Tôi gọi điện thoại nhưng Vân không bắt máy… Cô ấy lẫn tránh và cần có thời gian? Cứ nghĩ niềm ưu tư chỉ mình tôi chịu đựng, nào ngờ Vân cũng khổ, cũng đau…Tình là cơn gió vô hình, nó đến ngay khi ta không hề nghĩ đến, đưa lòng ta vào cõi đê mê… Nếu không gặp tôi, Vân đã là một cô gái rất bình thường hoặc chí ít ra thì nàng vẫn hài lòng với lựa chọn mà ông trời sắp đặt sẵn… Gặp gỡ để làm chi, tương tư để làm gì… để rồi biết là không thể nắm tay nhau về vùng trời mơ ước… Cơn bão lòng vẫn thổi mãi, vẫn làm bừng lên ngọn lửa tình của hai kẻ không hề mong muốn….Tôi phải làm gì? Đến bên Vân và nói rằng không thể sống thiếu cô ấy? Tôi sẽ được gì? Có thể tôi sẽ được thỏa tấm lòng, tôi được yêu Vân… Còn Vân mất gì? Mất bạn trai, mất tình thương yêu tin cậy của bố mẹ, anh chị em khi mà cái định kiến XH thời bấy giờ ko cho phép họ nghĩ khác đi…
Tôi phải xa rời Vân, và xem mọi việc như một giấc mơ? Một giấc mơ biết tô điểm nên cũng đẹp và kỳ diệu…. Có như thế, cuộc sống vốn tươi đẹp của Vân mới trở lại bình thường…. Tôi vẫn là một cô gái bươn chải với sự sống và việc học…mang một hoài bão sẽ thành danh từ đôi bàn tay trắng và sự đơn độc vốn có…
Tôi không sợ yêu một người… Vì cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!!! Cái đáng sợ nhất trong tình yêu của những người như tôi là đối đầu với cái quy luật gán ghép của XH, Ừ thì cứ cho là tôi sống cho tôi chứ không cho XH, nhưng mình lấy gì để đảm bảo hạnh phúc cho người yêu? Cái gì vững chắc nhất mà mình sở hữu ngoài con tim biết yêu tha thiết? Thứ lỗi vì đã suy nghĩ nhiều điều phức tạp… Nhưng có lẽ là một người không dễ yêu nên tôi cứ phải lo nghĩ
Không thể chịu đựng hơn nữa, tôi bấm số gọi Vân, dù trời đã khuya… Hình như Vân cũng đang cầm điện thoại trên tay, nên chỉ trong tích tắc, nàng đã bắt máy
- Aloo….
- Phi đây, Vân ngủ chưa?
- Nếu Vân ngủ rồi thì đã không nghe điện thoại của Phi – Vân có vẻ cáu gắt…
- Vân …sắp ngủ chưa?
- Sắp… Vân chỉ còn ba phút để nói chuyện với Phi đó!!
- Nói chuyện thôi mà cũng tính giờ nữa sao?
- Uhm, thì đã sao?
- Vậy khỏi đợi đến ba phút…. Cám ơn Vân về mọi chuyện… Bye
Tôi cảm thấy hụt hẫng vì thái độ tiểu thư đỏng đảnh của Vân…. Sao Vân lại trở nên như thế nhỉ?.... Điện thoại lại reng, lần này Vân gọi đến
Tôi mỉa mai:
- Tiểu thư ơi, đừng đánh mất thời gian quý báo của mình nữa, ngủ đi nhé
- Thời gian là của người ta, đâu cần “mấy người” lo… Lúc nãy cám ơn Vân về mọi chuyện là sao?
- Thì là về mọi chuyện Vân đã giúp Phi….
- Vân giúp Phi gì đâu ta….
- Phi biết Vân đi chép bài và điểm danh giúp Phi mà… Vân đừng có… mắc cỡ trốn tránh nữa…
- Cái gì mà mắc cỡ trốn tránh? Vân nghĩ việc đó bình thường chứ không có gì là giúp đỡ hết… Vân học hai giảng viên Triết, mà cô Hiền giảng dở quá nên … trả lại tập cho Phi đó, còn điểm danh thì do Vân thấy ngồi học chui hoài kỳ kỳ, nên điểm danh chung cho vui….
- Ùa ùa, vậy cảm ơn về cái khác….
- Cái gì cơ?
- Cái bức thư…
- Bức thư sao?
- Bức thư viết về cảm nghĩ của Vân về hai chúng ta…. Đọc xong rồi Phi mới hiểu được nhiều điều….
- À, bức thư đó hả… Chỉ… là Vân buồn nên tưởng tượng viết ra cho vui thôi… Vân…
- Phi yêu Vân
- Phi nói gì vậy?
- PHI YÊU VÂN – Tôi nói thật to
- Nói lại lần nữa xem…
- Phi yêu em rất nhiều
- Em? Sao dám gọi Vân là em
- Vậy thì Phi yêu chị Vân, yêu bé Vân, yêu nhóc Vân, yêu nhỏ tên Vân, yêu bạn Vân….. Tóm lại là Phi yêu Vân
- ……………..
- ……………..
- Vân cũng yêu Phi
- Sao?
- Vân nói Vân yêu Phi…
- Thật chứ?
- Vân nói xạo đó, Vân ghét Phi… - Rồi nàng cúp máy
Và tôi nhảy múa tung tăng như đứa trẻ vì quá hạnh phúc….. Thì ra tiếng yêu không dễ nói, nhưng khi nói ra rồi có thể làm cho hồn ta cảm thấy cuộc đời đầy hương sắc….
Nhưng thật kỳ lạ, Tôi và Vân có thể nói lời yêu thương nhau, nhưng khi chạm mặt, có cái gì đó ngăn cách giữa hai đứa, hơi ngại ngùng, hơi e dè… Có khi ngồi uống nước cùng nhau… chẳng ai nói với ai lời nào, thả hồn vào bản nhạc hoặc Vân đọc sách, tôi xem báo… Chỉ thỉnh thoảng có tin tức gì hay, tôi cùng em trao đổi nói cười…. rồi lại quay sang đọc tiếp… thì ra, khi yêu nhau, người ta không cần phải nói trực tiếp, ko cần có cử chỉ âu yếm… hay là tình yêu này vẫn mang bản chất tình bạn tri kỉ?
Tôi sợ mình ngộ nhận, tôi sợ em chỉ muốn tìm hiểu, yêu một người đồng giới là thế nào? Và nỗi lo lắng của tôi chợt bùng cháy… khi nhìn em ngồi sau xe của người bạn trai…. Lướt đi trên đường…. Em nhìn thấy tôi, còn tôi phải vờ như không thấy… Tôi không muốn em khó xử, cảm thấy bị gò bó.... Nhưng tôi là ai trong cuộc đời em? Trong tim em, tôi đứng ở vị trí nào? Không thể tìm ra đáp án… mọi thứ dường như là một ảo ảnh mà tôi luôn phải nhắm mắt hình dung….
Tối đó Vân ghé nhà để đưa tôi bộ đề ôn thi… Tôi vẫn nói chuyện vu vơ bình thường và không đả động đến những gì tôi thấy… Rồi Vân bảo:
- Phi nè, hồi sáng này….
- Sao?
- Hùng chở Vân về nhà ba mẹ… Nếu xe không bị hư thì Vân đã kêu Hùng đừng đến….
- Uhm.... Hùng … quen Vân lâu lắm rồi huh?
- Uhm, hồi nhỏ hai đứa là… thanh mai trúc mã… rồi cái hai bên gia đình gán ghép thôi, chứ Vân không nghĩ gì hết…
- Uhm, Phi thấy Hùng cũng được lắm: Đẹp trai, cao to, học hành tử tế, và có vẻ rất thích Vân…Một đối tượng tốt như vậy không dễ dàng mà có
- Uhm, Hùng rất tốt với Vân……
- Phi luôn muốn Vân vui vẻ, thoải mái…. Những lúc như thế, Nhìn Vân rất xinh đẹp… Từ lúc quen với Phi…. Vân ít cười phải không?
- Sao Phi lại nói vậy?
- Vì Phi thấy Vân ở bên Hùng nói cười thật vui vẻ….
- Vì Vân được về nhà mà…. Mọi việc không phải như Phi đã trông thấy đâu…
- Phi thấy khi tụi mình ở bên nhau, có lẽ áp lực và định kiến đã làm chúng ta ngộp thở…. Có lẽ cư xử với nhau chỉ như hai người bạn thì Vân sẽ hạnh phúc hơn…
- Vân hạnh phúc hay không Phi biết sao?
- Có thể Phi không biết, nhưng điều Phi biết chắc chắn là Phi chẳng mang lại hạnh phúc gì cho Vân hết….
- ………..
- Hãy xem mọi lời nói trong điện thoại hôm trước là đoạn kịch mà hai đứa mình tập diễn
- Phi nói linh tinh gì đó? Hôm nay Phi làm sao vậy? Chẳng phải là Vân đã giải thích mọi chuyện rồi sao?
Tôi không sợ yêu một người… Vì cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!!! Cái đáng sợ nhất trong tình yêu của những người như tôi là đối đầu với cái quy luật gán ghép của XH, Ừ thì cứ cho là tôi sống cho tôi chứ không cho XH, nhưng mình lấy gì để đảm bảo hạnh phúc cho người yêu? Cái gì vững chắc nhất mà mình sở hữu ngoài con tim biết yêu tha thiết? Thứ lỗi vì đã suy nghĩ nhiều điều phức tạp… Nhưng có lẽ là một người không dễ yêu nên tôi cứ phải lo nghĩ
Không thể chịu đựng hơn nữa, tôi bấm số gọi Vân, dù trời đã khuya… Hình như Vân cũng đang cầm điện thoại trên tay, nên chỉ trong tích tắc, nàng đã bắt máy
- Aloo….
- Phi đây, Vân ngủ chưa?
- Nếu Vân ngủ rồi thì đã không nghe điện thoại của Phi – Vân có vẻ cáu gắt…
- Vân …sắp ngủ chưa?
- Sắp… Vân chỉ còn ba phút để nói chuyện với Phi đó!!
- Nói chuyện thôi mà cũng tính giờ nữa sao?
- Uhm, thì đã sao?
- Vậy khỏi đợi đến ba phút…. Cám ơn Vân về mọi chuyện… Bye
Tôi cảm thấy hụt hẫng vì thái độ tiểu thư đỏng đảnh của Vân…. Sao Vân lại trở nên như thế nhỉ?.... Điện thoại lại reng, lần này Vân gọi đến
Tôi mỉa mai:
- Tiểu thư ơi, đừng đánh mất thời gian quý báo của mình nữa, ngủ đi nhé
- Thời gian là của người ta, đâu cần “mấy người” lo… Lúc nãy cám ơn Vân về mọi chuyện là sao?
- Thì là về mọi chuyện Vân đã giúp Phi….
- Vân giúp Phi gì đâu ta….
- Phi biết Vân đi chép bài và điểm danh giúp Phi mà… Vân đừng có… mắc cỡ trốn tránh nữa…
- Cái gì mà mắc cỡ trốn tránh? Vân nghĩ việc đó bình thường chứ không có gì là giúp đỡ hết… Vân học hai giảng viên Triết, mà cô Hiền giảng dở quá nên … trả lại tập cho Phi đó, còn điểm danh thì do Vân thấy ngồi học chui hoài kỳ kỳ, nên điểm danh chung cho vui….
- Ùa ùa, vậy cảm ơn về cái khác….
- Cái gì cơ?
- Cái bức thư…
- Bức thư sao?
- Bức thư viết về cảm nghĩ của Vân về hai chúng ta…. Đọc xong rồi Phi mới hiểu được nhiều điều….
- À, bức thư đó hả… Chỉ… là Vân buồn nên tưởng tượng viết ra cho vui thôi… Vân…
- Phi yêu Vân
- Phi nói gì vậy?
- PHI YÊU VÂN – Tôi nói thật to
- Nói lại lần nữa xem…
- Phi yêu em rất nhiều
- Em? Sao dám gọi Vân là em
- Vậy thì Phi yêu chị Vân, yêu bé Vân, yêu nhóc Vân, yêu nhỏ tên Vân, yêu bạn Vân….. Tóm lại là Phi yêu Vân
- ……………..
- ……………..
- Vân cũng yêu Phi
- Sao?
- Vân nói Vân yêu Phi…
- Thật chứ?
- Vân nói xạo đó, Vân ghét Phi… - Rồi nàng cúp máy
Và tôi nhảy múa tung tăng như đứa trẻ vì quá hạnh phúc….. Thì ra tiếng yêu không dễ nói, nhưng khi nói ra rồi có thể làm cho hồn ta cảm thấy cuộc đời đầy hương sắc….
Nhưng thật kỳ lạ, Tôi và Vân có thể nói lời yêu thương nhau, nhưng khi chạm mặt, có cái gì đó ngăn cách giữa hai đứa, hơi ngại ngùng, hơi e dè… Có khi ngồi uống nước cùng nhau… chẳng ai nói với ai lời nào, thả hồn vào bản nhạc hoặc Vân đọc sách, tôi xem báo… Chỉ thỉnh thoảng có tin tức gì hay, tôi cùng em trao đổi nói cười…. rồi lại quay sang đọc tiếp… thì ra, khi yêu nhau, người ta không cần phải nói trực tiếp, ko cần có cử chỉ âu yếm… hay là tình yêu này vẫn mang bản chất tình bạn tri kỉ?
Tôi sợ mình ngộ nhận, tôi sợ em chỉ muốn tìm hiểu, yêu một người đồng giới là thế nào? Và nỗi lo lắng của tôi chợt bùng cháy… khi nhìn em ngồi sau xe của người bạn trai…. Lướt đi trên đường…. Em nhìn thấy tôi, còn tôi phải vờ như không thấy… Tôi không muốn em khó xử, cảm thấy bị gò bó.... Nhưng tôi là ai trong cuộc đời em? Trong tim em, tôi đứng ở vị trí nào? Không thể tìm ra đáp án… mọi thứ dường như là một ảo ảnh mà tôi luôn phải nhắm mắt hình dung….
Tối đó Vân ghé nhà để đưa tôi bộ đề ôn thi… Tôi vẫn nói chuyện vu vơ bình thường và không đả động đến những gì tôi thấy… Rồi Vân bảo:
- Phi nè, hồi sáng này….
- Sao?
- Hùng chở Vân về nhà ba mẹ… Nếu xe không bị hư thì Vân đã kêu Hùng đừng đến….
- Uhm.... Hùng … quen Vân lâu lắm rồi huh?
- Uhm, hồi nhỏ hai đứa là… thanh mai trúc mã… rồi cái hai bên gia đình gán ghép thôi, chứ Vân không nghĩ gì hết…
- Uhm, Phi thấy Hùng cũng được lắm: Đẹp trai, cao to, học hành tử tế, và có vẻ rất thích Vân…Một đối tượng tốt như vậy không dễ dàng mà có
- Uhm, Hùng rất tốt với Vân……
- Phi luôn muốn Vân vui vẻ, thoải mái…. Những lúc như thế, Nhìn Vân rất xinh đẹp… Từ lúc quen với Phi…. Vân ít cười phải không?
- Sao Phi lại nói vậy?
- Vì Phi thấy Vân ở bên Hùng nói cười thật vui vẻ….
- Vì Vân được về nhà mà…. Mọi việc không phải như Phi đã trông thấy đâu…
- Phi thấy khi tụi mình ở bên nhau, có lẽ áp lực và định kiến đã làm chúng ta ngộp thở…. Có lẽ cư xử với nhau chỉ như hai người bạn thì Vân sẽ hạnh phúc hơn…
- Vân hạnh phúc hay không Phi biết sao?
- Có thể Phi không biết, nhưng điều Phi biết chắc chắn là Phi chẳng mang lại hạnh phúc gì cho Vân hết….
- ………..
- Hãy xem mọi lời nói trong điện thoại hôm trước là đoạn kịch mà hai đứa mình tập diễn
- Phi nói linh tinh gì đó? Hôm nay Phi làm sao vậy? Chẳng phải là Vân đã giải thích mọi chuyện rồi sao?
12. Chương thứ mười hai: Ghen
Rồi Vân buông mình xuống ghế, ôm mặt khóc… Tôi không biết nói lời gì nữa, đến bên cửa sổ nhìn về xa xăm, tự nhiên niềm lẻ loi, buồn bã xen lẫn hồn tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn đến thế, cô đơn ngay khi người mình yêu thương đứng bên cạnh… Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn ngoan cố lì lợm rơi ra…. Ướt nhòe đôi mắt…
Vân đến bên tôi, choàng tay ôm tôi từ sau lưng…. Người em nóng ấm mềm mại… Tôi quay lại, nâng khuôn mặt em lên vào đặt vào đó một nụ hôn…. Kéo dài đê mê…. Lúc này tôi chẳng nghĩ gì hết, vì mọi giác quan tập trung vào đôi môi ngọt ngào ấy…. Ôi nếu mà có động đất xảy ra, tôi vẫn sẽ không nỡ rời bỏ giây phút này… Vân hơi rụt người lại, nhưng chỉ trong phút chốc, em lại trườn người và ôm hôn tôi…. Lần này tôi cảm giác đôi lưỡi tìm nhau, nhẹ nhàng và tuyệt diệu… Rồi tôi bắt đầu đưa môi mình hành trình lên má, lên mũi, lên chiếc cổ thanh cao của Vân… Thật sự lúc đó tôi trở thành kẻ tham lam, không muốn bỏ sót vị trí nào, tôi muốn khám phá mọi thứ trên người em… Còn em đáp trả nồng nhiệt và đồng tình bằng những vuốt ve mơn trớn, những nụ hôn nồng nhiệt, hơi thở hổn hển…. Trong khoảnh khắc thần tiên ấy, Vân nhìn tôi thì thào:
- Đừng bao giờ xa em nhé…
- Không bao giờ…..
- Chỉ có mình em được làm như thế với Phi…. – Rồi em rên rỉ, ôm chặt tôi... thì thào... đầy cảm xúc….
Cảm thấy cần có điểm tựa, tôi đẩy Vân vào giường, theo phản xạ, em ngã người xuống, giữ vị trí bên trên đầy chủ động… Những cúc áo của sơ mi hồng phấn của em đã được mở ra…. Vân mở mắt nhìn tôi và nhoẻn miệng cười như sẵn sàng…. Giây phút ấy, nhìn nét đẹp của em càng quyến rũ, đang mời gọi bất kỳ kẻ dại khờ lạc bước… Và tôi là một kẻ dại khờ may mắn nhất trên đời… Đang định tiến lên một bước nữa thì…. Điên thoại Vân reo inh ỏi… Tôi ngưng lại, để Vân tìm điện thoại trả lời… Nếu để tôi tìm, chắc tôi sẽ quẳng cái… của nợ ấy qua cửa sổ luôn…hic….
- Em đang ở đâu vậy Vân? Anh đến nhà mà ko gặp… - Không cần xem số tôi cũng đoán được là Hùng gọi…
- Em đang ở nhà bạn em, có gì không? -Giọng tiểu thư nhà ta lại có vẻ hơi bực bội
- Không có gì, anh có hộp socola sữa của Đức ngon lắm, định mang cho em
- Uhm… Em chỉ nói là lâu rồi chưa có ăn, chứ em cũng không thèm lắm đâu… Thanks anh nha…
- Giờ anh qua chở em về nha…
- Khi nào em thích về thì sẽ về…. Anh khỏi chờ em trước cổng, với lại trời tối rồi, em sẽ ngủ nhà bạn….
- Uhm, tùy ở em thôi mà, ngủ ngon nhé em….
- Goodnight, bye
- Bye
Tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo tinh thần… rồi bước ra, Vân tiến đến bên tôi, cầm tay và nói giọng thật nhẹ nhàng, tinh nghịch: “Chúng ta đang…. Đến đâu rồi nhỉ… hiii hiii”
Tôi ôm Vân vào lòng… Tôi chỉ muốn có cảm giác là em lúc nào cũng cận kể bên tôi…. Chỉ như thế là đủ…
- Cái điện thoại làm mình mất hết cả hứng thú….- Vân dựa vào vai tôi thỏ thẻ
- À, không phải lỗi do nó đâu, tự nhiên Phi thấy buồn ngủ… hai mắt cứ nhíu lại…
- Vân cũng vậy, nhưng mà không có mang theo quần áo ngủ, làm sao đây…
- Vân mở tủ lựa một bộ mình thích rồi đi tắm cho khỏe, Phi ngủ trước đây, good nite…
Thấy tôi nhắm mắt như đang chìm vào giấc ngủ…. Vân ngoan ngoãn mở tủ lựa áo rồi bước vào phòng tắm…Tiếng nước phun trào làm tôi chợt giật nảy mình…Nhưng rồi tôi lại thu mình vào chăn ấm, cử chỉ của tôi lúc ấy lóng nga lóng ngóng chẳng chút bình tĩnh.. Nếu như chiều nay Vân không đến, tôi đã ko nói Vân như thế, Vân đã không đến bên tôi, tôi đã không hôn Vân, Vân đã không sẵn sàng, tôi đã không…. phải nằm đây lớ ngớ… Con người thật phức tạp phải không bạn? Không phải cứ đạt được là đã an tâm ngủ ngon, không phải cứ yêu và được yêu là hạnh phúc đủ đầy… Tôi quá yêu Vân, tôi sợ một ngày nào đó, Vân sẽ quay bước, nên mọi đam mê ân ái, tôi không muốn nó dạt dào mãnh liệt… vì yêu vội chóng tàn… Cú điện thoại của Hùng làm tôi tỉnh táo hơn… nhưng cũng làm tôi chẳng vui chút nào…. Vì bên em, luôn có kẻ săn đón mời gọi….
- Phi ơi, dễ thương hem? Tiếng Vân hỏi làm chặn ngang mọi ưu tư trong tôi….
Vân mặc chiếc áo đầm ngủ màu xanh nhỏ nhắn, đặc biệt là ….rất mỏng, thấy trọn vẹn phần da thịt bên trong… nhìn em như cô tiên xanh từ đâu rơi xuống, ban phát phước lành cho những trẻ em nghèo khó…
- Ùa ùa, nhìn… hấp dẫn lắm… hì hì
Vân đỏ mặt, leo vội lên gường đưa chăn lên sát cổ:
- Ai choa nhìn mà bảo hấp dẫn… Sao Phi nói buồn ngủ mà ta…
- Uh, tại Vân hết, làm Phi …từ tỉnh ngủ thành …mất ngủ luôn…
- Phi cứ mất ngủ đi, Vân mệt lắm rồi, ngủ ngon nhé….
- Nè nè, Vân học tiếng Anh và xem phim nước ngoài nhiều mà sao cứ quên hoài vậy?
- Quên gì chứ?
- Khi chúc nhau ngủ ngon, người ta phải hôn tạm biệt… Cái này mà cũng đợi Phi nhắc là sao?
- Ui trời… Có chiện đó nữa sao?
- Có chứ sao không
- Nhưng ta đang ở Việt Nam mà Phi… khi nào ra nước ngoài, Vân kêu mấy đứa tây nóa đè Phi ra hôn nhé…. Hii hiii
- Nhưng cái gì hay của người ta, mình nên học tập chứ... Thôi hôn Phi đi rồi đi ngủ…
- Nhất quyết phải hôn sao?
- Ùa ùa
- Hôn vào đâu bi giờ?
- Để Phi chỉ cho…- Nói rồi tôi hôn nhẹ vào má nàng… Thật ra những lý luận tôi đưa ra chỉ là để đạt được… bấy nhiêu đó
Vân mỉm cười nhẹ nhàng đặt môi em áp vào môi tôi… Thời gian lúc đó như ngưng động… Rồi đôi mắt chúng tôi nhìn nhau đắm say mà không biết chán… Vân nói nhẹ như hơi thở: “Hôm nay Vân thấy hạnh phúc lắm…G9 Phi”…. Rồi em nằm xuống, êm ả chìm vào giấc mộng… nét mặt đầy thanh thản như thiên thần…làm tôi muốn ngắm mãi.
13. Chương thứ mười ba: Mùa thi
Mùa thi học kỳ rồi cũng trôi qua và tôi đã …thành công tốt đẹp !!! Số điểm trung binh là 8.0. Đủ để nhận học bổng hằng tháng của khoa cấp… Tất cả nhờ vào Vân yêu dấu… Những ngày Vân đi học rồi tận tình giảng bài giúp tôi củng cố kiến thức… Có khi hai đứa ngồi làm bài tập mà bất đồng ý kiến, rồi cãi nhau, rồi giận… Dĩ nhiên người chủ động làm lành thường là …chính tui đây !!! Hic… Nhưng trong tim tôi thầm biết ơn em, không phải vì những gì em đã làm cho tôi…. Mà là tình yêu em mang đến… Như dòng nước mát làm tươi xanh cuộc sống vốn khô cằn, đơn độc…
Thật ra ở bên nhau, tôi nhận thấy hai đứa hoàn toàn có tính cách khác biệt… Vân nóng tính, dễ giận, kiêu hãnh và thích được chiều chuộng… Em luôn gây được ấn tượng với người xung quanh bới cá tính sôi nổi, hoạt bát của mình... Nhưng bên trong em là sự mỏng manh mềm yếu, cần được che chở….Em như đóa hoa Hải Đường tinh tế và nhạy cảm…. Còn tôi thì ngược lại: Điềm đạm, bình thản, nhưng quyết đoán… Vân bảo tôi như loài hoa Bách Hợp luôn tỏa ra sức hấp dẫn để người ta ao ước được khám phá… Tôi là hoa gì cũng tốt, miễn sao có thể được che chở cho Hải Đường mãi mãi…
Tết lại đến, cũng như mọi năm, tâm trạng của tôi không bao giờ là hao hức đón nhận….Đối với tôi, tết nghĩa là kết thúc năm cũ… một trang quá khứ khép lại, trang giấy mới được mở ra, chờ đợi ta định đoạt… “Còn đón Giao Thừa với người thân và bạn bè ư? Điều đó thật xa xỉ với mình”… Gia đình là khái niệm tôi chỉ cảm nhận được từ sách vở và nhờ việc quan sát gia đình người ta ….Bạn bè cũng phải trở về nhà với gia đình họ… Ngày giao thừa, tôi trở về…. nhà trọ của tôi…. Chắc có lẽ thế… phải như thế thôi….À mà năm nay tôi đã có Vân!!! Hôm qua em cũng rủ tôi về nhà bố mẹ đón giao thừa…. Tôi ái ngại và từ chối, trong lòng tôi ao ước là được đón giao thừa cùng em… Nhưng nhìn thái độ nôn nao trở về nhà cùng gia đình của em, tôi đành cười trừ rồi im lặng… ừ thì Tiểu thư nhà ta sống xa nhà, làm sao không về ăn tết được cơ chứ!!!
Ông bạn Thái chí cốt cũng gọi điện rủ về nhà hắn chơi. Bố mẹ Thái cũng rất quý mến tôi, chắc vì họ tưởng tôi và hắn là….. một đôi!!! Đôi khi giúp hắn làm tấm bình phông, rồi nhìn hai bác gật đầu mãn nguyện làm tôi thấy mình và Thái có lỗi!!! Rồi tôi quyết định… Tết này không đi đâu hết… Cái quyết định này có một người nhiệt tình ủng hộ và mừng rỡ!!! Đó chính là … A Phón, chị chủ nhà người Hoa của tôi… Số là tết năm nay Phón sang HongKong thăm họ hàng…. Đi mà cứ lo nhà cửa không ai trông coi, giờ có tôi… Hic, tôi cứ tưởng là được ăn tết với chỉ cơ chứ !!! Rồi Phón hí hửng đi chợ tết, còn chu đáo nấu những món ăn ngày tết như chịt kho hột vịt, canh Khổ qua, củ kiệu tôm khô…. Cho riêng mình tôi…. Cái này ko biết vì lòng thương hại hay vì sợ tôi…. Trốn đi ăn nơi khác ko nữa…
Hùng nhanh nhẩu tình nguyện chở Vân về trước ngày hai mươi ba, dù tôi định làm tài xế cho em…Vân bảo Hùng về trước đã có tôi chở nhưng hắn cứ nài nỉ…. Cuối cùng Vân quyết định:
- Thôi để Hùng chở Vân về, Phi cứ ở nhà rồi tết Vân lên nha…
- Phi muốn biết nhà và gặp hai bác luôn – Tôi cười và nói giọng có vẻ nài nỉ
Thế mà Hùng vô tư chen vào:
- Bữa nào gặp cũng được mà, tại Hùng tiện đường nên chở Vân về luôn… Phi cứ ở nhà cho khỏe
Tôi chẳng nói gì, đưa mắt nhìn Vân chờ đợi…. Nhưng Vân vẫn lạnh lùng đáp:
- Uhm, Vậy nhen Phi… - Rồi Vân đưa mắt nhìn tôi cho tôi hiểu là cô ấy cũng không muốn….
- Uhm, Vậy chạy xe cẩn thận nhen – Khi đến nhà rồi nhắn tin cho Phi nhé
Thật sự tôi không hiểu, chỉ là chuyện đưa Vân về nhà thôi mà cũng vô cùng khó khăn, rồi cuối cùng Vân cũng lên xe người khác…. Ừa, cho là Vân ko muốn điều đó, tài hoàn cảnh… Thế mà đêm giao thừa, tôi canh đúng 12 giờ, nhắn tin chúc mừng năm mới đến Vân nhưng chờ mãi cũng không thấy Vân hồi đáp… Tôi nóng lòng gọi điện thì… Vân thờ ơ bảo tôi gọi lại sau, cô ấy mệt lắm rồi và cần đi ngủ….Tôi cũng không giận Vân…. Có lẽ về nhà vui quá nên đến tối Vân quá mệt mỏi…
Ba ngày tết trôi qua, tôi ước ao rằng Vân sẽ lên ăn tết cùng tôi… Nếu không mùng một được thì mùng hai, nếu không thì có lẽ mùng ba Vân sẽ lên…. Tôi chờ đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em…. Cảm giác bị bỏ rơi làm tôi muốn khóc… Không lẽ Vân không hiểu là tôi đang rất cần em, không lẽ em không hiểu là tôi là một đứa không có gia đình và khao khát được hưởng hương vị có người thân yêu bên cạnh trong những dịp như thế này nhất sao? Và chẳng thể nào em không hiểu là dù đường có xa, dù có mệt mỏi cực khổ nhưng được chở em về nhà là niềm hạnh phúc của tôi sao…. Chúng tôi vẫn yêu nhau đấy… Nhưng hai tâm hồn như có vách ngăn.. chia cắt….
Mùng bốn tết, tôi tắt máy điện thoại và chạy xe viếng mộ mẹ kính yêu….(Ngày thanh minh tôi có đến một lần, giờ lại đến thăm mẹ lần nữa…). Khi tôi đến thì trên ngôi mộ có một ai đó đã đặt một đóa hoa vạn thọ thật lớn, kế bên là hộp bánh đậu xanh mà mẹ rất thích… Có lẽ là của một người quen cũ… Nghĩ thế nên tôi chẳng để ý gì thêm… Tôi đang bùi ngùi, cảm giác mất mát lại trôi dạt về… Quá khứ nó sẽ đến khi ta đang cô đơn là thế… nhìn về cuối trời… Và tôi chợt nhớ lời mẹ dặn: “Phải luôn dũng cảm đối mặt với khó khăn, bởi vì đối với mẹ kính yêu, tôi luôn là đứa con giỏi dang và thông minh hiếu thảo…” Tôi chưa là gì để trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ hết… Tôi vẫn đang là một đứa nữ sinh viên nghèo, phải đi làm thêm để kiếm sống và có một tình yêu… không nên có”… Tôi ngồi mãi đến khi hoàng hôn buông rồi … Bước dài trên con đường hoang vắng và lên đường trở về phố xá đông người.... Lòng sao cứ nặng nề buồn tẻ…
Khi về đến nhà, trước cửa có dán một mẫu giấy ghi dòng chữ: “Hôm nay Vân đến mà không gặp Phi, khi nào về thì qua nhà Vân gấp nhé”… Tôi gỡ tấm giấy xuống, đẩy cửa bước vào....Thật sự tôi chẳng muốn gặp Vân vào lúc này, nhưng tôi cũng thấy nhớ em thật nhiều…. Tôi tắm rửa thay đồ rồi ghé sang nhà Vân… lúc này đã 9 giờ tối.
Khi đến đầu ngõ tôi thấy Hùng chạy xe ra, hắn phóng xe rất nhanh và đội mũ bảo hiểm nên có lẽ không nhìn thấy tôi….Vậy là Hùng luôn tranh thủ mọi giây phút để được ở bên Vân… Tự nhiên tôi muốn quay bước về nhà… Đi một đoạn, tôi lại muốn trở lại…. Tôi chẳng biết mình sẽ nói gì nghĩ gì với Vân… Chẳng lẽ khóc lóc hờn trách? Chẳng lẽ năn nỉ từ nay hãy ở bên tôi mãi mãi?... Thật là vớ vẩn, tạo sao tôi phải làm như thế…. Rồi tôi gõ cửa nhà Vân:
Thấy tôi Vân mừng rỡ, nắm tay tôi kéo vào, rồi đóng cửa lại…. Em ngồi xuống hôn tôi rồi quan tâm hỏi han:
- Sáng giờ Phi đi đâu vậy? Sao tắt máy điện thoại làm Vân chờ mãi…
- Hôm nay Phi đi viếng mộ mẹ… Ko muốn bị làm phiền nên đã tắt máy
Vân im lặng đưa tay em nắm chặc lấy tay tôi, rồi cả hai cùng im lặng….
- Sao Phi không gọi điện rồi hai đứa mình cùng đi…. – Vân hỏi giọng nhẹ nhàng và ấm áp
- Hiii… Phi muốn gặp mẹ một mình thôi…Phi thật là đứa con bất hiếu, khi cô đơn mới nghĩ đến mẹ của mình – Tôi nói mà nghẹn ngào muốn khóc
- Phi đừng nói vậy mà…..
- Đó là sự thật… Khi ta lẻ loi nhất thì mới thấu hiểu cuộc sống này và cảm nhận rất rõ sự trống vắng và mất mát….. Vân không thể hiểu đâu… Phi hi vọng Vân đừng hiểu
- Nhưng Vân muốn hiểu mọi cảm giác của Phi…. Mấy ngày tết này, Vân rất là nhớ Phi...
- Hiii…. Vân nhớ Phi có bằng Phi nhớ Vân ko? Tôi cười buồn hỏi lại…
- Chắc chắc là hơn…. Vân về nhà mà không tập trung vào việc gì được hết… Hay là Phi dọn qua ở chung với Vân nhé?
- Hôm nay Phi đến cũng muốn nói với Vân một việc: Chúng ta yêu nhau thật sự, Vân hãy dọn đến ở cùng Phi… Sau khi ra trường có việc làm ổn định…. Chúng ta sẽ về nhà Vân thú thật với bố mẹ… Rồi Chúng ta kết hôn và sống chung bên nhau mãi mãi…
- Bố mẹ sẽ không cho phép Vân dọn đi đâu, vì đây là căn nhà gia đình đã mua cho Vân ở… Chuyện sau này từ từ tính được không Phi?
- Uhm…
- Qua nhà ở chung với Vân nhé….
- Uhm, nhưng Phi muốn Vân thẳng thắng với Hùng… Phi không muốn cứ chạm mặt và chứng kiến Hùng theo Vân
- Vân chẳng có cảm giác gì với Hùng hết, bề ngoài chúng ta đối xử với nhau như hai người bạn…đâu ai biết được nè… Rồi từ từ Hùng cũng sẽ chán và bỏ cuộc
Tôi mỉm cười, tự nhiên thấy đau lòng…. Có lẽ tôi là người ích kỷ… Thôi thì tôi cứ để cho Vân biết được những suy nghĩ của mình…
- Vân biết sao không?
- Sao?
- Thật sự khi Hùng chở Vân về mà không phải là Phi, Phi có cảm giác mình hơi dư thừa… Giao thừa Phi muốn gọi đến chỉ để chúc mừng Vân thôi mà cũng khó khăn thật…. Phi tiếp tục chờ đợi ba ngày tết này, sẽ có một ngày hoặc một buổi cũng được, Vân sẽ cùng Phi ở bên nhau… Thế nhưng năm nay vẫn như mọi năm thôi…
- Vân xin lỗi…. Thật tình là Vân ngại đường xa cho Phi… Tối đó bố mẹ không cho phép Vân gọi điện vì đang cúng ông bà…. Còn mấy ngày sau thì thật sự Vân không có cơ hội để đi vì….
- Vân à, Vân đừng giải thích được không? Vấn đề giữa chúng ta không phải là những cái đó….
- ………..
- Vấn đề là tại Phi, tại Phi quá ích kỷ và không thông cảm… Nếu là một người khác, như Hùng chẳng hạn, hắn sẽ ko nghĩ gì, nhưng con người Phi nó lạ lắm…. Chẳng biết thông cảm, và Phi cảm thấy bị tổn thương… Quen nhau mà Phi chẳng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc… Phi không dám mong chúng ta tiếp tục vui vẻ như trước nữa.
14. Chương thứ mười bốn: Giận hờn
- Phi chẳng thấy vui vẻ hạnh phúc? Có biết là Vân phải trốn nhà mới lên đây được không? Vân làm vậy vì ai chứ?
- Thôi được rồi, Phi có lỗi, được chưa? – Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gằn giọng với Vân nữa…
- Sao lại lớn tiếng với Vân? Vân cứ tưởng lên đây chúng ta sẽ bên nhau và hiểu nhau hơn nhưng Phi cứ gán ghép ý nghĩ của mình cho người khác… Biết vậy Vân ở dưới nhà luôn cho xong…..
- Giờ Vân về dưới cũng còn kịp ăn tết tiếp đó…
- Ủa, Phi nghĩ là Vân lên đây vì Phi à? Vân lên đây vì … Hùng đó
- Okie, giờ Phi hiểu rồi, chúc Vân luôn vui… Tôi mỉm cười và quay bước lúc này tôi cảm thấy càng lúc mình càng là 1 con điên… Quá điên để tìm đến em, để rồi buông ra những lời đắng cay vô nghĩa với nhau!!
Mùng 6 nhập học để rồi chúng tôi bị cuốn vào công việc và học tập… Chẳng điện thoại, tin nhắn, thời khóa biểu hầu như không trùng khớp…. Tôi tự hỏi chẳng lẽ đây là cơ hội để tôi và Vân quên dần nhau? Mỗi lần nhớ em, tôi đem cái tự ái và giận dữ hôm tết ra để dìm chết nỗi nhớ…. Và… sau mỗi lần như thế là tôi cứ khóc, cứ nghẹn ngào con tim…
Hai tháng xa cách mà tưởng chừng 3 năm… thời gian chậm chạp trông qua, cuộc sống thiếu vắng em khiến tôi cứ ngỡ là địa ngục…
Rồi một ngày nọ… 2 đứa tình cờ chạm mặt ở chân cầu thang… Tôi đang xuống còn em thì bước lên…. 4 mắt nhìn nhau ngỡ ngàng trong giây lát… tôi hèn yếu né tránh em, quay lưng bước đi… Em vẫn còn đứng đó... rồi bóng em xa khuất theo bước chân trốn chạy của tôi….
Tối nay trời đổ mưa thật lớn…Tôi nằm đó, không thể ngừng thôi nhớ em… càng cố quên, bóng dáng thân thương ấy lại hiện về ám ảnh lấy hồn mình!!! Tôi vồ lấy điện thoại mà không cần suy nghĩ điều gì khác… Mọi tự ái, hờn giận bây giờ điều vô nghĩa:
- Alo, Vân nghe… - Vẫn giọng nói êm ái như ngày nào
- Phi đây, Vân khỏe không?
- Vân vẫn bình thường…- Tôi có cảm giác là Vân đang cố gắng thật dịu dàng. Nếu gặp như lúc trước, em sẽ lên giọng tiểu thư đỏng đảnh đại loại như: “không khỏe thì sao nói chuyện với Phi được”
- Phi nhớ Vân, nhớ thật nhiều – Tự nhiên nói được câu này với em, tôi thấy bùi ngùi, cảm xúc dâng trào….
- Vân cũng nhớ Phi lắm…. Vân biết là mình rất bướng, đã làm Phi tổn thương… Rồi Vân khóc…. Khóc thật nhiều… khóc hu hu như một đứa trẻ… Nghe em khóc tôi càng nhói đau…
- Tại Phi cố chấp và không chịu hiểu Vân… sorry mà… đừng khóc nữa
- Mùng 4 tết hôm đó Vân lên tất cả là vì Phi chứ ko ai khác…
- Uhm, Phi hiểu mà….Giờ Phi sẽ đến bên Vân nhé….
- Vân đang ở trước nhà Phi nè…
- Hả?
Tôi chạy vội ra mở cửa và trông thấy Vân đứng dưới mưa bên hiên nhà… Cả người em ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe …. Tôi lao đến ôm em vào lòng mặc kệ trời mưa bão!!
Đưa Vân vào nhà rồi tôi lấy khăn lau những giọt nước mưa trên mái tóc và khuôn mặt em… Còn em thì cứ nhìn tôi và khóc!! Tôi vỗ về em mãi “Ngoan, nín đi, đừng khóc mà…” Và mở tủ lựa một bộ đồ thật ấm áp để em thay cho khỏi lạnh…
Em mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi…. Nhìn em gầy gò xanh xao hơn lúc trước, tôi cảm thấy trong lòng mình có bao lỗi lầm với em… Đã không mang lại hạnh phúc mà còn làm em thêm đau khổ… Chỉ cần một lần gặp gỡ, định mệnh sẽ an bài tất cả: “tôi yêu em, em yêu tôi, đó là sự thật ko ai có thể thay đổi được”… Bước đến bên em, vuốt mái tóc mây, nghe hơi thở nhẹ đều, thanh thản… và khẽ đặt trên vầng trán em một nụ hôn thật sâu…
Em chợt tỉnh giấc…
- Phi làm Vân giật mình hả? Ngủ tiếp đi nhé… - Tôi âu yếm nhìn em
- Phi ôm em đi, em sẽ ngủ… - Nhìn em như búp bê nũng nịu đáng yêu
Tôi lên giường, nằm xoay người ôm lấy thân em, mềm mại ấm áp… Em xiết chặt tay tôi vào tay em, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ … Tôi cũng thiếp đi trong cơn mộng chập chờn…. Cho đến sáng hôm sau…
Tôi giật mình thức giấc thì đã hơn 9h… Dưới chiếc đồng hồ báo thức tôi tìm thấy một mảnh giấy với nét chữ thân yêu:
“Phi ăn sáng đi nha, có bánh mì và chả lụa… Em phải đi công chuyện chút xíu…
Love u….”
5h chiều, Vân kêu xe dọn hết đồ đạc qua nhà tôi… Tôi ngạc nhiên, vui mừng… rồi lại ngỡ ngàng...
- Ra phụ em đi, xe sắp đến rồi….
- Sao… sao không nói trước Phi biết?
- Thì giờ Phi biết rồi đó… Không muốn em ở đây phải hem? Vậy thì… kêu xe đi…
- Thôi mà cưng, không phải ý đó đâu… Nếu nói sớm Phi sẽ sắp xếp đồ đạc, rồi còn nói với A Phón nữa…
- Phi khỏi nói với Phón… Em nói rồi... Phón gật đầu liền đó… Thấy em giỏi hem?
- Ùa ùa, giỏi giỏi…Còn nhà bên kia?
- Ùa thì khóa lại ko ở…. Qua đây làm … bà chủ đó, được hem.. hia hia – Tôi ngớ người ra, hem biết nói gì luôn, mọi việc đã bị em đưa lên … “thớt”, tôi giờ chỉ là con cá ngoan ngoãn và si tình
Thế là mất thêm cả một buổi tối dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch đẹp theo ý thích chủ nhân chính (Là em đó!!)… Tôi mệt mỏi nằm ngủ chèo queo… Em đi chợ nấu nướng hồi nào tôi cũng ko biết, khi tỉnh giấc là ngửi được mùi thơm của cá chiên, mực xào, canh nghiêu, tôm hấp nhồi thịt… Toàn những món hải sản ưa thích ^^ … Vân không ăn nhiều, em chỉ gắp cho tôi và luôn miệng nói cười… Một bữa ăn ấm cúng bên em!! Không thể đòi hỏi điều gì hơn thế… Ôi !!! Sao hạnh phúc có khi đến thật bất ngờ….
15. Chương thứ mười lăm: Dọn về ở chung
@ All: Đoạn này thật sự HOT... Childhood ko muốn các bạn dưới 16 tuổi vào xem đâu nhé!! Mời các bạn đọc đoạn kế tiếp
-----------------------------------------------------------------
Mùa qua mùa, chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian dài ngất ngây trong hạnh phúc.. Sống chung với nhau? Bạn đừng e ngại sẽ bị thu hẹp không gian riêng bởi vì cô ấy sẽ cùng bạn chia sẻ mọi điều… Những khi đi làm về gặp những việc ko vui… Vân điều hiểu và em im lặng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ cảm thông và lo lắng!! Mỗi tối, em khẽ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tựa người nghiêng đầu vào tôi thì thầm những lời yêu thương, những nụ hôn nồng cháy…. Em cho tôi nhiều hơn những gì tôi mong đợi và ao ước… bằng tất cả tình yêu ngây thơ không tính toan, không hình thức… Tôi yêu em một cách si mê, và không hề có cảm giác phai nhạt… Mỗi ngày được nằm trong vòng tay êm ái, đựa xoa dịu bằng cơ thể ngọt ngào.. đến khi ngày mới bắt đầu…là thứ bình yên nhất mà tôi trân trọng và cố gắng gìn giữ… Có khi nửa đêm giật mình thức giấc… cảm nhận được hơi ấm em đang kề bên, đó là lúc tôi thấy mình thật hạnh phúc…Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được yêu em mỗi ngày…
Chẳng cần lời hứa hẹn, chẳng cần thề thốt thủy chung… bởi tình yêu của 2 chúng tôi vốn mang hình thức cảm giác và rung động… Có khi ngồi bên nhau mà có thêm người lạ, em có thể chuyển đề tài và cách nói chuyện… khiến kẻ nào tò mò nhất cũng chẳng thể hiểu được điều gì, trừ 2 kẻ yêu nhau!! Tôi yêu tất cả những thói quen tốt xấu của em… Từ chỗ chấp nhận nó rồi đến khi yêu nó từ lúc nào không biết... Tôi và em hầu như không có sự nghi kỵ và ghen tuông đối phương… Có lẽ do Vân rất kêu hãnh còn tôi thì luôn tỏ ra bình thản
Nhưng có một lần, em rất giận tôi…. Vì nghi ngờ tôi có tình cảm với chị Thảo… một người bạn học khóa trên mà tôi quen biết khi đi thực tập
Bạn biết ko? Khi bước chân vào thế giới luật pháp… Tôi e ngại tai tiếng… Nếu theo một ngành khác thì mọi thứ đã dễ dàng hơn nhưng… Ta phải đối diện thực tế một cách thành khuẩn… Tôi là người bắt buộc phải Biết luật hơn người thường, tiếng nói của luật sư phải thật vững vàng và được đánh giá bằng lý lịch tốt đẹp của bản thân… Có như thế, những người cần được giúp đỡ mới đặt niềm tin vào vị luật sư đáng kính, người đại diện tiếng nói của mình. Những vị thẩm phán cầm cân nảy mực sẽ lắng nghe và suy xét… Có thể tôi sẽ yêu em trong thầm lặng cho đến khi Có đạo luật kết hôn cho người đồng tính hoặc cho đến khi tôi… bỏ nghề… Ừ, khi lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ đặt một chân vào sự nghiệp… Nó hăng hái, độc đoán và vụng dại như thế đó…
Khi tôi được nhận vào làm phụ tá cho một văn phòng luật sư, chị Thảo đã hướng dẫn tôi rất tận tình… Trong thâm tâm mình, chị là một quý nhân mà tôi may mắn gặp được… Dần dà, công việc quen dần…. Tôi được phép tham gia vào một số vụ tố tụng dân sự… “Phi học rất nhanh và rất khéo” thật sự ngất ngây với lời khen ngợi của tiền bối… Trao đổi và bàn luận về một vụ án nào đó với chị, tôi nhận ra nhiều điểm tương đồng, và rút tỉa được những điều không thể được học ở nhà trường…. Chẳng giảng viên nào dám truyền đạt các bài học “ngoài luồng” ấy…
Thế là tôi bị cuốn hút… vào công việc mới mẻ đầy thuận lợi mà quên rằng: Dạo gần đây, tôi rất ít ôm hôn Vân thân yêu mỗi khi đêm về, tôi chỉ ôm … máy tính và làm việc cho đến 1 sáng… Khi cùng đi siêu thị hoặc ra ngoài đi dạo, chúng tôi vẫn nắm tay nhưng khi Vân tựa đầu vào vai tôi hoặc muốn hôn tôi, cử chỉ thân quen ấy lại làm tôi e ngại… cứ sợ gặp phải người quen hoặc đồng nghiệp… Đi đến đâu cùng Vân, tôi cũng đều giới thiệu là cô bạn thân nhất, tôi vui vẻ cười đùa đáp trả những lời tán tỉnh với đàn ông bên quán café, mặc kệ Vân ngồi đó, sa sầm nét mặt… Đến khi ra về, tôi cũng chẳng nhớ là mình cần xoa dịu sự tủi thân trong em bởi vì tôi nghĩ Vân chẳng để ý đến việc cỏn con đó … Cho đến khi
Tôi bắt đầu khen ngợi chị Thảo khi 2 đứa đang ăn trái cây buổi tối, đột nhiên Vân bực mình và lớn tiếng:
- Phi làm ơn đừng nhắc đến chị Thảo thân yêu của Phi được không? Vân chán phải nghe lắm rồi…
- Sao? Có chuyện gì vậy?
- ………….
- Em thấy mệt trong người hả - Tôi vội đưa tay sờ lên trán Vân, tôi cứ nghĩ rằng em bị cảm nên mệt mỏi…
- Mặc kệ em, không cần Phi lo lắng đâu - Em đẩy tay tôi ra, rồi đến ngồi bên chiếc ghế sofa… Nước mắt như sắp trào ra…
Ngạc nhiên trước thái độ của em, tôi đến nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy rồi ngập ngừng hỏi:
- Nói Phi biết đi, có chuyện gì vậy? - Tôi nhìn em chờ đợi
- Em sợ…
- Em sợ gì?
- Em sợ mình sắp mất Phi… Sợ Phi hết yêu em – Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt yêu dấu, giọt long lanh lăn xuống tay tôi…
- Sao em lại nghĩ vậy? Không bao giờ chuyện đó xảy ra...
- Cuộc sống thay đổi nhanh chóng quá… Mỗi ngày, Phi càng ít ngắm nhìn em… Khi lên giường ngủ, Phi không ôm em vào lòng nữa, Lúc cùng nhau đi chơi, em muốn âu yếm cũng bị Phi né tránh… Em đáng ghét vậy sao?....
- Trời ơi!! Em đã hiểu lầm rồi… Phi…
- Hãy nhìn em đi…. Và trả lời thật lòng với em: Phi có cảm thấy em là gánh nặng ko? Phi đã yêu người khác rồi phải không?
- Vậy em muốn câu trả lời thật tình hay giả dối? Tôi cười nhẹ rồi nhìn say đắm vào đôi mắt em hỏi
- Phi muốn trả lời em dối trá hay thật lòng?
- Phi yêu em… Đó là lời nói dối
- ………..
- Phi rât yêu em và không thể sống thiếu em ngày nào hết.. Đó là sự thật...
- ………
- Gần đây vì công việc quá nhiều, Phi chẳng thể nào yêu thương em như lúc trước, nhưng ko có nghĩa là tình cảm của Phi nhạt phai…. Nó vẫn còn nguyên 100% không bao giờ thay đổi…
- Xạo… Làm sao đo được… Không có việc gì trọn vẹn 100% cả…
- Có chứ, đó là tình cảm của chúng ta hiện giờ…. Nếu ko phải 100% thì là 200%...
- Phi càng ngày càng nói chuyện ngọt như nước đường…
- Chỉ với em thôi….
- Ai mà biết được….
- Em biết là được rồi….
- Ko tin…..
- Tin đi mà….
- Ko… - Tôi bất ngờ hôn em…
Hôn cả môi trên và môi dưới, hôn tận sâu thẳm và kéo dài…. Em run người đón nhận và ghì sát người tôi vào thân thể em… Nồng nhiệt, mời gọi… Cảm giác tôi thật kỳ lạ, hôn rồi lại thèm hôn… Chưa bao giờ cảm thấy đủ đầy và thỏa mãn trọn vẹn… Vừa trao nhau môi hôn, tay tôi vừa tham lam, tìm kiếm, nâng niu và tháo bỏ….
Tim tôi thật sự cháy sáng… Khao khát em như sa mạc gặp nguồn nước mát…. Tôi trút sạch mọi thứ trên người em… Em cởi bỏ tất cả trong tôi… Nâng em nhẹ nhàng xuống tấm đệm êm ái… Tôi muốn mình giữ vị trí bên trên (tôi thường xuyên thích thế)…. Dừng lại nhìn ngắm nhìn thân hình nóng bỏng tuyệt mỹ ấy …. Trong phút chốc tôi tự nhủ mình sẽ yêu em thật dịu dàng, ngọt ngào, chính tôi là người may mắn được cùng em lên đến thiên đường hạnh phúc….
Em khẽ rên rỉ, hơi thở gấp gáp hơn…. Đôi bồng đảo no tròn nhấp nhô ấy… cứ căng lên và đỏ hồng…. Tôi nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác khám phá mọi ngõ ngách bí hiểm của thiên đường trong em…. Nhẹ nhàng thổi hồn vào nơi ấy… êm ái, ấm áp, cháy bỏng… Em gồng người lên theo cảm giác để rồi tan chảy và ướt đẫm…
Tiếp tục vươn người lên tìm kiếm môi em…. Nuốt vào đó tất cả yêu thương… bàn tay tràn ngập cơ thể đang căng cứng….Rồi các ngón tay tôi vô tình chạm đến… nơi tuyệt đỉnh… sâu thẳm…. Tôi điên dại tiến vào… với tất cả đam mê… mỗi chặn đường tôi đi, em quặn người rên xiết… Tôi biết là em sẽ có cảm giác đau, tôi biết là mình đang chiếm đoạt đỉnh điểm… và phá vỡ sự nguyên vẹn em đã giữ gìn…. Biết mà vẫn cứ liều lĩnh...làm em gồng người nâng cả thân thể lên… rồi lại hạ xuống nhiều lần…. cho đến khi tất cả vỡ tan và ngập tràn…. Em từ từ xoay người ôm ghì lấy tôi… chà xát đôi môi lên mặt và cổ tôi…. Trong hơi thở hổn hển vì khoái lạc, Em thì thào: “Em yêu Phi, yêu rất nhiều…”
Rồi em mỉm cười và thiếp đi trong khi vẫn ôm ghì lấy thân tôi…
Tôi vẫn chưa ngủ… Chỉ muốn xoa dịu tấm lưng trần mịn màng và đặt bờ môi vào người em mãi mãi… bất cứ nơi nào… Miễn là của em
16. Chương thứ mười sáu: Thực tập
Mùa thi học kỳ rồi cũng trôi qua và tôi đã …thành công tốt đẹp !!! Số điểm trung binh là 8.0. Đủ để nhận học bổng hằng tháng của khoa cấp… Tất cả nhờ vào Vân yêu dấu… Những ngày Vân đi học rồi tận tình giảng bài giúp tôi củng cố kiến thức… Có khi hai đứa ngồi làm bài tập mà bất đồng ý kiến, rồi cãi nhau, rồi giận… Dĩ nhiên người chủ động làm lành thường là …chính tui đây !!! Hic… Nhưng trong tim tôi thầm biết ơn em, không phải vì những gì em đã làm cho tôi…. Mà là tình yêu em mang đến… Như dòng nước mát làm tươi xanh cuộc sống vốn khô cằn, đơn độc…
Thật ra ở bên nhau, tôi nhận thấy hai đứa hoàn toàn có tính cách khác biệt… Vân nóng tính, dễ giận, kiêu hãnh và thích được chiều chuộng… Em luôn gây được ấn tượng với người xung quanh bới cá tính sôi nổi, hoạt bát của mình... Nhưng bên trong em là sự mỏng manh mềm yếu, cần được che chở….Em như đóa hoa Hải Đường tinh tế và nhạy cảm…. Còn tôi thì ngược lại: Điềm đạm, bình thản, nhưng quyết đoán… Vân bảo tôi như loài hoa Bách Hợp luôn tỏa ra sức hấp dẫn để người ta ao ước được khám phá… Tôi là hoa gì cũng tốt, miễn sao có thể được che chở cho Hải Đường mãi mãi…
Tết lại đến, cũng như mọi năm, tâm trạng của tôi không bao giờ là hao hức đón nhận….Đối với tôi, tết nghĩa là kết thúc năm cũ… một trang quá khứ khép lại, trang giấy mới được mở ra, chờ đợi ta định đoạt… “Còn đón Giao Thừa với người thân và bạn bè ư? Điều đó thật xa xỉ với mình”… Gia đình là khái niệm tôi chỉ cảm nhận được từ sách vở và nhờ việc quan sát gia đình người ta ….Bạn bè cũng phải trở về nhà với gia đình họ… Ngày giao thừa, tôi trở về…. nhà trọ của tôi…. Chắc có lẽ thế… phải như thế thôi….À mà năm nay tôi đã có Vân!!! Hôm qua em cũng rủ tôi về nhà bố mẹ đón giao thừa…. Tôi ái ngại và từ chối, trong lòng tôi ao ước là được đón giao thừa cùng em… Nhưng nhìn thái độ nôn nao trở về nhà cùng gia đình của em, tôi đành cười trừ rồi im lặng… ừ thì Tiểu thư nhà ta sống xa nhà, làm sao không về ăn tết được cơ chứ!!!
Ông bạn Thái chí cốt cũng gọi điện rủ về nhà hắn chơi. Bố mẹ Thái cũng rất quý mến tôi, chắc vì họ tưởng tôi và hắn là….. một đôi!!! Đôi khi giúp hắn làm tấm bình phông, rồi nhìn hai bác gật đầu mãn nguyện làm tôi thấy mình và Thái có lỗi!!! Rồi tôi quyết định… Tết này không đi đâu hết… Cái quyết định này có một người nhiệt tình ủng hộ và mừng rỡ!!! Đó chính là … A Phón, chị chủ nhà người Hoa của tôi… Số là tết năm nay Phón sang HongKong thăm họ hàng…. Đi mà cứ lo nhà cửa không ai trông coi, giờ có tôi… Hic, tôi cứ tưởng là được ăn tết với chỉ cơ chứ !!! Rồi Phón hí hửng đi chợ tết, còn chu đáo nấu những món ăn ngày tết như chịt kho hột vịt, canh Khổ qua, củ kiệu tôm khô…. Cho riêng mình tôi…. Cái này ko biết vì lòng thương hại hay vì sợ tôi…. Trốn đi ăn nơi khác ko nữa…
Hùng nhanh nhẩu tình nguyện chở Vân về trước ngày hai mươi ba, dù tôi định làm tài xế cho em…Vân bảo Hùng về trước đã có tôi chở nhưng hắn cứ nài nỉ…. Cuối cùng Vân quyết định:
- Thôi để Hùng chở Vân về, Phi cứ ở nhà rồi tết Vân lên nha…
- Phi muốn biết nhà và gặp hai bác luôn – Tôi cười và nói giọng có vẻ nài nỉ
Thế mà Hùng vô tư chen vào:
- Bữa nào gặp cũng được mà, tại Hùng tiện đường nên chở Vân về luôn… Phi cứ ở nhà cho khỏe
Tôi chẳng nói gì, đưa mắt nhìn Vân chờ đợi…. Nhưng Vân vẫn lạnh lùng đáp:
- Uhm, Vậy nhen Phi… - Rồi Vân đưa mắt nhìn tôi cho tôi hiểu là cô ấy cũng không muốn….
- Uhm, Vậy chạy xe cẩn thận nhen – Khi đến nhà rồi nhắn tin cho Phi nhé
Thật sự tôi không hiểu, chỉ là chuyện đưa Vân về nhà thôi mà cũng vô cùng khó khăn, rồi cuối cùng Vân cũng lên xe người khác…. Ừa, cho là Vân ko muốn điều đó, tài hoàn cảnh… Thế mà đêm giao thừa, tôi canh đúng 12 giờ, nhắn tin chúc mừng năm mới đến Vân nhưng chờ mãi cũng không thấy Vân hồi đáp… Tôi nóng lòng gọi điện thì… Vân thờ ơ bảo tôi gọi lại sau, cô ấy mệt lắm rồi và cần đi ngủ….Tôi cũng không giận Vân…. Có lẽ về nhà vui quá nên đến tối Vân quá mệt mỏi…
Ba ngày tết trôi qua, tôi ước ao rằng Vân sẽ lên ăn tết cùng tôi… Nếu không mùng một được thì mùng hai, nếu không thì có lẽ mùng ba Vân sẽ lên…. Tôi chờ đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em…. Cảm giác bị bỏ rơi làm tôi muốn khóc… Không lẽ Vân không hiểu là tôi đang rất cần em, không lẽ em không hiểu là tôi là một đứa không có gia đình và khao khát được hưởng hương vị có người thân yêu bên cạnh trong những dịp như thế này nhất sao? Và chẳng thể nào em không hiểu là dù đường có xa, dù có mệt mỏi cực khổ nhưng được chở em về nhà là niềm hạnh phúc của tôi sao…. Chúng tôi vẫn yêu nhau đấy… Nhưng hai tâm hồn như có vách ngăn.. chia cắt….
Mùng bốn tết, tôi tắt máy điện thoại và chạy xe viếng mộ mẹ kính yêu….(Ngày thanh minh tôi có đến một lần, giờ lại đến thăm mẹ lần nữa…). Khi tôi đến thì trên ngôi mộ có một ai đó đã đặt một đóa hoa vạn thọ thật lớn, kế bên là hộp bánh đậu xanh mà mẹ rất thích… Có lẽ là của một người quen cũ… Nghĩ thế nên tôi chẳng để ý gì thêm… Tôi đang bùi ngùi, cảm giác mất mát lại trôi dạt về… Quá khứ nó sẽ đến khi ta đang cô đơn là thế… nhìn về cuối trời… Và tôi chợt nhớ lời mẹ dặn: “Phải luôn dũng cảm đối mặt với khó khăn, bởi vì đối với mẹ kính yêu, tôi luôn là đứa con giỏi dang và thông minh hiếu thảo…” Tôi chưa là gì để trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ hết… Tôi vẫn đang là một đứa nữ sinh viên nghèo, phải đi làm thêm để kiếm sống và có một tình yêu… không nên có”… Tôi ngồi mãi đến khi hoàng hôn buông rồi … Bước dài trên con đường hoang vắng và lên đường trở về phố xá đông người.... Lòng sao cứ nặng nề buồn tẻ…
Khi về đến nhà, trước cửa có dán một mẫu giấy ghi dòng chữ: “Hôm nay Vân đến mà không gặp Phi, khi nào về thì qua nhà Vân gấp nhé”… Tôi gỡ tấm giấy xuống, đẩy cửa bước vào....Thật sự tôi chẳng muốn gặp Vân vào lúc này, nhưng tôi cũng thấy nhớ em thật nhiều…. Tôi tắm rửa thay đồ rồi ghé sang nhà Vân… lúc này đã 9 giờ tối.
Khi đến đầu ngõ tôi thấy Hùng chạy xe ra, hắn phóng xe rất nhanh và đội mũ bảo hiểm nên có lẽ không nhìn thấy tôi….Vậy là Hùng luôn tranh thủ mọi giây phút để được ở bên Vân… Tự nhiên tôi muốn quay bước về nhà… Đi một đoạn, tôi lại muốn trở lại…. Tôi chẳng biết mình sẽ nói gì nghĩ gì với Vân… Chẳng lẽ khóc lóc hờn trách? Chẳng lẽ năn nỉ từ nay hãy ở bên tôi mãi mãi?... Thật là vớ vẩn, tạo sao tôi phải làm như thế…. Rồi tôi gõ cửa nhà Vân:
Thấy tôi Vân mừng rỡ, nắm tay tôi kéo vào, rồi đóng cửa lại…. Em ngồi xuống hôn tôi rồi quan tâm hỏi han:
- Sáng giờ Phi đi đâu vậy? Sao tắt máy điện thoại làm Vân chờ mãi…
- Hôm nay Phi đi viếng mộ mẹ… Ko muốn bị làm phiền nên đã tắt máy
Vân im lặng đưa tay em nắm chặc lấy tay tôi, rồi cả hai cùng im lặng….
- Sao Phi không gọi điện rồi hai đứa mình cùng đi…. – Vân hỏi giọng nhẹ nhàng và ấm áp
- Hiii… Phi muốn gặp mẹ một mình thôi…Phi thật là đứa con bất hiếu, khi cô đơn mới nghĩ đến mẹ của mình – Tôi nói mà nghẹn ngào muốn khóc
- Phi đừng nói vậy mà…..
- Đó là sự thật… Khi ta lẻ loi nhất thì mới thấu hiểu cuộc sống này và cảm nhận rất rõ sự trống vắng và mất mát….. Vân không thể hiểu đâu… Phi hi vọng Vân đừng hiểu
- Nhưng Vân muốn hiểu mọi cảm giác của Phi…. Mấy ngày tết này, Vân rất là nhớ Phi...
- Hiii…. Vân nhớ Phi có bằng Phi nhớ Vân ko? Tôi cười buồn hỏi lại…
- Chắc chắc là hơn…. Vân về nhà mà không tập trung vào việc gì được hết… Hay là Phi dọn qua ở chung với Vân nhé?
- Hôm nay Phi đến cũng muốn nói với Vân một việc: Chúng ta yêu nhau thật sự, Vân hãy dọn đến ở cùng Phi… Sau khi ra trường có việc làm ổn định…. Chúng ta sẽ về nhà Vân thú thật với bố mẹ… Rồi Chúng ta kết hôn và sống chung bên nhau mãi mãi…
- Bố mẹ sẽ không cho phép Vân dọn đi đâu, vì đây là căn nhà gia đình đã mua cho Vân ở… Chuyện sau này từ từ tính được không Phi?
- Uhm…
- Qua nhà ở chung với Vân nhé….
- Uhm, nhưng Phi muốn Vân thẳng thắng với Hùng… Phi không muốn cứ chạm mặt và chứng kiến Hùng theo Vân
- Vân chẳng có cảm giác gì với Hùng hết, bề ngoài chúng ta đối xử với nhau như hai người bạn…đâu ai biết được nè… Rồi từ từ Hùng cũng sẽ chán và bỏ cuộc
Tôi mỉm cười, tự nhiên thấy đau lòng…. Có lẽ tôi là người ích kỷ… Thôi thì tôi cứ để cho Vân biết được những suy nghĩ của mình…
- Vân biết sao không?
- Sao?
- Thật sự khi Hùng chở Vân về mà không phải là Phi, Phi có cảm giác mình hơi dư thừa… Giao thừa Phi muốn gọi đến chỉ để chúc mừng Vân thôi mà cũng khó khăn thật…. Phi tiếp tục chờ đợi ba ngày tết này, sẽ có một ngày hoặc một buổi cũng được, Vân sẽ cùng Phi ở bên nhau… Thế nhưng năm nay vẫn như mọi năm thôi…
- Vân xin lỗi…. Thật tình là Vân ngại đường xa cho Phi… Tối đó bố mẹ không cho phép Vân gọi điện vì đang cúng ông bà…. Còn mấy ngày sau thì thật sự Vân không có cơ hội để đi vì….
- Vân à, Vân đừng giải thích được không? Vấn đề giữa chúng ta không phải là những cái đó….
- ………..
- Vấn đề là tại Phi, tại Phi quá ích kỷ và không thông cảm… Nếu là một người khác, như Hùng chẳng hạn, hắn sẽ ko nghĩ gì, nhưng con người Phi nó lạ lắm…. Chẳng biết thông cảm, và Phi cảm thấy bị tổn thương… Quen nhau mà Phi chẳng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc… Phi không dám mong chúng ta tiếp tục vui vẻ như trước nữa.
14. Chương thứ mười bốn: Giận hờn
- Phi chẳng thấy vui vẻ hạnh phúc? Có biết là Vân phải trốn nhà mới lên đây được không? Vân làm vậy vì ai chứ?
- Thôi được rồi, Phi có lỗi, được chưa? – Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gằn giọng với Vân nữa…
- Sao lại lớn tiếng với Vân? Vân cứ tưởng lên đây chúng ta sẽ bên nhau và hiểu nhau hơn nhưng Phi cứ gán ghép ý nghĩ của mình cho người khác… Biết vậy Vân ở dưới nhà luôn cho xong…..
- Giờ Vân về dưới cũng còn kịp ăn tết tiếp đó…
- Ủa, Phi nghĩ là Vân lên đây vì Phi à? Vân lên đây vì … Hùng đó
- Okie, giờ Phi hiểu rồi, chúc Vân luôn vui… Tôi mỉm cười và quay bước lúc này tôi cảm thấy càng lúc mình càng là 1 con điên… Quá điên để tìm đến em, để rồi buông ra những lời đắng cay vô nghĩa với nhau!!
Mùng 6 nhập học để rồi chúng tôi bị cuốn vào công việc và học tập… Chẳng điện thoại, tin nhắn, thời khóa biểu hầu như không trùng khớp…. Tôi tự hỏi chẳng lẽ đây là cơ hội để tôi và Vân quên dần nhau? Mỗi lần nhớ em, tôi đem cái tự ái và giận dữ hôm tết ra để dìm chết nỗi nhớ…. Và… sau mỗi lần như thế là tôi cứ khóc, cứ nghẹn ngào con tim…
Hai tháng xa cách mà tưởng chừng 3 năm… thời gian chậm chạp trông qua, cuộc sống thiếu vắng em khiến tôi cứ ngỡ là địa ngục…
Rồi một ngày nọ… 2 đứa tình cờ chạm mặt ở chân cầu thang… Tôi đang xuống còn em thì bước lên…. 4 mắt nhìn nhau ngỡ ngàng trong giây lát… tôi hèn yếu né tránh em, quay lưng bước đi… Em vẫn còn đứng đó... rồi bóng em xa khuất theo bước chân trốn chạy của tôi….
Tối nay trời đổ mưa thật lớn…Tôi nằm đó, không thể ngừng thôi nhớ em… càng cố quên, bóng dáng thân thương ấy lại hiện về ám ảnh lấy hồn mình!!! Tôi vồ lấy điện thoại mà không cần suy nghĩ điều gì khác… Mọi tự ái, hờn giận bây giờ điều vô nghĩa:
- Alo, Vân nghe… - Vẫn giọng nói êm ái như ngày nào
- Phi đây, Vân khỏe không?
- Vân vẫn bình thường…- Tôi có cảm giác là Vân đang cố gắng thật dịu dàng. Nếu gặp như lúc trước, em sẽ lên giọng tiểu thư đỏng đảnh đại loại như: “không khỏe thì sao nói chuyện với Phi được”
- Phi nhớ Vân, nhớ thật nhiều – Tự nhiên nói được câu này với em, tôi thấy bùi ngùi, cảm xúc dâng trào….
- Vân cũng nhớ Phi lắm…. Vân biết là mình rất bướng, đã làm Phi tổn thương… Rồi Vân khóc…. Khóc thật nhiều… khóc hu hu như một đứa trẻ… Nghe em khóc tôi càng nhói đau…
- Tại Phi cố chấp và không chịu hiểu Vân… sorry mà… đừng khóc nữa
- Mùng 4 tết hôm đó Vân lên tất cả là vì Phi chứ ko ai khác…
- Uhm, Phi hiểu mà….Giờ Phi sẽ đến bên Vân nhé….
- Vân đang ở trước nhà Phi nè…
- Hả?
Tôi chạy vội ra mở cửa và trông thấy Vân đứng dưới mưa bên hiên nhà… Cả người em ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe …. Tôi lao đến ôm em vào lòng mặc kệ trời mưa bão!!
Đưa Vân vào nhà rồi tôi lấy khăn lau những giọt nước mưa trên mái tóc và khuôn mặt em… Còn em thì cứ nhìn tôi và khóc!! Tôi vỗ về em mãi “Ngoan, nín đi, đừng khóc mà…” Và mở tủ lựa một bộ đồ thật ấm áp để em thay cho khỏi lạnh…
Em mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi…. Nhìn em gầy gò xanh xao hơn lúc trước, tôi cảm thấy trong lòng mình có bao lỗi lầm với em… Đã không mang lại hạnh phúc mà còn làm em thêm đau khổ… Chỉ cần một lần gặp gỡ, định mệnh sẽ an bài tất cả: “tôi yêu em, em yêu tôi, đó là sự thật ko ai có thể thay đổi được”… Bước đến bên em, vuốt mái tóc mây, nghe hơi thở nhẹ đều, thanh thản… và khẽ đặt trên vầng trán em một nụ hôn thật sâu…
Em chợt tỉnh giấc…
- Phi làm Vân giật mình hả? Ngủ tiếp đi nhé… - Tôi âu yếm nhìn em
- Phi ôm em đi, em sẽ ngủ… - Nhìn em như búp bê nũng nịu đáng yêu
Tôi lên giường, nằm xoay người ôm lấy thân em, mềm mại ấm áp… Em xiết chặt tay tôi vào tay em, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ … Tôi cũng thiếp đi trong cơn mộng chập chờn…. Cho đến sáng hôm sau…
Tôi giật mình thức giấc thì đã hơn 9h… Dưới chiếc đồng hồ báo thức tôi tìm thấy một mảnh giấy với nét chữ thân yêu:
“Phi ăn sáng đi nha, có bánh mì và chả lụa… Em phải đi công chuyện chút xíu…
Love u….”
5h chiều, Vân kêu xe dọn hết đồ đạc qua nhà tôi… Tôi ngạc nhiên, vui mừng… rồi lại ngỡ ngàng...
- Ra phụ em đi, xe sắp đến rồi….
- Sao… sao không nói trước Phi biết?
- Thì giờ Phi biết rồi đó… Không muốn em ở đây phải hem? Vậy thì… kêu xe đi…
- Thôi mà cưng, không phải ý đó đâu… Nếu nói sớm Phi sẽ sắp xếp đồ đạc, rồi còn nói với A Phón nữa…
- Phi khỏi nói với Phón… Em nói rồi... Phón gật đầu liền đó… Thấy em giỏi hem?
- Ùa ùa, giỏi giỏi…Còn nhà bên kia?
- Ùa thì khóa lại ko ở…. Qua đây làm … bà chủ đó, được hem.. hia hia – Tôi ngớ người ra, hem biết nói gì luôn, mọi việc đã bị em đưa lên … “thớt”, tôi giờ chỉ là con cá ngoan ngoãn và si tình
Thế là mất thêm cả một buổi tối dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch đẹp theo ý thích chủ nhân chính (Là em đó!!)… Tôi mệt mỏi nằm ngủ chèo queo… Em đi chợ nấu nướng hồi nào tôi cũng ko biết, khi tỉnh giấc là ngửi được mùi thơm của cá chiên, mực xào, canh nghiêu, tôm hấp nhồi thịt… Toàn những món hải sản ưa thích ^^ … Vân không ăn nhiều, em chỉ gắp cho tôi và luôn miệng nói cười… Một bữa ăn ấm cúng bên em!! Không thể đòi hỏi điều gì hơn thế… Ôi !!! Sao hạnh phúc có khi đến thật bất ngờ….
15. Chương thứ mười lăm: Dọn về ở chung
@ All: Đoạn này thật sự HOT... Childhood ko muốn các bạn dưới 16 tuổi vào xem đâu nhé!! Mời các bạn đọc đoạn kế tiếp
-----------------------------------------------------------------
Mùa qua mùa, chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian dài ngất ngây trong hạnh phúc.. Sống chung với nhau? Bạn đừng e ngại sẽ bị thu hẹp không gian riêng bởi vì cô ấy sẽ cùng bạn chia sẻ mọi điều… Những khi đi làm về gặp những việc ko vui… Vân điều hiểu và em im lặng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ cảm thông và lo lắng!! Mỗi tối, em khẽ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tựa người nghiêng đầu vào tôi thì thầm những lời yêu thương, những nụ hôn nồng cháy…. Em cho tôi nhiều hơn những gì tôi mong đợi và ao ước… bằng tất cả tình yêu ngây thơ không tính toan, không hình thức… Tôi yêu em một cách si mê, và không hề có cảm giác phai nhạt… Mỗi ngày được nằm trong vòng tay êm ái, đựa xoa dịu bằng cơ thể ngọt ngào.. đến khi ngày mới bắt đầu…là thứ bình yên nhất mà tôi trân trọng và cố gắng gìn giữ… Có khi nửa đêm giật mình thức giấc… cảm nhận được hơi ấm em đang kề bên, đó là lúc tôi thấy mình thật hạnh phúc…Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được yêu em mỗi ngày…
Chẳng cần lời hứa hẹn, chẳng cần thề thốt thủy chung… bởi tình yêu của 2 chúng tôi vốn mang hình thức cảm giác và rung động… Có khi ngồi bên nhau mà có thêm người lạ, em có thể chuyển đề tài và cách nói chuyện… khiến kẻ nào tò mò nhất cũng chẳng thể hiểu được điều gì, trừ 2 kẻ yêu nhau!! Tôi yêu tất cả những thói quen tốt xấu của em… Từ chỗ chấp nhận nó rồi đến khi yêu nó từ lúc nào không biết... Tôi và em hầu như không có sự nghi kỵ và ghen tuông đối phương… Có lẽ do Vân rất kêu hãnh còn tôi thì luôn tỏ ra bình thản
Nhưng có một lần, em rất giận tôi…. Vì nghi ngờ tôi có tình cảm với chị Thảo… một người bạn học khóa trên mà tôi quen biết khi đi thực tập
Bạn biết ko? Khi bước chân vào thế giới luật pháp… Tôi e ngại tai tiếng… Nếu theo một ngành khác thì mọi thứ đã dễ dàng hơn nhưng… Ta phải đối diện thực tế một cách thành khuẩn… Tôi là người bắt buộc phải Biết luật hơn người thường, tiếng nói của luật sư phải thật vững vàng và được đánh giá bằng lý lịch tốt đẹp của bản thân… Có như thế, những người cần được giúp đỡ mới đặt niềm tin vào vị luật sư đáng kính, người đại diện tiếng nói của mình. Những vị thẩm phán cầm cân nảy mực sẽ lắng nghe và suy xét… Có thể tôi sẽ yêu em trong thầm lặng cho đến khi Có đạo luật kết hôn cho người đồng tính hoặc cho đến khi tôi… bỏ nghề… Ừ, khi lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ đặt một chân vào sự nghiệp… Nó hăng hái, độc đoán và vụng dại như thế đó…
Khi tôi được nhận vào làm phụ tá cho một văn phòng luật sư, chị Thảo đã hướng dẫn tôi rất tận tình… Trong thâm tâm mình, chị là một quý nhân mà tôi may mắn gặp được… Dần dà, công việc quen dần…. Tôi được phép tham gia vào một số vụ tố tụng dân sự… “Phi học rất nhanh và rất khéo” thật sự ngất ngây với lời khen ngợi của tiền bối… Trao đổi và bàn luận về một vụ án nào đó với chị, tôi nhận ra nhiều điểm tương đồng, và rút tỉa được những điều không thể được học ở nhà trường…. Chẳng giảng viên nào dám truyền đạt các bài học “ngoài luồng” ấy…
Thế là tôi bị cuốn hút… vào công việc mới mẻ đầy thuận lợi mà quên rằng: Dạo gần đây, tôi rất ít ôm hôn Vân thân yêu mỗi khi đêm về, tôi chỉ ôm … máy tính và làm việc cho đến 1 sáng… Khi cùng đi siêu thị hoặc ra ngoài đi dạo, chúng tôi vẫn nắm tay nhưng khi Vân tựa đầu vào vai tôi hoặc muốn hôn tôi, cử chỉ thân quen ấy lại làm tôi e ngại… cứ sợ gặp phải người quen hoặc đồng nghiệp… Đi đến đâu cùng Vân, tôi cũng đều giới thiệu là cô bạn thân nhất, tôi vui vẻ cười đùa đáp trả những lời tán tỉnh với đàn ông bên quán café, mặc kệ Vân ngồi đó, sa sầm nét mặt… Đến khi ra về, tôi cũng chẳng nhớ là mình cần xoa dịu sự tủi thân trong em bởi vì tôi nghĩ Vân chẳng để ý đến việc cỏn con đó … Cho đến khi
Tôi bắt đầu khen ngợi chị Thảo khi 2 đứa đang ăn trái cây buổi tối, đột nhiên Vân bực mình và lớn tiếng:
- Phi làm ơn đừng nhắc đến chị Thảo thân yêu của Phi được không? Vân chán phải nghe lắm rồi…
- Sao? Có chuyện gì vậy?
- ………….
- Em thấy mệt trong người hả - Tôi vội đưa tay sờ lên trán Vân, tôi cứ nghĩ rằng em bị cảm nên mệt mỏi…
- Mặc kệ em, không cần Phi lo lắng đâu - Em đẩy tay tôi ra, rồi đến ngồi bên chiếc ghế sofa… Nước mắt như sắp trào ra…
Ngạc nhiên trước thái độ của em, tôi đến nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy rồi ngập ngừng hỏi:
- Nói Phi biết đi, có chuyện gì vậy? - Tôi nhìn em chờ đợi
- Em sợ…
- Em sợ gì?
- Em sợ mình sắp mất Phi… Sợ Phi hết yêu em – Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt yêu dấu, giọt long lanh lăn xuống tay tôi…
- Sao em lại nghĩ vậy? Không bao giờ chuyện đó xảy ra...
- Cuộc sống thay đổi nhanh chóng quá… Mỗi ngày, Phi càng ít ngắm nhìn em… Khi lên giường ngủ, Phi không ôm em vào lòng nữa, Lúc cùng nhau đi chơi, em muốn âu yếm cũng bị Phi né tránh… Em đáng ghét vậy sao?....
- Trời ơi!! Em đã hiểu lầm rồi… Phi…
- Hãy nhìn em đi…. Và trả lời thật lòng với em: Phi có cảm thấy em là gánh nặng ko? Phi đã yêu người khác rồi phải không?
- Vậy em muốn câu trả lời thật tình hay giả dối? Tôi cười nhẹ rồi nhìn say đắm vào đôi mắt em hỏi
- Phi muốn trả lời em dối trá hay thật lòng?
- Phi yêu em… Đó là lời nói dối
- ………..
- Phi rât yêu em và không thể sống thiếu em ngày nào hết.. Đó là sự thật...
- ………
- Gần đây vì công việc quá nhiều, Phi chẳng thể nào yêu thương em như lúc trước, nhưng ko có nghĩa là tình cảm của Phi nhạt phai…. Nó vẫn còn nguyên 100% không bao giờ thay đổi…
- Xạo… Làm sao đo được… Không có việc gì trọn vẹn 100% cả…
- Có chứ, đó là tình cảm của chúng ta hiện giờ…. Nếu ko phải 100% thì là 200%...
- Phi càng ngày càng nói chuyện ngọt như nước đường…
- Chỉ với em thôi….
- Ai mà biết được….
- Em biết là được rồi….
- Ko tin…..
- Tin đi mà….
- Ko… - Tôi bất ngờ hôn em…
Hôn cả môi trên và môi dưới, hôn tận sâu thẳm và kéo dài…. Em run người đón nhận và ghì sát người tôi vào thân thể em… Nồng nhiệt, mời gọi… Cảm giác tôi thật kỳ lạ, hôn rồi lại thèm hôn… Chưa bao giờ cảm thấy đủ đầy và thỏa mãn trọn vẹn… Vừa trao nhau môi hôn, tay tôi vừa tham lam, tìm kiếm, nâng niu và tháo bỏ….
Tim tôi thật sự cháy sáng… Khao khát em như sa mạc gặp nguồn nước mát…. Tôi trút sạch mọi thứ trên người em… Em cởi bỏ tất cả trong tôi… Nâng em nhẹ nhàng xuống tấm đệm êm ái… Tôi muốn mình giữ vị trí bên trên (tôi thường xuyên thích thế)…. Dừng lại nhìn ngắm nhìn thân hình nóng bỏng tuyệt mỹ ấy …. Trong phút chốc tôi tự nhủ mình sẽ yêu em thật dịu dàng, ngọt ngào, chính tôi là người may mắn được cùng em lên đến thiên đường hạnh phúc….
Em khẽ rên rỉ, hơi thở gấp gáp hơn…. Đôi bồng đảo no tròn nhấp nhô ấy… cứ căng lên và đỏ hồng…. Tôi nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác khám phá mọi ngõ ngách bí hiểm của thiên đường trong em…. Nhẹ nhàng thổi hồn vào nơi ấy… êm ái, ấm áp, cháy bỏng… Em gồng người lên theo cảm giác để rồi tan chảy và ướt đẫm…
Tiếp tục vươn người lên tìm kiếm môi em…. Nuốt vào đó tất cả yêu thương… bàn tay tràn ngập cơ thể đang căng cứng….Rồi các ngón tay tôi vô tình chạm đến… nơi tuyệt đỉnh… sâu thẳm…. Tôi điên dại tiến vào… với tất cả đam mê… mỗi chặn đường tôi đi, em quặn người rên xiết… Tôi biết là em sẽ có cảm giác đau, tôi biết là mình đang chiếm đoạt đỉnh điểm… và phá vỡ sự nguyên vẹn em đã giữ gìn…. Biết mà vẫn cứ liều lĩnh...làm em gồng người nâng cả thân thể lên… rồi lại hạ xuống nhiều lần…. cho đến khi tất cả vỡ tan và ngập tràn…. Em từ từ xoay người ôm ghì lấy tôi… chà xát đôi môi lên mặt và cổ tôi…. Trong hơi thở hổn hển vì khoái lạc, Em thì thào: “Em yêu Phi, yêu rất nhiều…”
Rồi em mỉm cười và thiếp đi trong khi vẫn ôm ghì lấy thân tôi…
Tôi vẫn chưa ngủ… Chỉ muốn xoa dịu tấm lưng trần mịn màng và đặt bờ môi vào người em mãi mãi… bất cứ nơi nào… Miễn là của em
16. Chương thứ mười sáu: Thực tập
Vân của tôi phải lên đường đi thực tập 1 tháng… Nhưng ở tận Sing lận!! Buồn thật là buồn nhưng tôi luôn cố mỉm cười trước em… Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, và em rất háo hức với chuyến đi…. Vì vậy tôi ko muốn em nhìn thấy tôi buồn, tôi phải tạo niềm tin cho em.. Buổi tối trước khi em lên máy bay, tôi giúp em soạn những đồ lặt vặt…
- Chỉ một tháng thôi, em sẽ về với Phi, Phi sướng nha… tha hồ tự do đi chơi…
- Phi sẽ… thủ tiết chờ em mờ… hìa hìa
- Ùa, em mà bắt gặp quả tang léng phéng là… coi chừng đóa
- Cùng lắm là được chết trong vòng tay của em… hiii
- Ùa ùa, Phi sẽ nhận một cái chết chưa từng cóa
Tôi nhìn em, và chợt nghĩ mình sẽ sống những ngày tháng như thế nào khi vắng em… Chắc em cũng ko vui nên lặng lẽ xếp những túi đồ nhỏ lại… và gọi điện về nhà, rồi trả lời điện thoại của Hùng, rồi nhận tin nhắn chúc đi đường của các bạn cùng lớp…
Cần để em ngủ thật say để đủ sức khỏe trên chuyến đi… Tôi pha cho em một tách hồng trà, rồi bảo em nằm xuống ngủ… sáng mai tôi sẽ gọi (em có thói quen… tắt đồng hồ báo thức rồi …ngủ tiếp!!)
Màn đêm buông xuống một cách thanh bình… Tôi thức dậy lúc 4h sáng… Trở mình qua… Chợt thấy em cũng đã thức từ bao giờ… Em đang khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền hơi rối tung của tôi
- Ủa, sao em ko ngủ, còn sớm lắm
- Uhm, tự nhiên em ko ngủ được…
- Nôn đi sớm phải ko…. Hii hiii
- Phi có nôn em đi sớm ko…
- Khờ quá!!! Đi sớm về sớm… thôi mà
- Em đi Phi sẽ ngủ giường rộng hơn, sẽ đi chơi khuya nhiều hơn…
- Ùa ùa, nhưng sẽ ko được ăn những món ngon hằng ngày, không được hôn và ôm ấp người mình yêu trong thời gian dài….
Vân cuối người hôn tôi… Tóc em xõa xuống, phủ kính vây kín khuôn mặt tôi…. Và em khóc… Ngoài trời đổ mưa nhẹ…
Đưa Vân ra sân bay còn có bố mẹ, anh của Vân và…. Hùng… Gia đình Vân từ lâu đã xem tôi như con cháu trong nhà!! Họ cảm thấy an tâm khi Vân và tôi ở bên nhau để cùng học tập… Và mối quan hệ giữa 2 đứa vẫn đang được giữ kín. Mẹ Vân là một người phụ nữ có gương mặt vô cùng phúc hậu. Bà luôn vui vẻ tươi cười và niềm nở với tôi… Riêng bố Vân… Tôi có cảm giác là ông cư xử với tôi, đôi khi rất… quan tâm… Quan tâm như một người cha với con gái…. Khi mới về nhà Vân, ông nhìn tôi ngỡ ngàng, rồi có vẻ hơi bối rối, pha lẫn vui mừng… ông đồng ý tức thì cho Vân vào ở chung nhà với tôi…. Không cảm thấy gì xa lạ và khách sáo ở một gia đình đầm ấm này chút nào cả…. Thật là tuyệt vời!!! Ước gì tôi được là một thành viên nhỏ trong gia đình ấy… Nhưng đễ có được điều mơ ước đó, mọi khó khăn còn đang chờ đợi….
Vân sang Sing đã được 1 tuần, nỗi trống vắng và nhớ em, làm tôi vô cùng khó chịu… Dù khi đến nơi hoặc đi đến đâu, em cũng đều gọi điện… Em bảo rằng rất nhớ tôi, nhớ đến nỗi ăn cái gì cũng ko thấy ngon… Tôi dỗ dành và động viên em cố gắng, chỉ còn 3 tuần nữa… là sẽ lại về gặp cái khuôn mặt đáng ghét nì thui… Tôi muốn em có đủ sức khỏe và tinh thần để tập trung vào việc học...
Dù an ủi động viên Vân và giữ thái độ như ko có gì trầm trọng nhưng mỗi giây phút tôi đều nhớ em… Mỗi đêm về, lòng tôi thổn thức, cảm giác như thiếu vắng điều gì đó không thể chịu được… Khi có em bên cạnh, lúc em cười cũng làm tôi xao xuyến và cảm thấy thật vui dù rằng người vui không phải là tôi… Khi em khóc lòng tôi nghẹn ngào… Em là mặt trời mỗi ngày tiếp thêm sức mạnh cho tôi…. Chiều nay, tôi ghé cửa hàng và chọn mua 1 đôi nhẫn ngọc trai… Tiếc là số tiền tôi phải dành dụm 3 tháng lương cũng chưa thể mua được!! Vậy nhất định phải làm việc thật nhiều!! Khi Vân về, nhất định tôi sẽ cầu hôn Vân… Tôi mong sẽ có một ngày đứng trước mặt tất cả mọi người và nói với em rằng: “Phi yêu Vân”…
Chỉ còn vài ngày nữa thôi Vân yêu sẽ trở về… Cũng là dịp cuối tháng lãnh lương!! Mọi người trong công ty ai cũng phấn khởi vui vẻ vì những vụ kiện trong tháng đều đã đưa ra xét xử và thắng lợi. Thế là các anh chị trong phòng rủ nhau đi ăn nhậu… Mọi người uống bia rất nhiều, có cả rượu… Tôi là “lính mới” nên ko bị ép uổng… Đến khi hát karaoke thì ai cũng ngà ngà say… Chị Thảo bảo tôi đưa chị về...
Nhà chị là một căn hộ cao cấp… cũng may là có thang máy để đưa chị đến được nhà!! Chị xỉn nên cứ nói lung tung cả lên và khóc nữa… Tôi lấy khăn pha nước ấm lau mặt cho chị… Chị nhìn tôi rồi bảo:
- Chị buồn lắm, đôi khi chị không hiểu mình sống trên đời này để làm gì nữa!!!
- Đừng vậy mà, quên hết đi, qua ngày mai chị sẽ vui trở lại thôi
- Được sao? Em sẽ giúp chị chứ?
- Em sẵn sàng thôi – Tôi cười và đáp
- Mà em biết chị đang buồn về cái gì ko mà đòi giúp.. hiii hiii – Có vẻ chị đã tỉnh táo lại chút ít
- Chắc là … chuyện tình cảm phải không? Em đoán đúng ko?
- Uhm…
- Ai dám làm chị xinh đẹp của em buồn vậy ta?
- Xinh đẹp để làm gì hả em, bao đàn ông vây lấy mà chị chẳng có cảm giác. Nhưng chị lại phải có gia đình, có con cái…. Chị sắp lấy chồng…. mà chẳng có cảm giác yêu…
- Vậy chị đừng lấy chồng, cứ sống thoải mái vui vẻ là được
- Bố mẹ chị đã cao tuổi lại chỉ có mình chị…. Không thể ko có gia đình được…
- ………. (tôi chưa nghĩ ra lời gì đúng đắn nhất để an ủi chị… chỉ nhìn một cách thông cảm)
- Em ở lại với chị nhé…. Trời…. Cũng khuya rồi
- Dạ…
Chị đưa tôi bộ đồ ngủ và bảo tôi đi tắm…. Sau khi tắm xong tôi bước ra thì thấy chị tiếp tục uống rượu… Rồi chị tiến lại gần tôi, ngắm nghía rồi bảo: Em đẹp lắm… Rồi đột ngột ôm chầm lấy tôi… Rồi chị khóc… Rồi lại hôn khắp người tôi, trên mặt, trên cổ…. Quá bất ngờ và sững sờ nên ngồi yên ko chút động đậy… Rồi chị tự cởi đồ mình ra… Trước mắt tôi là một thân hình bốc lửa với những đường cong tuyệt mỹ… gương mặt chị sáng đẹp rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo… Chị tiến lại gần vuốt ve tôi rồi thì thầm: Hãy ở bên chị đêm nay nhé, rồi muốn gì chị cũng sẽ chìu… Rồi chị hôn nhẹ nhàng ở những vùng gợi cảm của tôi… mùi nước hoa dịu ngọt càng tăng vẻ quyết rũ… Hình như tôi có mê mẩn, có … khao khát chị lúc đó… Nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh Vân tươi thắm hiện về…Vân sắp về rồi… lúc đó chúng tôi sẽ lại bên nhau!!! Và tôi vùng dậy… tìm kiếm quần áo, đồ đạc của mình… Tôi không thể làm gì có lỗi với Vân!!!
- Xin lỗi, em không thể…
- Người xin lỗi phải là chị…. Em ko phải là người đồng tính phải ko?
- Em là đồng tính….. - Tôi nhìn chị, cảm thấy nên nói rõ ràng, tôi cũng sợ chị bị tổn thương, tôi vẫn luôn tôn trọng tình chị em này…
- ………
- Nhưng em đã có người yêu rồi
Rồi tôi đi vội về nhà… Đường đã khuya, nhưng rồi cũng về đến nhà… Mở cửa ra, tôi đã gặp Vân… ôi trời, đúng là Vân:
- Ngạc nhiên chưa… hii hii – Vân lao đến ôm tôi.....
- Ơ!! Thứ 7 em mới về đến mà…. – Tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên
- Em muốn tạo sự bất ngờ cho Phi đó !!!
- Nhớ em quá!!!
- Thui mà!! Giờ thì em về rồi nè… Phi định hôn tôi nhưng chợt em đẩy tôi ra xa rồi la lên:
- Cái gì đây?
- Hả?
- Môi son của ai đây?
- Đâu?
- Trên cổ Phi chứ đâu… Phi mặc đồ ngủ của ai vậy?..... Lúc nãy Phi đi đâu về?.......
- Phi…đi karaoke với mấy người bạn trong công ty…
- …………
- Rồi định ngủ ở nhà một người bạn, nhưng thấy ko tiện nên đi về….
- Bạn nào vậy?
- Chị Thảo đó
- Sao Phi ngủ ở nhà chỉ? Sao lại có vết son trên cổ? Phi giải thích đi… - Vân to tiếng và nhìn chăm chăm vào tôi…
Tôi mặt mày xanh mét, tự nhiên ko biết phải giải thích ra sao với em…
- Vết son này là của chị Thảo phải ko? Phi nói thật cho em biết đi…. Phải hay ko?
- Uhm…. Phải
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Vân mặt mày trở nên lạnh ngắt, nước mắt giàn giụa… Rồi không cho tôi nói thêm lời nào, em đứng bật thẳng dậy, chạy thẳng ra ngoài đường… Tôi đuổi theo, kêu gào tên em, nhưng vẫn vô vọng… Vân lên xe taxi đi mất… bỏ lại tôi còn đang bàng hoàng về những điều xảy ra tối nay…
Vân đã giận tôi thật sự… Tôi đành phải gọi về nhà em hỏi thăm thì nghe bác gái bảo là Vân đã về đến nhà… Tôi cũng yên tâm được phần nào, nhưng chẳng thể nào giải thích để em hiểu được!! Tôi buồn bã dạo khắp phố phường… Rồi tôi lại ghé vào cửa hàng bán đôi nhẫn ngọc trai ấy… Giờ thì tôi đã đủ tiền để mua nó, nhưng đeo được vào tay em… ko còn là vấn đề dễ dàng….
Sáng nào tôi cũng nhắn tin cho Vân, cầu mong được gặp em để giải thích… Nhưng em vẫn im lặng và sau đó thì khóa máy… Đợi chủ nhật, tôi xuống nhà gặp em, nhưng rồi được biết là em đã đi Hà Nội chơi với bạn bè… Có lẽ em tránh tôi, em chẳng cần giải thích gì nữa cả….
Thât sự đi làm việc mà tôi cảm thấy như địa ngục, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng, tự nhiên tôi thấy tuyệt vọng, rồi lại nhớ em….
Mọi người vào họp… Có cả chị Thảo, chị ấy cố né tránh còn tôi chẳng thiết gì… Chỉ mong buổi họp trôi qua thật nhanh….. Tiếng người phát biểu tranh luận… ý kiến… quanh quẩn, luân phiên… Tôi cảm giác mọi thứ quay cuồng… và tôi chẳng còn biết gì nữa……..
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang trên giường bệnh của bệnh viện… Cảm giác mệt mỏi chán chường vẫn vây kín lòng tôi…. Mọi người trong công ty vào thăm, rồi Thái biết tin cũng đến, vợ chồng chị Linh rồi A Phón thay phiên chăm sóc tôi…. Xung quanh luôn có những người bạn tốt nhưng vẫn ko làm tôi nguôi nhớ Vân… Không biết giờ Vân thế nào!!...
Tôi chập chờn thức giấc vì có cảm giác ai đang vuốt tóc mình… Mở mắt ra nhìn thì tôi nhận ra chị Thảo…. Gương mặt chị đầy lo lắng:
- Em khỏe lên chút nào chưa?
- Em ko sao… Tôi buồn bã đáp
- Cũng tại chị làm em quá hoảng sợ phải ko?
- Ko liên quan đến chị đâu… tại em bị suy nhược….
- Uhm… Chuyện tối hôm trước, xem như là chưa từng xảy ra được ko em
- Dạ, được… Em chẳng nhớ gì đâu
- Uhm… Lúc em ngất đi, chị lo lắm….
- …………
- Em xem ai đến nè….
Chị ra cửa và nắm tay… Vân dắt vào… Tôi ko thể tin vào mắt mình được….
- Sao…. Chị… Vân….
- Thắc mắc gì thì có Vân giải thích cho rồi nhé… Chị đi đây… Ráng giữ sức khỏe!!! – Rồi chị bước vội đi…
Vân bước đến… đưa bàn tay hơi gầy gò xanh xao nắm lấy tay tôi…. Rồi em nhẹ nhàng nói:
- Em xin lỗi… Tội nghiệp Phi quá… Từ nay em sẽ ở bên Phi mãi chịu ko? – Đôi mắt Vân đầy yêu thương
- Em hứa rồi đó nha !! – Tôi vui mừng không kể xiết
- Uhm, dù Phi có đuổi em cũng ko đi… hii hiii
- Sao em biết Phi bệnh?
- Uhm…. Lúc đó em giận lắm, và đã ra Hà Nội nhưng vừa ra đến đó thì Chị Thảo gọi cho em, báo rằng Phi vào bệnh viện…
- Rồi em đáp máy bay về liền? Ko được đi chơi ngày nào sao?
- Tại người ta lo cho Phi mà
- Mai mốt Phi sẽ cùng em ra đó chơi nhen….
- Uhm…. Rồi… Chị Thảo gặp em và giải thích mọi chuyện
- Giải thích sao?
- Chị nói Phi là người chung thủy…. Mà em thấy đâu phải vậy đâu ta!!!!
- Chứ em thấy sao? Hiii
- Phi mà chung thủy gì, tại chưa có… cơ hội thôi
Chúng tôi mỉm cười với nhau… Một nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi của 2 kẻ yêu nhau… của 2 trái tim đang cùng chung nhịp đập….
*****
Sau ngày tốt nghiệp, tôi và Vân cùng đi Đà Lạt.. Cảm giác của tôi không khỏi bồi hồi… như trở về quê nhà thứ 2 vậy!! Rất hồi hộp và hạnh phúc… Có lẽ vì có Vân bên cạnh…. Được sánh vai cùng người con gái mình yêu dạo bước chốn ngàn hoa, tận hưởng khí trời se lạnh dịu mát thì còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa… Đang miên mang thả trôi cảm xúc… Vân bổng “bấu yêu” vào tai tôi rồi sau đó em “xoa dịu” bằng một nụ hôn cho đỡ đau… Vân luôn vô tư đáng yêu và rất hiểu và quan tâm đế người khác… Em có thể khóc khi con mèo con đi ko trở về nữa, em mua 1 tờ vé số 5000 và đưa cho bà lão bán vé 50.000 để rồi em cũng chẳng biết dò số ra sao… Vân là thế đó, và tôi ngày càng yêu em và ko tiếc lời khen em bởi những gì tôi nhìn thấy em thể hiện trong cuộc sống…
Hoàng hôn buông dài trên một bờ biển vắng của Ninh Trữ… Em và tôi cùng ngồi nhìn ra xa khơi… Gió chiều thổi lạnh làm em khẽ run người. Tôi choàng tay ôm lấy vai em và cảm thấy chúng tôi thật sự có nhau… Em nghiêng đầu tựa vào vai tôi rồi nói:
- Vòng tay của Phi ấm áp thật, ấm hơn mọi chiếc áo lạnh…
- Chỉ cần em thích, mỗi giây mỗi phút, Phi đều có thể sưởi ấm cho em!!!
- Nhớ nhé - Vân làm ra vẻ ko tin, nhưng tôi đọc được trong mắt em sự yêu thương tràn ngập
- Nhắm mắt lại đi, rồi đưa tay cho Phi….
- Âm mưu gì đó….hii hii – Rồi Vân cũng nhắm mắt chìa tay ra… Tôi lấy chiếc nhẫn ngọc trai nhẹ nhàng đưa vào ngón áp út bé bé xinh xinh của em….
Em mở mắt ra, đầy ngạc nhiên… rồi đôi má em ửng hồng….
- Chúng ta …kết hôn nhé !!! Phi nguyện sẽ ở bên Vân suốt đời suốt kiếp… Dù mọi khó khăn trắc trở, Phi cũng cùng Vân vượt qua… cho đến lúc đầu bạc chân run cũng ko hối tiếc…
- Liệu mình sẽ mãi bên nhau ko? Vân sợ….
- Không có gì chia cách được tụi mình cả… Vân hãy tin Phi… Phi ko bao giờ bỏ rơi Vân cả… Nếu Phi mà sai lời thì…
- Vân tin mà…. Phi là tất cả cuộc đời Vân !!!
Môi tôi như ngọn gió khẽ khàng lướt nhẹ khuôn mặt em, rồi xuống cổ lên tai và dừng lại bên bờ môi đầy đặn nóng ấm của em…. Mắt em nhắm nghiền và ngất ngây tận hưởng … Sự va chạm của tôi càng lúc càng dồn dập… Nhấn chìm em vào cõi u mê…cuồng nhiệt và tha thiết… Trong giây phúc ấy… mọi lo âu khắc khoải đều trở nên vô nghĩa… thế giới chỉ tồn tại 2 chúng tôi…. Đê mê và hạnh phúc.
17. Chương thứ mười bảy; Gia đình
Hạnh phúc không dễ kiếm tìm, nhất là đối với những mối tình không được xã hội đồng tình và ủng hộ… Tôi là một người may mắn vì tôi yêu và được yêu và giữa chúng tôi không có điều gì là che dấu đối phương. Tình yêu là sự vung đắp trao dồi những khiếm khuyết thiếu hụt ư? Gần đúng thôi bạn ạ!! Tình yêu là sự chia sẻ những khát khao thương nhớ giữa 2 kẻ đang yêu mà ngọn lửa tình ấy không có suối nguồn nào có thể dập tắt… Giờ đây, ngọn lửa yêu thương của tôi và Vân đang đối mặt với 1 tảng băng lớn từ phía… gia đình Vân…
Tôi về đến nhà và định cùng Vân đi siêu thị, nhưng đẩy cửa bước vào nhà thì đã nghe tiếng Vân trả lời điện thoại:
- Con xin mẹ mà, con không yêu Hùng… Không đời nào con kết hôn cùng hắn đâu… - Giọng Vân vừa tha thiết van xin, vừa rất kiên quyết
- Thế Hùng nó có điểm nào không tốt? Nó vừa điển trai vừa học thức lại yêu con rất nhiều… Hơn nữa, Bố mẹ 2 bên đã hứa làm xui gia với nhau từ xưa rồi đấy con ạ
- Con phải nói thế nào thì bố mẹ mới hiểu cho con, con chỉ lấy người con yêu mà thôi… Chuyện hôn nhân này con không thể đồng ý được…
- Thế bố mẹ mày đấy, có yêu nhau ko? Thế mà vẫn trong ấm ngoài êm và sinh ra anh em chúng bay đấy….
- Con… con chẳng muốn lấy chồng, con không thích bị trói buộc
- Thì có ai trói cô đâu nào, cưới nhau đi, rồi muốn làm gì thì làm….. Mà tôi nói rồi đấy, chuyện hôn nhân này phải được tiến hành… không lôi thôi gì hết
- Mẹ đừng có ép con như thế….
- Cuối tuần này cô phải về…. Rồi sẽ nói phải trái với cô sau
Tôi nhìn Vân và thấy em buồn bã và mệt mỏi… Tội nghiệp!! Em đang phải đối đầu với một thử thách mà chúng tôi thừa biết thế nào nó cũng sẽ đến… Nhưng nó đến quá nhanh… nhanh hơn tôi và em suy đoán!! Tôi bước đến ngồi kề bên em… đưa tay lau khô những giọt lệ trên khóe mi long lanh ấy… bàn tay tôi lướt nhẹ, sợ đổ vỡ, sợ mình quá mạnh bạo…. Bất giác chợt thấy mình bối rối vô dụng đến lạ thường… Và tôi cũng… khóc…
- Rồi mình sẽ ra sao hả Phi…
- Mình sẽ có nhau như bây giờ
- …….Em sẽ không bao giờ thôi hết yêu Phi
- Phi cũng vậy
- Cũng vậy là sao? Phi cũng “không bao giờ thôi hết yêu … Phi” huh
- Ừ…. Vì Phi quá yêu bản thân mình nên Phi rất sợ mình đau khổ… Mà Phi chỉ đau khổ khi phải rời xa em…Nếu cần, Phi sẽ phải nói sự thật cho 2 bác hiểu rõ…
- Không… Bố em rất nghiêm khắc… Mẹ em bị tim, em sợ mẹ sẽ sock….
- Nhưng chúng ta sẽ che dấu sự thật đến bao giờ…
- ……………
- Phi chỉ nói là khi bắt buộc lắm, tụi mình mới come out… Và Chắc chắn là bố mẹ sẽ tức giận đó, nhưng rồi sau cũng thông cảm và chấp nhận tụi mình thôi
- Phi tin chắc chứ?
- Phi rất có niềm tin bởi vì… Phi có em…
- Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc…. Trừ khi Phi rời xa em thôi!!
Em giữ lấy tay tôi và áp bàn tay vốn lạnh lẽo ấy lên đôi má nồng ấm của em… Và cứ thế, mặc kệ thời gian trôi, mặc kệ không gian tĩnh lặng… Chúng tôi chỉ cảm nhận hơi thở đều nhẹ của nhau….
- HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? BUÔNG NHAU RA KHÔNG?
Đó là giọng nói của Hùng… Hắn đã vào và trông thấy tất cả…. Tôi đưa mắt nhìn Vân, thấy em hoàn toàn bình thản:
- Sao anh vào mà không biết gõ cửa?
- Em còn nói nữa sao? Hai người đang làm gì vậy hả?
- Chúng tôi đang yêu nhau… Giờ anh cũng thấy rồi đó – Tôi trả lời Hùng
- Mấy người điên hết rồi à!! Còn Vân, sao em lại như thế? Cô ta đã dụ dỗ em phải không?
- Không ai dụ dỗ ai hết… Em và Phi yêu nhau từ lâu rồi… Hãy hiểu cho tụi em nhé – Vân thật sự rất dứt khoát
- Không, em đã bị cô ta lây bệnh rồi, trước giờ em đâu có như thế!!!....
- Trước khi gặp Phi, em cũng không có tình cảm với anh…. Em xin lỗi nhé
- Anh yêu em rất nhiều… Gia đình đều đã đồng ý cho tụi mình kết hôn mà em…
- Nhưng em không yêu anh… Anh hãy xem em như một người em gái nhé!!
- Không bao giờ!!! – Mắt Hùng long lên sòng sọc. Hắn nhìn tôi căm phẫn…
- TẠI SAO KHÔNG? Anh là người yêu chính thức của Vân chưa? Vân có nói yêu anh lần nào chưa?
- …… Cô thật là .. bệnh hoạn
- Nghĩ sao cũng được… Chỉ mong anh buông tha cho Vân… để chúng tôi được bình yên
- Không bao giờ tôi buông tha cho các người đâu… Nhớ đấy!!! Anh sẽ cưới em cho bằng được… Hắn buông lời hăm dọa rồi giận dữ bỏ đi…
Từ giờ trở đi, chúng tôi biết là sẽ phải đối đầu với nhiều áp lực của gia đình… Như đã dự đoán… Hùng kể lại mọi việc cho bố mẹ Vân biết… Ngày hôm sau, mẹ Vân tức tốc lên đây:
Vừa bước vào nhà, Bà đã gào thét…
- Vân ơi là Vân… Con giết mẹ đi chứ đừng làm mẹ phải chết đau chết đớn như vậy nữa..
- Mẹ… mẹ làm gì thế…
- Còn cô Phi… Tôi lạy cô. Hãy buông tha cho con gái tôi. Tôi chỉ có mình nó là con gái thôi… Tôi xin cô đấy – Bà quay sang tôi và buông những lời đau đớn.. Tôi không biết mình phải làm thế nào cho phải…
- Mẹ đứng lên đi… sao mẹ lại làm thế
Tôi nghĩ là mình phải hết sức thành khẩn… tôi không thể bỏ lỡ cơ hội để giành lấy hạnh phúc của mình… dù hậu quả có ra sao!! Nghĩ thế nên tôi bước lại gần mẹ của Vân, quỳ xuống:
- Thưa bác, 2 chúng con yêu nhau thật lòng thật dạ… Nếu bác căm ghét con, bác cứ đánh đập la mắng con đến độ nào cũng được…
- Mẹ ơi!! Hãy chấp nhận tụi con… Tụi con vẫn luôn là con ngoan của mẹ… Con xin mẹ mà… Vân cũng quỳ cạnh tôi... và nắm lấy tay mẹ van xin.
18. Chương thứ mười tám: Ba Vân
Mọi chuyện vẫn chưa đến đâu cả… Mẹ Vân vẫn lạnh lùng và quay bước… Tối hôm đó, người nhà gọi điện lên báo rằng mẹ đã ngã bệnh…. Thế là Vân phải về gấp…
Đã hơn 3 ngày mà vẫn chưa thấy Vân về hay gọi điện, em chỉ nhắn 1 tin là “mẹ em đã ổn, Phi đừng lo lắng nhé, chúng ta sẽ cùng vượt qua tất cả”… Thé nhưng lòng tôi vẫn cứ lo lắng không yên… Tôi định thu hết can đảm đến nhà Vân thì bố Vân gọi điện bảo muốn gặp tôi gấp
Tôi ngồi đối diện với ông trong 1 quán café phong cách Pháp… Ông vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ… Nửa như của người cha với đứa con gái, nó ấm cúng và đầy thương yêu… Nửa như đau buồn nuối tiếc và day rức… Tôi sợ cái ánh mắt ấy!!!!
- Cháu đi làm được bao lâu rồi? – Ông hỏi 1 câu chẳng ăn nhằm với điều tôi đang muốn nói
- Dạ, nếu tính từ thời điểm tốt nghiệp thì được 3 tháng…
- Cháu là một luật sư, vậy trong bộ luật hôn nhân gia đình VN, có cho phép 2 người đồng tính kết hôn ko?
Tôi thừa hiểu là ông đang giăng bẫy… Ông rất điềm tỉnh và nhẹ nhàng đưa tôi vào tròng
- Dạ, chưa… Nhưng…
- Bác chỉ cần trả lời thế thôi – Ông cắt ngang lời nói tôi một cách đột ngột
- ………
- Vậy sao cháu thừa biết những sự việc không thể xảy ra… Những nguyên tắc và quy luật XH đã định sẵn mà vẫn cố tình làm?
- Thưa bác, tình yêu không có thước đo, chẳng cần nguyên tắc, chẳng phụ thuộc vào quy luật nào hết
- Thế à, yêu mà để người mình yêu chịu áp lực của dư luận… Chịu sư xua đuổi của gia đình… Vậy cháu có xứng đáng với tình yêu không?
- Tình yêu ko bao giờ là màu hồng… Chúng cháu yêu nhau chứ ko yêu dư luận.. Chúng cháu luôn ước ao được gia đình ủng hộ…
- ……..
- Bác ơi!!! Xin bác hãy chấp nhận tình cảm của 2 con… - Tôi nức nở van xin ông
- Ta không bao giờ đồng ý!! Ông lạnh lùng đáp
- Chỉ là 2 con người yêu thương nhau… Chúng con chẳng làm hại đến ai hết mà Bác…. Con chẳng có gia đình, con chỉ còn có Vân mà thôi
Hình như nghe đến đây ông có xúc động… Mở mắt kính ra, ông nhìn ra xa… Nhắm nghiền đôi mắt lại rồi nói lời cuối cùng trước khi quay bước:
- Dù ta có chết đi, cũng không để 2 con được yêu nhau đâu. Hãy nghĩ đến tương lai của mình, nghĩ đến hạnh phúc của Vân… Đừng để tình cảm lấn áp lý trí… Quên tất cả đi… Quên ngay đi….
Tôi run rẩy trước những lời lành lùng quyết đoán của ông… Chẳng ai thông cảm.. Họ chỉ luôn phán xét trước khi hiểu chúng tôi….
Một tuần trôi qua, Vân chẳng về… Cũng chẳng liên lạc gì với tôi hết…
Tôi đến nhà em và đứng đợi trước ngõ hẻm… Tôi hi vọng em sẽ ra ngoài… Đến 9h, tôi nhìn thấy em chạy xe về….
- Vân – Tôi gọi lớn, nhưng hình như… em không nghe
- Vân… Phi nè…
- ……….. Em quay lại nhìn tôi… Chẳng chút mừng rỡ, chẳng chút yêu thương… Tôi đọc được trong ánh mắt em là sự… sợ hãi hoang mang
- Vân sao vậy? Vân không khỏe sao?
- Vân đã bảo rằng đừng đến đây mà…. Đột nhiên Vân lớn tiếng với tôi
- Xin lỗi!!! Nhưng Phi lo quá, không biết Vân ra sao… Phi….
- Chúng ta chia tay nhau đi Phi
- Tại sao?
- Vân chẳng còn cảm giác với Phi nữa…
- Không thể nào… Đừng lừa gạt Phi…
- Vân nói thật đó… Vân không muốn mẹ mình đau đớn mà chết, cũng không muốn ba mình buồn. Áp lực nhiều quá… Vân chẳng làm gì được nữa
- Còn có Phi mà. Rồi tụi mình sẽ vượt qua được hết….
- Tụi mình chia tay đi… Vân chẳng muốn gặp Phi nữa
- Tại sao vậy? Chúng ta đã nói rằng dù gì thì cũng ko bỏ cuộc mà
- Nhưng giờ Vân đã thay đổi… Con người Vân nó xấu xa vậy đó… Được chưa?
- Đừng vậy mà… Đừng rời xa Phi – Tôi nắm chặt tay em không rời
- Buông tay Vân ra… Vân sợ thứ tình cảm này lắm rồi…
- Vân không yêu Phi nữa sao?
- Uhm
- Vân nói dối
- Phi nghĩ sao cũng được – Rồi em bỏ vào trong…. Tôi thất vọng và chẳng bước đi nổi nữa
Ánh trăng vẫn sáng, soi rọi cõi lòng tôi… Tôi chẳng thể nào tin được những lời em thốt ra… Nhưng biết phải làm sao đây…
19. Chương thứ mười chín: Hùng
Hùng gọi điện hẹn gặp tôi… Lần này, hắn nói bằng giọng nhỏ nhẹ, nghiêm túc. “Chúng ta sẽ nói rõ ràng một lần cuối cùng, giờ đây tôi không muốn mình là kẻ thứ 3 nữa….” Hắn khẳng định như thế, và tôi cũng muốn chuyện này giải quyết cho xong…. Thế là chiều hôm đó, trời lất phất mưa, tôi đến điểm hẹn….
Hắn mời tôi ngồi, rồi 5 phút trôi qua thầm lặng, tôi cảm thấy mình mất thời gian nên đã lên tiếng trước:
- Có gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian…..
- ……….
- Và tôi khẳng định một lần nữa, Vân và tôi yêu nhau thật lòng, bất chấp dư luận… Không có một sự cản trở nào có thể chia cắt được hết
- Vậy à…. – Hắn mỉm cười bí hiểm
- Thì là vậy chứ sao? . Tôi gằn giọng với hắn
- Hôm nay tôi đến không phải để đấu khẩu với cô… Mà để cho cô được biết một sự thật đã xảy ra… giữa … Tôi và Vân
Hắn đã để sẵn một chiếc Laptop từ trước, rồi bật lên, xoay lại cho tôi xem…. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa…. Trời đất như tối sầm lại, tai tôi ù đi….. Đoạn phim hiện ra cảnh Vân và Hùng….không một mảnh vải che thân, đang vật vã, nhấp nhô, rên xiết…. Không khác gì loại phim cấp 3…. Tôi thật sự sock… Vân đấy ư? Tình yêu của tôi, người từng thề thốt sẽ yêu tôi đời đời kiếp kiếp…. Người từng cùng tôi vượt qua bao sóng gió để đến bên nhau…. Giờ lại làm tình với một thằng đàn ông…. Tôi cố căng mắt ra, khuôn mặt thiên thần một thời làm tôi say đắm đang hiện ra rõ ràng ngây dại…. Giá mà tôi có thể chết đi một lúc nhỉ!!!!
- Tôi và Vân đã ăn ở với nhau – Thật ra chuyện này ngoài ý muốn vì cả 2 đứa đều say….
- ……………..
- Sau khi xảy ra sự việc, Vân nói với tôi rằng cô ấy đã… tìm lại được chính mình
- ……………
- ……………
- Không thể nào…. Mày đã ép buộc Vân phải không? . Tôi đẩy laptop ngã ra, nhìn hắn chăm chăm… Quả thật, sự tự chủ, kiềm chế đã biến đâu mất….
- Cô bình tĩnh lại đi…….. Những điều tôi nói là sự thật…. Có phải tối thứ 2 tuần trước, Cô gặp Vân và Vân bảo rằng hãy quên Vân đi phải không?
- ………..
- Thật ra, Vân rất lo lắng, ko biết nên nói sao cho cô hiểu, Vân sợ nói ra sự thật này, Cô sẽ không chịu nổi…. Dù không còn tình cảm, nhưng cái nghĩa vẫn tồn tại ấy chứ….
- ………….
- Nếu cô không tin thì cứ gặp Vân, hoặc gọi điện đi…..
Tôi vội móc điện thoại, run run bấm số của Vân…. Tôi không tin hắn, chắc Vân có gì uất ức…. nhưng tuyệt nhiên, gọi 3 lần đều bị tắt máy….
- Như cô thấy đấy, giờ thì chúng tôi rất yêu nhau, tình dục là phương tiện quan trọng nhất để đạt được hạnh phúc…. Vừa nói, hắn vừa bấm số của Vân, xoay màn hình cho tôi xem, rồi mới nhấn nút gọi…. Đầu dây bên kia…. Vân bắt máy và ….alo
- Em đi chọn đồ cưới chưa? Lát anh qua chở đi nhé…. Hùng bật loa để tôi có thể nghe được đoạn hội thoại….
- Uhm, cũng được…- Tiếng Vân trả lời… Phải, Vân đó, không sai chạy vào đâu được….
- Okie, bye em…. Hắn cúp máy rồi nhìn tôi dò xét
- ……………
- Tôi chủ động gặp cô để nói rõ: Chúng tôi sẽ làm đám cưới trong tuần tới…. Hi vọng cô sẽ hiểu và chúc chúng tôi hạnh phúc…. Hơn nữa, chẳng có luật nào cấm 1 nam 1 nữ kết hôn chứ?
- CÂM MIỆNG ĐI…. Tôi vùng dậy, bỏ chạy ra ngoài…….. Trời mưa lớn hơn lúc tôi mới vừa bước vô…. Người người chạy qua lại trên góc phố…. Tôi cũng chạy theo họ…. chạy mãi…. Hết con đường này rồi đến đoạn đường khác…. Tôi không nhớ là mình đang ở đâu, và tôi đang làm gì…. Chỉ biết rằng… khi kiệt sức và khụy đôi chân xuống đường… Tôi đã khóc…. Khóc hụ hụ như chưa từng được khóc, lòng đau như cắt….
- Rồi trời cũng tạnh mưa, phố xá lên đèn, tôi vẫn ngồi đó, ở góc khuất con đường và …lạnh giá…
20. Chương thứ hai mươi: Sốt
Tôi giật mình tỉnh lại, và cảm nhận mình đang nằm trong bệnh viện…. Đầu nóng ran….. cả người mệt mỏi… Nhưng giờ lòng tôi lại mang một cảm giác đớn đau khác…. Nó khó chịu, vật vã, căm phẫn hơn vạn lần bị nóng sốt….Trái tim tôi quá bé nhỏ nên chỉ yêu mỗi một người, giờ thì tim tôi trống rỗng…. Nước mắt cay nhòe… Tôi không hiểu tại sao Vân lại có thể phản bội tôi như thế? Tôi không tin được rằng Vân có thể thỏa mãn với đàn ông, nhất là tên Hùng… Lúc trước chúng tôi vô cùng hạnh phúc cơ mà!!!! ….
- Tỉnh rồi à, uống thuốc nhé…. – Cô y tá lên tiếng
- Sao tôi lại ở đây?
- Cô bị sốt và chẳng còn biết gì cả, may mà cảnh sát phát hiện đưa vào đây kịp thời. Thuốc đây….
- Cám ơn….
Nằm đến chiều, tôi tự ý về nhà…. Đóng cửa, nằm suy nghĩ suốt 3 ngày. Dù bạn bè, đồng nghiệp gọi đến…. gõ cửa nhà…. Tôi cũng lặng im…đơn giản là muốn một mình….. Chú Tân từng nói: “Khi vấp ngã, ta sẽ đau đấy, nhưng nếu ko tự đứng lên được thì càng đau và nhục nhã hơn nhiều”…Tôi biết rằng từ đây…. Vân một thời yêu thương của tôi đã chết… mối tình mà tôi tưởng như chẳng có gì ngăn cản nổi đã tan biến như bọt xà phòng….
Rồi thì buồn đó, đau khổ đó, rồi cũng phải ép mình vào công việc…. Sau khi tan sở… Tôi tìm đến rượu để giải sầu…. Quỳnh sợ tôi gặp chuyện hoặc là ko biết đường về nên nó cứ đi theo… hoặc bảo Thái rảnh thì đi cùng tôi…. Những người bạn yêu quý đâu hiểu được, Niềm hạnh phúc đang có bất chợt tan vỡ, bao mộng mơ vút cánh bay xa…. Mấy ai có thể chịu đựng nỗi đau này…
Và cái buổi tối định mệnh đó…. Cái buổi tối mà sang ngày hôm sau, người tôi yêu thương sẽ lên xe hoa, trở thành vợ hiền, dâu thảo…. Tôi đang uống thì Vân gọi điện… Tôi tắt máy, rồi khóa máy… rồi lại mở máy…. Vân tiếp tục gọi:
- Không cần phải nói nữa, mai đám cưới Vân phải không? Chúc hạnh phúc
Không để Vân nói lời nào, tôi cúp máy… 5 phút sau, Vân tiếp tục gọi:
- Vân muốn gặp Phi ngay bây giờ…. – Giọng Vân yếu ớt, và van nài…
- Không cần thiết đâu – Tôi dửng dưng, mà lòng thì nhói đau… Vân còn muốn hành hạ tôi đến độ nào?
- Vân xin Phi, cho Vân gặp Phi một lần đi. Nếu Phi không đến Vân cũng sẽ đợi mãi…
- ……….Okie….
Đã không gặp Vân hơn 1 tháng… Nhìn em gầy đi rất nhiều… Đôi mắt mệt mỏi…. Cũng phải thôi !!! Sắp đám cưới, người ta phải lo lắng, bận rộn…. Tôi chẳng là gì cả, hãy bước ra khỏi cuộc đời Vân… cũng là để giải thoát cho chính tôi!!
Vân nhìn tôi thật lâu, rồi đột nhiên em tràn trề nước mắt, tiến đến ôm chầm lấy tôi… thổn thức:
- Em rất nhớ Phi….. Nhớ thật nhiều!!!!
- …………. Tôi đứng im như tượng đá
- Đừng rời xa em nhé…. Và Vân hôn lên mặt, lên má, lên mũi, lên cổ tôi… Cứ như là đợi chờ và thương nhớ tôi từ lâu lắm rồi…. Sau đó, em tìm đến môi tôi và đặt lên đó nụ hôn nồng ấm… Uh, vẫn nồng nàn, dịu ngọt, thơm lừng và gợi cảm….. Tôi nhắm mắt lại, đầu tôi hiện ra ….. cảnh Hùng đắc ý vì chiếm đoạt được em, cảnh em và hắn….. Tự dưng tôi căm ghét Vân quá…Hình ảnh người con gái trắng trong hồn nhiên đã không còn ý nghĩa gì nữa khi mà sự giả dối, phản bội hình thành… Tôi gỡ tay em ra và đẩy em ra khỏi người tôi….
Vân đau khổ nhìn cử chỉ lạnh lùng và dửng dưng của tôi, nhưng rồi cũng tiến đên gần sát tôi, Em nói bằng giọng buồn:
- Em biết Phi căm ghét em lắm… Nhưng hãy để cho em được ở bên Phi đêm nay…. Nếu không thì em chết mất….em cần Phi….
- Vậy Vân muốn làm tình kiểu nào? Tôi bất giác thốt ra lời cay nghiệt…. mà cả đời tôi cũng ko thể tự tha thứ cho mình được:
- Phi nói sao? Em ngỡ ngàng…. Nhìn vào mắt tôi….
- Phi hỏi Vân muốn chúng ta làm tình theo kiểu nào? Trên hay dưới? Mạnh hay nhẹ? Kiểu Nam – nữ hay là nữ - nữ? Có cần thêm Joytoy để tạo cảm giác ko?
- Em…. Sao Phi nói vậy? Em….
- Thật ra kiểu nào Phi cũng sẽ chìu Vân thôi mà… hứa đó… - Tôi lạnh lùng, nói bằng cái giọng khiêu khích, mỉa mai….
- Em đã đau khổ lắm rồi, Phi đừng hành hạ em nữa được không? - Em vỡ òa….Tôi vừa đau vừa hận…. Tại sao Vân lại đối xử với tôi như thế, tại sao Vân kết hôn? Phản bội tôi rồi giờ lại nói là thương nhớ tôi…. Tôi là món đồ chơi của em sao?.... Tim tôi nhói đau… và thất vọng
- Xin lỗi, tôi cảm thấy …. Ghê tởm em quá !!!!
- …………
- Nhìn tôi để làm gì? Khóc lóc để làm chi? Hãy phơi bày sự thật đi
- ……………
- Tôi hỏi em, em và thằng đó đã …. Làm tình với nhau rồi phải ko? Trả lời tôi đi – Tôi hét lên
- Phải …. Nhưng mà không phải như Phi nghĩ…. Em…
- Thôi... Im đi…. Em đã có cảm giác với đàn ông và ngày mai em kết hôn, sao giờ lại tìm tôi làm bộ mặt khổ sở? Thật là đáng sợ !!! Tôi không thể ngờ
- …………..
- Từ nay tôi sẽ loại em ra khỏi đời tôi mãi mãi, Tránh xa tôi ra đồ dối trá phản bội…. Ngoan ngoãn làm một người vợ hoàn hảo đi.....- ……….
Tôi quay bước đi như cái xác không hồn, mặc kệ Vân đứng đó………
-------------------
Mời các bạn chọn chương để xem!
Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21 - 30
Chương 31 - 35 (Hoàn)