Bạn có tin vào một mối tình bất diệt không? Được gặp người mình yêu và người đó cũng yêu mình tha thiết… Ở bên nhau mỗi phút giây mà thấy thời gian như ngừng động… Tôi còn nhớ rất rõ… Tôi nắm chặt đôi tay ấm áp của em và nói: Đôi ta bên nhau suốt kiếp nhé? Em mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn sâu vào mắt tôi và đáp:” Không, em ước rằng đôi ta bên nhau… đời đời kiếp kiếp cơ”…
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu, mình sinh ra là bất hạnh hay may mắn? Tôi là đứa con rơi không biết mặt cha, là kết quả của mối tình vụng trộm giữa một doanh nhân thành đạt có gia đình ổn định và một ca sĩ phòng trà… Vâng, người ta bảo mẹ tôi là… Cave hạng sang, là gái bao… là dòi mọt của các gia đình hạnh phúc… Còn đối với tôi, trên cõi đời này có hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất: Đầu tiên là mẹ kính yêu, người cuối cùng còn lại là… em… Chỉ riêng em mà thôi…
Tuổi thơ của tôi là ở Vũ Trường… quanh quẩn với mấy chị em cùng nghề của mẹ… Họ thương tôi, tôi là nguồn vui vẻ lấp đầy nỗi trống trải thân phận đàn bà giang hồ bèo dạt mây trôi của họ… Tôi cũng rất mến họ, mến không phải vì những đồng tiền họ cho tôi chạy đi mua bánh kẹo ăn, hay vì họ khoác trên người những bộ đầm lộng lẫy về đêm… Mà ở bên họ, tôi cảm nhận được tình thân, tình người… Vậy là khi cân đo đong đếm rồi, tôi nhận ra: Mình không có gia đình đủ bố mẹ, anh chị em thì ông trời thương tình, ban cho mình một đại gia đình gồm rất nhiều mẹ… Vậy còn oán trách gì nữa chứ…. Tôi vô tư với tuổi thơ dần trôi qua của mình… ở chốn ăn chơi hoang lạc của người lớn…
Trái với sự hồn nhiên của tôi là nỗi lo lắng của mẹ kính yêu, mẹ tôi sợ tôi… giống mẹ. Nỗi sợ ấy cứ bám lấy mẹ vào mỗi khi ngủ dậy bên tôi, đồng hành với nỗi sợ là …nước mắt… Mẹ bảo: Ước chi tôi là con trai, tại sao tôi không thể mang hình hài nam nhi? Mẹ cứ canh cánh nỗi lòng vì sợ tôi… giống mẹ, dù cho đến tận bây giờ, tôi luôn yêu kính mẹ…
Khi tôi lên năm lên ba… Ai cũng trầm trồ, khen tôi đẹp, một nét đẹp “hồng nhan bạc.. y như mẹ nó” Còn tôi hiểu mẹ hơn ai hết… Trong đầu của đứa nhỏ như tôi, lúc ấy chỉ muốn làm những việc để mẹ hài lòng, mẹ cười hạnh phúc… Tôi bắt đầu thích thú những trò chơi con trai… mặc áo thun, quần đùi, ăn uống dễ chịu, mẹ cho gì ăn đó… Và thỉnh thoảng tôi thấy mẹ thở dài… nhưng rồi cũng gật gù,… kệ, mong rằng nó mạnh mẽ, không bị bắt nạt để rồi bị chà đạp…!!! Từ đó, tôi ước chi mình là con trai, để bảo vệ mẹ, để mang vác nặng giúp mẹ, và quan trọng là để… đập vào mặt những thằng khách, suồng sã, và bạo ngược với mẹ….
2. Chương thứ hai: Mẹ
Thấm thoát tôi được 13 tuổi và vào cấp hai, tiền học của tôi là gánh nặng lớn nhất, lần nào tôi hỏi xin tiền học, mẹ liền nói: Không sao, để mẹ lo…. Rồi mẹ chạy vay đủ mọi nơi, những buổi tối đó, tôi không được ngủ cạnh mẹ… vì mẹ đang… kiếm tiền mà !!! Tôi đi học suốt năm chỉ có một bộ áo duy nhất, thay đổi, tôi không dám chơi với ai, và cũng chẳng đứa nào trong lớp chịu chơi với con nhỏ lầm lì giống con trai, mẹ đang làm cave ở phòng trà, nhà nó cũng là chỗ đó… Tôi mặc kệ, vì buồn quá thành ra chai sạn, tôi chẳng muốn bày tỏ với tụi chẳng ra gì đó, ngoài mẹ tôi… tôi chẳng sợ ai buồn…
Rồi có một dạo, mẹ ốm, nằm liệt giường, tôi lo lắng vô cùng, suốt ngày líu ríu nấu cháo, mua thuốc, và xoa dầu cho mẹ… Còn khách vào quán thì có các mẹ khác tiếp, và ca hát (Cũng may mắn là bà ngoại nuôi của tôi tức mámi ở phòng trà này không phải hạng vắt chanh bỏ vỏ, cũng thương cảm thân phận hai mẹ con tôi nên vẫn có thể bám trụ ở đây)…
Mẹ nằm đó, trên giường hộp cũ kỹ ở góc trong khu nhà ở của nhân viên quán, gầy yếu và xanh xao, hơi thở mẹ dồn dập, đôi mắt sâu và to một thời cuốn hút, giờ nhìn vô hồn và mỏi mệt… Sáng đó, tôi chạy mua thuốc và định mở cửa phòng thì nghe mẹ tôi nói chuyện với mẹ Hương. Giọng mẹ thì thào:
- Em biết là nó theo em sẽ cực khổ, nhưng dù sao có hai mẹ con hủ hỉ với nhau em thấy an ủi lắm chị à…
- Chị hiểu chứ, nhưng em suy nghĩ xem, mình sinh ra nó, thì phải nghĩ đến tương lai của con, không lẽ nó theo em suốt đời ở quán? Em có lo nổi cho nó ăn học dến nơi đến chốn không nè… Chỉ sợ lớn lên thì nó cũng…
- Không đâu, em nuôi dạy con em rất kỹ, nó ngoan ngoãn biết nghe lời, mai mốt em sẽ cho nó học nghề… không đâu, không bao giờ nó khổ như em cả… hu hu…
- Học nghề cũng cần có tiền, muốn cuộc đời nó tốt đẹp thì em nên suy nghĩ lại...
- Không, em không bao giờ BÁN CON em cả…
Tôi nghe mà ù hết cả hai tai, “mẹ bán mình cho người ta? Hay tại mình không ngoan chỗ nào? Chắc tại nuôi mình mẹ quá cực khổ?... Ước chi mình có thể kiếm được nhiều tiền, lúc đó chắc mẹ không bán mình đâu…. Và cũng tối đó, tôi chạy bàn gắp đá vào lý cho mấy người khách. Có mấy người đàn ông bảo tôi đứng hát và múa cho họ xem, họ sẽ cho tiền… Một ông khách liệng tờ mười nghìn lên bàn… Tôi chụp lấy và hát, rồi múa … trước sự khoái trá của bọn họ… họ lại bỏ tiền ra, và kêu tôi đi hôn từng người…. Quả thật, người họ đầy mùi rượu, hơi men bốc lên, hòa lẫn với những món ăn đắc tiền, rồi mùi thuốc lá nồng nặc…. vô cùng khó chịu… Tôi cầm tiền, và hôn từng người, người thứ nhất, thứ hai, thứ ba… thứ tư, thứ..năm, đến ông cuối cùng, chẳng đợi tôi hôn mà kéo người tôi sát vào ông ta rồi … sờ mó, tôi giãy giụa nhưng vẫn không thoát được, tôi khóc… trước những giọng cười khả ố của những ông còn lại… Mẹ Hạnh và Hương, vội nói dịu ngọt với ông ta để kéo tôi ra…
- Thôi mà anh, nó còn con nít, anh có sờ thì sờ em nè…
- Con nít cái gì, nó tự nguyện với anh mà… Phải hong con…he he
- Xí, anh bỏ rơi em hả, nãy giờ lo giỡn không hà, uống với em nè…
- Ghen hả, cho cô biết, một, hai năm nữa là tôi mua trinh nó luôn… Tôi khoái hàng loại này... ha ha ha
Mẹ tôi bước ra, xô mạnh ông ta, và giằng lấy tôi, kéo về phòng…. Tôi không còn biết gì nữa, tôi quá sợ… sợ đến chết điếng… Mẹ mệt mỏi loạn choạng lấy cây roi ra và bắt tôi nằm xuống…. Giọng mẹ nghẹn ngào như nước mắt chực trào ra:
- Sao con dám cãi mẹ vậy hả, mẹ đã cấm con không được lấy tiền của khách và không được bước ra ngoài đó, sao con dám cãi mẹ… hư nè…. Bốp bốp…
- Mẹ ơi, con muốn kiếm tiền phụ với mẹ…. hu hu
- Trước giờ mẹ có để con đói ngày nào chưa hả? Ai biểu con làm vậy?
- Nếu không có tiền, mẹ sẽ bán con … con sợ lắm… hu hu
- Ai… Ai nói với con vậy? Mẹ mà bán con hả?
- Mẹ nói chuyên với má Hương…. Hồi sáng con nghe được…
- Mẹ mà bán con được sao? Con có cần mẹ thề không? Mẹ mà có ý bán con, mẹ sẽ chết liền tại chỗ…
- Mẹ ơi,… mẹ đừng thề mà… con xin lỗi mẹ, con có lỗi… hu hu
Mẹ buông cây roi, rồi ôm chầm lấy tôi, hôn lên trán tôi… hai mẹ con cứ ôm nhau cả đêm… Tôi mệt mỏi ngủ thiếp bên vai mẹ…. Sáng ra, mắt mẹ quầng thâm…. Mẹ dắt tôi đi ăn sáng… Nhưng người cứ nhìn tôi, mà không buồn ăn…. Rồi mẹ bảo:
- Hôm nay mẹ muốn nói với con một chuyện
- Dạ?
- Con có muốn sau này sẽ lo lắng cho mẹ đầy đủ không? Khi mẹ già yếu rồi, con sẽ mua thức ăn ngon cho mẹ nhé, rồi gắn cho mẹ cái máy lạnh nhé, mẹ thích lắm…
- Dạ con muốn chứ…
- Vậy thì con phải cố gắng học thật tốt, thật là giỏi, nhưng mẹ thấy con chỉ có năm điểm môn Toán thôi… Chắc lúc này mẹ bệnh nên con không có thời gian làm bài tập phải không?
- Dạ, lần sau con sẽ gỡ lại ….
- Con hãy vì mẹ mà cố gắng trong mọi hoàn cảnh..., muốn vậy, con phải hứa với mẹ một việc… Nếu con không chịu thực hiện… mẹ sẽ không yên tâm dù chết hay sống mẹ cũng sẽ không thương yêu con nữa…..
- ……
- Hứa với mẹ đi con gái ngoan- Ánh mắt mẹ tha thiết như khuẩn cầu tôi, tôi không suy nghĩ liền đáp… “Dạ, con hứa mà”
- Ừa, ngoan… Ngày mai, con hãy đi học ở một trường nội trú nhé… Ở đó cách xa chỗ mẹ con mình lắm, nhưng mẹ hi vọng, sống trong môi trường đó, con sẽ nên người, vì con của mẹ rất là giỏi giang lại thông minh…. Mẹ…
- Nhưng con không chịu ở xa mẹ đâu….
- Chỉ là tạm thời một thời gian thôi… khi nào con học xong, thì về với mẹ nhé, mẹ sẽ lên thăm con gái ngoan mà….
- Con nghe nói ở nội trú mắc tiền lắm… con….
- Mẹ không có tiền, nhưng … người khác có, người đó phải có trách nhiệm với con… Mẹ thương con lắm… Phi Phi của mẹ!!!
Sáng hôm sau, mẹ chuẩn bị đầy đủ hành lý cho tôi. Nói là hành lý nhưng thật ra chỉ có một balô đựng tất cả đồ đạc của tôi, hộp bánh mẹ để sẵn phòng khi tôi đói bụng, một sợi dây chuyền vàng, và một số tiền mà tôi chắc là mẹ vay mượn của người khác… Chiếc xe hơi màu đen bóng bẩy dừng lại, một người đàn ông nhìn rất trí thức, với cặp kính gọng vàng… bước ra, mở cửa xe sau, và dắt tôi vào….Cửa xe đóng sầm lại… Qua cửa kính mờ vì dính hạt mưa, tôi thấy mẹ khóc, người run rẩy, tôi chỉ kịp hét lên, \"CON THƯƠNG MẸ LẮM, CON SẼ TRỞ VỀ…\" Không chắc là mẹ nghe được hay không, tôi không chắc điều gì cả bạn à… Và đều tôi càng không thể ngờ:…. Lần đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ yêu dấu…
Ngồi trên xe, lòng tôi trống rỗng và cô độc đến vô hồn…. Rồi tôi sẽ ra sao khi không có người thương yêu bên cạnh… Tôi tủi thân rồi lại khóc… khóc đến khi chẳng còn nước mắt để khóc… thì lại chìm vào giấc ngủ, chập chờn không yên… Chiếc xe vẫn chạy đều đều êm ái, đưa tôi ra khỏi thành phố náo nhiệt, chở tôi đến một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ, cao sang, nhưng lạnh lùng như tảng băng giữa đêm đông tối trời
3. Chương thứ ba: Đại học Luật
Tôi bước trải dài trên con đường chiều vắng lặng, hàng cây thông hai bên xào xạc đong đưa… Khí trời miền đất lạnh luôn làm cho con người ta cảm thấy mình cần được nương tựa. Vậy là tôi sắp xa ĐL, kết thúc hành trình lẻ loi kéo dài năm năm … Ừ, năm năm để một đứa trẻ trưởng thành bước vào đại học… Khoảng thời gian đó đủ để tôi làm quen và từ đó thân thiết với cái bóng của mình hiện ra trên con đường một chiều mỗi ngày đi qua… Không ai biết được rằng, tôi phải khổ sở đển thế nào với cuộc sống chỉ biết học và học.. Tôi bị tước mọi quyền chơi đùa như đứa trẻ khác.. Người ta đưa tôi vào khuôn khổ, hạnh kiểm, nếu làm trái quy tắc thì phải chịu mọi trách nhiệm về hành vi… dù chỉ là con bé, dù tuổi mới lớn, bồng bột vô tư… Người ta ở đây là ai? Là ai tôi nào có quyền được biết, thôi thì cứ tưởng tượng có một nhà hảo tâm lập dị nào đó, vô tình bốc thăm trúng tên tôi…. Thế là tôi được chu cấp tiền để được ăn học trong trường nội trú, và thế là tôi đó, chính tôi được hiển nhiên trở thành một người tù trí thức…. ngước nhìn đàn chim rộng cánh bay về trời chiều…. lòng tôi vô cùng thanh thản, nhưng khoảng trống vô hình vẫn hiện diện, đang khao khát được lấp đầy…
Nếu có một điều ước, dù rằng thừa biết chữ "nếu" không thể là hiện thực… Thôi thì… Giá như mẹ tôi mà biết tôi đậu vào trường Luật thì hay biết mấy… Mẹ sẽ rơi nước mắt vì sung sướng, mẹ sẽ cười nói suốt ngày vì hạnh phúc… Mẹ kính yêu ơi, con là niềm kiêu hãnh của mẹ… mãi mãi sẽ là như thế !!! Giá như lúc ấy con đủ lớn để biết được căn bệnh ngặt nghèo của mẹ, để được ở bên mẹ, dù có ra sao, dù có thế nào…. Con cũng sẽ ở bên mẹ… Mẹ ạ!!! Thời gian xóa nhòa tất cả, những năm tháng tuổi thơ cứ lùi dần sau lưng con… Từ khi mẹ ra đi, con biết mình mất mát và bơ vơ, con trơ trọi mỗi khi mềm yếu… Giờ đây, chỉ còn xót lại ký ức về mẹ kính yêu… mãi mãi không phai. Con sẽ cứng rắn, tự tin vững bước… cuộc sống chẳng thể là thiên đường… nhưng con nguyện đem tất cả năng lực của bản thân để có thể giúp đỡ những người khốn khổ từ địa ngục về lại cuộc đời thật của họ… Chỉ mong mẹ luôn dõi theo bước chân của con… mẹ nhé
*****
Tôi nhập học được một tháng tròn… Môi trường mới này có vẻ thanh thoát hơn không khí lớp học phổ thông gò bó… Chí ít thì ở đây, tôi được làm những gì mình thích… Vào lớp trễ, tự do mơ mộng, chẳng cần bắt chuyện, nói lời khách sáo, gượng cười với đám bạn nhạt nhẽo… Tan học, mỗi người vội vã xếp tập vở, ai làm việc nấy… và tôi thích cái cảm giác này, có lẽ làm bạn với cô đơn đã lâu, muốn xa rời cậu ấy cũng khó…
Nói vậy không có nghĩa là tôi không hề có bạn bè… Tôi có chứ, một người bạn… trai hẳn hoi đấy… Hắn ta tên Thái, gầy còm, nhong nhỏng cao và…có giọng nói nhỏ nhẹ như hơi thở… Tôi và hắn học chung trường nội trú ở ĐL, giờ lại tiếp tục học chung trường nữa, dù tôi khoa Luật, hắn khoa thiết kế mỹ thuật. Tình bạn mấy năm qua, làm chúng tôi hiểu về nhau rất nhiều, tôi có thể nói tất cả những gì mình thích, mà chẳng sợ Thái cười chê… ngược lại hắn còn nhỏ nhẹ lo lắng an ủi, và là người bạn rât tận tâm… Tôi và hắn có cùng sở thích, duy chỉ có một điều, mà hai đứa không bao giờ cùng quan điểm… Mọi người có tin không: “Hắn chỉ có cảm giác yêu với con trai, còn tôi không hề có cảm giác ấy với con trai”… Một sự éo le hay trò đùa của ông trời lên thân phận hai kẻ lạc loài???… Tôi biết điều ấy từ hồi lớp 9, Thái kể trước với tôi trong lúc hắn đang thất tình….
4. Chương thứ tư: Thái
Vậy mà khi tôi nói lên sự thật về mình, hắn trố mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rồi “HẢ??” lên một tiếng!!! Và … chưa chịu chấp nhận cái sự thật của bạn, hắn dò xét, hỏi thăm, và dụ dỗ tôi kể về cảm xúc của mình… Buồn cười thật!!! Trong khi nghe tâm sự của hắn, tôi tin một trăm phần trăm thế cơ mà!!!... Về sau, lý do hắn đưa ra là:
- Không phải Thái không tin Phi, nhưng mà nhìn Phi không có giống…. – Lại ngập ngừng, dò xét…
- Cái đó là ở tâm hồn Thái à, Phi nghĩ là Thái hiểu điều nay hơn những người khác chứ…. – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói rõ ràng từng tiếng, tôi cần một người bạn có niềm tin với tôi
- Okie, Thái tin, vậy Phi có cảm giác dằn vặt, đau khổ như Thái không?
- Phi cũng sợ lắm chứ, nỗi sợ hãi khi nghĩ đến một ngày nào đó, mọi người ai cũng biết, rồi thái độ của họ, dư luận….
- Phải học cách chấp nhận bản thân mình thôi… - Thái buồn buồn đáp
- Phi chưa bao giờ chán ghét cơ thể mình… Vì nó do mẹ Phi sinh ra…
- …..
- ……..
- Okie, thôi bây giờ tụi mình ngéo tay thề, đây là bí mật riêng nhé – Thái cười và chìa tay ra…
- Phải ngéo tay nữa hả?
- Ừ, ngéo đi mà, Thái cũng ngại chứ bộ…
- Hiii, nếu ngại thì ta ngéo luôn tay kia, vậy là huề nha…
- Hiii hiii
Thế là từ đó, tôi và Thái như cặp bài trùng, nương tựa vào nhau… Chẳng hạn Thái giúp tôi cắt đuôi đám con trai bình thường săn đón, tôi cũng giúp Thái thoát khỏi tai tiếng là thằng bêde vì ngoài hình lộ của hắn… Giờ đây, do ngành học khác nhau, nên thời khóa biểu của chúng tôi không trùng khớp… Tôi đi về một mình, Thái cũng vậy.
Sáng nay trời chuyển gió, áp thấp nhiệt đới từ tận hôm qua lận…. Thèm được rút người trong chăn ấm ngủ tiếp nhưng tôi phải cố tha người đến lớp vì chỉ cần vắng lần này nữa thì sẽ cấm thi…. Cô Hiền dạy triết học nổi tiếng là sát thủ… Sát thủ điểm danh… Hình như nhưng giảng viên giảng bài buồn ngủ lại có sở thích là điểm danh….. Không có gì hấp dẫn, chẳng có gì hứng thú...
Đang lang thang ở dãy hành lang vào lớp, thì một cơn gió lạnh thổi ngang qua mạnh đến nỗi làm tóc tôi bay rối tung lên…. Từ đâu đó, một chiếc khăn choàng cổ màu hồng bay thẳng vào mặt tôi…. Và bị gió giữ yên ở đó khoảng vài giây…. Một mùi hương dịu ngọt từ từ tan chảy trong tôi, nhè nhẹ, thoang thoảng… thật là dễ chịu… Tôi đưa tay đỡ lấy khăn, và tiếp tục để nó ở vị trí cũ… Bất chợt tôi không muốn đánh rơi hương thơm ngọt ngào này chút nào…
- Bạn gì đó ơi, cho mình xin lại chiếc khăn nhé – Một giọng con gái hơi ngập ngừng sau lưng tôi
- À… đây nè bạn!!! – Tôi trở về với thực tại quay lại phía sau chìa tay trả khăn cho chủ nhân của nó…
Trước mặt tôi là một người con gái có dáng dấp mong manh như sương gió… Khuôn mặt trái xoan được tô điểm thêm bằng đôi mắt đen huyền…. Phải, chính xác là đôi mắt ấy, rất kỳ lạ, ấm áp, rạng rỡ và cuốn hút hồn tôi vào một cõi riêng nào đó…. Tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, bay bổng, giác quan cảm xúc chợt đứng lại, ngừng động một hồi lâu…. Có thể lâu hơn nữa nếu như cô ấy không cất tiếng:
- Cám ơn bạn nha – Kèm theo đó là nụ cười nhẹ, như đóa hoa cúc, hé nở lúc rạng đông…
- Không có gì đâu bạn – Tôi mỉm cười đáp lễ, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng cô ta…
Cô ấy định nói gì tiếp với tôi, nhưng đằng kia có một tên con trai vẫy tay gọi… Quay lại mỉm cười với tôi môt lần nữa, rồi cô bước đến bên tên đó rồi hai người khoát vai nhau rời khỏi tầm mắt tôi…
“Thì ra đây là một cô gái bình thường như bao cô gái khác… Không phải là người mình cần tìm….” Tôi trở lại thực tại và dùng lý trí để kết luận câu trên… Dù sao… Sáng nay là một buổi sáng tuyệt vời !!
5. Chương thứ năm: Giờ học Triết
Khi tôi vào lớp, cô Hiền đã giảng đến phần II. Tôi chọn chỗ ngồi sát cửa sau, định bụng là điểm danh xong, sẽ phi thẳng ra cửa trở về nhà ngủ tiếp… Dạo này tôi thiếu ngủ thật sự… Mà cũng do cái mùa thu mát mẻ này, người ta thích dạo phố ăn uống… Tôi lại đang làm việc phục vụ ở một quán ăn kiếm thêm thu nhập nên khuya về cả người mệt mỏi rã rời… Từ khi vào ĐH, tôi vẫn nhận được sự trợ giúp học phí từ “người đặc biệt”, còn khoản chi tiêu cá nhân tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, đủ lớn, tuổi trẻ đầy sức khỏe và lòng tự trọng …nên tôi xin phép từ chối được nhận và bắt đầu đi làm thêm vào bất kỳ thời gian rảnh rỗi… Vừa ngẫm nghĩ, tôi vừa chìm vào giấc ngủ với giọng ru tha thiết của cô dạy môn Triết…. Mãi cho đến khi nghe tiếng bàn ghế, giày dép lê trên sàn nhà… Tôi chợt giật mình tỉnh giấc…
- Thôi chết rồi… - Tôi nhìn quanh thì mọi người đã dần bước ra khỏi lớp, cũng có nghĩa là mọi người điểm danh xong cả rồi… Đang lơ ngơ mất hồn và tự trách thì, tôi nghe tiếng nói hơi quen quen của người bên cạnh:
- Bạn ngủ say quá nhỉ - Tôi ngước nhìn thì bắt gặp ánh mắt hồi sáng, với chiếc khăn choàng cổ bằng tơ hồng… Thì ra cô ấy ngồi cạnh tôi
- Bạn… Cũng học lớp này sao? Sao bạn không kêu mình vậy… - Tôi nhăn nhó, chắc mặt tôi lúc đó khó ưa lắm… Hỏi xong tôi thấy mình hơi bị lãng nhách… Dĩ nhiên người ta học lớp này thì mới ngồi đây chứ!!! Mình là người lạ, sao người ta dám đánh thức… làm như thân thiết lắm vậy…
Nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, tôi im bặt… Cuối xuống vờ như tìm cây viết…
- Mình không có học lớp này, chỉ là kẻ học chui thôi à !!! Bạn đừng la lớn nhen – Cô ấy nheo mắt, và lại cười…
- Trời đất!!! Đừng nói là bạn yêu thích môn Triết và cách dạy của Giảng Viên nha… - Tôi làu bàu
- Uhm, mình thích học môn Triết, vì thế, mình qua học ké lớp khác, để học tập cả hai Giảng Viên
- …. (hết nói nổi)
- Còn nữa, lúc nãy thấy bạn ngủ say quá, mình không muốn gọi dậy… Yên tâm đi, mình điểm danh giúp rồi…
- Bằng cách nào? Sao bạn biết tên mình và MSSV mà giúp?...
- Mình mà… - Cô ta hơi vênh vênh gương mặt lên, lúc này nhìn có phần nghịch ngợm… không như lúc sáng…
- Hii, bộ tên mình nổi tiếng vậy sao ta? Mà nổi tiếng quá cũng khổ thiệt… - Tôi bông đùa lại
- Sao mà có người… tự tin quá vậy ta?
- À, mà tên Phi Tuyết là tên chính thôi, chứ “giang hồ, chiến hữu” thì gọi mình là …Phi Phi đóa
- Mình không phải “giang hồ” mà cũng chưa là “chiến hữu” của bạn, vậy mình gọi bạn là …”Phì Phì” nhé… hiii hiiii
Hừm, nhỏ này làm tôi quê thiệt… Bày đặt lý sự với ..Luật Sư tương lai nữa chứ… Nể tình nhỏ điểm danh dùm (không nể thì cũng chẳng biết làm dzì!!!)… Tôi lùi một bước:
- Nhưng mình đâu có “phì”, kêu dzị “phí” lắm… Còn tên bạn là…. – Tôi dò hỏi
- Hii hii, bộ hỏi là được trả lời à… Tự tìm hiểu đi, giống như mình nè… Mình đâu cần hỏi Phi, mà cũng “tự biết” đấy thôi
Ực, nghẹn họng với nhỏ nì, tưởng đâu hiền lành như đóa Trà Mi… hic
- Thiệt là, không nói huh?
- Không
- Giờ cóa nói hem?
- Hem
- Uh, vậy thôi… miễn cưỡng hem cóa hạnh phúc…Ái chà, tập đẹp quá nhỉ….- Nói rồi tôi nhanh tay quơ lấy quyển tập của nhỏ… - Quê tiếp lần hai, tập người ta đâu có ghi họ tên… Thói quen chỉnh trang từ hồi Phổ Thông nên tôi cứ nghĩ ai cũng đề tên, dán giấy nhãn như …mình
- Hìa hìa, đừng tưởng bở nhé… - Lại trêu chọc…
- À ờ… Cám ơn “Nhóc” giúp Phi điểm danh nhé, mà “Nhóc” cóa đi học Triết thường xuyên không dzợ? ( Đầu tôi đang nhen nhóm ý đồ đen tối… he he.. Đó là… Điểm danh thay tôi í mà… )
- Xí khoan, Phi bảo ai là Nhóc dzợ?
- Ai cấm nhỉ?
- Vân cấm
- À há… ra là thế - Tôi cười đắc chí… Vì có người … bị hớ.. Còn nhỏ thì quê nên đỏ mặt. Tôi phát hiện, người bạn mới tên Vân này, hễ bị quê là đỏ mặt lên… Không như tôi, cảm xúc luôn được dấu nhẹm đi
Tôi bổng trở nên im lặng, không biết nói gì, Vân dường như cũng thế… Nhờ Vân mà tôi thoát khỏi nguy cơ bị cấm thi… Tôi lên tiếng:
- Vân rảnh không? Đi uống sinh tố nha
- Uhm…
6. Chương thứ sáu: Tường Vân
Chúng tôi chọn một quán nước yên tĩnh, thoáng mát bên cạnh trường. Nơi đây có khuôn viên rộng lớn với nhiều cây cảnh tự nhiên…rồi có những chiếc bàn đặt ở môt góc riêng, hơi khuất tầm nhìn, ngồi đó ta có thể chiêm ngưỡng những bức thư pháp và nghe tiếng suối chảy róc rách bên tai để suy ngẫm về mọi lẽ vô thường… Đặc biệt là quán chuyên mở những bản nhạc không lời… Tôi yêu nhạc không lời, có khi tôi nhắm mắt lại và tập trung nghe chỉ một nhạc cụ trong bản nhạc đó… cứ nghe mãi mà không bao giờ cảm thấy nhàm chán…
Hôm nay cũng vậy, tôi chọn một chỗ ngồi hai người gần chậu hoa Phong Lan đỏ rực… Vân dùng một tách Lipton sữa, tôi thì vẫn như cũ, Cafe số tám... Giờ tôi lại có dịp ngắm nhìn Vân…. Vẫn cái khuôn mặt khả ái, nụ cười nhẹ hút hồn người, đôi mắt ấm áp ấy, mà tôi may mắn được ngắm nhìn trọn vẹn vào sáng sương lạnh, trưa nhẹ mát, giờ là chiều dịu dàng…tự dưng cảm thấy mình quá hạnh phúc… tôi mỉm cười nhẹ.. Bất chợt, Vân bắt gặp cái nhìn của tôi, và cô ấy nghiêng đầu nhìn lại… Ý thức tràn về, tôi ngại ngùng nhìn quanh quẩn và nói vu vơ:
- Vân đến quán này bao giờ chưa? Thấy thế nào?
- Uhm, Vân mới đến hôm nay thôi… Ngồi ở đây cảm thấy dễ chịu thật…
- Oh, thật chứ? Có một số người không nghĩ vậy đâu… trừ Vân và Phi
- Vậy họ nghĩ sao? – Vân đưa mắt nhìn tôi hỏi
- Nơi đây, tầm nhìn bị khuất, làm cho ta có cảm giác gò bó, khuôn khổ… Nên nó chỉ dành cho những ai đang có tâm trạng, thích một mình, chứ nếu muốn tìm vui thì nên tìm nơi khác….
- Vậy hỏ, vậy sao hôm nay có người dẫn người ta đến tìm… sầu?
- Vì…. Vì… biết rằng có người sẽ cảm thấy dễ chịu
- Sao mà biết hay vậy? Xạo không
- Biết chứ, vì giác quan thứ năm chấm năm mách bảo mà… hiii hiii
- Ui trùi, có chiện đó nữa sao?.... hiii
Rồi chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên đời… Lạ thật, cứ như đã quen nhau từ lâu lắm rồi…
Tôi biết được sơ lược về Vân, học cùng khóa với tôi nhưng khoa Đông Phương học, là con út trong gia đình có bốn anh chị em, các anh chị đều đã đi làm… Khi Vân hỏi về tôi, tôi đáp gọn: Là con một và tự lập….
Tôi thừa nhận mình thích Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy…. Bằng chứng là khi chia tay nhau từ quán trở về nhà…. Tối đó tôi không ngủ được, dù rất buồn ngủ… dù cơn mệt mỏi kéo đến, dù ngoài trời lại trở lạnh….quái lạ là thế… Khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy đôi mắt Vân đang nhìn tôi… Tôi trở dậy, bật ngẫu nhiên bản không lời hòng mời gọi giấc ngủ kéo đến… Bài “Juliette” vang lên, rồi những hình ảnh về Vân lại tái hiện như cuốn phim… rõ mồn một đến không ngờ… Lần đầu tiên tôi biết rung động đến mất ngủ vì một người chỉ mới quen… lần đầu tiên tôi biết… cảm giác mất ngủ để thấy đêm dài đến dường nào…. Chỉ mong trời lại sáng thật sớm, để vào trường và hi vọng gặp lại Vân…
Những ngày sau, dù cố đi thật sớm, cố đảo mắt nhìn quanh, và tìm kiếm ở những giảng đường nhưng hình bóng Vân vẫn mất dạng… Tôi tự trách mình ngốc…sao chẳng biết được số điện thoại của Vân để có thể liên lạc… Mà xin số rồi thì sợ gì không có lý do để gọi… hỏi mượn tập chép bài chẳng hạn, hỏi thăm môn… gì gì đóa của ngành Đông Phương mà tự nhiên ta …. muốn học… hoặc chẳng cần lý do gì cả, hai người cùng phái, gọi điện tám… thì đâu có sao…. Nhất định, tôi sẽ gặp Vân, ông trời sắp xếp để tôi và cô ấy tình cờ tìm đến với nhau hai lần trong một ngày, vậy sao không thể có lần thứ …ba? Tôi tin là sẽ gặp nhau không chỉ ở lần ba…
Sáng thứ bảy, môn Xã hội học bắt đầu… đi dọc hành lang tầng hai, tôi chợt thấy Vân đang đứng ở cuối tầng một dãy B, chẳng suy nghĩ gì, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đến bên cô ấy… Tôi đang nhanh chân bước xuống lầu thì thấy Vân và tên hôm trước, nắm tay nhau nói điều gì đó, họ đang cười vui thích thú… rồi sánh vai bước đi…. Tôi lặng người…Tôi đúng là ngốc thật…
Trên đời này, đau khổ nhất là đuổi hình bắt bóng… Lần sau gặp Vân, tôi có bình thường như trước không? Có còn cảm giác thích Vân? Có… muốn bên cạnh Vân không?... v..v… Mỗi câu trả lời có, tôi trừ của mình hai điểm. Viết linh tinh vào giấy, hồi lâu tính lại… tôi nhận điểm số âm… Điều ấy có nghĩa là… tâm hồn tôi chưa cân bằng, con tim đã lấn áp lý trí… đến nỗi khi nhìn lại… tôi không được trở về con zero như lúc đầu, như chưa từng có gì…
Khi yêu
Tôi bổng thành người lớ ngớ!
Mọi người cười tôi
Nhưng họ đều lớ ngớ
Khi yêu !!!
Có nhiều người càng yêu
Càng lớ ngớ….
Và càng lớ ngớ
Họ lại càng yêu !
Tôi không thể để mình lớ ngớ được, vì tôi là chính tôi. Vân là chính Vân, cảm xúc của ngày hôm đó chính là của ngày hôm đó… Hôm nay là một ngày mới, hoàn toàn khác biệt… Tôi cho phép mình được rung động, nhưng quyền được yêu à? Ai có thể yêu tôi?... Cứ xem như tôi biết rung động trước cái đẹp, tôi biết mình vẫn hòa nhập được với một người mới quen…Vậy là quá đủ… còn lại thì cứ để họ trôi vào cuộc sống của họ, ta dạt vào mảnh đời riêng ta… Thế rồi tôi thanh thản, tiếp tục bị cuốn hút vào công việc và những bài học trên giảng đường, nhồi nhét vào đầu các điều luật người ta đã vạch ra…. Dần dần, hình ảnh về Vân có vẻ nhạt nhòe…. Cho đến một hôm...
7. Chương thứ bảy: Tương tư
Tôi lại vào giảng đường với cuốn sách Triết học Mac-Lenin như tuần trước, vẫn đi trễ, vẫn định tìm chỗ ngồi quen thuộc… Nhưng lần này những chỗ ngồi phía sau đều bi chiếm dụng hết…Còn những dãy bàn đầu thì trống trơn… Kệ, dù sao cũng nên nghiêm túc học tập… hôm nay tinh thần tôi rất tỉnh táo, tôi cố gắng vận dụng nó để cố … không … gục ngã… trước giọng đều đều như gió thổi hiu hiu của Miss Hiền … Tôi đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra Vân đang ngồi cùng dãy với tôi, chỉ có Vân ngồi bàn giữa, còn tôi thì bên phải. Thật ra tôi cũng đoán biết Vân sẽ đến như tuần trước, dù đã nhủ với lòng, nếu có gặp thì nên xem một người bạn vì tôi cũng chưa có bạn bè ở đây…. Vậy đấy, tôi đã chuẩn bị kỹ tâm lý giống như dặn dò thân chủ khi sắp bước ra phiên xử… thế mà tim tôi vẫn đập mạnh, tay chân luống cuống, mặt nóng bừng lên… Bao nhiêu cái tự nhủ giờ chạy đi đâu cả, bỏ lại trong tôi một tâm hồn yếu đuối, lẻ loi đang rung động… Vân nhìn sang phải, còn tôi thì làm ra vẻ đang chăm chú lắng nghe bài giảng… Bất giác, tôi thấy mình buồn cười, lóng ngóng mất tự tin và còn… giả dối nữa… Rõ ràng tai tôi chẳng lọt vào tí xíu kiến thức, thế tại sao phải chứng tỏ mình là con mọt sách, một sinh viên chăm chỉ… Tự nhiên tôi lại rơi vào những hành động không đúng với bản chất… Chống hai tay lên bàn rồi ôm gọn vào trán, tôi đang cố gắng điều tiết lại cảm xúc… và đếm thời gian… mong sao hết giờ để có thể biến khỏi đây…càng sớm càng tốt….
Cuối cùng thì giờ tra tấn đã qua…. Mà hôm nay lại chẳng có …điểm danh. Tôi thu xếp tập vở vào cặp và vội vã rời khỏi lớp…
- Đi đâu vội vậy Phi? Tiếng Vân gọi
- Uhm, hii…Hôm nay sao cô không điểm danh nhỉ…
- Tại cổ biết Phi có đi học đóa… hiii
- Uhm, uổng gì đâu…
- Hôm nay Phi có hiểu những gì cô giảng ko? Vân thấy Phi nghe chăm chú lắm, với lại ôm trán suy nghĩ nữa chứ…
- Đâu cóa, Phi đang nghĩ chuyện khác… - Tôi ngây thơ đáp
- Nghĩ về gì?
- Nghĩ về …nước Mỹ
- Nước Mỹ cũng cần Phi phải nghĩ sao?
- Ùa, dạo này Vân thấy đó, chiến tranh giữa Mỹ và Irac xảy ra liên miên, và điều đó cũng vô cùng ảnh hưởng đến hòa bình thế giới… Nó sẽ gây xung đột cho nền kinh tế chính trị và xã hội từng nước… trong đó còn có Việt Nam ta… Mà Phi là ai? Là một công dân của Việt Nam XHCN chứ ai… vì thế …
- Hii hiii, thôi thôi, Phi đừng nói nữa…. hiểu roài !!!
- Vân hiểu gì cơ?
- Hiểu là có người nói xạo không chớp mắt…. Phi nè, thay gì nghĩ đến hòa bình thế giới… Phi hãy cứu giúp một công dân Việt Nam đang thèm bánh Flan và rau câu nhé…
- ^^
Quả thật không hiểu sao khi ở bên Vân, tôi có thể vui vẻ và nói nhiều đến thế… Còn khi không có cô ấy, đầu tôi lại nghĩ lung tung linh tinh… Đôi lúc tôi sợ mình sẽ có biểu hiện tâm lý hai mặt… Nhưng được làm bạn với Vân thôi, mà tôi đã cảm thấy mình rất yêu đời… những cành cây ngọn cỏ trên đường cũng trở nên tươi đẹp lạ thường… Có lẽ như thế là đủ…
Có một thời gian, Tôi nhận công việc “nhập dữ liệu” ở một cửa hàng Vi Tính… Nhờ đánh máy mười ngón thành thục nên họ tin tưởng, giao hai xấp tài liệu dày cộm và để hoàn thành, tôi phải ngồi gõ suốt hai tuần liền… Nghĩa là trong hai tuần, tôi không ra ngoài đi học hay làm ở quán… kể cả học môn Triết… Dù đã nhờ Vân điểm danh giúp nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy…. Việc học là của mình mà, nếu như Vân bận việc thì biết tính sao… Mà nếu nhắn tin hỏi thăm thì lại giống như .. ép buộc người ta…. Thôi thì tôi tranh thủ thứ ba của tuần thứ hai làm việc, lò dò lên lớp… Không quên mang theo ômai xí muôi, và mấy hộp rau câu để đút lót cho “người ta”… khi lên đến giảng đường thì gặp Vân đang ngồi học thay tôi, người cô ấy sốc bừng lên vì cảm cúm, tội nghiệp… Vậy mà cứ nói là không sao đâu…
Đợi cô ấy khỏi bệnh, tôi gọi điện hỏi thăm:
- Sao Vân không lo cho sức khỏe của mình, mai mốt Vân cứ nhắn tin cho Phi biết, Phi thu xếp lên được mà…
- Tại Vân thích học thôi, không liên quan gì đâu…
- Nhưng nếu Vân bịnh thì …. Ai học dùm Phi được nữa …hii hiii
- Vậy… Phi tranh thủ thời gian đi học đi, Vân không muốn Phi nghỉ học
- Uhm… Sorry Vân, tại Phi hết…. lần sau Phi sẽ không để Vân phải như vậy đâu…
- Phi đang nghĩ gì vậy? Hình như đang hiểu sai ý người ta thì phải…
- Không, Phi hiểu đúng mà… Phi sẽ cố gắng không bỏ học buổi nào, hứa luôn
- Phi nè…
- Huh?
- Vân không muốn Phi nghỉ học bởi vì… Vân ko muốn đi học một mình… sẽ buồn lắm
- ….
- ….
- Uhm, Phi không để Vân học một mình nữa đâu!
8. Chương thứ tám: Xem phim
Sáng chủ nhật, đang nệm ấm chăn êm, thì Vân gọi đến:
- Aloo, Phi nghe…
- Có một vé xem phim “Mr Bean” vào vào 9 giờ sáng… Có ai đi xem với tui hôn?
- Sorry, giờ mấy giờ roài?
- Từ xem đồng hồ đi, sao lại hỏi Vân nhỉ?
- Ui trời, 9 giờ rồi hả?
- Huh huh?, đồng hồ nhà Phi sao vậy? mới 8 giờ kém năm phút thôi mà…
- Hìa hìa… Không nói vậy sao biết giờ
- Quánh chít bi giờ? Giờ cóa đi hem?
- Đi chứ, Vân mời hem đi uổng lắm… Phi qua chở nhé?
- Uh uh, 8 giờ 30 phút gặp “Phì phì” nhé… hì hì
Mặc vào chiếc áo sơ mi sọc màu xanh nền trắng kèm chiếc quần Jean xanh đen và quyết định… xõa mái tóc dài qua vai, như thế tôi cảm thấy mình đủ xinh xắn mà không cần trang điểm thêm… Nếu chưng diện quá sẽ không đúng với cá tính thường ngày, tự mình mất đi tự tin. Giờ thì đến nhà Vân thôi, tự nhiên thấy háo hứng và nôn nóng…
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Vân, một ngôi nhà nhỏ, chỉ để mình Vân làm việc và học tập. Nhà của bố mẹ thì ở tận ngoại ô… Lần đầu tiên tôi đến chỉ dừng lại trước cổng vì trời đã khuya, tôi muốn Vân sớm nghỉ ngơi nên từ chối vào chơi. Lần này, khi đến Vân cũng đã đợi trước cổng… Trông Vân đẹp rực rỡ với áo thun kiểu màu trắng tay dài, quần kaki.... Đôi môi cô ấy hồng tự nhiên mà ko cần dùng son… Được chở một người đẹp đến thế này đi xem phim, tôi dám chắc sẽ có bao nhiêu thằng con trai khác tức tối và ghen tị…. Vân lên xe và vòng tay ôm lấy eo tôi một cách … tự nhiên, thoải mái…Những va chạm dịu dàng, hơi thở nhẹ vô tình vào sau gáy tôi đầy nóng ấm… Tôi im lặng, nhưng trống ngực đập liên hồi… Chợt nghĩ chở Vân đi là quyết định vô cùng… sáng suốt, rồi tôi tự cười nhẹ… cảm giác yêu đời tràn ngập vào tim
Rạp chiếu phim tối om, dò dẫm mãi mới tìm ra chỗ ngồi…Vân ngồi xem một cách thích thú, còn tôi thì đang hết sức “cố gắng” tập trung vào bộ phim chứ Ku Bean nì chẳng có gì hấp dẫn, hài vô duyên phát sợ… Nhưng được ngồi xem phim cùng Vân, phim gì cũng tốt thôi ^^… Khi bước ra khỏi rạp, chợt Vân nắm lấy tay tôi kéo vào quán chè… Tay tôi rất kỳ lạ, nó lạnh một cách tự nhiên, khi tiếp xúc với máy lạnh hoặc sương gió.. Hình như độ lạnh tập trung tất cả vào đôi bàn tay… Thân nhiệt thì vẫn bình thường, vì thế hồi xưa, mẹ yêu dấu thường xoa dầu nóng và nắm tay tôi suốt cả đêm…. Giờ khi nó chạm vào tay Vân, tôi có cảm giác cái lạnh dường như tan chảy, cảm giác nóng ấm lan tỏa từ tay và lên đến đôi má mình…
- Sao lạnh quá vậy? Phi cảm lạnh huh?
- Không phải đâu, tự nhiên nó vậy thôi…Mà sao tay Vân nóng thế?
- Tại vì… Tay Phi lạnh chứ không phải tay Vân nóng…. Hii hii
- Thật đó, Vân quay lại xem – Tôi đưa tay sờ vào trán Vân, nhưng tuyệt nhiên vẫn bình thường…
- Thấy chưa? Chỉ có ai tên Phi Tuyết, mới lạnh lẽo đến thế…. – Vân cười chọc quê
- ……….. – (Tôi chỉ muốn ngắm nhìn Vân cười)
- Đưa tay qua đây, Vân sưởi ấm cho…. – Chúng tôi nắm tay nhau, có lúc hờ hững, có lúc hơi xiết chặt… nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ khi nào sẽ buông ra….
Trên đường về nhà, Tôi lựa lời hỏi thăm:
- Sao Vân không cùng xem phim với boyfriend, hắn bận việc huh?
- Kệ hắn đi…Tụi con trai thì nghĩa lý gì, phụ nữ chúng mình vẫn hơn chứ…. – Nói xong, Vân im lặng....
Tôi đoán có lẽ Vân đang giận bạn trai nên mới như thế… Cũng có thể nguyên nhân giận hờn là do hắn không đi xem phim được. Tôi như một Cascader đóng thế vai cho diễn viên chính… xuất hiện trước ống kính trong những lúc người ta cần né tránh… Nhưng tôi muốn được ở bên cạnh Vân, làm cho Vân không cảm thấy lẻ loi cho đến khi kết thúc bộ phim…
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày chúng tôi gặp gỡ…. Tình cảm hai đứa cũng gia tăng theo tỉ lệ thuận…
Khi tình bạn ngày càng gắn kết….nếu là một người bình thường, chắc chắn họ sẽ vui vẻ tận hưởng… Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra, tình cảm mình dành cho Vân không phải như Vân nghĩ…Có tình bạn nào mà khi gặp nhau, lại xao xuyến, khi xa vắng thì nhớ thương, khi họ có người yêu, ta đau khổ vì hờn ghen không? Vân càng thân thiết với tôi, tôi vui nhưng đau khổ nhiều hơn... Mỗi đêm về, giấc ngủ lại vật vã không yên vì luôn tràn ngập bóng hình Vân… Đôi khi tôi so sánh và cảm thấy mình còn thua những kẻ yêu đơn phương và đeo bám… Ít ra, họ còn thốt lên được tiếng yêu với đối phương, người mà họ đem lòng yêu nếu chẳng chút tình cảm thì cũng thể hiện lòng hãnh diện và tội nghiệp vì… kẻ si tình mình. Thử tưởng tượng, một ngày nào đó, Vân biết được con nhỏ Phi hằng ngày dắt tay nhau đi dạo, ngồi học chung giảng đường, vui buồn có nhau lại si mê mình thì sẽ ra sao? Tôi không muốn và cũng không nỡ đặt cược tình bạn tốt đẹp này để đổi lấy một điều… vô thường…. Tôi vô thường, tôi biết là đủ…. Cứ cho là tôi ngốc, ngốc quá đi chứ, nhưng tôi hài lòng với sự ngốc nghếch của mình…
9. Chương thứ chín: Bị phát hiện
Những tưởng tình cảm đơn phương của tôi dành cho Vân mãi mãi ngủ yên và mơ mộng…. Nào ngờ, tôi bị phát hiện, mà người đó không ai khác chính là…. Vân!! Cô ấy đến căn nhà tôi trọ học để đưa tôi xem mấy quyển sách tham khảo môn Tâm Lý… Không hiểu Vân nói thế nào, mà bà chủ nhà vui vẻ, mở cửa cho Vân ngồi chờ…. Khi tôi trở về, thì nhìn thấy mặt Vân biến sắc, trên tay cô ấy là quyển nhật ký theo tôi nhiều năm… Tôi chưa kịp phản ứng thì Vân đứng bật dậy, ko thèm nhìn thẳng vào tôi:
- Xin lỗi vì đã đọc nhật ký của Phi…. Vân thấy nó rớt xuống đất nên….
- …………
- Vân chỉ xem mỗi trang cuối và ….hiểu tất cả rồi
Tôi không biết nói gì ngoài việc tự trách mình quá lơ đãng, ôm nhật ký ngủ đến sáng, khi thức dậy vội vàng nên tôi đã làm rơi nó… Giờ thì mọi sự đã rồi…. Vân đã biết tôi đang yêu cô ấy….
- Vân ơi, những gì Phi viết là đùa cho vui thôi… Phi… Phi đang tập viết truyện…và
- Phi đừng nói nữa, Vân về đây…….
Nói rồi Vân vội vã đi nhanh ra cửa… Phản ứng của Vân là như thế đó, tôi đã cố giấu thật kín bí mật tận trong tâm hồn, nhưng giờ đây thì hết rồi, tất cả mọi điều tốt đẹp đã chấm hết khi tình cảm bạn bè của chúng tôi đang rất tốt đẹp…. Tôi đã làm cô ấy thất vọng, sợ hãi, kinh bỉ…. Tôi đã mất đi một người xem tôi là bạn tốt… Nước mắt rơi trên mi tôi… lòng thêm xót xa, đau khổ…
Mấy ngày sau, Vân tránh mặt tôi thật sự… bởi vì….Tôi đang bước đi trên đoạn đường mà không bao giờ Vân muốn đặt chân đến…
Đó là những ngày tôi sống trong sự tuyệt vọng, khổ sở…
Đó là những ngày tôi cảm thấy trống vắng, lẻ loi đến cùng cực dù rằng lúc trước, tôi thích được một mình…. Mất Vân rồi… tôi sẽ quên được không?
Đó là những ngày tôi hiểu được cảm giác bị bỏ rơi nó đau đớn đến thế nào
Đó cũng là ngày tôi nhận ra: Giấc mơ dù có đẹp đến nhường nào thì cũng đến lúc ta tỉnh mộng… Và thiên đường chẳng bao giờ là có thật….
Đến cuối tuần, tôi nhắn tin hẹn gặp Vân… Tôi muốn mình là người chủ động, vì có thể đây là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy:
- Vân ơi, Phi muốn gặp Vân để nói chuyện, không làm mất nhiều thời gian của Vân đâu…
Chờ hơn ba mươi phút mà Vân vẫn chưa trả lời…..
- Phi sẽ đợi ở quán bên cạnh trường vào chiều mai, nói chuyện xong rồi Phi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt Vân nữa…..
Vẫn không có tín hiệu trả lời….
- Nếu Vân ngại thì có thể dẫn theo người thân…
Và tôi đã đợi Vân chiều hôm đó, suốt buổi chiều… đến khi trời nhá nhem tối, cuối cùng thì Vân cũng đến và đến chỉ một mình….
- Vân uống gì? Lipton nóng nhé….
- Vân không muốn uống nước. – Cô ấy lắc đầu, lạnh lùng đáp, giọng có vẻ hơi run, mắt không thể nhìn vào tôi như mọi ngày….
- Uhm, Phi sẽ không làm mất thời gian của Vân nữa… Những gì Vân đọc trong nhật ký là…. Sự thật
- ………………….
- Phi là con người như thế đó… Dù Vân có căm ghét, xem thường khinh rẻ Phi đến độ nào, Phi vẫn phải khẳng định một điều… tình cảm là có thật…. Phi không hề muốn nó xảy ra, nhưng giờ thì nó như thế đó….
- Phi nói với Vân điều này để làm gì? Tại sao Phi không phủ nhận?...Tại sao lại để cho Vân xem cái nhật ký đó? – Vân nghẹn ngào
- Nếu Phi làm Vân tổn thương và ghê sợ thì cho Phi xin lỗi…
- Vân luôn mong ước chúng ta là đôi bạn tốt…..
- Uh, Phi không xứng đáng làm bạn với Vân đâu, từ nay Vân cứ an tâm đi học bình thường, Phi sẽ không làm phiền Vân nữa..
- Vân ….
- Phi phải đi làm rồi, chào Vân nhé… - Tôi bước nhanh ra cổng,…. Tôi sợ ngồi lâu hơn nữa tôi sẽ không kiềm chế được mình, tôi sẽ nói lung tung, sẽ nói rằng tôi yêu Vân rất nhiều, yêu từ cái nhìn đầu tiên…. Mà Vân nào hay biết
Gió thổi lành lạnh, tôi đi lang thang mà chẳng thiết về nhà… Không biết khi nào ta có thể quên đi hình bóng người, không biết khi nào ta sẽ từ bỏ được ánh mắt ấy….
Ta đang tìm cách quên người
Phải cố quên người
Dù có tiếc nuối
Dù vẫn muôn đời nhớ em…
…
Tim ơi mình hãy quên người
Phải cố quên người
Dù bao đêm vẫn ôm niềm đau
Nàng là biển xanh, trời cao
Mắt môi thiên thần….
Nàng là tất cả….
Là nguyên do của niềm đau.
10. Chương thứ mười: Xa lánh
Sau lần gặp nhau ở quán, Vân đi học lại bình thường. Chúng tôi có chạm mặt nhau, có vào học chung một giảng đường nhưng tôi cố tình né tránh hoặc ngó lơ không thấy… Thà có sự chủ động chứ tôi không thể chịu đựng nổi bị người mình đem lòng yêu xa lánh. Những buổi học ấy quả thật là một cực hình… Dạo này tôi thấy Vân đã có nhiều bạn bè hơn, vậy cũng tốt thôi, mất đi một người bạn không đúng nghĩa như tôi, thì cũng chẳng là gì… Nghĩ vậy nhưng con tim sao cứ thấy tủi thân, cứ buồn bã…
Dạo này ở quán, chị Linh ngã bệnh, … Chị với tôi rất thân thiết như ruột thịt…. Tội nghiệp, một mình chỉ nuôi ba đứa con. Anh chồng thì mất sức lao động, ở nhà may vải vụn… Hoàn cảnh của họ rất đáng thương, cuộc sống lúc nào cũng tất bật suốt ngày… Tôi xin ông chủ làm thay chị ấy cả ca chiều và tối, tiền công thì vẫn giữ nguyên cho chị Linh rồi tôi lao đầu vào công việc cái chính là để giúp đỡ gia đình người chị bạn và một phần là tôi sẽ không phải nhìn thấy Vân thường xuyên…
Còn hơn hai tuần nữa là thi học kỳ, tôi vẫn tranh thủ thời gian đọc sách tham khảo và mượn tập của những sinh viên khác đi photo về học. Mà mượn tập thì có nhiều nhiêu khê lắm bạn à… Có người chép bài đầy đủ nhưng chữ thì tôi không thể “dịch ra”… tiếng Việt, một số bạn có hoàn cảnh “nghỉ học” giống tôi nên tập họ chừa trống nhiều trang, chẳng biết đâu mà “phô” nữa…. Một số bạn nam thì rất …ga lăng, họ sẵn sàng cho tôi mượn vô thời hạn… nhưng mời đi uống nước và xin… địa chỉ nhà để đến lấy lại…. Tóm lại, khổ cho thân phận đi mượn tập người khác thật, nhưng cũng đành chịu, ai biểu mình cứ bỏ giảng đường, mà kỳ thi học kỳ lại sắp đến…. Thôi thì cứ phải lăn lê, bò lết… Miễn sau vượt qua tất cả các môn…
Mọi thứ vẫn ổn, riêng môn … Triết, cái môn học mà tôi ngán ngẩm nhất, sợ đi học, sợ ….chạm mặt người ta… sợ bị điểm danh… Điều quan trọng là môn này rơi vào ngày thứ bảy, cái ngày mà công việc ở quán bận rộn nhất, tấp nập khách khứa vào ăn uống… Mấy dạo trước còn có chị Linh, giờ chỉ mình tôi… Không lẽ lại bỏ dở công việc, thế là tôi đành vắng mặt hai tuần cuối cùng…. Và chuẩn bị tinh thần sẽ bị cấm thi lần một….
Tối thứ bảy, đang bưng café cho khách thì tôi nhận được một tin nhắn của Vân:
- Sao Phi bo hoc hai tuan nay vay?
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng nó lại làm tôi mất hết cả bình tĩnh, trong đầu cứ hình thành nhiều câu hỏi: Sao Vân lại nhắn tin cho mình? Mình có nên nhắn lại không? Nhắn sao đây?.... Mà sao Vân quan tâm đến tôi thế? Không lẽ cô ấy muốn dò hỏi chuyện gì? Suốt buổi tối đó, tin nhắn của Vân cứ lẩn quẩn quanh tôi…. Khi về đến nhà, tôi bấm máy trả lời:
- Phi bận đi làm
Vài phút sau:
- Đi làm quan trọng hơn đi học sao?
- Tùy thời điểm thôi, lúc này thì đi làm quan trọng hơn
- Có điểm danh cả hai buổi cuối, Phi đã bị cấm thi
- Thanks Vân đã thông báo, Phi cũng đóan được điều này mà
Rồi tôi khóa máy, lên gường nhắm mắt lại…. Và … chẳng thể nào ngủ được…. Tôi không hiểu được Vân đang muốn gì, nhưng nếu cứ nhắn tin thế này, sẽ dẫn đến cãi nhau…. Vân làm sao hiểu được cuộc sống hằng ngày của tôi, làm sao biết được nỗi vất vả mệt mỏi chất chồng khi ra đời kiếm tiền… Cô ấy chưa bao giờ thấy cảnh một bát mì gói được nấu lên, chờ cho nở ra, rồi trộn chung với cơm nguội mà năm, sáu người trong gia đình xúm xít lại ăn một cách ngon lành…. Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh khổ và tôi cũng từng rất nghèo khổ… Bố mẹ Vân là người có địa vị cao trong xã hội… Anh chị em cũng thành đạt, muốn Vân cảm nhận điều đó cũng chẳng dễ dàng… Tôi không muốn giải thích nhiều về chuyện học và đi làm một khi chúng tôi không giữ được tình cảm bạn bè như xưa… Giờ đây, Tôi chỉ muốn quên Vân, càng sớm càng tốt…. Tự nhiên tôi thấy bực mình vì những dòng tin nhắn của Vân, hay là lý trí của tôi cố tình làm thế?
Tối thứ ba, bà chủ nhà, chạy qua đưa tôi một phong bì lớn:
- Trùi, định đưa tiền rồi đuổi con đi hả … hiii hii
- Hay da, cái cô gái xinh đẹp, bạn của nị hôm trước á, đưa cho nị nè (*)
- À à, cám ơn Phón nha
Trong phong bì có một bức thư, và quyển tập ghi đầy đủ chi tiết môn Triết Học Mac – Lênin… Tôi vội vàng mở thư ra đọc:
Phi !!!
Từ khi gặp gỡ Phi, rồi chơi chung, đi học chung, Vân cảm thấy vui lắm, thật đó… Vân không phải là người ít bạn và sợ cô đơn, nhưng chắc Phi cũng nhận ra là hai đứa mình rất hợp tính với nhau phải không? Vân luôn hi vọng tình cảm đó sẽ sâu đậm và mãi mãi nhưng hôm đó, Vân rất sợ!!! Vân lúng túng không biết nên phản ứng ra sao, khi biết được Phi lại thích Vân hơn cả tình bạn…. Hai người con gái yêu nhau thì sẽ như thế nào hả Phi? Theo Vân và theo cả quan niệm xã hội thì … chẳng được gì hết, ngoài đau khổ và tuyệt vọng… Mà tình yêu mang đến cho ta sự đau khổ tuyệt vọng thì liệu mấy ai có can đảm đối diện?
Đó là sự suy nghĩ của Vân khi vô tình đọc nhật ký ấy… Và Vân đã bỏ chạy…
Sau ngày hôm đó, Vân khóc rất nhiều !!! Phi có biết tại sao không? Vân khóc vì … Vân nhận ra tình cảm của mình dành cho Phi cũng thật là… đặc biệt !!! Vào cái buổi sáng gặp Phi lần đầu, nhìn thấy mái tóc Phi tung bay trong gió và đôi mắt sáng nhưng đượm buồn, tự nhiên một cảm giác kỳ lạ hình thành trong Vân, cảm giác muốn được khám phá tâm hồn nhỏ bé ấy, dù chỉ một lần…
Phi ơi, Vân cứ tự bào chữa rằng, đó làm cảm giác của hai người tri kỷ gặp nhau, và có lẽ, nếu không đọc nhật ký của Phi, Vân đã dối lòng mình từ đây cho đến suốt cuộc đời… Chắc Phi cũng sẽ như thế!!!! Khi mà Phi nói sẽ không làm phiền Vân nữa, Vân rất đau khổ, dù Vân đã sẵn sàng cho việc từ bỏ cảm giác với Phi… dù Vân tự nhủ rằng từ đây mình phải gặp bạn trai thường xuyên hơn để có thể quên được Phi…
Tiếc là Vân làm không được….
Mà nếu đến bên Phi, Vân cũng làm không được….
Chú thích: (*) Nị= You: Tiếng của người Hoa ở Quảng Đông và Chợ Lớn
-------------------
Mời các bạn chọn chương để xem!
Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21 - 30
Chương 31 - 35 (Hoàn)