3/2/15

Category:

Hạ Vũ - Henlenhua - Chương 21 - 29 (Hoàn)

21. Chương thứ hai mươi mốt: Hiểu lòng nhau



Một hồi sau thấy Vũ cứ lặng thinh đến rợn người, chúng nó đâm hoảng, nói thầm :
-Chắc lẩn thẩn mày ạ, thôi bỏ đi.
Chúng đi rồi Vũ bò vào vỉa hè, bỏ mặc cái xe đổ kềnh bên lề đường, cậu ngồi dựa lưng vào tường, hai gối co lên, vòng tay ôm chặt lấy hai đầu gối, toàn thân Vũ bắt đầu rung lên, cậu khóc, những giọt nước mặt nóng ấm lăn trên gò má cậu rồi sau cậu bưng mặt khóc to hơn như một đứa trẻ. Không có Hạ cậu chỉ là cái bóng l ẻ loi, cô đơn bên đời. Một vài người qua đường nhìn Vũ thương hại, họ bỏ lại câu nói :
-Thanh niên bây giờ hết biết, rượu, thuốc là, tình và cả thuốc...thật không còn gì để nói.
Say ư? Vũ ước mình có thể say để trong cơn say Vũ sẽ được gặp Hạ. "Hạ ơi!!"


Ông trời không cho không ai cái gì nhưng cũng không lấy hết của ai cái gì, trong lúc Vũ tuyệt vọng nhất thì Hương gặp Vũ, thấy cảnh ngộ Vũ thế này Hương không đành lòng nên nói cho Vũ biết 12g đêm mai Hạ sẽ về. Vũ như chết đuối vớ được cọc. Cả ngày đến đêm hôm sau Vũ không tài nào tập trung làm gì được, muốn đến ngay nhưng còn e Hạ mệt. Đến tầm 3 giờ sáng, Vũ không thể nằm được nữa, ruột gan như có lửa đốt, cậu vùng dậy mặc vội cái áo mỏng rồi đến tìm Hạ.

Ngoài đường loe hoe vài người nông dân chở rau, củ, quả lên bán. Trời lạnh quá! Cái lạnh từ đất trời như một mũi kim sắc nhọn, len lỏi qua từng sợi vải cứa vào da thịt Vũ và cùng với cái lạnh trong lòng Vũ làm tê dại cả con người. Tay và mặt Vũ thâm tím vì rét. Đến trước căn hộ của Hạ, Vũ đưa tay run run vì lạnh lên bấm chuông. Như có thần giao cách cảm, cánh cửa lập tức mở ra, Hạ như đứng sau cánh cửa chờ Vũ từ bao giờ. Thấy Vũ bộ dạng tiều tuỵ, tóc tai rối bù, mặt mày hốc hác, Hạ không thể cầm lòng được. Cô kéo Vũ vào nhà và khẽ nói qua làn nước mắt :
-Sao lại đến giờ này, sao lại ăn mặc phong phanh thế?

Vũ thấy Hạ khóc cũng khóc theo và nói :
-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi bx! Anh nhớ em lắm!
Hạ vẫn không ngừng khóc, cô thấy lòng mình tràn ngập tình yêu Vũ. Vũ lấy đôi môi mình làm khô những giọt nước mắt trên mặt Hạ. Luỡi và môi Vũ đi đến đâu, người Hạ mềm ra đến đó.

Sau cơn giận, Vũ bình tĩnh và tự thấy lỗi phần lớn thuộc mình. Giá như Vũ biết lắng nghe Hạ, để ý đến tâm tư của Hạ thì việc không đến nước này. Vũ thấy mình không đáng mặt khi phải để Hạ một mình đối phó với Huy, đáng lẽ ra Vũ phải cùng Hạ giải quyết cái rắc rối mà Huy mang lại. Nghĩ vậy Vũ quyết định gặp Huy.

Một buổi sáng ngày nghỉ thấy Vũ ra khỏi nhà vội vàng mà quên cả ăn sáng, Hạ hỏi Vũ chỉ ậm ừ "Anh có việc cần giải quyết, anh sẽ về sớm".
Vũ đến chỗ hẹn trước ngồi chờ Huy, Vũ luôn là người giờ giấc nghiêm chỉnh. Huy đến sau chừng 15 phút, phải công nhận là ấn tượng đầu tiên mà Vũ nhận thấy là Huy cực kỳ đẹp trai và bất kể cô gái nào cũng có thể bị đổ ầm ngay lần gặp Huy đầu tiên. Điều đó càng làm Vũ thêm trân trọng Hạ.

Đợi cho Huy ngồi xuống ánh mắt Vũ sắc như một mũi tên găm thẳng vào mặt Huy. Vũ không rào trước đón sau, ra đòn luôn :
-Chấm dứt ngay cái trò thọc gậy bánh xe của cậu đi.
Huy không vừa, cậu ta nói :
-Nghe nói cậu hay xem bóng đá thế chắc phải biết việt vị là gì nhỉ, cậu đang ở cái vị trí vô duyên đó đấy.

Vũ cười và không hề nao núng :
-Việt vị chỉ là cái thế thôi còn cậu ấy mà, thì đang ở cái vị trí "ném đá hội nghị" đấy, cậu xấu chơi lắm. Tránh xa Hạ ra!
Huy mất bình tĩnh sửng cồ :
-Mày nói gì, Hai đứa mày không biết xấu hổ à, tại sao Hạ có thể có tình cảm với mày như thế nhỉ? Cô ta rồi sẽ biết tay tao, cô ta và cả mày là đồ bệnh...

Không kịp nói hết câu Huy đã bị một cú đấm trời giáng, bật ngửa ra sau, máu chảy xuống khoé miệng. Vũ chưa bao giờ tự dưng đánh ai nhưng đụng đến Hạ là không được. Vũ rít qua kẽ răng :
-Mày có thể xúc phạm tao nhưng nếu mày động đến một cọng lông chân của Hạ thì cứ sắm sẵn xe lăn đi, đồ hèn!

Vũ đứng lên bỏ đi, Huy lồm cồm mãi mà vẫn chưa dậy được, trong đầu hắn ta hằn lên những suy nghĩ đớn hèn.


22. Chương thứ hai mươi hai: Tình cảm sâu đậm


Ngày qua ngày tình yêu của Vũ và Hạ càng thêm thắm thiết, trải qua những sóng gió họ thấy càng yêu nhau nhiều hơn. Đôi bạn trẻ quấn lấy nhau như đôi sam, cả hai không thế thiếu nhau. Vũ nghiêm túc lại rất yêu chiều Hạ, trong mối quan hệ này Hạ thấy rõ Vũ rất người lớn. Không có Vũ, Hạ chỉ là một mùa hè khô cằn, nứt nẻ. Còn Vũ, không có Hạ chỉ luôn là những ngày mưa không thấy mặt trời. Hạ tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Vũ. Vũ giao tất cả tiền bạc và những thứ mình kiếm được cho Hạ giữ, điều này làm Hạ rất cảm động.

Hạ đã có lần hỏi Vũ :

- Tại sao anh lại yêu em nhiều như thế?
-Vì thành công của anh có bóng dáng em trong đó. Ngày đó nhờ có chữ TÂM em tặng anh nên giờ anh mới có ngày hôm nay. Mà tại sao lại là chữ TÂM nhỉ?

-Thế anh thử nghĩ xem điều gì làm anh có được em?

Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi đáp ;

-Uh, đúng, anh chinh phục em bằng cái TÂM của mình mà.

Hạ cười và gật đầu.

Cho đến một hôm Hạ quyết định sẽ nói chuyện tình cảm của mình với bố mẹ. Đã đến lúc để nói ra điều đó, tình yêu của hai người đã thực sự chín muồi và cần được đối xử công bằng, Vũ xứng đáng để Hạ bày tỏ tình cảm của mình trước bố mẹ. Thật khó khăn, Hạ cũng không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào nhưng cô vẫn quyết tâm công khai tình yêu này.

Hôm ấy Vũ đi làm về, thấy Hạ thái độ khác thường, lại ôm Hạ vào lòng Vũ hỏi :
-Em mệt à?
-Không! Hạ dướn người rồi hôn lên môi Vũ.
-Anh này! Em muốn anh gặp bố mẹ.
-Ô hay, thì anh vẫn thường xuyên gặp bố mẹ đấy thôi.
-Không! Ý em là anh...kiểu như ra mắt bố mẹ vợ tương lai ấy, hiểu chưa?

Vũ ngừng lại giây lát rồi nói :
-Điều đó có tốt hơn cho em và cho quan hệ của chúng ta không?
-Em không biết nhưng em không muốn tình yêu của chúng mình cứ luôn trong vòng bí mật thế này mãi. Em mệt mỏi vì cứ phải cảnh giác, đề phòng. Em mặc kệ ai muốn nghĩ gì và nói gì. Anh đã từng nói mình sống cho bản thân mình trước mà. Chúng mình đã 26 tuổi rồi, không còn trẻ để gọi là nông cạn hay lầm lẫn. Qua nhiều thử thách chúng mình tin tưởng vào nhau phải không?

-Anh hoàn toàn nhất trí với những gì em nói, điều làm anh sợ nhất là một kết quả không hay xảy ra với em, giống như anh trước đây. Anh sợ em sẽ bị tổn thương. Nhưng em đã quyết tâm thế anh không có lý do gì để không nghe em. Em chọn ngày nào để mình cùng về?
-Chủ nhật này, anh thấy sao?
-Okie!

Chủ nhật ấy, Vũ cứ đứng ngắm mãi mà không biết sẽ mặc gì. Hạ thì đã gọn gàng trong chiếc váy ngắn quá gối để lộ cặp đùi thon thả. Lăn tăn mãi, Vũ quyết định chọn cho mình chiếc quần jean, giầy lười LV, áo polo xanh, trông thoả mái, trẻ trung mà lại không quá gò bó. Thấy Vũ bước ra từ phòng ngủ. Hạ không thể nhịn được trước vẻ mặt đáng yêu của Vũ, cô đến gần Vũ, động tác khêu gợi. Vũ cũng không kiềm lòng trước cử chỉ sexy của Hạ. Vũ cúi xuống ôm lấy Hạ và hôn. Hạ như phát điên vì Vũ, cô kéo tuột áo của Vũ ra khỏi đầu, hơi thở nóng ấm, hối hả phả vào mặt Vũ. Rồi cả hai không còn quan tâm tới thời gian và không gian nữa, họ lại chìm đắm trong những khoái cảm của một tình yêu nồng nàn.

Qua cơn mê, Vũ thở hổn hển vì mệt, Hạ thì chẳng nhằm nhò gì, khẽ nhìn đồng hồ :
-Thôi chết! Nhanh, anh! Muộn rồi!
Vũ cuống cuồng mặc lại quần áo, Hạ vẫn tiếp :
-Tại anh đấy!
-Hay nhỉ! Ai chủ động?
-Em, nhưng mà ai bảo anh cứ hấp dẫn thế, em không chịu được.
Vũ lắc đầu nhưng tim thì đang nhảy nhót vì sướng.

Cả hai đến trễn gần nửa giờ nhưng ông bà Hưng (bố mẹ Hạ) không giận vì họ lạ gì giờ giấc cao su của con gái. Hạ định sẽ rẽ vào siêu thị mua thêm thứ gì về ăn nhưng vì sự cố kia nên đành thôi. Bà Hưng bảo con:
-Mẹ chưa mua gì đâu, bố mày được người ta biếu con gà chọi (món này là thức ăn ưa thích của người Bắc bây giờ), đã làm thịt rồi, mày muốn chế biến sao thì làm.
Hạ chỉ ngay Vũ :
-Đầu bếp này khéo lắm mẹ, để Vũ trổ tài.

Vũ dở khóc giở cười nhưng vẫn mặc tạp dề vào bếp. Cậu nhớ lần trước mấy đứa bạn dạy cho cách nấu gà chọi. Vậy là cậu thực hành. Hai cái đùi được cắt ra, ướp giềng mẻ để hấp. Hai cái lườn gà thì lọc ra xào lăn với xả, ớt. Còn xương gà, cậu cho cả vào cái nồi ướp cùng giềng, mẻ và mắm tôm tí nữa hầm như giả cầy. Chỉ một lúc sau, hương thơm đã bay ra khắp phòng. Khỏi nói ông Hưng ưng ý thế nào rồi, món này mà là mồi nhậu thì tuyệt cú mèo. Tối hôm ấy ông uống nhiều hơn thường lệ một chút vì đồ nhậu rất ngon. Cả nhà đều bỏ phiếu cho các món của Vũ điểm 9, một điểm còn lại để Vũ phấn đấu nấu thêm lần nữa.
Thời khắc quyết định rồi cũng đến.

Hạ ngồi bên Vũ, cả hai căng thẳng nắm tay nhau. Rồi Hạ lên tiếng trước :
-Bố, mẹ hôm nay con có chuyện muốn nói với bố mẹ.
Ông bà Hưng ngạc nhiên, thấy cô con gái đỏng đảnh và hay nhõng nhẽo của mình nói vây. Ông Hưng hối :
-Còn không mau nói ra?
-Bố! ....Con muốn nói là... con và ....Vũ đang hẹn hò.
-Ừ, thì vẫn biết nhưng mà chúng mày hẹn hò đi đâu?
-Trời ơi! Bố! Là hẹn hò đi đến hết cuộc đời đấy!

Hạ thu hết can đảm. Ông bà Hưng choáng váng, lặng im không nói được lời nào, rất lâu sau ông cất giọng hỏi :
- Đã lâu chưa?
- Dạ cũng 3 năm rồi ạ!

Lần này là Vũ nín thở trả lời. Ông Hưng hết nhìn con gái lại nhìn sang Vũ. Ông không hiểu hai cái đứa này đang đùa hay thật nữa và nếu thật thì chuyện này quá sức tưởng tượng của ông, ông hỏi một cách ngây ngô :
- Nhưng cả hai đứa đêu là con gái mà? Yêu nhau thế nào được?
Bà mẹ Hạ nãy giờ vẫn lặng im lên tiếng, giọng như giảng giải cho ông Hưng :
- Là một tình yêu đồng tính chứ là cái gì.

Rồi hai ông bà lại im lặng, cứ thế một sự im lặng đến căng thẳng bao trùm trong căn phòng ấm áp này nhưng giờ thì nó trở nên ngột ngạt như muốn nổ tung.
Vũ thấy căng thẳng quá nên nói giọng run run không rõ lời :
-Thưa bác, cháu thật sự thương Hạ, cháu có thể chứng minh điều đó.
Ông Hưng xua tay ra chiều bảo Vũ không cần nói thêm gì nữa rồi bằng giọng nhẹ nhàng, ông bảo các con :
- Cứ suy nghĩ cho kỹ đi các con và cũng hãy cho chúng ta thời gian để suy xét vấn đề. Đây không phải chỉ là một trò đùa, tình yêu là một thứ tình cảm thiêng liêng cao quý, các con phải thực sự tỉnh táo để nhận ra nó.
Nói xong ông bảo hai đứa về vì tối nay thế là quá đủ với ông.

Con gái về lâu rồi nhưng ông Hưng vẫn không ngủ được. Ông nằm nghĩ vè những gì con gái nói. Ông biết tính con gái mình, nó mà đã dẫn người về nhà giới thiệu thế này là nó đã quyết tâm và yêu thực sự rồi. Lần trước yêu Huy nó cũng không ra mắt như thế này, ông chỉ tự nhận thấy thôi.

Hai vợ chồng ông lấy nhau muộn vì cứ mải nghiên cứu hết đề tài nọ rồi sang đề tài kia nên ông cũng quên béng việc lây vợ. Lúc giật mình nhìn lại thì đã trên ba mươi rồi. Ông lấy mẹ Hạ vì thấy bà xinh đẹp, đảm đang lại hay xấu hổ (chả bù con gái bà), bà nhân hậu và hết mực thương yêu chồng. Ấy thế mà lấy nhau xong cũng phải 4 năm sau bà mới sinh cho ông một mụn con là cái con bé xinh đẹp vừa nói với ông là nó đang yêu một đứa con gái đấy. Suốt hai mấy năm qua, ông bà cưng chiều Hạ như một cô công chúa, Hạ muốn gì cũng được. Hai mấy năm ấy ông bà chỉ thắng Hạ được mỗi một lần đó là lần Hạ xin đi du học nhưng ông bà không cho với lý do con gái duy nhất phải ở gần để bố mẹ đỡ lo. Lần này ông không nỡ từ chối con gái nhưng thấy nó cứ thế nào ấy. Khách quan mà nói ông thấy Vũ cũng rất tốt, lẽ phép, biết trên bíet dưới và ông thấy nó cũng nhân hậu giống như mẹ Hạ, phảI công nhận lµ ông có ấn tượng tốt.

Ông trằn trọc, hết xoay trái lại xoay phải, không thể nào ngủ được. Bà vợ ông nằm quay mặt trong tường nên k biết đã ngủ chưa. Thật là khó nghĩ quá. Nếu đồng ý cho chúng ở bên nhau thì còn họ hàng làng xóm, anh em nội ngoại nữa chứ, biết nói với họ thế nào. Liệu rối chúng nó và cả gia đình ông nữa có bước qua dư luận được không? Cứ thế mắt ông cứ trân trân nhìn lên tràn nhà. Đến gần sáng thì ông lồm cồm ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong, ông ra bàn pha ấm trà đặc ngồi uống. Một lát sau bà vợ ông cũng dậy theo, bà nhăn mặt mắng nhẹ ông :
-Mới sáng sớm mà ông đã uống trà đặc thế a? Đau dạ dày chết!
-Bà vào rửa mặt đi rồi ra tôi nói câu chuyên.

Bà Hưng đi vào, loáng sau đã thấy ra :
- Gớm! Ông làm gì mà lục đục cả đêm thé!
- Ô thế ra là bà cũng k ngủ được à?
- Ai mà ngủ được.
- Bà này! Tôi nghĩ rồi, xã hội bây giờ nó hiện đại lắm, chuyện như con gái mình nó nói cũng chả còn xa lạ gì. Tôi k thể cư xử như bố Vũ được, làm thế vừa nhẫn tâm vừa mất con gái mình. Với tôi chẳng có gì quan trọng ngoài sức khoẻ và hạnh phúc của nó. Thôi thì nó đã chọn mình cũng không nên phản đối nhưng con mình nó là vàng là ngọc không thể cho không dễ thế được. Tôi có kế hoạch thế này, tôi sẽ thử Vũ xem nó yêu thương con gái mình đến đâu. Nếu nó đạt thì tôi cho nó con Hạ nhà mình còn nếu không âu cũng là cách để con gái mình nhận ra sự thật. Bà thấy thế nào?

- Với tôi thì ý kiến của ông lúc nào cũng xác đáng. Nhưng ông định thử như thế nào?
-Bà vào trong lấy cho tôi quyển sổ tay nhỏ nhỏ của tôi ra đây. Cái quyển sổ có bìa mạ vàng ấy. Sự kịên này quan trọng không thể dùng mấy thứ giấy linh tinh được.

Bà lật đật chạy vào nhà trong mang ra cho ông quyển sổ như ông yêu cầu. Rồi bà thấy ông ngồi kẻ kẻ vẽ vẽ gì đó, lát sau ông chìa ra cho bà xem. Quyển sổ được chia làm 3 cột, cột thứ nhất đề "Tên sự việc", cột thứ 2 đề "Đạt", cột thứ 3 đề "Không đạt". Nhìn vào trang giấy mà bà hoa cả mắt. Bà bảo:
-Ôi trời! Ông làm thế này con gái ông lấy làm sao được chồng. Cả một núi việc thế này cơ à?
-Thanh niên bây giờ nó giỏi lắm, thách thế này mới khó chứ đòi "voi chí ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao" nó ra hàng Mã làm cả đống.
Hai ông bà gật gù. Thế là từ hôm sau, chiến dịch bắt đầu.


23. Chương thứ hai mươi ba: Thử lòng


Trong phòng họp Công ty X :

- Đây là buổi kiểm điểm hàng năm của Công ty nên đề nghị các anh, chị phải thực sự đánh giá đúng những việc mà mình đã làm trong năm qua với tinh thần thật sự cầu thị. Tôi đánh giá cao những bài nhận xét có tính phê bình và tự phê bình, tuyệt đối tránh chủ nghĩa hình thức...
Đang thao thao bất tuyệt trước nhân viên, Vũ nhận được thoại của "bố vợ" :
-Con ra chở giúp bác mấy cái cây cảnh ở chợ Bưởi được không?
-Da! Con ra ngay ạ!

Vũ trả lời mà thấy rối tung cả lên. Chết rồi, làm thế nào bây giờ, cuộc họp mới được 2/3 nội dung. Chị Thảo đi công tác giao cho mình chủ trì, giờ mà bỏ giũa chừng thì biết ăn nói thế nào với nhân viên. Mà không đến đón “bố vợ” thì coi như tiêu đời.
Rồi Vũ nảy ra sáng kiến, cậu đi vào phòng, lên giọng Mr Oai :
- Thôi, các anh chị nghỉ đi, tất cả đều là những người lớn và tôi nghĩ không nên quản thúc các anh chị viết kiểm điểm ngay tại phòng thế này, thật lố bịch. Tôi muốn thấy lại những bản tự nhận xét có chiều sâu và đã được chỉnh sửa trên bàn làm việc của tôi vào đầu giờ sáng mai, ok?

- OK! 

Ai cũng tán thành với cách giải quyết nhanh nhẹn của phó phòng.

Còn Vũ, vừa ra khỏi phòng đã 3 chân 4 cẳng phi nhanh xuống kho gặp anh Bảo:
- Anh lại cho em mượn cái con Hyundai 2 chỗ ngồi 16 chỗ nằm của anh tí.
- Mày mượn cái xe tải đó để đi đón người yêu à?
- Không, còn quan trọng hơn ấy chứ.

Nói rồi, Vũ cướp lấy cái chìa khoá xe trong tay anh Bảo và phóng vút đi. Đến nơi, thấy ‘bố vợ” đang lững thững đi bộ, Vũ xuống xe hỏi :
- Cây bác để đâu hết rồi a?
Ông già thủng thẳng :
- Đã mua được cây nào đâu!

Rồi ông nhìn Vũ từ đầu đến chân, Veston gọn gàng, giày Clark nâu bóng nhoáng bước xuống từ cái xe tải nhem nhuốc, ông giở sổ đánh dấu vào mục Đạt.
Vũ như muốn ngất xỉu vì “bố vợ”, chưa mua được cây nào mà đã gọi điện đến đón. “Bố vợ” lại nói:
-Con lên xe đi, cứ đi từ từ thôi, bác đi đằng trước ngắm được cây nào thì xuống bê lên xe cho bác.

Vũ méo mặt, từ từ à? Thưa bố, đồn Công an ở ngay phía trước đấy bố ơi, cứ tà tà thế này thể nào cũng có chú ra cho con một vé đấy. Nhưng Vũ vẫn cứ kiên nhẫn thong thả lái xe theo “bố vợ”. Có người nhìn Vũ rồi buông một câu:
-Dư hơi à? Đi thì đi mà đứng thì đứng sao lại cứ tưng tửng thế.
Người khác:
-Mới lái hả, sao đi ngu quá trời!
Lại nữa :
-Trông thì bảnh mà lái con xe tồi quá, đổi xe không em?
Tệ hơn nữa :
-Mày điên à? Đường như cái mắt muỗi thế này mà cứ rè rè ra thế?

Ông “bố vợ” nghe thấy hết cả nhưng cứ tủm tỉm cười và giả lơ như không. Đến đầu ngã tư, ông ngoắc Vũ bảo :
-Thôi được rồi, quay lại con, cây bác gửi trong Fivemart hết rồi.
Vũ lại vòng xe lại, choáng thêm một lần nữa, mua cây rồi mà lại bảo chưa, Vũ nghĩ thầm ông "bố vợ" không đơn giản như mình nghĩ. Vũ hì hục bê 5,6 chậu cảnh chất lên xe mà không hề để ý đến bộ vest lịch sự đang nhem nhuốc những đất, mồ hôi chảy như tắm. "Bố vợ" thấy thế lại đánh Đạt.
Trên đường về, "bố vợ" hỏi :
- Thế con đang trong giờ làm à?
- Dạ! Vâng ạ!
- Thế sao lại dám bỏ việc để ra đây?
Vũ ấp úng, không biết trả lời thế nào trước câu hỏi hoác búa của "bố vợ" đã thế "bố vợ" lại tiếp :
- Con như thế là không tận tâm với công việc, người ta trả lương cho con là con phải trả thời gian và sức lực cho người ta, chứ như thế này bác không hài lòng.

Vũ ức muốn chết, "bố vợ" quả là nhiều đường ăn nói, Vũ mà không ra thì bị chê là không tôn trọng "bố vợ" nhưng ra thế này lại bị phê bình là ăn cắp giờ làm. Vũ khó xử quá nhưng thôi, muốn qua sông thì phải lụy đò vậy.
Tối ấy về nhà Vũ đang ôm Hạ ngủ thì Hạ nói thầm vào tai Vũ:
- Cảm ơn anh!
- Về chuyện gì em?
- Thì anh chiều được bố vợ ấy mà.
Vũ cười, hôn dịu dàng lên đôi môi Hạ:
-Việc gì anh cũng làm được vì em.


24. Chương thứ hai mươi bốn: Bố vợ


Ông bố vợ mấy hôm sau lại tiếp tục thử thách. Ông gọi Hạ và Vũ về ăn cơm tối, ông chuẩn bị một bình rượu rất ngon. Ông hy vọng trong lúc say Vũ sẽ bộc lộ con người thật của mình. Ngồi ăn ông rót ra cho Vũ một chén, nói :

-Uống đi con, rượu này cả ta và bác gái vẫn thường xuyên dùng mỗi tối, nhẹ thôi. Không say đâu.
Vũ cầm chén, nhấp nhấp thấy rượu ngon thực nhưng cũng chỉ dám uống một chén vì Vũ đau dạ dày vả lại cũng không quen uống rượu. Nhưng bố vợ đã có tính toán trước, lại rót một chén nữa :
-Con uống đi, say Hạ nó chở về.

Cứ thế, cứ thế ông dụ dỗ đến chén thứ 4 thì Vũ đổ uỳnh, mồm lắp bắp :
-B ác…b ác, rượu của bác gì…ngọt…ngọt quá.
Vẫn chưa thôi vì giờ này mới là lúc ông giở bài của mình ra. Ông bảo Hạ đỡ Vũ sang bàn ngồi uống nước rồi cô phụ mẹ dọn dẹp. Còn lại ông và Vũ. Ông chép miệng :
- Đang định nói chuyện quan trọng, nó say thế này đành thôi vậy.
Vũ nghe bố vợ nói vậy, ngóc đầu dậy giọng khàn khàn :
- Con không say đâu, bác đừng nói thế, mất quan điểm.

Ông Hưng cười đắc ý, nhìn Vũ thủng thẳng :

- Thế à, vậy nói chuyện với bác nha, nhưng nhỏ giọng thôi vì đây là chuyện quan trọng.
-V… â… â...n…g!
Ông Huy lấy sắc mặt nghiêm nghị nói với Vũ :

- Hôm nay say rồi bác mới nói với cháu sự thật. Cháu phải giữ bí mật cho bác đấy. Ngày xưa lúc còn trẻ, bác có thích một cô gái nhưng bị ngăn cấm nên 2 đứa đến với nhau rất khó khăn. Thế rồi trong lúc mềm yếu chúng ta đã để quan hệ đi quá xa, bố mẹ cô ấy biết chuyện đã ra sức ngăn cản bác, họ xúc phạm bác khủng khiếp.

Vũ cười cười giơ ngón tay :

- Chà! Bác hư đất nha!
- Yên để bác nói tiếp. Bác đã rất hèn nhát khi bỏ đi khi cô ấy đang cần bác nhất. Bác đã bỏ lại sau lưng con người mà bác đã rất yêu thương.
- Hèn nhát! Đúng là hèn nhát. Bác thật không đáng mặt đàn ông. Phụ nữ sinh ra là để được yêu thưong, nâng niu chứ ai lại đối xử như bác.

Vũ ngắt lời ông. Vũ say nên không cần ý tứ gì nữa, vẫn biết đây là câu chuyện bịa đặt để dụ Vũ nói ra những suy nghĩ của mình nhưng ông Huy nghe thế vẫn tức điên lên nghĩ "Thằng này láo thật, nó dám nói mình như thế à". Nhưng rồi ông lấy lại bình tĩnh và tiếp :
- Thì thế! Biết vậy bây giờ bác mới nhờ cháu đây. Bác biết bác có lỗi lắm, giờ bác được biết qua một người bạn rằng cô ấy sống rất khó khăn và chỉ có một mình, bác muốn đến bên cô ấy để bù đắp những thiệt thòi mà bác đã gây ra cho cô ấy. Nhưng nếu mẹ con Hạ mà biết thì bác chỉ có nước chết mà bác thì không muốn mất cả hai. Vậy con làm cách nào giấu bà ấy hộ bác để bác thường xuyên gặp được người xưa thì tốt.
-Không được! Không được!

Vũ nói rất to, ông Hưng vội vàng giơ ngón trỏ lên miệng khẽ "Sụyt" một tiếng, Vũ gật gật cái đầu rồi cũng nhỏ giọng xuống :

-V… â… â…n…g! Nhưng con không thể nối giáo cho giặc được.
Ông Hưng lúc này điên tiết, đập bàn đứng dậy chỉ vào Vũ bảo :
- Láo!

Vũ vẫn không sợ, quay ra nhìn 2 mẹ con Hạ rồi lại quay vào làm động tác y hệt ông Hưng lúc nãy, đặt ngón tay lên môi và khẽ "suỵt" một tiếng. Ông Hưng như tỉnh ngộ, khẽ gật gật cái đầu như Vũ khi nãy rồi lại thầm thì:
- Thế theo con bác phải làm thế nào?
Trong lúc chờ Vũ trả lời, ông Hưng thầm nghĩ "Ah, nó còn dám gọi mình là giặc nữa kìa, được rồi lúc nào mày tỉnh, bố lại phang cho mày trận nữa"

Vũ gật gù nói :

-Theo con nếu bác có vướng mắc với bác kia về mặt kinh tế thì con sẽ giúp, con sẽ là người trực tiếp gặp bác ấy, bác tuyệt đối không được đến đó và bác cũng không được gặp lại bác ấy lần nào nữa làm như thế là tổn thương bác gái.

Câu cuối Vũ lại hơi lên giọng làm ông Hưng lại phải ra hiệu, ông Hưng gật đầu ra chiều hiểu ý nhưng vẫn nói cứng :

-Thế ngộ nhỡ cô ấy vẫn muốn gặp bác thì phải làm sao?
-Thì bác phải có bản lĩnh mà từ chối chứ.

Ông Huy lẩm bẩm, mình dại quá đi thử nó cái chiêu này đâm ra cứ bị cái đứa nhãi ranh này nó dạy, nín giận ông nói :
-Vậy cứ theo ý con đi.
Đúng lúc ấy thì Hạ đem trái cây ra. Hai người không nói nữa mà nhìn nhau đầy bí hiểm.
Tối đó về nhà Vũ ngủ như chết, xe còn phải đưa Hạ gửi. Hạ bực mình gắt:
-Uống lắm thế! Mai dậy đè chết!

Nói về ông Hưng, ông lấy quyển sổ ra và ngẫm nghĩ, nó không biết uống rượu thì con gái ông được nhờ nhưng mấy bình rượu của ông thì không được nhờ và ông thì cũng không có "thằng rể" để chén tạc chén thù. Nhưng mà dù sao nó cũng như con gái ông, không ép rượu được. Kể ra thì nó nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không để những chuyện cũ ám ảnh mình. Điều quan trọng là nó có vẻ có khí phách dù yêu con gái ông nhưng không hề muốn lấy lòng bố vợ theo cái kiểu đúng như nó nói "Nối giáo cho giặc". Ngẫm nghĩ chán ông cho Vũ 2 dấu đạt và 1 dấu không đạt.


25. Chương thứ hai mươi lăm: bố vợ hài lòng


Trong cái quyển sổ của ông Hưng có một dấu đạt mà theo ông nó rất có ý nghĩa và nằm ngoài kế hoach của ông.

Số là trong một lần làm chương trình, chẳng may Hạ trượt chân té ngã, trường quay rối rít gọi điện về cho ông theo yêu cầu của Hạ vì Hạ biết hôm nay Vũ có một buổi làm việc với khách hàng. Ông bà Hưng cuống quýt bắt taxi lên ngay VĐ. Lên đến nơi, ông thấy con gái chỉ bị trật cổ chân và phải bó bột nhẹ thôi nên cũng yên tâm.Nhưng ông không thấy Vũ, hỏi thì Hạ bảo Vũ bận. Ông điên lắm, con ông là vàng là ngọc mà nó không thèm vào thế à, nó cần việc hay cần con ông, thế là ông ra ngoài hành lang gọi điện cho Vũ.

Vũ đang họp nhưng nghe "bố vợ" gọi thì bố Vũ cũng không dám tắt máy. Cậu xin ra ngoài một chút, lát sau đi vào với vẻ mặt căng thẳng. Chị Thảo thầm thì thì thấy Vũ bảo bố vợ gọi vì Hạ bị tai nạn đang nằm viện. Vũ chả còn đầu óc nào mà đàm phán nữa. Đến đoạn Vũ trình bày kế hoạch của mình, Vũ nói vấp liên tục sau không thể chịu được nữa Vũ nói 
:
- Kính thưa các vị, trong số các vị ngồi đây phàm ai cũng có một người mà mình yêu thương nhất và một trong số các vị nếu biết rằng trong khi mình đang ở đây thì người yêu thương nhất ấy đang không biết thế nào trong bệnh viện, vậy quý vị sẽ làm gì. Người tôi yêu thương nhất vừa bị tai nạn và tôi thì lại đang ở đây để nói về cái kế hoạch của mình. Thưa quý vị nếu kế hoạch này thành công mà tôi không còn có người ấy thì sẽ chỉ là một thất bại thảm hại mà thôi. Vả lại nếu tôi cứ nói về kế hoạch này mà tâm trí thì để ở nơi khác thì e là nó cũng chẳng có hiệu quả vì thế nếu quý vị vẫn còn muốn hợp tác với chúng tôi thì xin hẹn quý vịvào một ngày sớm nhất. Xin phép, tôi phải đi!

Cả phòng há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy Vũ chuyển đề tài lạ hoắc, còn chị Thảo thì nhìn Vũ khẽ gật đầu rồi nói :

- Tôi sẽ thay mặt cậu ấy trình bày tiếp kế hoạch, quý vị thấy sao?
Ông khách lớn tuổi nhất trong số khách hàng hỏi :
- Người vừa rồi tên gì và làm ở bộ phận nào?
- Dạ là Vũ, phó phòng kinh doanh của tôi.
- Trẻ thế mà đã là phó phòng à?

Rồi ông trầm ngâm không nói gì, im lặng căng thẳng bao trùm căn phòng, sau ông nói giọng xúc động :
-Hãy sắp xếp lại buổi gặp sớm nhất nhé!
Chị Thảo thở phào còn khách hàng thì vui vẻ đợi lần hẹn sau.

Trong bệnh viện, Hạ hỏi bố :
-Bố vừa gọi cho ai đấy?
Thấy bộ dạng lúng túng của bố, Hạ biết ngay :
-Bố làm cái gì thế? Hôm nay Vũ phải gặp khách hàng lớn đấy, không phải là họp thường đâu.
Rồi cô với điện thoại định gọi cho Vũ nhưng ông Hưng bảo :
-Con không phải gọi đâu, nó đến giờ đấy.
Hạ cám cảnh ngồi nhìn ông bố lẩm cẩm của mình, nhưng ông Hưng thì không nghĩ vậy .

Vũ vừa vào phòng bệnh đã nhào đến bên giường Hạ nằm, không để ý đến cả sự có mặt của "bố, mẹ vợ" Vũ quỳ xuống đất đưau tay sờ nắn chân tay Hạ xem Hạ có sao không, Hạ đỏ mặt bảo nhỏ Vũ :
- Không chào bố mẹ à?
Lúc này Vũ mới quay ra và tái mặt khi thấy ông bà Hưng đứng đó từ bao giờ . Vũ lúng túng ấp úng còn ông Hưng thì hài lòng ra mặt.

Dạo này ông Hưng chăm chỉ tìm tòi, sưu tầm các thông tin và cả truy cập vào những trang web có liên quan đến chuyện tình cảm đồng tính như của các con ông. Ông muốn tìm hiểu xem việc này nó đang diễn ra như thế nào. Có rất nhiều thông tin khiến ông phải sửng sốt và ngỡ ngàng.

Trong lúc trên thế giới người ta đang nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc và họ coi đó như một khuynh hướng tình dục tự nhiên. Thậm chí tại một số quốc gia hôn nhân đồng tính được công nhận là hôn nhân hợp pháp thì ở ta vẫn còn rất nhiều người xa lạ với khái niệm đồng tính. Họ còn coi đó như một thứ bệnh có khả năng lây lan, ông thấy mình cũng hơi phiến diện còn nhiều người khác thì thật ấu trĩ.

Đa phần báo chí đều cho rằng đấy là một biểu hiện tâm sinh lý bình thường và không được lên án hay kỳ thị nhưng cũng có một số thông tin trái chiều và điều làm ông lưu tâm nhất là hiện tượng các thanh thiếu niên bây giờ coi việc đồng tính như một trào lưu. Bên cạnh đó còn có những vụ án nghiêm trọng mà hung thủ thường đội lốt là những người đồng tính để ra tay. Đứng trước những thông tin như vậy ông Hưng càng tin tưởng rằng việc thử thách của mình là hoàn toàn có cơ sở. Con ông lớn rồi ông không sợ nó nông nổi nhưng còn những lý do khác thì phải cân nhắc.

Nghĩ vậy ông dành nguyên 1 tháng lương hưu của mình ra để thuê thằng cháu ông làm thám tử theo dõi Vũ. Thằng cháu này theo ông học việc từ khi nó hết cấp 3, ông chỉ tin tưởng mỗi mình nó để giao trọng trách này. Những ngày theo dõi Vũ là những ngày vất vả nhất trong đời đối với cháu ông. Nó đã bị suýt bị lộ mấy lần.

Lần thứ nhất là lần nó theo Vũ từ nhà đến một nơi mà sau này nó biết là Nhà tình thương của phường, nơi đây nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hôm đó trời tối, mưa tầm tã, nhưng vì lời hứa với tụi trẻ trong đó nên Vũ mang mấy thứ đồ Hạ đã chuẩn bị đến cho lũ trẻ vui Giáng sinh. Thấy Vũ ra khỏi nhà khi thời tiết xấu thế này "thám tử" thấy khả nghi nên bám theo sau. Vũ đi bộ qua mấy dãy nhà, "thám tử" bám sát nhẹ nhàng và cực chuyên nghiệp. Nhưng báo hại "thám tử", lối Vũ đi là đằng sau một cái khách sạn lớn nên người ta để ngổn ngang rất nhiều thùng rác và dù có cẩn thận đến mấy "thám tử" cũng không tránh được sơ xuất.

Trong lúc đang mải để mắt đến con mồi thì chân "thám tử" đá vào một cái thùng sắt, tiếng động vang lên, Vũ giật mình quay lại. "Thám tử" hết đường trốn, trong lúc bức bách quá nhảy vội vào một cái thùng phuy đựng nước gạo, thối thì gọi là thôi rồi. Tối đấy thám tử tắm 3 lần bằng Romano mà vẫn chưa thành "người đàn ông đích thực" vì khi lên giường người "thám tử" vẫn còn mùi như cám heo. Nhưng may là "thám tử" vẫn giữ được kín được hành tung của mình.

Lần thứ 2 là lần cũng mua phùn, gió bấc, trời rét căm căm, phải vạ mới ra đường. Khoảng 9g tối, "thám tử" đang định ra về nhưng thấy Vũ từ trên gác xuống, "thám tử" lại nán lại lấy xe bám theo xe Vũ. Lúc đó do Hạ muốn ăn xôi mà phải là Xôi Yến ở Nguyễn Hữu Huân nên Hạ rủ Vũ đi, Vũ không đồng ý vì trời mưa rét không muốn lôi Hạ ra đường nên cậu chiều lòng Hạ đi mua một mình. "Thám tử" kiên nhẫn đi trong giá rét theo đối tượng, lạnh quá mà đường thì xa, "thám tử" cũng thấy nản.

Nhưng trong lúc đó "thám tử" nom thấy một cô gái ăn vận khá là model đi sát vào xe Vũ. "Thám tử" tưởng bở rề rề đi theo, cứ mải hếch mắt lên ngắm cô gái hơn là ngắm đối tượng nên "thám tử" bay vèo lên vỉa hè lúc nào mà không biết, xe đè người, người đè vỉa hè. Lúc "thám tử" lồm cồm bò dậy thì đối tượng đã mất dạng, chỉ còn cô gái đang đứng gọi điện thoại hỏi đường. Chỉ là một cô gái hỏi đường Vũ thôi, vậy là "tiền mất, tật mang", xe thì hỏng mà chả biết được điều gì.

Hết một tháng "thám tử"đen nhẻm đi, gầy nhỏm gầy nhom quay về báo cáo ông chứng tỏ cái công cuộc theo dõi Vũ thật gian nan, cực khổ. Điều đó cho thấy cái người bị nó theo dõi cũng chẳng nhà hạ gì. Ngồi đối diện ông chú với bộ mặt xám xịt, "thám tử" nói :

- Chú, chú à, cháu đã hoàn tất việc chú giao, đây là quyển sổ cháu ghi rất rõ lý trình của người mà chú nhờ. Khiếp quá, nó đi như ngựa, tiền chú cho cháu chỉ vừa đủ đổ xăng xe. Còn đây là tập ảnh cháu chụp một số nơi nó hay ra vào để chú kiểm chứng. Gớm thời buổi này người ta thì dùng nào Canon nào Lumix mười mấy chấm mà chú còn dùng cái máy ảnh cứ phải lên phim như lên đạn súng trường thế này, lẩm cẩm quá. Ảnh mờ một tí nhưng thật lắm đấy chú. Chi tiết thì trong sổ hết rồi nhưng khái quát thì cháu thấy tay này được đấy nếu chú muốn dùng là ok lắm. Rồi thằng cu cháu hạ nhỏ giọng nói thầm vào tai ông Hưng :
- Mà sao cháu thấy cái Hạ nhà mình cứ dính với nó đấy.

Ông Hưng đánh trống lảng :
- Nó cũng có quen biết cái Hạ nên Hạ nó nhờ chú xin việc, việc của cháu giờ xong rồi đừng có nhiều chuyện nữa, nhớ chưa?
Thằng cu cháu vâng dạ rồi cáo từ luôn. Thằng cu cháu đi rồi, ông Hưng mở vội quyển sổ ra, chỉ thấy chi chít những địa điểm mà Vũ đến nào là công ty A, công ty B siêu thị X, Y ,Z... có cả nhà hàng gì gì thế này ông cố tìm ra xem có thấy tấm hình nó đi cùng ai không hay có bị say xỉn đâu không hoặc cố tìm ra những cái gì là lỗi lầm của Vũ thì đều không thấy.

Chỉ thấy nghi ngờ cái nhà hàng mà Vũ vào thì trong xấp ảnh cái mặt con bé Hạ yêu quý của ông lù lù ở trước cái nhà hàng đấy. Thế là đi tong tháng lương nhưng thôi thế cũng được biết là con gái ông cũng khôngphải không biết chọn người.


26. Chương thứ hai mươi sáu: thử lòng tin


Thế nhưng Thấy Vũ cứ đi nhiều như thế, ông Hưng cũng không khỏi thắc mắc, ông đem cái lăn tăn đấy ra hỏi con gái cưng :
- Này con, thế nó cứ đi như ngựa thế mày có tin nó được không? Làm sao mà quản lý được?
Hạ lắc lắc tay bố cười nói :
- Con tin Vũ, thế là đủ còn thì ai quản lý được ai hả bố?
- Thế nó cũng tin con chứ?
Mắt Hạ ánh lên niềm hạnh phúc, cô nói :
- Điều này thì con nghĩ Vũ đã có một bài học đắt giá rồi nên con tin chắc Vũ không bao giờ nghi ngờ con.

Nghe Hạ nói vậy, Ông Hưng lại nảy ra một cái chiêu mới. À, chúng mày tin nhau phải không, được, để bố xem điều đó thực đến đâu.

Hôm sau ông gọi cho một cậu đệ tử của mình ngày xưa, cậu này lẻo mép lắm. Trước anh chàng cũng có ý tăm tia con gái ông nhưng ông không cho và bản thân Hạ cũng không ưa anh chàng này. Giờ anh ta đã có bạn gái mới. Thấy sếp cũ gọi điện, anh chàng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau nghe thủng chuyện, anh chàng cười như phá mả vì ông sếp già mà vẫn láu cá của mình và gật đầu đồng ý giúp sếp.

Tối thứ bảy, như đã định Hạ và Vũ đến ăn cơm tối nhà bố mẹ, cả hai ngạc nhiên khi thấy nhà có khách. Đang còn lúng túng thì ông Hưng bảo :
- Hạ! Ra siêu thị mua cho bố chai rượu về đây, nhà hết vodka rồi.
Vũ quay người định chở Hạ đi thì "bố vợ" lại bảo :
- Thôi, thằng Tùng mày chở cái Hạ đi cho chú, Vũ ở lại ngồi vào bàn cờ hầu bác!
Vũ lặng thinh, ngậm bồ hòn làm ngọt, chả dám một lời phản đối, chân bước vào nhà mà mắt thì đăm đăm ra cửa theo bóng Hạ và Tùng. Ván cờ ấy Vũ bị "bố vợ" chiếu tướng thua chỏng gọng.

Hạ đi ra đường rồi vẫn còn chạy lại nhòm qua khe cửa xem thái độ Vũ thế nào, thấy Vũ mặt mày bí xị đi vào nhà Hạ lấy làm thích thú lắm.
Trên đường đi Tùng hỏi Hạ :

- Em và Vũ là thật à?
- Anh không thấy sao còn hỏi? Hạ nhấm nhẳng.
- Có nhưng anh thì chẳng tin đó là tình yêu đâu. Trời sinh ra là nam nữ yêu nhau chứ như thế chẳng đúng lẽ tự nhiên tí nào.

- Em thì chỉ không ngờ là anh đi ngao du thiên hạ khắp nơi mà trí tuệ thì chẳng mở mang là mấy, chuyện như em bây giờ cũng thường thôi.
Hạ vẫn mát mẻ.
- Dù sao thì anh chẳng bao giờ chấp nhận một tình yêu kiểu như của em.
Nghe Tùng nói thế, Hạ sẵng giọng :
- Dừng lại!
Tùng sợ quá, vội vàng dừng xe và hỏi :
- Có chuyện gì em?
- Nếu anh còn nói về chuyện tình cảm của em bằng cái giọng đó thì em sẽ đi bộ từ đây về nhà.
Tùng thấy Hạ kiên quyết như vậy thì đành nhượng bộ nhưng trong đầu anh ta thì vẫn giữ nguyên quan điểm không đồng tình với một tình yêu đồng tính.

Rồi hai ba thứ bảy tiếp theo, tuần nào Vũ cũng thấy cái tay Tùng này xuất hiện ở nhà Hạ. Mới đầu theo phép lịch sự, Vũ cũng rất ôn hoà nhưng sau thấy thế thì nghi lắm. Vũ hay gườm gườm nhìn Tùng, Hạ thấy vậy chỉ tủm tỉm cười. Ông Hưng thì vẫn giả điếc để xem hai đứa này sẽ bị ông cho đo ván như thế nào. Suốt bữa ăn ông Hưng tỏ ra rất chiều chuộng Tùng hòng làm Vũ bực song Vũ vẫn cắm cúi ăn không biểu hiện gì nhưng trong lòng Vũ đang tự hỏi không hiểu "bố vợ" có ý gì.

Tối khuya trên đường về, thấy Vũ không vui, vẻ mặt cứ lầm lỳ Hạ không nhịn được cười. Vòng tay qua ôm Vũ, Hạ nghển cổ, áp miệng vào sát tai Vũ hỏi :
- Anh ghen à?
Vũ lắc đầu bảo :
- Nếu không ghen mới lạ nhưng hơn cả là anh thấy bố sao sao thế? Khó hiểu.
Hạ cười khúc khích nói :
- Anh thì chỉ được cái khôn ở đâu đâu ấy, thế không nhận ra là bố đang cố thử chúng mình à. Anh mà ghen hay bực tức bây giờ là anh trúng kế của bố đấy.

Vũ thấy như mặt trời đang chiếu rọi vào cái đầu u tối của cậu, có thế mà cũng không nhận ra. Vũ vòng tay quay ra sau ôm sát Hạ vào mình và hỏi :
- Vậy nhiệm vụ của mình là để bẫy của bố bị sập mà không có con thú nào bị thương phải không?
- Anh thông minh hơn rồi đấy.
Hạ nói không quên liếm nhẹ vào tai Vũ, Vũ nhột thấy run rẩynhư một dòng điện vừa chạy qua người mình.

Thứ bảy sau đó, kịch bản vẫn diễn ra tương tự, nhưng lần này vừa dắt xe vào cửa, Vũ đã láu táu hỏi :
- Bác à, hôm nay anh Tùng có đến đây không?
Ông Hưng hơi chột dạ, lần trước thấy nó có vẻ không bằng lòng thế mà hôm nay…không lẽ nó đã phát hiện ra. Ông lấy bình tĩnh và bảo :
- Có, nó ở trong nhà, hai đứa vào đi.
Vào nhà rồi, Vũ lại tiếp tục :
- Có còn thiếu gì ăn không bác, để anh Tùng chở Hạ đi mua còn cháu thì lại xin ở lại hầu cờ bác.

Ông Hưng lần này thì biết chắc kế hoạch của mình đã bị phá sản nhưng đã chót đâm lao thì phải theo lao thôi. Ông bày bàn cờ ra bàn, Vũ xắn tay áo lên tiếp cờ “bố vơ”, lần này thì Vũ không nương tay nữa, Vũ cho “bố vợ” 2 ván chiếu tướng, thua trắng luôn.
Ông Hưng ấm ức, vậy là mình lại thua chúng nó.

Sau khi đã thử Vũ nhiều hình thức thấy Vũ rất chân thành, ông Hưng quyết định ra đòn cuối cùng. Một buổi sáng ông gọi riêng Vũ về nhà, ngồi đối diện Vũ, ông nhìn thẳng vào mắt Vũ như nhìn vào tâm can cậu, ông nói :
-Con yêu con gái ta lắm phải không?
-Dạ! Nhiều hơn yêu chính bản thân con.
Vũ cũng nhìn thẳng vào ông Hưng trả lời.
- Thôi được, hai đứa quen nhau lâu thế rồi, có ngăn cấm chúng bay cũng không được nhưng bác muốn nói chuyện với bố con một buổi vậy con bố trí đi nhé.

Vũ vâng dạ rồi ra về mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Vũ thẫn thờ đặt mình lên chiếc sopha ngẫm nghĩ, đã 8 năm qua Vũ chưa gặp lại cha lấy một lần, không biết phản ứng của cha sẽ thế nào nếu gặp lại Vũ. Rồi như sực nhớ ra điều gì, Vũ đến bên chiếc tủ, với tay lấy xuống một cái hộp nhỏ, phủi hết bụi bặm, Vũ cẩn thận mở nó ra. Trong hộp là 8 cái càvạt màu sắc sẫm dần như tuổi của bố Vũ. Suốt 8 năm, sinh nhật lần nào của bố, Vũ cũng mua một chiếc càvạt gói cẩn thận rồi lại cất đi nhưng không một chiếc nào được gửi tới nơi cần tới cả. Đối với Vũ, dù thế nào đấy cũng là bố mình, ông đã từng rất yêu thương Vũ. Dù thế nào cũng không thể phủ nhận được dòng máu đang chảy trong cơ thể Vũ là của bố, những thớ thịt trên con người Vũ cũng là của bố tạo ra. Bố từ Vũ nhưng ở đời mấy ai làm cái chuyện bất hiếu, ngược lại được.

Hít một hơi dài lấy hết can đảm, Vũ xuống nhà, dắt xe đến nơi đã định.

Vũ tần ngần, bồi hồi đứng trước khung cửa sắt màu xanh đã bạc phếch theo năm tháng, cậu đăm đăm nhìn qua khe cửa nhỏ. Những kỷ niệm của ngày xưa ùa về trong tâm trí cậu. Mảnh sân trước nhà hiện ra với cái xích đu đỏ có một đứa trẻ con trên đó. Người vợ dịu dàng đứng vỗ tay cổ vũ cho chồng đẩy xích đu cho con. Đứa trẻ thích chí toét miệng cười rồi nói bằng cái giọng ngọng nghịu “ Pố, đẩy mạnh nứa cho Vú đi!”. Người chồngtrẻ lấy đà đẩy mạnh một cái, bất ngờ cái xích đu bật dây đứa trẻ ngã văng ra, người chồng vội vàng phóng tới lấy cả thân mình làm giá đỡ cho con.

Ký ức ấy là cảm xúc dâng trào ôm ấp lấy trái tim Vũ, ve vuốt trí não Vũ rồi các noron thần kinh đưa nó đến đôi mắt Vũ. Đôi mắt bỗng ầng ậng nước như chỉ đợi một cái chớp là một dòng suối nhỏ sẽ tuôn chảy ra. Run run Vũ đưa tay bấm vào nút chuông nhỏ màu trắng giờ đã ngả sang ố vàng.

Tiếng lê dép quèn quẹt trong nhà rồi cánh cửa từ từ hé mở, mẹ Vũ ló khuôn mặt đẹp nhưng đượm buồn của bà ra, vừa trông thấy Vũ, bà hốt hoảng :
-Con à, con đến đây làm gì, ông ấy có nhà đấy.
Vũ cười âu yếm nhìn mẹ :
-Thì mẹ mở cửa cho con đi, con đến để gặp bố mà.
-Con điên rồi, ông ấy sẽ đánh con chết mất.

Vũ động viên mẹ :
-Bao nhiêu năm qua rồi, chắc bố cũng không còn căm ghét con đến thế nữa đâu. Mẹ mở cửa đi, đi mẹ!
Bà mẹ thấy con kiên quyết thế vả lại bà cũng muốn biết lý do Vũ đến đây nên bà mở to
cánh cửa nhưng vẫn không quên dặn con :
-Này! Mày nói gì với bố thì nhẹ nhàng thôi hiểu chưa, lựa lựa thái độ của ông ấy mà biết
đường ứng xử kẻo lại ầm ĩ nhà cửa lên đấy!
Vũ dắt xe vào, quay lại nháy mắt với mẹ :
-Mẹ yên tâm, con là thiên tài mà.

Bà lườm yêu con rồi đóng cửa bước vào nhà. Vũ đi qua khoảng sân trước mặt, hàng rào những dây trường xuân từ lúc Vũ đi đã bậu kín tường, leo cả lên tầng 2 phòng Vũ ngày xưa, gốc trường Xuân giờ to cỡ bắp chân Vũ. Không còn cái xích đu nữa, bố đã thay vào đó bằng bộ bàn đá để uống trà mỗi sáng. Con Nick lúc Vũ đi hoành tráng là thế, giờ đã già nua lắm rồi, nó ngước đôi mắt đen mệt mỏi nhìn Vũ, nó vẫn nhận ra chủ, người mà nó hay đuổi theo mỗi tối. Nhưng sức nó giờ yếu rồi, nó chỉ từ từ đứng dậy và nặng nề lê bước đến gần liếm vào bàn tay Vũ. Cái mũi đen ươn ướt hết hít hít lại ngửi ngửi, Vũ đưa tay ve vuốt con chó yêu qúy của mình, bộ lông rậm và ấm áp của Nick như tiếp thêm cho sức mạnh tinh thần nơi Vũ. Con chó dụi đầu vào đôi bàn tay Vũ rồi nó dùnghết sức bình sinh còn lại đu 2 chân bám chặt lên cổ Vũ, Vũ thì thầm vào tai nó :
-Tao rất nhớ mày!

Trong nhà, thấy vợ ra mở cửa mãi mà vẫn chưa vào, bố Vũ gọi :
-Ai mà em mãi không vào thế?
Thay cho câu trả lời của mẹ Vũ, Vũ đứng ngay trước ngưỡng cửa nhìn bố :
-Chào bố!

Ông Văn (bố Vũ) buông tờ báo xuống, ngẩng đầu lên, gỡ cặp kính ra khỏi mắt nhìn chằm chằm vào Vũ :
- Mày đến đây làm gì?
- Bố khoẻ không ạ?
- Tao vẫn còn sống để xem cái kết cục của một con người như mày.
- Nó không như bố muốn phải không?
- Nó chưa như tao muốn thôi, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ phải lê lết về đây và nói rằng "thưa bố! con đã sai khi không nghe bố!"

Vũ thấy khó chịu lắm rồi nhưng nhớ đến mục đích của mình khi đến đây và nhớ lời mẹ
dặn, Vũ vẫn ôn tồn :
- Con không muốn tranh luận với bố nữa, hôm nay mục đích của con đến đây là mong bố giúp con một chuyện.
Bỗ Vũ cười khẩy :
- Mày đâu có cần một thằng bố như tao suốt 8 năm qua, giờ thì vì tiền à?
- Con không cần tiền.
- Ngoài tiền ra mày còn có thể cần gì nào? Hay là mày cần có sự đảm bảo của một người bố để phát triển sự nghiệp?
- Không! Nhưng con cần sự đảm bảo của bố cho hạnh phúc của mình. Con muốn bố đến gặp một người.

Ông bố Vũ khựng lại không hiểu Vũ đang muốn gì. Vũ lấy giọng nhẹ nhàng nói với bố :
-Chắc bố còn nhớ Hạ, lớp trưởng lớp 12A1 của con ngày xưa, giờ con đang hẹn hò cô ấy, bố cô ấy muốn gặp bố một lần. Xin bố giúp con.
Bố Vũ đờ mặt vì kinh ngạc rồi ông cười, tiếng cười ằng ặc trong cổ họng nghe như một sự giễu cợt.
- 8 năm qua tao coi như không có mày trên đời và mong mày cũng coi tao như chết rồi đi, trở về đây làm gì lại còn xin xỏ cái điều hoang tưởng ấy nữa.
- Con xin bố mà! Vũ vẫn không biết nói gì hơn

Bố Vũ lại cười. Rồi ông im bặt, nhìn vào Vũ, ông rít qua kẽ răng :
- Cút khỏi nhà tao ngay. Tao không bao giờ chung thuyền với cái loại như mày. Cút!
- Xin bố! Xin hãy thương con, chỉ một lần thôi.
- Mày nghĩ gì khi cầu xin tao điều đó, mày làm tao thấy thanh danh mình dơ bẩn. Cút!
Vũ không còn giữ gìn nữa, cậu quỳ sụp xuống chân bố, giọng đau thương :
- Xin bố! Hãy vì con, vì hạnh phúc của con, chỉ một lần này thôi rồi con sẽ mãi mãi không trở về nơi đây nữa.
-Không! Bố Vũ gầm l ên.

Thấy Vũ vẫn cừ quỳ mãi không đứng lên, ông như bị kích thích, ông với tay lấy cây chổi đót dựng ở góc nhà quay lại vụt Vũ. Vì qúa bất ngờ Vũ chỉ kịp nghiêng đầu theo phản xạ, cán chổi đập vào đuôi mắt Vũ rồi trượt xuống môi, thành môi mỏng nên máu lập tức tứa ra, tràn qua khoé miệng, chảy xuống thấm đỏ cả cái áo polo Hạ mới mua cho Vũ. Bố Vũ thấy máu cũng giật mình choàng tỉnh nhưng ông vẫn giữ nguyên thái độ và nói :
-Đứng lên và cút đi.

Mẹ Vũ chứng kiến cảnh đó nhảy ra giật cái chổi trên tay chồng ném mạnh vào xó nhà và hét:
-Anh đúng là một kẻ điên!
Bỗ Vũ mở to mắt nhìn vợ, chưa bao giờ ông thấy bà dữ như lúc này. Có lẽ bà đã nín nhịn ông nhiều quá rồi giờ thì tức nước vỡ bờ, bà không còn chịu được nữa. Mẹ Vũ vội vàng đỡ Vũ dậy rồi đẩy Vũ ra ngoài :
-Ra đây mẹ xem vết thương nào!

Vũ đứng dậy theo mẹ nhưng cậu không để mẹ lau vết thương, cậu cúi mặt chào mẹ rồi dắt xe về thẳng nhà.

Trong khi đó tại nhà Hạ, thấy Vũ mãi k về ăn trưa như đã hẹn, Hạ móc túi lấy điện thoại định gọi nhưng ông Hưng ngăn lại bảo :
- Chắc nó không về đâu, nó về gặp bố nó rồi.
Hạ hoảng hồn :
- Bố lại bày trò gì nữa đấy?
- Bố bảo nó về nhắn ông ấy đến nói chuyện với bố thôi mà.
- Giời ạ! Bố có biết ông ấy là hiện thân của quỷ dữ không? Sao bố lại làm thế chứ?

Đúng lúc đó điện thoại của Hạ rung, Hạ bắt máy, tiếng mẹ Vũ nghẹn ngào :
- Hạ à. con về xem Vũ thế nào, ông ấy đánh nó chảy máu mồm đấy!
Hạ hồn bay phách lạc, thẫn thờ nhìn bố :
- Ông ấy đánh Vũ chảy máu miệng. Bố thấy hậu quả của việc bố làm chưa?
Ông Hưng ngồi phịch xuống ghế mắt nhìn xa xăm, miệng lắp bắp :
-Bố...bố không ngờ nó yêu con nhiều như thế. 


27. Chương thứ hai mươi bảy: Đòn đau


Hạ hớt hải phóng xe về nhà, vứt vội xe dưới sân chẳng kịp gửi, Hạ nhảy lên cầu thang 2 bậc một. Đến trước cửa cô dừng lại thở vài giây rồi đẩy mạnh cửa bước vào. Vũ đang ngồi trên sopha, các cửa sổ đều đóng chặt, căn phòng tối mù, thấy ánh sáng hé ra từ cửa chính rồi nắng theo Hạ ùa vào, Vũ ngước đôi mắt mà một con mắt đã sưng một cục tím bầm lên nhìn Hạ. Con mắt trái nơi bị đánh giờ chỉ còn lại là một đường chỉ bé tí.

Hạ quỳ xuống bên cạnh Vũ, nâng khuôn mặt dấu yêu lên và thổn thức :

-Anh có đau không?
Vũ nhìn Hạ lắc đầu.
-Tại sao anh lại đến đó?
-Bố bảo bố muốn nói chuyện với ông ấy một lần rồi sẽ để chúng ta bên nhau, anh sợ sẽ mất em nên...
-Anh khờ lắm, khờ lắm lắm! Dù bố có đồng ý hay không thì em đã, đang và sẽ mãi mãi thuộc về anh là của riêng anh mà.

Nói rồi Hạ ôm đầu Vũ áp vào ngực mình, Hạ thấy ngực mình âm ấm, Vũ nói giọng nghẹn ngào :
- Anh cứ tưởng sau bao lâu mọi chuyện sẽ khác đi nhưng ông ấy không hề thay đổi quan điểm, vẫn là một người cố chấp, khắc nghiệt! Bao năm qua anh cũng có những phút giây khao khát có được sự nâng niu, dìu dắt của người cha lắm chứ. Anh cũng có lúc thèm được một bàn tay cứng rắn của người cha dắt anh vào đời lắm chứ. Những lúc giông bão trong đời nổi lên, anh là con người và anh cũng cần một người cha che chở. Nhưng ông ấy không hề đếm xỉa đến điều đó, phải chăng khi nghe tiếng gọi cha của lối xóm mà ông ấy không hề động lòng. Anh thất vọng lắm! Anh đau lắm!

Vũ cứ khóc, Hạ để im cho Vũ khóc trong lòng mình, con người gan dạ mọi khi giờ đang mềm nhũn trong vòng tay cô, Hạ vẫn ôm chặt Vũ để cho cậu trút bỏ nỗi lòng. Vũ lúc này chỉ như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Hạ về rồi chỉ còn lại ông bà Hưng, ông ngồi bất động rất lâu, bà Hưng thấy vậy cũng không dám hỏi. Sau một hồi suy nghĩ mông lung ông Hưng cất giọng chắc nịch bảo vơ :
-Bà có số của mẹ con Vũ thì gọi cho tôi nói chuyện.
Bà Hưng tong tẩy đi tìm quyển danh bạ, lật hết trang nọ đến trang kia một cách vội vàng rồi bà thở phào nhẹ nhõm :
-Đây rồi!
Bà hài lòng vì sự cẩn thận của chính mình đã không thừa. Bà bấm máy rồi đưa cho ông Hưng. Đầu giây bên kia mẹ Vũ vẫn còn sụt sùi :
- Alô!
- Bà Vũ phải không? Tôi là bố cháu Hạ đây. Đúng ra thì tôi phải gặp bà để nói chuyện này nhưng biết ông nhà không dễ tính nên trao đổi trước với bà thế này.

Mẹ Vũ không khóc nữa, giọng khẩn trương:
- Vâng! Vâng! Ông cứ nói ạ!
- Chuyện là về hai đứa trẻ, Vợ chồng tôi hiếm hoi cũng như bà chỉ có một mụn con, cũng muốn chúng nó thôi thì "trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng" âu cũng là lẽ thường nhưng con nhà mình nó lại không giống như những đứa khác, chúng nó lại chót thương nhau làm ngược lại cái điều mà thế gian bấy lâu nay vẫn tồn tại. Ông bên đó đã cấm cũng không được, vợ chồng tôi bên này đã khuyên bảo nhưng cũng chẳng xong. Thời gian qua tôi đã thử thách Vũ nhiều nhưng nó đúng là thiên tài, bài test nào nó cũng qua cả và qua một cách ngoạn mục mà tôi cũng phải tâm phục khẩu phục. Nay hai đứa nó thương nhau quá, lôi không đứt, rứt không ra, thôi thì phận làm cha mẹ cũng đừng nên đoạn tình quá kẻo lũ trẻ sau này nó oán. Cái cảnh như chúng nó giờ cũng không
hiếm nhưng cũng chưa có nhiều người dám công khai chấp nhận. Thôi thì tôi cứ xin làm người đi tiên phong rồi thì trách móc, dè bỉu bao nhiêu tôi xin chịu hết. Chủ nhật tuần sau tôi sẽ làm bữa cơm nhỏ ở nhà hàng của anh bạn, cũng kín đáo, nếu bà có bằng lòng hay không thì bà cũng cứ cho một tiếng...

Mẹ Vũ cứ như từ trên cung trăng rơi xuống, bà cảm động vì tấm lòng cao cả của ông thông gia:
-Ông nói thế làm vợ chồng tôi thấy muôn phần xấu hổ. Chuyện chúng nó đã ngược đời, chuyện ông làm lại càng ngược đời hơn. Lẽ thường thì nhà trai phải đến hỏi nhà gái chứ, đằng này...

Bà bỏ lửng câu nói, ông Hưng ngắt lời :
-Ấy thì đúng là thế nhưng bà biết ông nhà đâu có chịu. Tôi định làm mâm cơm coi như là để nhận cháu Vũ làm con, còn phân định vai trò thế nào thì do hai đứa nó quyết định. Nếu bà chịu thì bà cho biết còn bằng không bà cứ đưa ra ý kiến xem thế nào?
Mẹ Vũ không thể nói nên lời :
-Tôi và cháu Vũ đội ơn ông bà nhiều lắm, ông bà đã có thành ý thế tôi mặt mũi nào còn có ý kiến gì.
-Thế là bà đồng ý nhé, chủ nhật tuần sau, à mà bà cứ mời mấy cô cậu của cháu Vũ đến nếu thấy họ không kỳ thị gì.
-Vâng! Ông rộng lòng quá! Con tôi thật có phước!
Ông Hưng cười, tiếng cười qua điện thoại nhưng nghe vẫn ấm áp làm sao.

Vũ và Hạ sau khi biết ý định của bố mẹ đã không thể kìm được, hai đứa ôm nhau ngay trước mặt ông bà Hưng, bà Hưng quay ra nhìn chồng vẻ xấu hổ, ông thì nháy bà đi dạo để mặc lũ trẻ ở nhà.

Vũ và Hạ háo hức chuẩn bị cho ngày trọng đại. Đôi bạn trẻ quấn quýt bên nhau như một đôi chim tung tăng trong nắng mới. Cái hạnh phúc tưởng chừng như mãi chỉ là một giấc mơ giờ hiện hữu trong ngôi nhà này, nó đang vươn mình trong ánh nắng mai trước sân, nó đang nở hoa đỏ thắm trên cành hồng nơi góc vườn. Hạnh phúc đang tràn trề trên những nhánh cây ngọn cỏ, nơi nào cũng thấy một sự sống đang cựa mình sinh sôi.

Hạ chọn may một chiếc váy trắng bó sát cơ thể và ngắn trên đầu gối phải công nhận Hạ là người có óc thẩm mỹ sành điệu còn Vũ thì mặc vest như đi làm nhưng là một bộ vest kẻ màu sáng, trông cả hai cực kỳ đẹp đôi. Chẳng thấy có sự gì khác lạ trong đó cả.

Họ không cần phải nói quá nhiều về nhau về tình cảm của mình cũng chẳng phải khoa trương ầm ĩ nhưng nhìn vào mắt họ, người nào cũng cảm nhận được ngọn lửa tình đang ngùn ngụt cháy như Hoả diệm sơn, tình yêu quả là không giới hạn và bất tuân theo một quy tắc nào cả .

Mẹ Hạ thì từ đầu chí cuối hầu như không có ý kiến gì phần vì bà tin ở những gì ông Hưng làm phần vì bà vốn dĩ đã từng công tác trong lĩnh vực xã hội, tiếp xúc với những tình huống nhạy cảm nhiều nên bà rất tâm lý và hiểu con. Chỉ cần nhìn vẻ rạng ngời hạnh phúc trên mặt con gái là bà sung sướng lắm rồi. Mới đầu có thể sẽ khó nhưng sau thì mọi chuyện sẽ quen thôi. Bà sẽ quen với việc chúng nó dắt tay nhau đi ngoài đường, sẽ quen với việc chúng nhìn nhau âu yếm và cũng sẽ quen những chuyện mà người đời thỉnh thoảng thêu dệt. Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương và cũng là thứ bùa ngải để biến mọi việc thành một thói quen.

Nhưng hạnh phúc đâu phải là thứ có thể dễ dàng có được và càng khó có được thì nó mới càng đắt giá. Cái điều mà Vũ và Hạ không ngờ tới là lời nói của Huy đã được hắn ta biến thành sự thật. Sau khi biết mình thua cuộc mà lại thua cuộc vì một đứa con gái, Huy cay cú lắm.Ranh giới giữa tội ác và sự lương thiện chỉ cách nhau một cái nháy mắt mà thôi. Rồi trong lúc mà sự ghen tuông đố kỵ lên đến cực điểm đã làm Huy mù quáng, Huy đã đánh mất cái phần người và để cho cái phần con trong mình trỗi dậy. Huy quyết trả thù. Huy gọi điện cho một thằng chuyên nghiệp hơn hai thằng đàn em lần trước hành động.
Tối hôm đó, Hạ bảo muốn ngủ với mẹ một tối để tâm sự trước khi đi "lấy chồng", Vũ cười bảo :
- Lấy được chồng thích quá còn giả vờ nhớ mẹ, em cũng khéo bày đặt.
Hạ cười, cắn nhẹ vào má Vũ.

Chia tay Hạ, Vũ dắt xe định nổ máy đi quay đi. Bên kia đường thằng đầu gấu được thuê gọi cho Huy bảo :
-Em thấy chúng nó rồi. Anh muốn xử lý đứa nào?
-Đứa nào đi xe màu bạc ấy.

Vô phúc, hôm đó cái xe màu bạc của Vũ lại đưa cho Hạ đi, Vũ đi xe của Hạ để mai còn bảo dưỡng xe cho bx. Vũ vừa quay đi thì thằng đồ tể lao nhanh đến chỗ Hạ. Trong lúc đó dường như linh tính mách bảo, Vũ quay lại, lập tức nhận ra hiểm nguy đang ngay trên đầu Hạ. Tên kia cầm một con dao nhỏ và dài, lưỡi dao vung lên nhằm bụng Hạ bổ xuống, không kịp suy nghĩ Vũ vội vàng ôm chặt lấy Hạ. Ánh thép loé sáng trong đêm tối, một tiếng “phập” nhẹ, khô khốc vang lên. Máu sau lưng Vũ xối xả chảy ra đỏ thẫm 2 bàn tay Hạ, Vũ quỵ xuống không còn biết gì nữa. Hạ đờ người, cứng lưỡi ra vì sợ hãi và bất ngờ. Sau phút bàng hoàng cô hét lên, nghe tiếng hét của cô ông bà Hưng quáng quàng đâm bổ ra thấy 2 con máu me be bét thì hồn vía lên mây. Ông Hưng bình tĩnh hơn gọi được xe cấp cứu đến, người Vũ đã mềm nhũn, mặt đã tái mét vì mất máu. Chiếc xe cứu thươnghú còi chạy như điên trong đêm tối nhằm cứu được cái hạnh phúc nhỏ nhoi của hai con người tội nghiệp.


28. Chương thứ hai mươi tám: mọi chuyện rồi sẽ ổn


Chờ đợi! Chờ đợi và chờ đợi! Hạ đã chờ ngoài phòng cấp cứu hơn cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy có kết quả gì. Hết đứng lại ngồi, trái tim cô đang se thắt trong nỗi lo sợ. Những bước chân của cô run rẩy như trái tim cô. Hưong cũng đang bên cô không dời nửa bước. Cánh cửa phòng cấp cứu khép chặt như đang khép lại những ước mơ của cô. Hạ nắm tay Hương và bóp chặt tay bạn, Hương đau mà không dám kêu một câu.


Mãi rồi, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Hạ lao nhanh đến, vị bác sỹ già xoa tay cười và bảo Hạ :
- Bạn cô chắc là Thiên tử, bị đâm thế mà không chết thì sau này chắc bách niên giai lão lắm. Cô vào đi, chúng tôi đã khâu rồi, 6 mũi, không ít đâu. Phim CT cho thấy không có chấn thương nội tạng lớn, vết đâm xuyên qua 2 xương sườn, chạm đáy tim, nạn nhân mất máu nhiều sẽ choáng và chắc còn phải đến sáng mai mới tỉnh lại. Phép màu! Xin chúc mừng!
Hạ gần như xỉu xuống vì hạnh phúc.

Sáng rồi, Vũ vẫn chưa tỉnh Hạ cứ ngồi đó cạnh Vũ, mắt cô không dời khuôn mặt Vũ dường như cô sợ sẽ bỏ mất cơ hội được nhìn thấy Vũ tỉnh lại. Vũ nằm đó, khuôn mặt xanh xao trên nền chiếc ga trắng, đôi mắt cứ nhắm nghiền, khuôn mặt trông thư thái như vừa giải quyết được một rắc rối lớn. Hạ thương Vũ quá trời, chưa đầy một tuần ý trung nhân của cô đã trải qua 2 nỗi đau về thể xác và tâm hồn. Hạ thương Vũ vì những gì Vũ đã trải qua thật gian nan và vất vả. Đến bao giờ, bao giờ thì chuyện của những người như Vũ và Hạ sẽ được chấp nhận?

Cô nắm lấy bàn tay với những ngón xương xẩu của Vũ đặt lên miệng mình, cô hôn lên những cái khớp ngón tay như đang muốn chọc thủng da để thoát ra ngoài, cô cứ lặng lẽ nói một mình như cầu xin Vũ nghe thấy :

- Tỉnh lại đi anh, hạnh phúc chỉ còn cách chúng ta đúng một cái mở mắt của anh thôi. Hạnh phúc mà anh đã phấn đấu không biết ngừng nghỉ giờ nó đang đợi anh dậy để đơm bông. Chúng ta còn quá nhiều dự định mà vắng anh em không thể thực hiện nó một mình. Anh đã từng nói sẽ không bỏ mặc em lại với cuộc đời này giờ sao cứ nằm im lìm thế? Bố mẹ đang chờ anh kìa, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn rồi. Xong việc em muốn anh đưa em lại chỗ mà có những bông cải vàng ấy nhé, em sẽ nói cho anh một bí mật là chính tại nơi đó em nhận thấy sự khác lạ trong trái tim mình khi anh nhìn em. Em không ngờ mọi thứ lại thay đổi đột ngột đến như vậy nếu như không nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của anh bên xe hàng thì giờ này em và anh đang ở đâu, em có được anh ôm trong vòng tay không?

Mắt Hạ rưng rưng. Ông Hưng và 2 bà mẹ đang đứng đó thấy Hạ tình cảm với Vũ không ngại ngần thế thì lòng bỗng ngậm ngùi thương cho đôi trẻ. Họ chỉ biết nhìn nhau rồi lặng lẽ ra ngoài bỏ lại không gian cho Hạ và Vũ.

Vũ vẫn nằm đó, ống trợ thở đã rút ra nhưng chai huyết thanh vẫn còn trên đầu giường. Những giọt huyết thanh nhỏ tí tách trong chai đang mang lại mầm sống cho Vũ và niềm hy vọng cho Hạ. Ngồi nhìn mãi cảnh này rồi chợt Hạ đứng phắt dậy cô nhớ ra việc cần phải làm. Cô bước nhanh ra ngoài nói với mẹ Vũ :
- Mẹ trông Vũ dùm con, con cần phải đi giải quyết một chuyện gấp.

Mẹ Vũ gật đầu, rồi bà cùng bà Hưng bước vào còn lại ông Hưng, biết ý định của con gái và thấy tâm lý Hạ không ổn nên ông lặng lẽ đi theo. Đúng như ông dự đoán Hạ đến gặp Huy.

Huy ngồi trên ghế mắt nhìn Hạ vẻ thô bỉ, Hạ như muốn tống thẳng một quả vào mặt Huy :
- Anh là thằng khốn nạn! Tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Rồi cầm lấy cốc nước trên mặt bàn Hạ hất thẳng vào mặt Huy. Huy đứng bật dậy đưa tay định tát Hạ, bỗng có tiếng đàn ông quát đanh gọn sau lưng Hạ:
- Ngồi xuống!

Huy tái mặt, không dám đứng lên nữa, Hạ quay lại ngạc nhiên khi thấy bố, ông Hưng đưa mắt ra hiệu cho con gái ngồi xuống rồi ngồi cạnh con, ông gằn giọng :
- Tránh xa các con tôi ra! Nếu con tôi trong bệnh viện không tỉnh lại thì anh, gia đình anh và cả cái cơ nghiệp đồ sộ của nhà anh sẽ tan như mây khói đấy, tôi không doạ đâu.
Hạ nhìn bố vẻ mặt ngơ ngác, ông già hiền lành mà Hạ cứ nghĩ là lẩm cẩm đây ư. Trời ạ!
Trên đường trở về bệnh viện, ông Hưng đưa tay cho con khoác và ông hỏi :
- Con thương Vũ nhiều lắm đúng không?
Hạ gật đầu ôm tay bố, ông Hưng nhẹ nhàng bảo :
- Bố cũng không biết là sau này rồi sẽ thế nào nhưng kinh nghiệm cho bố thấy là những gì mình có được mà phải trải qua nhiều gian truân thường làm con người ta trân trọng nó. Hạnh phúc là của các con, có được nó đã khó nhưng gìn giữ nó thì muôn phần khó hơn. Bố mẹ già rồi của nả để lại bao nhiêu rồi cũng hết nên thứ mà bố mẹ muốn để lại cho các con không phải là vật chất mà là những giá trị của đạo đức sẽ trường tồn mãi với thời gian. Phàm đã là con người ai cũng chỉ được sinh ra một lần và cũng chỉ đựoc sông một lần trong đời vì thế các con cần sống sao cho đẹp sao cho thật đẹp.

Hạ nhìn bố cảm động và gật đầu, trên thế gian này nơi nào đẹp bằng nơi có Vũ và có bố mẹ mình nhỉ.


29. Chương thứ hai mươi chín: Happy Ending


Thấy vợ ăn mặc sang trọng ra khỏi nhà mà không nói lý do bố Vũ rất ngạc nhiên, ông hỏi bà :
- Em đi đâu vậy?
Nhìn chồng vẻ mặt buồn buồn, bà bảo :
- Em đến chỗ các con và bố mẹ Hạ, họ mời cơm.
Ông Văn hiểu ngay chuyện gì, ông cáu giận bảo vợ :
- Em cũng cổ vũ cho cái lối sống đó à? Em làm thế là đẩy con xuống vực đó!
Bà Văn không thể chịu được thêm nữa, bà nói một mạch những nỗi niềm đã chôn dấu từ lâu :

- Anh đừng nói nữa, người đẩy con xuống vực chính là anh đấy, anh chưa một lần động viên con hay tìm hiểu xem con muốn gì, tại sao con lại có những cảm xúc không giống như người khác thế. Con cũng là con anh, có dòng máu của anh, mang họ anh và nó là một con người anh phải hiểu điều đó. Ngay trong gia đình này, ngay cả những người sinh thành ra nó còn không cưu mang nó, không chấp nhận nó thì anh nghĩ nó sẽ sống thế nào. Những năm tháng qua con anh phải bươn chải, tìm đủ cách mưu sinh trong khi những đứa khác có sự dìu dắt của bố thì làm gì nó cũng chỉ có một mình, đàn ông thử hỏi liệu có bằng nó. Vậy mà con anh vẫn lớn khôn vẫn sống với trái tim đầy ắp yêu thương. Anh mắng nó, chửi nó là đồ lạc loài nhưng thử hỏi trái tim anh có được ấm áp như nó không hả anh, con người bình thường?


Ông Văn đứng sững như Từ Hải, tờ báo rơi khỏi tay mà ông không biết, người vợ hiền lành chỉ biết phục tùng ông giờ đây ư?

Bà Văn không nói gì nữa, bước ra cửa rồi bà chợt quay lại bảo 
:
- Anh đừng tính chuyện đến phá con nữa nếu không anh hãy ôm lấy nhà cửa, xe cộ và tiền bạc của anh mà sống một mình đi.
Nói rồi bà bỏ đi.

Còn lại ông Văn, ông ngồi phịch xuống ghế, đầu ông gục xuống ngực mái tóc hoa râm như lời nhắc ông đã già rồi. 

Bao nhiêu năm qua ông là người thét ra lửa, không trận chiến nào làm ông chùn bước, không đối thủ nào làm ông run sợ, biết bao nhiêu người phải ngả mũ kính chào và đối thủ thì kiêng nể ông. Nhưng ông chỉ muốn sự khuất phục của hai người là vợ ông và con ông nhưng ông không làm được điều đó. Cái đứa con ông, đứa mà ông dồn hết tâm lực và muốn nó phải thành đạt theo con đường ông định đã không tuân theo ông. Ông đẩy nó ra đời để hòng mong nó sa ngã nhưng nó vẫn vững vàng. Ông muốn nó phải lê lết, lụn bại về nhà quỳ xuống xin ông giờ nó lại thành đạt đến thách thức ông. Bao nhiêu năm phấn đấu, ông đã có tiền bạc, địa vị nhưng đổi lại ông chẳng còn một gia đình theo đúng nghĩa của nó chỉ vì cái tính gia trưởng và hà khắc của mình. Các em ông đã bỏ ông vì ông từ mặt họ, những bữa cơm Tết chỉ còn có hai vợ chồng, không huynh đệ chén tạc chén thù. Người vợ yêu thưong gần 30 năm đầu gối tay ấp, lo cho ông từ giấc ngủ đến bữa ăn giờ cũng sẽ bỏ ông.Người vợ mà ông ít khi quan tâm đến đời sống tinh thần đã phải chịuthiệt thòi trong bao năm qua. Đứa con bé bỏng ngày nào giờ cũng chẳng cần đến sự tồn tại của ông nữa. Xét cho cùng ông cũng chỉ là một người nghèo kiết xác mà thôi. Suốt ba tuần qua kể từ cái lúc dòng máu trong con người Vũ chảy ra, thấm đỏ chiếc áo, ông đã dao động rất nhiều. Con ông đã lấy máu trong cơ thể mình như một sự minh chứng cho những hành động độc ác mà ông đã bắt nó phải gánh chịu trong những năm tháng qua. Dòng máu ấy là sự chứng tỏ lòng can đảm khi đối mặt với thử thách của Vũ. Dòng máu ấy là sự đánh đổi lấy lương tâm, trách nhiệm và tình thương nơi ông.

Bất chợt trong hốc mắt những giọt nước nóng ấm lăn trào qua má ông. Ông đưa bàn tay thô ráp lên thấm nó rồi đưa vào miệng mình, ông thấy nó mặn chát như dư vị trong tim ông bây giờ. Ông khóc ư, đúng rồi, người đàn ông thép ấy khóc, khóc cho sự nghèo túng của mình khóc cho cái tôi của mình, khóc cho vơi những nỗi niềm chất chứa và khóc cho đầy nỗi nhớ vợ thương con.
Thế rồi ông chậm rãi đứng dậy, mở cửa tủ ông lấy bộ lễ phục sang trọng nhất mà ông chỉ dùng một lần khi được nhậm chức. Khoác nó lên người, ông trải lại mái tóc hoa râm, soi mình vào gương và lần đầu tiên ông nhìn thấy như là Vũ đang đứng nhìn ông qua gương, nó giống ông quá.

Trong cái phòng nhỏ của nhà hàng Hoà Nhã, một bàn tiệc chỉ có chừng 10 người đang chuyện trò xôm xả, cậu và cô út của Vũ cũng đến, hai đứa bạn nối khố của Vũ và có cả Hương đương nhiên rồi. Nhà Hạ chỉ có bố mẹ vì mẹ Hạ là con một, các chú của Hạ lại ở quê nên không có ai ra.

Cô út của Vũ kết cái váy và cô cháu dâu xinh đẹp quá cư xán lại hỏi địa chỉ, mẹ Vũ cũng không ngừng ngắm Hạ. Vũ ngồi nói chuyện với mấy đứa bạn cũng không dời mắt khỏi Hạ. Hạ thấy người mình nóng bừng, cô đưa mắt lại Vũ nếu đây không phải bàn tiệc chắc Vũ lại bị làm thịt rồi.

Bỗng tất cả im lặng nhìn ra cửa, bóng một người đàn ông đượng bệ bước xuống từ chiếc ô tô đen bóng, mọi người thất kinh khi nhận ra là bố Vũ. Mẹ Vũ định ra nhưng Vũ ngăn lại bảo :
- Mẹ để con!
Hạ cũng định đi ra cùng Vũ nhưng ông Hưng ngăn lại vì ông biết cậu "con rể" tài ba có thể giải quyết được chuyện này.
Vũ nói xong, đứng dậy dời bàn tiệc bước ra ngoài để lại căn phòng đang ngột ngạt vì căng thẳng. Bước đến trước mặt bố Vũ hỏi nhỏ:
- Bố quyết phá con à?
Ông Văn đứng lặng nhìn con, mồm miệng đắng ngắt, thần khí như biến đâu hết, rất lâu sau nhìn vào vệt tím mờ nơi đuôi mắt Vũ, ông thì thầm :
- Bố không đến phá, bố đến để …chúc mừng!

Vũ ngẩng đầu nhìn bố, cậu không tin vào tai mình, thấy bố đang cười với mình Vũ càng ngơ ngẩn. Thế rồi bố đưa hai tay ra, Vũ đứng sững, không phản ứng, một phút sau, Vũ dưòng như hiểu được điều gì đang xảy ra, cậu lao ngay vào vòng tay bố. Hai bố con cùng khóc, nhưng giọt nước mắt tràn ngập hạnh phúc của hai thế hệ sau gần 10 năm xa cách. Cuối cùng thì ông Văn cũng nhận thấy vợ mình đúng, Vũ là con ông dù thế nào nó cũng là con ông.

Happy ending nhé Hạ Vũ

Nhạc tấu lên những giai điệu vui nhộn nhưng có một bản nhạc khác đang ngân lên trong lòng tất cả những con người ở đây, đó là bản nhạc tình yêu cuộc sống mà người chơi nó một các cừ khôi không ai khác ngoài Hạ Vũ.

Trăm năm hạnh phúc!

The end!



-----------

Mời bạn xem lại hoặc ra Trang chủ để chọn các bộ truyện khác!


Chương 1 - 10                 Chương 11 - 20              Chương 21 - 29 (Hoàn)