: Hồi kết


-"Thưa quản lý… có 2 người này tới xin việc…", Quang quay lại nông trại trước khi tới thăm Thanh để coi sóc công việc… Quang hiểu là Nguyên và Mi rất tốt luôn quan tâm tới cuộc sống của mình vì vậy Quang phải cố gắng làm tốt mọi việc hơn nữa…

-"Đã tuyển được 5 người rồi đúng ko?… vậy nếu 2 người này đạt nữa là đủ rồi… ko cần tuyển thêm nữa…", Quang nói chuyện với người phụ nữ trung niên được giao việc lau chùi dọn dẹp ngôi nhà chính nơi mà Nguyên và Mi sẽ sống…

Huy nhìn hai người một lượt… ánh mắt Quang dừng lại trước người thanh niên với cái mũ sờn rách bụi bặm… dáng vẻ và khuôn mặt người này Quang đã thấy ở đâu rồi… đầu óc đang cố gắng suy nghĩ… thì tiếng điện thoại reo… nhìn qua màn hình Quang thấy là Thanh gọi…

-"Anh nghe đây…"

-"Khi nào anh xong việc ghé nhà em được ko?… Hôm nay noel em muốn chúng ta cùng ăn tối…", Thanh hiểu rất rõ công việc của Quang… ko muốn làm khó mà luôn thông cảm vì cô rất yêu Quang cảm nhận được sự ân cần chăm sóc và quan tâm sau cái vẻ ngoài lạnh lùng vô tình mà công việc buộc Quang phải như vậy…

-"Uh… anh biết rồi…", Quang ko muốn nói mà muốn tạo cho Thanh một sự bất ngờ…

-"Được rồi tôi nhận 2 người… công việc ở nhà kính và vườn hoa đã có người làm rồi nên giờ 2 người phụ trách hồ cá và khu nuôi chim bồ câu… công việc thế nào 2 người hãy tới hỏi ông Khải làm vườn… ông ấy sẽ chỉ chỗ và cũng là người phụ trách kiểm tra cách làm việc của các anh…"

Quang đi rồi… người thanh niên bỏ chiếc mũ xuống… nở một nụ cười…, "thật may mắn có lẽ ông trời giúp ta…", anh ta đi theo sự chỉ dẫn của bà giúp việc cùng với ông già trung niên đến gặp người làm việc…

-"Ta đã làm được việc đầu tiên… bây giờ chỉ còn chờ đợi mà thôi… rồi đây ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất…", nụ cười và cái bóp tay thật chặt… báo hiệu điều gì sẽ đến…

------------------

Thời gian thấm thoát thoi đưa… không khí đã ấm áp hơn… nữ hoàng mùa xuân với tấm áo choàng rực rỡ đã đến… khu vườn hoa hồng đua nhau hé nở… sau khi Nguyên xuất hiện và cùng Mi về đây sống cũng đã được 3 tháng…

Hạnh phúc cũng có nước mắt cũng có… cái chân ko còn cảm giác khiến Nguyên hay nổi cáu và trở nên khó khăn khép kín từng ngày… Mi hiểu đó là do mặc cảm… nỗi đau của Nguyên… vì cảm thấy làm khổ Mi… nên những lúc Nguyên cáu giận đập phá mọi thứ… Mi chỉ khuyên can và ôm chặt lấy Nguyên…

Hàng ngày Nguyên vẫn vùi đầu vào đống công việc trong phòng và vẻ những bức tranh… thỉnh thoảng bạn bè tới chơi mới ra ngoài… Mi thì lo coi sóc nhà cửa và để có nhiều thời gian chăm sóc Nguyên hơn nên đã xin nghỉ ko làm việc ở bệnh viện nữa…

-"Anh ah… em xin anh mà… đừng vậy nữa… em ko đi đâu hết… em sẽ ở mãi bên anh… tình yêu của chúng ta đã vượt qua biết bao khó khăn mới có được ngày hôm nay… tại sao anh ko hiểu… chỉ vì đôi chân của anh chưa thể cử động bình thường được mà anh muốn chúng ta xa rời nhau sao…", Mi khóc thật nhiều khi Nguyên nổi giận đập phá đồ khiến đôi tay bị thương… thấy Nguyên bị đau, lòng Mi như đứt từng khúc ruột…

Ôm chặt lấy Nguyên… Mi khóc… để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau xót…

-"Buông tôi ra… tránh xa tôi… tôi là người tàn phế mài… tôi ko thể làm gì được cho em nữa…", cái hất tay của Nguyên làm Mi té ra đất…

Nhìn thấy Mi bị té… lòng Nguyên rất đau… cố gắng đứng dậy để đỡ Mi thì đôi chân ko nghe lời làm Nguyên té xuống sàn nhà… sàn đá lạnh buốt khiến đôi chân của Nguyễn đau nhức… bò đến gần Mi… thấy khuôn mặt của Mi bị trầy… Nguyên chỉ biết lấy tay lau nhẹ trên vết trầy đó…

Mi mở mắt từ từ… ôm chặt lấy Nguyên…, "em ko sao đâu… anh bị té rồi… đau lắm đó… em sẽ ko bao giờ xa anh đâu… dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau…"

-"Giờ anh nằm ở đây… để em đi lấy khăn ướt lau cho anh… lần sau đừng nổi nóng thế nữa…", Mi mỉm cười ôm chặt lấy Nguyên và hôn thật nhẹ lên đôi môi khô nứt vì phải uống nhiều thuốc của Nguyên…

Hôm nay đã gần ngày tết rồi nên Mi có cho một số người làm nghỉ để về nhà ăn tết… ngôi nhà trở nên rất vắng vẻ… chỉ còn lại ông làm vườn ko có người thân và một người ở hồ nuôi cá lúc nào cũng vùi đầu vào công việc ở lại đây… Quang cũng xin phép nghỉ ít hôm để đưa Thanh về nhà nhân tiện ra mắt gia đình luôn…

Nguyên đã chịu nằm nghỉ ngơi sau khi Mi lau người cho và năn nỉ mãi… Mi đi ra khu vườn dạo quanh… trong lòng rất xót xa trước nỗi buồn của Nguyên… Mi yêu Nguyên lắm… Mi ko quan trọng điều gì chỉ cần nhìn Nguyên khỏe mạnh… nhìn Nguyên cười là mọi khó khăn đau khổ Mi đều vượt qua được… như khi bà biết việc Mi gặp lại Nguyên… khoảng thời gian đó bà đã lên đây và làm đủ việc nhưng Mi vẫn ko thể để Nguyên nằm đó một mình… Mi có thể bỏ tất cả vì Nguyên và cuối cùng bà cũng chấp nhận tình cảm này dù Mi biết bà buồn và đau lòng lắm…

Vẫn vơ với biết bao suy nghĩ… bỗng Mi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột từ phía sau của một người…

-"Ơ chào anh… anh làm tôi giật mình đấy… đã khuya rồi sao anh chưa nghĩ ngơi…", Mi nói chuyện cởi mở khi thấy bóng người đó là anh thanh niên ở hồ cá mà Mi cũng chỉ loáng thoáng thấy mặt một vài lần…

-"Tôi ko ngủ được… vì hôm nay là ngày tôi đã chờ đợi rất lâu mới tới…"

-"Hả?… thế tôi giúp gì được anh ko?", Mi mỉm cười…

-"Có chứ… cô sẽ giúp tôi được nhiều việc lắm…", người thanh niên mỉm cười rồi rút ra một con dao và giữ chặt lấy Mi trước khi Mi kịp phản ứng… một cú đánh làm Mi ngất đi…

-------------------

Tiếng động mạnh khiến Nguyên bừng tỉnh… giật mình vì tưởng Mi làm rớt cái gì… mắt mờ mờ vì mới thức khiến Nguyên chưa kịp nhận ra bóng người đang đứng trước cửa…

-"Xin chào cố nhân… đã 8 năm rồi ko gặp… chắc ko còn nhận ra được đâu nhỉ…"

-"Anh vào phòng tôi làm gì… đi ra ngay…", Nguyên cáu giận vì nghĩ rằng người làm dám vào phòng mình…

Đung đưa chiếc nhẫn trong tay… người thanh niên mỉm cười…, "ko nhận ra tôi chắc nhận ra cái này chứ… nghe lời tôi thì mọi chuyện đều tốt đẹp…"

-"Anh muốn gì…", Nguyên giật mình vì đó là chiếc nhẫn ngày xưa Nguyên tặng Mi… là vật bất li thân của cả 2…

-"Muốn gì ah?… để tôi nghĩ đã…"

-"Tôi sẽ đưa tiền… anh cần bao nhiêu nói đi… đừng làm gì cô ấy…", Nguyên lo lắng…

-"Tiền hả?", người thanh niên dùng tay đấm mạnh vào mặt Nguyên… khiến Nguyên bị rách miệng máu chảy ra…

Sau khi để Nguyên ngồi lên xe lăn… đẩy Nguyên ra trước hồ cá… nơi Mi đang bị trói chặt vào một gốc cây…

Nhìn thấy Mi như thế Nguyên giận sôi ruột gan…

-"Mày muốn gì nói đi… nếu mày cần tiền tao sẽ đưa đừng làm hại cô ấy…"

Lại một cái tát thật mạnh vào mặt Nguyên khiến Mi cũng choàng tỉnh vì tiếng động…

-"Ko còn nhận ra tao nữa ah?…", tiếng cười từ người thanh niên vang lên khiến Mi và Nguyên đều căng thẳng…

-"Huy… mày là Huy…"

-"Nhớ rồi hả… tao đã chờ đợi ngày này suốt 8 năm… chúng mày đã làm tao tan cửa nát nhà… khiến tao thân tàn ma dại… trong khi chúng mày ăn ngon mặc đẹp… nhà cao cửa rộng thì tao là thằng lang thang… ko cửa ko nhà…"

-"Tao ko làm gì cả?…", Nguyên ngạc nhiên…

-"Mày ko làm gì nhưng chị của mày thì có… tao chưa thể trả thù nó thì tao trả thù mày trước… nguyên nhân cũng là do mày… vì mày nên mọi chuyện mới xảy ra… vì tao ghét mày… mày luôn giỏi hơn tao… giống như con này sao nó cam tâm tình nguyện chết vì mày trong khi mày chỉ là một đứa con gái… giờ lại còn tàn phế…"

-"Im đi…", Nguyên hét lên…

-"Ở đây ko tới lượt mày ra lệnh… có phải mày rất yêu nó ko?… mày vì nó mà sống mà… thế nếu tao làm gì nó thì sao nhỉ… mày có đủ sức mà giết tao ko?… đồ tàn phế…", Huy cười… nụ cười dã man của kẻ chiến thắng…

Đôi bàn tay chạm vào Mi… cái lưỡi chạm lên đôi môi Mi… mặc cho Mi vùng vẫy…

Nguyên như phát điên… cố gắng đứng dậy… nhưng ko được… cố gắng hét thật to… gào lên trong tuyệt vọng…

-"Xin làm ơn… mày giết tao đi… đừng làm hại cô ấy…", Nguyên bật khóc van xin Huy...

-"Van xin tao ah… mày trước giờ ngạo mạn lắm mà… giờ đã biết van xin tao hả… nhưng tao việc gì phải nghe chứ…", Huy đạp mạnh lên chiếc xe khiến Nguyên té xuống đất…

Máu nóng trong người Nguyên dồn hết lên đầu… trái tim như muốn bể ra… mặc cho đôi chân ko nghe lời… Nguyên cố gắng nắm lấy một cành cây để đứng dậy… bước 1 bước lại té xuống… rồi bước được 2 bước… 3 bước…

Một cú đấm thật mạnh vào mặt Huy… khiến Huy té qua một bên… Nguyên ôm chặt lấy Mi…

Áo Mi bị Huy xé rách… nước mắt ướt đẫm vì đau khổ vùng vẫy… ôm chặt lấy Nguyên…

Từ phía sau… Huy choáng váng vì cú đấm bất ngờ từ Nguyên… nhưng vẫn đủ sức đứng dậy… cầm con dao trên tay… Huy bước lại phía sau lưng Nguyên..............

Một ánh sáng chiếu vào mặt khiến Huy bị chói mắt… một thứ gì đó đập mạnh vào tay Huy khiến con dao từ trên tay rớt xuống đất…

-"Đứng yên đó…", tiếng nói khàn khàn của ông lão làm vườn cho nông trại vang lên… người già thường rất khó ngủ… lại thêm ko khí tết sắp tới cảm giác cô độc và lạnh lẽo khiến ông già ko thể ngủ được mới cầm chiếc đèn pin để đi hóng ít gió trời… tiếng khóc… tiếng nói chuyện… tiếng cười phát ra từ khu hồ cá… khiến ông già chú ý… lần mò bước tới thì phát hiện Huy đang cầm dao định đâm Nguyên từ phía sau… vội cầm lấy cây gậy thường dùng để chống đỡ… đập mạnh vào tay Huy…

Nguyên cũng quay đầu nhìn lại… con dao rơi xuống đất… ánh sáng xanh lạnh lẽo từ con dao khiến Nguyên lạnh người... "ôi cảm giác nếu ông làm vườn ko tới kịp thì số phận mình và Mi sẽ ra sao…"

-"Hai cô chủ có sao ko?…", ông già vội chạy lại chỗ Mi và Nguyên… ông bỏ cái cây trên tay xuống đất…

Biết mọi chuyện sẽ thêm rắc rối vì đã có người phát hiện… Huy cố đứng dậy chạy lại để nhặt lấy con dao… khi cầm được con dao trên tay… thì chân Huy cũng dẫm lên cây gậy ông lão đặt trên nền đất… mặt đất hồ thường ẩm ướt… trơn trượt lại thêm cái cây và những cú đánh khiến Huy choáng váng ko gjữ được thăng bằng rớt xuống hồ nước…

-"Cứu… cứu… tôi ko biết bơi…", Huy gào lên trong vô vọng…

Nguyện vội buông Mi ra… trong đầu ko hề nghĩ tới… chân mình chỉ mới có cảm giác… Nguyên cố gắng kéo được áo của Huy… mặt nước tối đen… lạnh lẽo… kéo Huy được một xíu… đôi chân Nguyên tê dại… tưởng như mặt nước lại nuốt chửng hai người…

-"Anh ơi……", tiếng Mi nghẹn ngào… nấc lên…

Ông lão làm vườn… vội nhảy xuống hồ nước… kéo Nguyên và Huy lại gần bờ hồ… nhưng tuổi tác ông lão đã cao… mặt nước lại quá lạnh… phải lôi 2 người khiến ông lão gần như kiệt sức… bờ hồ chỉ còn cách tay ông lão một xíu…

Đôi chân Nguyên càng tệ hơn do nhiệt độ nước quá thấp… cả người lạnh buốt…

-"Làm ơn… cố gắng lên anh ơi… nắm chặt lấy tay em… nắm lấy tay em đi…", Mi cố gắng đưa tay ra thật xa… cố gắng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Nguyên… 1 lần… 2 lần… 3 lần… vẫn ko nắm tới… bàn tay lạnh buốt cứ trượt ra khỏi tay Mi…

-"Xin anh… cố gắng lên… đừng bỏ em mà…", Mi gào lên khi ông già làm vườn đã kiệt sức… mặt nước lạnh như muốn nuốt gọn cả ba con người xuống đó… bàn tay Nguyên cố gắng đưa ra 1 lần yếu ớt… Mi cũng cố gắng đưa ra xa hơn… nắm được tay Nguyên… bàn tay lạnh buốt… trơn trượt… một tay Mi cố gắng kéo… tay còn lại nắm vào bụi cây bên bờ hồ… tay Mi nắm chặt vào đó… những chiếc gai nhọn của cây… những chiếc lá cứa tay Mi chảy máu nhưng nếu mi buông ra thì cả ba người kia sẽ chết… mà trong đó có Nguyên… dù có phải mất cả tính mạng Mi cũng ko thể để Nguyên chết được… cố gắng… cố gắng… khoảng cách nhích dần từng chút một… từng chút một… cuối cùng ông lão cũng nắm được cái cọc dùng để buộc chiếc thuyền nhỏ thường dùng để cho cá ăn… ông cùng Mi kéo được Nguyên và Huy vào bờ…

Cứ chìm xuống rồi ngoi lên… Huy và Nguyên uống no căng một bụng nước… Mi vội ôm chặt lấy Nguyên… hô hấp để giúp Nguyên ói hết nước ra… ông lão cũng vội giúp Huy…

-"Ông vào trong lấy khăn khô đi… gọi xe cấp cứu nữa…", Mi nói với ông lão đang run rẩy vì rét…

-"Vâng…", ông lão bỏ đấy đi nhanh về phía những ngôi nhà còn đang sáng đèn…

Giành giật mạng sống từ tay của tử thần khiến Mi và Nguyên đều kiệt sức… nằm dài trên mặt hồ… Huy cũng nằm bên cạnh đó… thôi giờ muốn sống thì sống chết thì chết… Mi ko muốn nghĩ nữa…

-"Tại sao lại cứu tôi…", Huy nói đầy ấm ức…

-"Chẳng sao cả… tôi ko muốn anh làm bẩn hồ cá nhà tôi thôi…", Nguyên trả lời lạnh băng… vòng tay ôm chặt lấy Mi…

-"Có biết nếu cứu sống tôi thì tôi sẽ tiếp tục làm hại các người ko?…"

-"Sống ở đời này… chỉ cần muốn thì phải cố gắng thực hiện… tôi đã gặp được người con gái tôi yêu… người đó cũng yêu tôi… chúng tôi đã thuộc về nhau… ở cùng nhau… thế là ông trời đã ưu ái tôi rồi… sống 1 ngày có ý nghĩa… có hạnh phúc còn hơn sống cả đời trong đau khổ… hận thù…", Nguyên càng ôm chặt Mi hơn như cố gắng bảo vệ hạnh phúc trong tay…

-"Nếu anh muốn trả thù… hãy giết cả tôi và Nguyên… có chết chúng tôi cũng chết cùng nhau…", Mi nói thêm vào những lời Nguyên nói… cố dùng sức lực còn lại hôn nhẹ lên môi Nguyên với nụ cười hạnh phúc đầy ấm áp vì những lời Nguyên nói…

-"Tao phải thừa nhận là mày nói đúng… vì mối oán hận chúng mày mà tao sống ko bằng chết… lần này mày cứu mạng tao… coi như huề… từ giờ tao sẽ ko đụng chạm gì cuộc sống của chúng mày nữa… nước sông ko phạm nước giếng… còn nếu chúng mày muốn thì cứ báo công an… tao ko oán trách gì hết…"

-"Coi như là được một bữa tắm hồ cá đi… báo công an làm gì chứ…", Nguyên thở dài… ngước mạnh qua bên cạnh nhìn Huy… đang thở mệt mỏi…

-"Nếu mày nói thế vậy thì tao đi được chứ…", Huy bò dậy khỏi mặt đất lạnh…

-"Khoan…", Mi vội nói…

-"Đổi ý ah…", Huy dừng lại…, "Nếu chúng mày sợ tao nuốt lời thì…"

Huy chưa kịp nói dứt câu thì Mi vội nói ngay…

-"Anh đừng hiểu lầm… ý em muốn hỏi anh đi khỏi đây rồi sẽ làm gì… định đi đâu…",

-"Tao cũng ko biết nữa… bốn biển là nhà… trời sinh voi sinh cỏ…", Huy mỉm cười nhìn bầu trời tiếc thương cho số phận của mình…

-"Vậy anh đừng đi nữa… nếu anh ko chê hãy ở lại đây… giúp đỡ em và Nguyên coi sóc khu nhà này…"

-"Chúng mày thật là… ko sợ đêm đang ngủ tao vào cắt cổ chúng mày sao…", Huy vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Mi…

-"Sống chết có số mà… tôi cũng nói rồi… anh muốn thì cứ giết… dù sao chúng ta cũng từng là bạn… nếu anh ko biết đi đâu… thì nhà của chúng tôi vẫn sẵn sàng đón chào anh…", Nguyên trả lời Huy thay cho Mi…

Huy lặng im… đứng nhìn mặt trăng trên bầu trời đang soi sáng mặt hồ… đám mây đen bao phủ mặt trăng đã bị gió thổi bay mất…


Sau đêm đó… Nguyên phải vào bệnh viện nằm mấy ngày… tay Mi cũng phải băng bó… khi được hỏi thì Mi và Nguyên đều nói do bất cẩn bị té xuống hồ… ko hề đá động tới Huy… ông làm vườn cũng được dặn giữ kĩ chuyện đêm đó…


Cũng nhờ tai nạn đáng tiếc đó… Nguyên mới phát hiện ra chân mình dần phục hồi… lòng tin và tình yêu của Mi và Nguyên lại càng sâu đậm hơn sau nhiều biến cố thử thách dồn dập… đôi chân Nguyên sau quá trình cố gắng tập luyện đã dần bước đi được…


Những lời nói của Mi và Nguyên góp phần thức tỉnh Huy… sau nhiều cố gắng năn nỉ của Mi… Huy cũng đồng ý ở lại và chăm chỉ với công việc… chút bỏ hận thù trong lòng nên Huy trở nên thoải mái vui vẻ trò chuyện với mọi người hơn… Huy trở thành một chàng thanh niên chăm chỉ với công việc và cũng lọt vào mắt xanh nhiều cô gái…

------------

Hôm nay… khu nhà như đổi sang một diện mạo mới… ngọn lửa tình yêu thắp bùng ngọn lửa sưởi ấm tất cả… Ngày 14 - 2 - Valentine thứ 9 từ khi Nguyên và Mi quen nhau… cũng là ngày cả hai quyết định tổ chức một bữa tiệc thân mật giữa bạn bè… để thay chiếc nhẫn ngày nào Nguyên tặng Mi thay cho lời đính ước bằng chiếc nhẫn khác sẽ gắn chặt hai người suốt đời như bất cứ cặp vợ chồng bình thường nào…


Doanh và Hàn Đan đến dự với gương mặt tràn đầy hạnh phúc… sau thời gian chiến tranh lạnh cuối cùng Doanh cũng đồng ý mong muốn của Hàn Đan là sẽ làm cho cửa nhà thêm vui với một sinh linh bé bỏng…


Khang cũng phải đưa Giang tới dự tiệc… dù luôn miệng lo lắng cho mẹ và bé… vì Giang đang mang trọng trách nuôi dưỡng báu vật của tình yêu giữa Khang và Giang…


Hạ Vy thấy mọi người đều đang hạnh phúc trước niềm vui sẽ có thành viên thứ 3 trong nhà thì cũng bắt đầu năn nỉ Hân khiến mọi người đều bật cười…


Trang thì rạng ngời hạnh phúc vì lấy được đức lang quân hết mực chiều chuộng vợ… ko quan tâm tới vẻ ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh… Trang cứ liên tục ra lệnh để chứng minh với các nàng… đức lang quân hết mực chung thủy của mình là nhất…


Mi trong bộ váy cưới trắng lung linh tuyệt đẹp được đính pha lê một cách tỉ mỉ và thiết kế rất ấn tượng… mà thật bất ngờ nhà thiết kế nổi tiếng mà Nguyên và Mi tới đặt lại là Hiền… bạn thân của Trang… và tất nhiên buổi tiệc lại có thêm một người bạn thân thiết tham dự…


Nguyên ko thể cắt bỏ mái tóc dài… vì Mi nhất quyết ko đồng ý… đành mặc một bộ vest màu trắng thanh lịch và buộc tóc lên… nhìn rất lãng tử… nụ cười mãn nguyện và nụ hôn hạnh phúc khiến ai cũng phải ghen tị của Mi và Nguyên… làm lòng Huy thoáng buồn… bước chân quay lưng của Huy để trở về ngôi nhà gần bờ hồ của mình… dẫm lên chân một thiếu nữ khiến cô nàng kêu lên vì đau…


Cô gái trong bộ váy màu trắng giản dị nhưng được thiết kế lạ mắt… chính là nhà thiết kế nổi tiếng… do bận rộn mà tới muộn… khuôn mặt điển trai phong trần của Huy… khiến lòng cô gái có chút gì xao xuyến…


-"Tới rồi đấy hả… sao tới trễ thế…", Trang thấy Hiền vội chạy lại ngay…

Huy vội quay lưng bước đi… ko chỉ Hiền thấy xao xuyến… lòng Huy cũng ngập tràn cảm giác khó tả…


-"Mày sao thế… cứ nhìn đi đâu ko… theo ta tới chào Nguyên và Mi đi… mọi người chắc vui khi gặp mày lắm đấy…"


-"Ah… ko có gì…", Hiền vội lắc đầu xua đi cảm giác kì lạ trong lòng…, "mày có biết kia là ai ko?... Tao thấy quen quen…", Hiền chỉ về phía Huy đang khuất xa tầm mắt để hỏi Trang…


-"Đó là Huy đấy… là bạn hồi trước của Nguyên… mày ko nhớ hả… hồi tao với mày hay đi điều tra Nguyên có gặp vài lần…", Trang vội im bặt khi thấy Huân nhìn mình… đức lang quân rất ghen khi biết chuyện Trang từng thích Nguyên… (tránh nhắc tới)…


Mỉm cười với điều mình vừa biết được và dự tính trong lòng… Hiền bước theo Trang tới chào hai nhân vật chính của buổi tiệc và bạn bè…


Ngôi nhà với lối kiến trúc lạ mắt đã khiến Hiền thấy lạ từ khi xe chạy tới cổng…

-"Cứ tưởng Hiền bận ko tới được… dành thời gian tới dự… vợ chồng mình vui lắm…", đôi tay Mi đưa ra bắt tay Hiền và mỉm cười…

-"Hai người hạnh phúc thật… ngôi nhà này cũng tuyệt đẹp… ngưỡng mộ lắm…", Hiền mỉm cười với Nguyên…

-"Rất vui vì lời khen đó… đây là món quà Nguyên tặng vợ yêu đấy…", Nguyên hôn nhẹ lên má Mi với nụ cười rạng ngời hạnh phúc…

-"Hiền thấy nó giống như trang trại bên nước ngoài nhưng cũng ko giống lắm? Ko biết phải gọi là gì chứ gọi là ngôi nhà thì nhất quyết phản đối…"

-"Đúng rồi… đây là cái nông trại… xây dựng trên ước mơ của Nguyên dành cho vợ…"

-"Thế sao hai người ko đặt tên nơi đây đi… nhà đẹp thì cũng cần đặt tên chứ…"

Nguyên gãi gãi đầu mỉm cười… thật ra thì trước đây Nguyên có ước mơ ấp ủ xây dựng nơi này để Nguyên và vợ cùng sống những ngày hạnh phúc… và cũng có ước mơ nho nhỏ nữa là biến nơi này thành một vùng đất tràn ngập tình yêu thương… luôn mở rộng cửa để đón chào những cặp tình nhân có hoàn cảnh giống vợ chồng mình… tạo nên một nông trại nơi mà những người bị ghẻ lạnh bị ngăn cản như vợ chồng Nguyên được sống vui vẻ hạnh phúc trong sự an ủi sẻ chia của những người đồng cảnh ngộ… để có đủ sức mạnh và đủ niềm tin cùng nhau vượt qua khó khăn của búa rìu dư luận… cùng làm cho những người luôn kì thị tình yêu đồng giới hiểu rằng ko phải người có tình yêu đồng giới là bệnh hoạn là khác người… chúng ta yêu và chúng ta sống vì tình yêu của mình… chỉ thế thui…


Tiếng vỗ tay của Hàn Đan vang lên... rồi của Doanh… của mọi người trong bữa tiệc khi nghe những lời nói của Nguyên với Hiền…


Ai cũng biết Nguyên xây nơi này vì tình yêu dành cho Mi nhưng ko ai nghĩ được là bên trong đó còn ý nghĩa và ước mơ đầy ý nghĩa đó… nghe Nguyên nói ai cũng thán phục và cầu chúc điều đó sẽ thành sự thật…


-"Chồng yêu đã có ước mơ tuyệt đẹp đó thì nhân ngày vui hôm nay… vợ chồng mình cùng đặt cho nông trại của chúng ta… gia đình của chúng ta… và ước mơ lớn đầy ý nghĩa của chồng một cái tên nha…"

-"Hihi…", Nguyên ngại đỏ cả mặt trước lời khen của mọi người và cả nụ cười hạnh phúc của Mi…

-"Anh đã tặng nơi này cho vợ vậy vợ hãy đặt tên cho nơi này đi…"

-"Thế để vợ đặt tên nha… hay gọi nơi này là “Nông Trại Tình Yêu” được ko mọi người…"


Nguyên ôm chặt lấy Mi trong tay… nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi hai người… cùng tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng của mọi người hòa trong tiếng khui sâm banh chúc mừng............................



-----------------

Mời các bạn xem lại hoặc trở về Trang Chủ để chọn các bộ truyện khác!



  Chương 1 - 5                  Chương 6 - 10                     Chương 11 - 15


  Chương 16 - 19 (Hoàn)