Chương 81
Trong căn phòng đen kịt như mực, ta cùng Doãn Quốc Bình bàn
bạc kỹ lượng chuyện bảy ngày sau nên làm, cứ như vậy cho mãi đến nửa đêm, lúc
này ta mới cáo từ Doãn Quốc Bình.
Nửa đêm, phần lớn binh lính đều có vẻ mệt mỏi, hơn nữa so với lúc ta đến số lượng đã ít hơn rất nhiều. Lúc này, ta một lòng đều đặt trên người tiểu Cửu đang ở khách điếm. Mới vừa rồi lúc cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc kế hoạch, hoàn toàn không để ý đến thời gian, đến khi xong chuyện ta mới phát hiện trời đã gần sáng, mặt trời đã nhấp nhô mọc lên. Tiểu Cửu nhất định sẽ rất lo lắng đây.
Ta sốt ruột. Sau khi ra khỏi phủ tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào con đường phía trước, ai ngờ lúc này lại có người nắm lấy vai ta!
Một trảo này không tính là chặt, thế nhưng lại làm ta hoảng sợ đến thiếu điều quỵ xuống đất. Cảm giác lúc đó, thật sự ta không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. Trong nháy mắt, ta đều có thể cảm nhận được phía sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng lại thầm mắng xong rồi xong rồi, làm sao lại sơ ý để địch bắt tại chỗ như vậy chứ?!
Nhưng ta cũng không thể bị khống chế như vậy, bởi vì còn rất nhiều chuyện đang chờ ta làm. Lúc này, ta cảm giác được bàn tay trên vai thoáng dùng sức, định quay người ta lại. Ta nhanh trí định xoay người nhanh chóng đốn ngã người đó trước rồi tính sau.
Nhưng ai ngờ, trong khoảng khác xoay người đó, ta ngay cả một chiêu cũng không xuất ra được.
Đôi mắt kia dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Đó không phải là đồng chí Lão Cửu không nghe lời nhà ta thì còn có thể là ai?!
“Sao nàng lại ở đây?” Lập tức, ta vừa vui mừng vừa lo lắng, sự khẩn trương mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, cả người buông lỏng không ít.
Trái lại, tiểu Cửu lại trấn định hơn rất nhiều, nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút liền kéo ta đi, vừa nói.
“Ngươi nói xem. Ngươi đi một lần chính là cả đêm, ta lo lắng nên đến nhìn một chút, không được sao”
“Được được.” Lúc này ta đảo ngược tình thế, chủ động nắm tay tiểu Cửu thi triển khinh công, nói.
“Vẫn chưa thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, trở về rồi nói tiếp.”
Tiểu Cửu tất nhiên cũng biết tình hình hiện tại cho nên cũng không nhiều lời. Hai ta tay nắm tay, nhanh chóng rời khỏi Doãn phủ chạy về khách điếm.
Sau khi trở lại khách điếm, tiểu Cửu lấy cho ta một chậu nước để ta rửa mặt tẩy trang, sau đó hai ta thay đổi xiêm y. Lúc này mới an tĩnh ngồi bên bàn trà, ta đem toàn bộ những chuyện xảy ra tối hôm qua thuật lại một lần. Sau khi nói xong, sắc trời bên ngoài cũng đã sáng tỏ.
Từ đầu đến cuối, tiểu Cửu đều mang dáng vẻ cau mày nhíu mi.
Ta thấy nàng không nói gì nên cũng yên lặng không nói thêm gì nữa. Cái kế hoạch này bảy ngày sau sẽ tiến hàn, ta cùng Doãn Quốc Bình đã quyết định, mà ta nói với nàng chuyện này cũng không phải để thương lượng mà là thông báo để nàng biết. Yên lặng âm thầm tính trong lòng, suy nghĩ chuyện bảy ngày sau sẽ xảy ra cùng với đối sách.
“Không có biện pháp khác sao?” Tiểu Cửu đột nhiên hỏi ta.
Ta cười cười, từ tốn hỏi lại nàng.
“Vậy nàng nói thử xem, nàng có cách gì tốt hơn không?”
Tiểu Cửu không đáp.
Ta lại nói.
“Kế hoạch này, cha ta đã đồng ý, đây là kế hoạch mà trước mắt chúng ta cho rằng có thể thành công nhất. Mà cũng vừa hay, bảy ngày tới là một dịp thuận lợi, cho nên chúng ta không thể bỏ qua cơ hội lần này.”
Tiểu Cửu giống như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau mới gật đầu một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Vậy chúng ta làm thế nào để lẻn vào Diễn Võ trường?”
“Không phải chúng ta. Là ta.”
Tiểu Cửu ngẩn ra, ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng, nói.
“Ngươi lại muốn bỏ lại ta, muốn tự mình đi?”
Ta trầm trọng gật đầu, không mang theo chút do dự nào.
Có lẽ không ngờ đến ta sẽ phản ứng như vậy, tiểu Cửu nhìn ta chăm chăm. Thật ra, trong lòng ta cũng có rất nhiều mâu thuẫn, ta biết chuyện xảy ra lần trước vẫn còn là một cây gai trong lòng tiểu Cửu, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử thế này, ta quả thật không muốn để tiểu Cửu tham gia vào.
Nàng trách ta cũng tốt, oán ta cũng được. Ta chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi.
Vốn nghĩ, tiểu Cửu sẽ cùng ta ầm ĩ một hồi, hay ít nhất cũng phát tính tình nóng nảy.
Thế nhưng, nàng lại không nói gì, cũng không cãi nhau, nàng chỉ lặng lặng nhìn ta, nhìn đến lòng ta cảm thấy sợ hãi.
Thế này là sao? Ta có chút không rõ cho nên nhẹ giọng khuyên bảo nàng.
“Tiểu Cửu, chuyện lần này cùng chuyện ở vách núi không giống nhau, ta chỉ có thể nói lần này đi chính là cửu tử nhất sinh. Ta biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, không phải ta không muốn cùng nàng chung hoạn nạn, mà ta thật sự không muốn để nàng chịu bất kỳ tổn thương gì. Huống chi, nàng phải tin tưởng ta, thực lực của ta đã tiến bộ rất nhiều. Kế hoạch lần này, ta không dám cam đoan thành công trăm phần trăm nhưng ta có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ không để mình có chuyện. Nàng phải tin tưởng ta.”
“Tin ngươi?” Tiểu Cửu xuy một tiếng.
“Lần trước ngươi cũng nói tin ngươi. Nhưng kết quả?”
Ta không có lời nào để phản bác.
“Doãn Hiếu Ân, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được cái loại cảm thụ đó, bởi vì người rơi xuống núi không phải ta, bởi vì người chờ đợi không phải ngươi.”
Những lời này của tiểu Cửu thật đúng là làm ta không nói được một lời. Quá sâu sắc!
“Nói không chừng hai ta sẽ cùng chết ở nơi đó.” Lời này dĩ nhiên là từ ta phát ra, chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc, ta không muốn nói như vậy a, nói vậy chẳng khác nào là đồng ý để tiểu Cửu đi cùng ta sao?! Tại sao thân thể này ngày càng không nghe lời, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là...
Cái hiện tượng này quả thật làm ta vô cùng kinh hách. Dẫu sao chuyện này cũng không phải là lần một lần hai, xem ra ta đoán tám chính phần mười, mặc dù chuyện này rất cẩu huyết, nhưng ta không thể phản bác rằng bên trong thân thể này, e rằng không chỉ có một mình ta tồn tại. Nhưng điều ta có thể xác định chắc chắn chính là, một bộ phận ý thức của Hiếu Ân lúc trước vô cùng nhỏ, những lần nàng chi phối ta đều là vào những lúc gặp phải người mà nàng để ý.
Nhưng tiểu Cửu?! Nàng để ý tiểu Cửu?
Thế nhưng không cho ta có thời gian suy nghĩ nhiều, tiểu Cửu đã lên tiếng cắt đứt. Mới lúc nãy, ta nói một câu kia, không cần nghĩ cũng biết tiểu Cửu sẽ trả lời thế nào. Lời là chính miệng ta nói, muốn đổi ý cũng đã quá muộn. Trong lòng ta không biết tại sao lại bật cười, có lẽ thật sự là người trong cuộc mơ hồ, tên tiền Hiếu Ân e là nhìn không nổi nữa cho nên mới đi ra bất bình thay.
Được rồi được rồi.
Chuyện này ta cũng không có lỗ cho nên liền nói với tiểu Cửu.
“Đến lúc đó nàng nhất định phải theo sát ta, nhất định phải bảo vệ an toàn của mình. Chúng ta nếu có thể không động võ thì có gắng đừng động võ, nếu kế hoạch thất bại thì nàng phải nghe theo chỉ thị của ta mà làm.”
“Thất bại, có phải là đồng nghĩa với chuyện cho dù chúng ta còn sống có lẽ cũng phải lẩn trốn cả đời?”
Ta cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái nói.
“Vậy không tốt sao, cách xa những âm mưu quỷ kế này, hai ta tìm một nơi không có người, cùng làm cao nhân ẩn cư, sống cuộc sống của chúng ta như vậy chẳng phải sẽ hạnh phúc biết bao.”
Nhờ vào những lời này, tâm tình của tiểu Cửu cũng khá lên, nàng cười rộ lên, không ngừng gật đầu.
“Ta cũng mệt mỏi. Cái kết cục này có lẽ cũng không đến nỗi tồi. Dù sao cho dù thế nào, đời này ngươi đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể cách xa ta hơn năm bước, đây là một chuyện cuối cùng mà ta dùng thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi.”
Ta bật cười to, nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
“Được được, Ta còn nàng còn, ta chết nàng sẽ cùng chết chung! Hai ta cho dù có xuống âm phủ cũng phải làm một đôi!”
Có lẽ không ngờ đến ta sẽ phản ứng như vậy, tiểu Cửu nhìn ta chăm chăm. Thật ra, trong lòng ta cũng có rất nhiều mâu thuẫn, ta biết chuyện xảy ra lần trước vẫn còn là một cây gai trong lòng tiểu Cửu, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử thế này, ta quả thật không muốn để tiểu Cửu tham gia vào.
Nàng trách ta cũng tốt, oán ta cũng được. Ta chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi.
Vốn nghĩ, tiểu Cửu sẽ cùng ta ầm ĩ một hồi, hay ít nhất cũng phát tính tình nóng nảy.
Thế nhưng, nàng lại không nói gì, cũng không cãi nhau, nàng chỉ lặng lặng nhìn ta, nhìn đến lòng ta cảm thấy sợ hãi.
Thế này là sao? Ta có chút không rõ cho nên nhẹ giọng khuyên bảo nàng.
“Tiểu Cửu, chuyện lần này cùng chuyện ở vách núi không giống nhau, ta chỉ có thể nói lần này đi chính là cửu tử nhất sinh. Ta biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, không phải ta không muốn cùng nàng chung hoạn nạn, mà ta thật sự không muốn để nàng chịu bất kỳ tổn thương gì. Huống chi, nàng phải tin tưởng ta, thực lực của ta đã tiến bộ rất nhiều. Kế hoạch lần này, ta không dám cam đoan thành công trăm phần trăm nhưng ta có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ không để mình có chuyện. Nàng phải tin tưởng ta.”
“Tin ngươi?” Tiểu Cửu xuy một tiếng.
“Lần trước ngươi cũng nói tin ngươi. Nhưng kết quả?”
Ta không có lời nào để phản bác.
“Doãn Hiếu Ân, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được cái loại cảm thụ đó, bởi vì người rơi xuống núi không phải ta, bởi vì người chờ đợi không phải ngươi.”
Những lời này của tiểu Cửu thật đúng là làm ta không nói được một lời. Quá sâu sắc!
“Nói không chừng hai ta sẽ cùng chết ở nơi đó.” Lời này dĩ nhiên là từ ta phát ra, chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc, ta không muốn nói như vậy a, nói vậy chẳng khác nào là đồng ý để tiểu Cửu đi cùng ta sao?! Tại sao thân thể này ngày càng không nghe lời, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là...
Cái hiện tượng này quả thật làm ta vô cùng kinh hách. Dẫu sao chuyện này cũng không phải là lần một lần hai, xem ra ta đoán tám chính phần mười, mặc dù chuyện này rất cẩu huyết, nhưng ta không thể phản bác rằng bên trong thân thể này, e rằng không chỉ có một mình ta tồn tại. Nhưng điều ta có thể xác định chắc chắn chính là, một bộ phận ý thức của Hiếu Ân lúc trước vô cùng nhỏ, những lần nàng chi phối ta đều là vào những lúc gặp phải người mà nàng để ý.
Nhưng tiểu Cửu?! Nàng để ý tiểu Cửu?
Thế nhưng không cho ta có thời gian suy nghĩ nhiều, tiểu Cửu đã lên tiếng cắt đứt. Mới lúc nãy, ta nói một câu kia, không cần nghĩ cũng biết tiểu Cửu sẽ trả lời thế nào. Lời là chính miệng ta nói, muốn đổi ý cũng đã quá muộn. Trong lòng ta không biết tại sao lại bật cười, có lẽ thật sự là người trong cuộc mơ hồ, tên tiền Hiếu Ân e là nhìn không nổi nữa cho nên mới đi ra bất bình thay.
Được rồi được rồi.
Chuyện này ta cũng không có lỗ cho nên liền nói với tiểu Cửu.
“Đến lúc đó nàng nhất định phải theo sát ta, nhất định phải bảo vệ an toàn của mình. Chúng ta nếu có thể không động võ thì có gắng đừng động võ, nếu kế hoạch thất bại thì nàng phải nghe theo chỉ thị của ta mà làm.”
“Thất bại, có phải là đồng nghĩa với chuyện cho dù chúng ta còn sống có lẽ cũng phải lẩn trốn cả đời?”
Ta cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái nói.
“Vậy không tốt sao, cách xa những âm mưu quỷ kế này, hai ta tìm một nơi không có người, cùng làm cao nhân ẩn cư, sống cuộc sống của chúng ta như vậy chẳng phải sẽ hạnh phúc biết bao.”
Nhờ vào những lời này, tâm tình của tiểu Cửu cũng khá lên, nàng cười rộ lên, không ngừng gật đầu.
“Ta cũng mệt mỏi. Cái kết cục này có lẽ cũng không đến nỗi tồi. Dù sao cho dù thế nào, đời này ngươi đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể cách xa ta hơn năm bước, đây là một chuyện cuối cùng mà ta dùng thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi.”
Ta bật cười to, nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
“Được được, Ta còn nàng còn, ta chết nàng sẽ cùng chết chung! Hai ta cho dù có xuống âm phủ cũng phải làm một đôi!”
Chương 82
Bảy ngày.
Chỉ trong một cái búng tay.
Trong bảy ngày này, thừa lúc đêm tối, ta đều lẻn vào Tướng Quân phủ cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc chi tiết những chuyện cần phải làm. Thành thật mà nói, trong lòng ta quả thực không nắm chắc, nhưng không còn cách nào khác. Hoặc cũng có thể là do chúng ta là người trong cuộc hồ đồ, nhưng đây chính là đối sách duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra.
Mà có một số việc, làm càng đơn giản nói không chừng mới có thể trực đảo Hoàng Long*.
(*Đánh thẳng vào điểm yếu của địch.)
Một trong những phần của kế hoạch chính là ta cùng với tiểu Cửu phải lẻn vào trong quân, chuyện này do Doãn Quốc Bình lo liệu. Đến hôm đó, binh lính ở Diễn Võ trường ít thì cũng mấy ngàn, nhiều thì cũng gần cả vạn, hai chúng ta tuy tầm vóc không như nam tử nhưng cơ hội bị phát hiện chỉ có một phần vạn.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló, ta cùng tiểu Cửu đã lẻn vào binh đoàn.
Chuyện trong lúc này cũng không cần nói nhiều, đại khái chúng ta đi theo đội ngũ gần nửa canh giờ, những người này mới lần lượt đến Diễn Võ trường. Chúng ta bị chia ra sắp xếp ở bốn phía võ trường, chờ các đại thần trong triều cùng Tam hoàng tử đến.
Đẳng cấp cao suy cho cùng vẫn là đẳng cấp cao, ấn theo thời gian ở hiện đại, chúng ta hơn 6h sáng đã đến Diễn Võ trường, các đại thần tầm khoảng 8h, mà lúc Tam hoàng tử đến cũng đã sắp 9h. Sau khi người đã đến đông đủ, tốp ba tốp năm đai thần vây ở một chỗ châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói cái gì. Cứ như vậy qua gần một khắc đồng hồ, trên sân mới yên tĩnh lại. Thái giám ở khán thai* cất giọng hô lên một tiếng, sau đó ta liền nhìn thấy cái tên mà cả đời này ta sẽ không bao giờ quên bước ra sân.
(*Khán đài.)
Lữ Bách.
Tên đó cả người mặc khôi giáp trái lại cũng có tí hợp, đáng tiếc cái bộ dạng hùng hổ kết hợp với khuôn mặt tiểu bạch kiểm đó của hắn ngược lại giống như một tên hán tử nửa mùa. Hắn đứng thẳng tắp nhìn về phía khán thai, dùng nội lực trường thiên đại luận một phen, mấy ngàn người chúng ta đều nghe rõ ràng. Đơn giản chính là nói những lời mở đầu cũ rích, không nói cũng được.
Tất nhiên, hắn nói xong thì đến phiên Tam hoàng tử. Cứ lải nhải một trận những lời vô nghĩa như vậy, trời cũng đã sắp đến buổi trưa.
Mùa hạ nóng bức cũng đã qua, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều nhưng lúc này là chính ngọ, là lúc mặt trời gay gắt nhất, cũng là lúc con người trở nên nóng nảy nhất. Tiểu Cửu cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng ở một bên nhỏ giọng thì thầm những thứ đại loại như ‘Sao lại dài dòng như vậy.’, ta cười cười, cũng nói nhỏ với nàng.
“Cố chịu một chút đi, chúng ta không thể tâm phù khí táo*.”
(*Nóng lòng tức giận.)
“Ngươi cùng Doãn tướng quân rốt cuộc bàn bạc thế nào? Tại sao lại phải chờ đội binh lính đầu tiên diễn võ thì chúng ta mới đi ra?”
Ta đáp.
“Cha ta làm vậy tự nhiên là có lý của hắn, cụ thể ta cũng không hiểu mấy, hắn chinh chiến hơn nữa đời người có gì mà chưa thấy qua, chúng ta nghe hắn sẽ không sai đâu.”
Tiểu Cửu gật đầu một cái, nói.
“Vậy một lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.”
Nơi này đều là binh lính chen chúc cùng nhau, ta cùng tiểu Cửu cũng không dám nói thêm gì nữa, cho nên lúc sau cả hai đều im lặng, chờ Tam hoàng tử đứng trên đài nói xong. Sau khi Lữ Bách đem quá trình diễn ra đại hội nói đại khái một lần thì có một người nhìn có vẻ như là tướng quân chạy đến trước đội ngũ của chúng ta, chỉnh đốn một phen. Sau đó, đội binh lính của chúng ta dưới sự chỉ đạo của hắn, bắt đầu hướng đến trung tâm của Diễn Võ trường.
Ta hít sâu một hơi, liếc nhìn tiểu Cửu, cũng đi theo đám binh lính đến giữa sân.
Đi đến cách khán thai chỗ Tam hoàng tử ngồi khoảng mười bước chân, lúc này đội ngũ của chúng ta liền ngừng lại.
Ngay sau đó, tiểu tướng quân kia bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, ta cùng đám binh lính trước sau trái phải kéo ra một chút khoảng cách. Nhưng lúc hắn chỉ huy, ta chỉ đứng tại chỗ, không động một chút. Đội ngũ này nhân số không nhiều, cho nên tất cả mọi người ở Diễn Võ trường đều có thể nhìn toàn bộ hành động của đội chúng ta, mà hành động của ta lại khác người như vậy, tất nhiên thu hút toàn bộ sự chú ý ở đây.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, đại khái là đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, có chuyện gì đặc biệt? Hay là loại không cần mạng nhỏ nữa? Sắc mặt tiểu tướng quân đứng trước mặt cũng rất không tốt, hắn e là không nghĩ đến đội ngũ thứ nhất lại xảy ra tình huống đặc thù như vậy. Tất nhiên ta không quan tâm đến hắn, chỉ ngẩng đầu chú ý tình huống của Tam hoàng tử cùng Lữ Bách.
Chỉ trong một cái búng tay.
Trong bảy ngày này, thừa lúc đêm tối, ta đều lẻn vào Tướng Quân phủ cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc chi tiết những chuyện cần phải làm. Thành thật mà nói, trong lòng ta quả thực không nắm chắc, nhưng không còn cách nào khác. Hoặc cũng có thể là do chúng ta là người trong cuộc hồ đồ, nhưng đây chính là đối sách duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra.
Mà có một số việc, làm càng đơn giản nói không chừng mới có thể trực đảo Hoàng Long*.
(*Đánh thẳng vào điểm yếu của địch.)
Một trong những phần của kế hoạch chính là ta cùng với tiểu Cửu phải lẻn vào trong quân, chuyện này do Doãn Quốc Bình lo liệu. Đến hôm đó, binh lính ở Diễn Võ trường ít thì cũng mấy ngàn, nhiều thì cũng gần cả vạn, hai chúng ta tuy tầm vóc không như nam tử nhưng cơ hội bị phát hiện chỉ có một phần vạn.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló, ta cùng tiểu Cửu đã lẻn vào binh đoàn.
Chuyện trong lúc này cũng không cần nói nhiều, đại khái chúng ta đi theo đội ngũ gần nửa canh giờ, những người này mới lần lượt đến Diễn Võ trường. Chúng ta bị chia ra sắp xếp ở bốn phía võ trường, chờ các đại thần trong triều cùng Tam hoàng tử đến.
Đẳng cấp cao suy cho cùng vẫn là đẳng cấp cao, ấn theo thời gian ở hiện đại, chúng ta hơn 6h sáng đã đến Diễn Võ trường, các đại thần tầm khoảng 8h, mà lúc Tam hoàng tử đến cũng đã sắp 9h. Sau khi người đã đến đông đủ, tốp ba tốp năm đai thần vây ở một chỗ châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói cái gì. Cứ như vậy qua gần một khắc đồng hồ, trên sân mới yên tĩnh lại. Thái giám ở khán thai* cất giọng hô lên một tiếng, sau đó ta liền nhìn thấy cái tên mà cả đời này ta sẽ không bao giờ quên bước ra sân.
(*Khán đài.)
Lữ Bách.
Tên đó cả người mặc khôi giáp trái lại cũng có tí hợp, đáng tiếc cái bộ dạng hùng hổ kết hợp với khuôn mặt tiểu bạch kiểm đó của hắn ngược lại giống như một tên hán tử nửa mùa. Hắn đứng thẳng tắp nhìn về phía khán thai, dùng nội lực trường thiên đại luận một phen, mấy ngàn người chúng ta đều nghe rõ ràng. Đơn giản chính là nói những lời mở đầu cũ rích, không nói cũng được.
Tất nhiên, hắn nói xong thì đến phiên Tam hoàng tử. Cứ lải nhải một trận những lời vô nghĩa như vậy, trời cũng đã sắp đến buổi trưa.
Mùa hạ nóng bức cũng đã qua, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều nhưng lúc này là chính ngọ, là lúc mặt trời gay gắt nhất, cũng là lúc con người trở nên nóng nảy nhất. Tiểu Cửu cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng ở một bên nhỏ giọng thì thầm những thứ đại loại như ‘Sao lại dài dòng như vậy.’, ta cười cười, cũng nói nhỏ với nàng.
“Cố chịu một chút đi, chúng ta không thể tâm phù khí táo*.”
(*Nóng lòng tức giận.)
“Ngươi cùng Doãn tướng quân rốt cuộc bàn bạc thế nào? Tại sao lại phải chờ đội binh lính đầu tiên diễn võ thì chúng ta mới đi ra?”
Ta đáp.
“Cha ta làm vậy tự nhiên là có lý của hắn, cụ thể ta cũng không hiểu mấy, hắn chinh chiến hơn nữa đời người có gì mà chưa thấy qua, chúng ta nghe hắn sẽ không sai đâu.”
Tiểu Cửu gật đầu một cái, nói.
“Vậy một lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.”
Nơi này đều là binh lính chen chúc cùng nhau, ta cùng tiểu Cửu cũng không dám nói thêm gì nữa, cho nên lúc sau cả hai đều im lặng, chờ Tam hoàng tử đứng trên đài nói xong. Sau khi Lữ Bách đem quá trình diễn ra đại hội nói đại khái một lần thì có một người nhìn có vẻ như là tướng quân chạy đến trước đội ngũ của chúng ta, chỉnh đốn một phen. Sau đó, đội binh lính của chúng ta dưới sự chỉ đạo của hắn, bắt đầu hướng đến trung tâm của Diễn Võ trường.
Ta hít sâu một hơi, liếc nhìn tiểu Cửu, cũng đi theo đám binh lính đến giữa sân.
Đi đến cách khán thai chỗ Tam hoàng tử ngồi khoảng mười bước chân, lúc này đội ngũ của chúng ta liền ngừng lại.
Ngay sau đó, tiểu tướng quân kia bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, ta cùng đám binh lính trước sau trái phải kéo ra một chút khoảng cách. Nhưng lúc hắn chỉ huy, ta chỉ đứng tại chỗ, không động một chút. Đội ngũ này nhân số không nhiều, cho nên tất cả mọi người ở Diễn Võ trường đều có thể nhìn toàn bộ hành động của đội chúng ta, mà hành động của ta lại khác người như vậy, tất nhiên thu hút toàn bộ sự chú ý ở đây.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, đại khái là đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, có chuyện gì đặc biệt? Hay là loại không cần mạng nhỏ nữa? Sắc mặt tiểu tướng quân đứng trước mặt cũng rất không tốt, hắn e là không nghĩ đến đội ngũ thứ nhất lại xảy ra tình huống đặc thù như vậy. Tất nhiên ta không quan tâm đến hắn, chỉ ngẩng đầu chú ý tình huống của Tam hoàng tử cùng Lữ Bách.
Tam hoàng tử cùng Lữ Bách đều ngồi ở trên đài, ta lại đang đội
mũ sắt, cho nên bọn họ từ trên nhìn xuống tất nhiên không nhìn thấy rõ mặt của
ta, nhưng bởi vì động tác của ta tựa hồ làm cho bọn họ cảnh giác, hai người bọn
họ nhíu chặt mày, nhưng mà cũng không nói một lời nào.
Rốt cuộc cũng đã đến.
Ta hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, bắt đầu từng bước đi về phía trước. Không một ai ngăn cản ta, tất cả bọn họ đều nhìn ta giống như là quái vật, chờ xem tiếp theo ta sẽ hành động thế nào. Nhưng có lẽ là ta nghĩ sai rồi, không phải bọn họ không ngăn cản mà là không có ai kịp phản ứng. Cho nên ta chưa đi đến ba bước, tiểu tướng quân trước mặt đã bắt đầu mắng.
“Ngươi là binh sĩ trong đội? Muốn tìm chết sao?”
Ta không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện ta không nghe lệnh rõ ràng đã khiến cho hắn nổi điên. Hắn rút ra bảo kiếm, ra vẻ muốn chém ta. Lúc này, ta đã đi đến bên cạnh hắn, ta nhìn hắn, từ trong mắt hắn thấy rõ sự khủng hoảng. Dưới tình thế bốn mắt nhìn nhau, không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, hắn giơ lên bảo kiếm, xuất chiêu chém xuống ta.
Ta vẫn trầm tĩnh đem nội lực truyền xuống tay phải, dùng tay không đỡ lấy một kiếm này, sau đó thoáng dùng sức. Liền nghe “rắc” một tiếng, bảo kiếm đã gãy thành hai khúc, hắn đứng trời trồng ngay tại chỗ, ngay cả cử động cũng quên. Nhưng một chút sơ hở này của hắn cũng đã cho ta một lợi thế, đã như vậy ta sẽ thuận theo ý hắn, một cước đá hắn bay sang một bên.
“Ngươi là ai!” Đột nhiên một tiếng quát to vang lên, làm chấn động cả võ trường.
Đây là thanh âm của người nào? Nhưng ta cũng đã nhanh chóng nhớ ra.
Lữ Bách đã đứng lên, hắn nâng tay chỉ vào ta, cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa. Nhưng sắc mặt hắn nhìn cũng không thoải mái, hiển nhiên có lẽ cũng đã mơ hồ đoán ra.
“Ta là ai?” Ta chậm rãi nói, sau đó vung tay, đem mũ sắt trên đầu lấy xuống.
Lần này không riêng gì Lữ Bách, Tam hoàng tử cùng với tất cả đại thần đã từng gặp qua Cửu phò mã, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn xuống. Ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ đó của bọn họ, cái bộ dáng không ứng phó kịp. Xem tình huống trước mặt mà nói, tình huống không phải quá xấu. Khóe miệng khẽ kéo, ta nói tiếp.
“Ta là Doãn Hiếu Ân.”
Toàn võ trường tĩnh lặng một mảnh, ngay sau đó bắt đầu bùng nổ những tràng nghị luận bàn tán.
Trong Hoàng thành, có người nào không biết Doãn Hiếu Ân là ai? Trong Hoàng thành, có ai không biết Doãn Hiếu Ân ta phạm bao nhiêu đại tội? Một trọng phạm như ta lại đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường thì cái phản ứng này cũng không tính là quá đáng.
Lại nhìn Lữ Bách, hắn đã từ khiếp sợ chuyển thành cười lạnh, miệt thị, bộ dáng tựa hồ không thể lý giải được. Sau đó hắn liền chỉ vào người ta mắng.
“Doãn Hiếu Ân to gan, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không? Bây giờ còn dám đến đây nộp mạng. Người đâu! Bắt lại cho ta!”
Dứt lời, tất cả binh khí đều đồng loạt hướng về phía ta.
Ta sớm đã có phòng bị, cho nên cũng không có gì lo lắng, từ tốn nói.
“Coi như là ta tự đến nộp mạng đi, nhưng trước khi chết cũng nên để cho tên trọng phạm đại gian đại ác như ta nói một câu chứ.” Yêu cầu này của ta quả thật không có gì quá phận. Chỉ là nói một câu mà thôi, không phải sao, ta lại không thể nghịch thiên. Ta biết Tam hoàng tử e là nửa chữ cũng không muốn để ta nói, nhưng lúc này có nhiều người ở đây như vậy, hắn phải làm một Hoàng thượng tốt cho nên tất nhiên phải đồng ý cái yêu cầu không quá phận này của ta.
Tam hoàng tử cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm ta, có lẽ đoán chừng một câu nói của ta cũng không thể làm ra được chuyện gì, cho nên lúc này mới hướng Lữ Bách gật đầu một cái, ý cho phép.
Trái lại Lữ Bách lại có vẻ không muốn, hắn nhìn về phía ta hừ lạnh một tiếng, lãnh thanh nói.
“Một câu. Nói nhiều một chữ ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!”
Ta cười hì hì gật đầu, trong lòng nói thầm ‘Ngươi thật là khôi hài, ta phải nói nhiều chứ, một câu làm sao có thể nói hết được?’
Nếu nói không hết, chi bằng không nói.
Đúng rồi, ta một chữ cũng không nói mà chỉ trực tiếp đưa tay từ trong ngực áo lấy ra một vật.
Hổ phù!
Rốt cuộc cũng đã đến.
Ta hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, bắt đầu từng bước đi về phía trước. Không một ai ngăn cản ta, tất cả bọn họ đều nhìn ta giống như là quái vật, chờ xem tiếp theo ta sẽ hành động thế nào. Nhưng có lẽ là ta nghĩ sai rồi, không phải bọn họ không ngăn cản mà là không có ai kịp phản ứng. Cho nên ta chưa đi đến ba bước, tiểu tướng quân trước mặt đã bắt đầu mắng.
“Ngươi là binh sĩ trong đội? Muốn tìm chết sao?”
Ta không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện ta không nghe lệnh rõ ràng đã khiến cho hắn nổi điên. Hắn rút ra bảo kiếm, ra vẻ muốn chém ta. Lúc này, ta đã đi đến bên cạnh hắn, ta nhìn hắn, từ trong mắt hắn thấy rõ sự khủng hoảng. Dưới tình thế bốn mắt nhìn nhau, không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, hắn giơ lên bảo kiếm, xuất chiêu chém xuống ta.
Ta vẫn trầm tĩnh đem nội lực truyền xuống tay phải, dùng tay không đỡ lấy một kiếm này, sau đó thoáng dùng sức. Liền nghe “rắc” một tiếng, bảo kiếm đã gãy thành hai khúc, hắn đứng trời trồng ngay tại chỗ, ngay cả cử động cũng quên. Nhưng một chút sơ hở này của hắn cũng đã cho ta một lợi thế, đã như vậy ta sẽ thuận theo ý hắn, một cước đá hắn bay sang một bên.
“Ngươi là ai!” Đột nhiên một tiếng quát to vang lên, làm chấn động cả võ trường.
Đây là thanh âm của người nào? Nhưng ta cũng đã nhanh chóng nhớ ra.
Lữ Bách đã đứng lên, hắn nâng tay chỉ vào ta, cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa. Nhưng sắc mặt hắn nhìn cũng không thoải mái, hiển nhiên có lẽ cũng đã mơ hồ đoán ra.
“Ta là ai?” Ta chậm rãi nói, sau đó vung tay, đem mũ sắt trên đầu lấy xuống.
Lần này không riêng gì Lữ Bách, Tam hoàng tử cùng với tất cả đại thần đã từng gặp qua Cửu phò mã, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn xuống. Ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ đó của bọn họ, cái bộ dáng không ứng phó kịp. Xem tình huống trước mặt mà nói, tình huống không phải quá xấu. Khóe miệng khẽ kéo, ta nói tiếp.
“Ta là Doãn Hiếu Ân.”
Toàn võ trường tĩnh lặng một mảnh, ngay sau đó bắt đầu bùng nổ những tràng nghị luận bàn tán.
Trong Hoàng thành, có người nào không biết Doãn Hiếu Ân là ai? Trong Hoàng thành, có ai không biết Doãn Hiếu Ân ta phạm bao nhiêu đại tội? Một trọng phạm như ta lại đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường thì cái phản ứng này cũng không tính là quá đáng.
Lại nhìn Lữ Bách, hắn đã từ khiếp sợ chuyển thành cười lạnh, miệt thị, bộ dáng tựa hồ không thể lý giải được. Sau đó hắn liền chỉ vào người ta mắng.
“Doãn Hiếu Ân to gan, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không? Bây giờ còn dám đến đây nộp mạng. Người đâu! Bắt lại cho ta!”
Dứt lời, tất cả binh khí đều đồng loạt hướng về phía ta.
Ta sớm đã có phòng bị, cho nên cũng không có gì lo lắng, từ tốn nói.
“Coi như là ta tự đến nộp mạng đi, nhưng trước khi chết cũng nên để cho tên trọng phạm đại gian đại ác như ta nói một câu chứ.” Yêu cầu này của ta quả thật không có gì quá phận. Chỉ là nói một câu mà thôi, không phải sao, ta lại không thể nghịch thiên. Ta biết Tam hoàng tử e là nửa chữ cũng không muốn để ta nói, nhưng lúc này có nhiều người ở đây như vậy, hắn phải làm một Hoàng thượng tốt cho nên tất nhiên phải đồng ý cái yêu cầu không quá phận này của ta.
Tam hoàng tử cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm ta, có lẽ đoán chừng một câu nói của ta cũng không thể làm ra được chuyện gì, cho nên lúc này mới hướng Lữ Bách gật đầu một cái, ý cho phép.
Trái lại Lữ Bách lại có vẻ không muốn, hắn nhìn về phía ta hừ lạnh một tiếng, lãnh thanh nói.
“Một câu. Nói nhiều một chữ ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!”
Ta cười hì hì gật đầu, trong lòng nói thầm ‘Ngươi thật là khôi hài, ta phải nói nhiều chứ, một câu làm sao có thể nói hết được?’
Nếu nói không hết, chi bằng không nói.
Đúng rồi, ta một chữ cũng không nói mà chỉ trực tiếp đưa tay từ trong ngực áo lấy ra một vật.
Hổ phù!
Chương 83
Từ nãy đến giờ, một chuỗi sự kiện liên tiếp xảy ra làm cho mọi
người đều kinh hách, e là ta đã đem mấy lão thần đại thần sợ đến sắp bộc phát bệnh
tim rồi.
Tình hình hiển nhiên đã trở nên có chút mất khống chế, nhưng đây không phải là chuyện mà ta cần để ý, tất nhiên ta không cần phải đi trấn an.
Ầm ĩ đi, hoài nghi đi, nỗi hoài nghi của những người này càng lớn, đối với ta càng có lợi.
Nhưng Lữ Bách cùng Tam hoàng tử đều không phải là đèn cạn đầu, loại chuyện cơ bản nhất như gặp chuyện không loạn, bọn họ vẫn có thể làm tương đối tốt. Tam hoàng tử hét lớn hai tiếng đã chấn nhiếp các đại thần phía dưới. Bọn họ nhìn trái nhìn phải một chút nhưng cũng không dám xì xào bàn tán nữa.
Sau khi đã khống chế được tình cảnh, Tam hoàng tử rốt cuộc mới chuyển tầm mắt về phía ta, hắn đột nhiên ha ha cười ta.
“Hổ phù này của ngươi làm cũng giống thật quá đấy chứ.”
Ta cũng cười một tiếng.
“Những lời này phải là ta nói với ngài mới đúng.”
“Những thứ này cũng không quan trọng.” Tam hoàng tử thở dài một cái, bưng chung trà lên nhấp một ngụm, sau mới lại nói.
“Quan trọng chính là, lần này ngươi đi mấy tháng thời gian, ngươi có biết tiểu Cửu lo lắng cho ngươi thế nào không?”
“Tiểu Cửu có khỏe không?”
“Ngoại trừ có chút nhớ ngươi, những thứ khác đều ổn.” Tam hoàng tử thành khẩn nói.
“Hiếu Ân a, ngươi dù sao cũng là phò mã. Là hoàng thân quốc thích. Nếu ngươi chủ động nhận tội, trẫm nhất định sẽ không phạt nặng ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cùng tiểu Cửu cùng nhau hưởng thụ cuộc sống khoái nhạc, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Có thật không?”
Tam hoàng tử gật đầu.
“Quân vô hí ngôn.”
“Hay cho một câu ‘quân vô hí ngôn’.” Ta nhìn Tam hoàng tử, cười cười nói.
“Nhưng mà, tiểu Cửu không phải đã bị ngài bí mật đưa về hoàng lăng rồi sao?”
Xôn xao.
Tiên hoàng băng hà, Thái tử ngồi đại lao, Nhị hoàng tử chết, hiện giờ Cửu công chúa lại “Chết”, những chuyện này đủ làm cho mọi người lại xì xào bàn tán.
Tam hoàng tử hiển nhiên không ngờ rằng ta sẽ biết chuyện này, ta có thể thấy được vẻ nghi ngờ cùng nỗi khiếp sợ trên mặt hắn. Nhưng Tam hoàng tử là người rất thông minh, rất nhanh, hắn đã ý thức được chuyện gì xảy ra. Nghĩ thông suốt, hắn liền ha ha cười lớn.
“Giỏi cho một cái Doãn Hiếu Ân, xem ra ngươi quyết tâm muốn cùng trẫm đấu đến cùng phải không?”
“Đúng!” Ta hét lớn.
“Bởi vì ta không thể để ngươi đem chân tướng vùi lấp, hôm nay ta đến đây chính là muốn nói cho mọi người, ai mới là người nên là Hoàng thượng, mà ngươi là như thế nào soán vị, độc hại tiên hoàng, khích bác huynh trưởng!” Những lời này, ta dựa vào nội lực truyền đi, cho nên toàn bộ những ai có mặt tại Diễn Võ trường hôm nay đều có thể nghe rõ ràng, cho dù bọn họ có muốn nghe hay không.
Tựa hồ là bị quá nhiều khiếp sợ, những người ở đây đều bắt đầu ngẩn người, vẻ mặt của mỗi người giống như là đại nạn ập lên đầu, ngày tận thế đến vậy, tựa như không biết nên chọn phe nào mới phải.
Như vậy quá tốt.
Ta tranh thủ thời cơ, lấy phong thư cùng bình sứ ra, hướng Tam hoàng tử nói.
“Ta có chứng cớ, có thể nghe ta nói một lời hay không?”
Tam hoàng tử ngẩn ra, hắn bất lộ thanh sắc đưa mắt nhìn Lữ Bách cùng các vị đại thần một cái, lúc này mới lại chuyển đến ta, không kiên nhẫn nói.
Tình hình hiển nhiên đã trở nên có chút mất khống chế, nhưng đây không phải là chuyện mà ta cần để ý, tất nhiên ta không cần phải đi trấn an.
Ầm ĩ đi, hoài nghi đi, nỗi hoài nghi của những người này càng lớn, đối với ta càng có lợi.
Nhưng Lữ Bách cùng Tam hoàng tử đều không phải là đèn cạn đầu, loại chuyện cơ bản nhất như gặp chuyện không loạn, bọn họ vẫn có thể làm tương đối tốt. Tam hoàng tử hét lớn hai tiếng đã chấn nhiếp các đại thần phía dưới. Bọn họ nhìn trái nhìn phải một chút nhưng cũng không dám xì xào bàn tán nữa.
Sau khi đã khống chế được tình cảnh, Tam hoàng tử rốt cuộc mới chuyển tầm mắt về phía ta, hắn đột nhiên ha ha cười ta.
“Hổ phù này của ngươi làm cũng giống thật quá đấy chứ.”
Ta cũng cười một tiếng.
“Những lời này phải là ta nói với ngài mới đúng.”
“Những thứ này cũng không quan trọng.” Tam hoàng tử thở dài một cái, bưng chung trà lên nhấp một ngụm, sau mới lại nói.
“Quan trọng chính là, lần này ngươi đi mấy tháng thời gian, ngươi có biết tiểu Cửu lo lắng cho ngươi thế nào không?”
“Tiểu Cửu có khỏe không?”
“Ngoại trừ có chút nhớ ngươi, những thứ khác đều ổn.” Tam hoàng tử thành khẩn nói.
“Hiếu Ân a, ngươi dù sao cũng là phò mã. Là hoàng thân quốc thích. Nếu ngươi chủ động nhận tội, trẫm nhất định sẽ không phạt nặng ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cùng tiểu Cửu cùng nhau hưởng thụ cuộc sống khoái nhạc, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Có thật không?”
Tam hoàng tử gật đầu.
“Quân vô hí ngôn.”
“Hay cho một câu ‘quân vô hí ngôn’.” Ta nhìn Tam hoàng tử, cười cười nói.
“Nhưng mà, tiểu Cửu không phải đã bị ngài bí mật đưa về hoàng lăng rồi sao?”
Xôn xao.
Tiên hoàng băng hà, Thái tử ngồi đại lao, Nhị hoàng tử chết, hiện giờ Cửu công chúa lại “Chết”, những chuyện này đủ làm cho mọi người lại xì xào bàn tán.
Tam hoàng tử hiển nhiên không ngờ rằng ta sẽ biết chuyện này, ta có thể thấy được vẻ nghi ngờ cùng nỗi khiếp sợ trên mặt hắn. Nhưng Tam hoàng tử là người rất thông minh, rất nhanh, hắn đã ý thức được chuyện gì xảy ra. Nghĩ thông suốt, hắn liền ha ha cười lớn.
“Giỏi cho một cái Doãn Hiếu Ân, xem ra ngươi quyết tâm muốn cùng trẫm đấu đến cùng phải không?”
“Đúng!” Ta hét lớn.
“Bởi vì ta không thể để ngươi đem chân tướng vùi lấp, hôm nay ta đến đây chính là muốn nói cho mọi người, ai mới là người nên là Hoàng thượng, mà ngươi là như thế nào soán vị, độc hại tiên hoàng, khích bác huynh trưởng!” Những lời này, ta dựa vào nội lực truyền đi, cho nên toàn bộ những ai có mặt tại Diễn Võ trường hôm nay đều có thể nghe rõ ràng, cho dù bọn họ có muốn nghe hay không.
Tựa hồ là bị quá nhiều khiếp sợ, những người ở đây đều bắt đầu ngẩn người, vẻ mặt của mỗi người giống như là đại nạn ập lên đầu, ngày tận thế đến vậy, tựa như không biết nên chọn phe nào mới phải.
Như vậy quá tốt.
Ta tranh thủ thời cơ, lấy phong thư cùng bình sứ ra, hướng Tam hoàng tử nói.
“Ta có chứng cớ, có thể nghe ta nói một lời hay không?”
Tam hoàng tử ngẩn ra, hắn bất lộ thanh sắc đưa mắt nhìn Lữ Bách cùng các vị đại thần một cái, lúc này mới lại chuyển đến ta, không kiên nhẫn nói.
“Nói đi.”
Không thể không nói, lựa chọn ngày hôm nay để vạch trần tất cả đúng là một hành động sáng suốt, điểm lợi lớn nhất chính là, hắn không thể ngăn cản tất cả những thứ ta muốn nói, bởi vì giờ phút này hơn vạn người ở đây đang cần một câu trả lời hợp lý, cho dù hiện giờ hắn là Hoàng thượng cũng không thể bác bỏ, nếu không hắn chính là vác đá đập chân mình.
Ta chậm rãi đem lá thư bên trong lấy ra, hướng tất cả mọi người nói to.
“Phong thư này là ta trong lúc tình cờ tìm được, viết phong thư này chính là ca ca ta, chắc mọi người đều biết, ca ca ta khi còn sống từng là thủ hạ cũng là kiện tướng đắc lực của Tam hoàng tử. Hắn muốn giúp Tam hoàng tử thuận lợi đăng cơ nhưng lại sợ sau khi chuyện thành công sẽ bị Tam hoàng tử diệt khẩu, cho nên hắn viết phong thư này coi như là vật trao đổi khi đến lúc.”
“Doãn Hiếu Ân! Chú ý ngôn từ của ngươi!” Lữ Bách ở một bên hét lớn.
“Phải phải phải.” Ta cười nói.
“Tam hoàng tử đã lên ngôi, ta quả thật nên cung kính gọi hắn một tiếng Hoàng thượng, bệ hạ. Nhưng mà, ngôi vị hoàng đế của hắn danh không chính ngôn không thuận, mà ở trong mắt các ngươi ta là một phạm nhân phải xử tử, ta gọi cũng chết, không gọi cũng chết, vậy thì tại sao ta lại phải cung kính hắn?” Dứt lời, không đợi Lữ Bách đáp, ta lại nói tiếp.
“Mà bình sứ trong tay ta lúc này cũng là một món đồ mà ca ca ta lưu lại. Theo như trong thư nói, ngày đó hắn thừa dịp Thái tử không chú ý đã bỏ thuốc độc vào, chính là loại độc này! Ta đã kiểm tra qua, loại độc này là kịch độc, không có thuốc giải. Mà để luyện chế loại độc này cần một lượng lớn độc liệu, trong đó có vài thứ đã sớm tuyệt tích, cho nên loại độc này trên thế gian chỉ có một chai.”
“Tam hoàng tử làm thế nào có được nó thì ta không biết, nhưng ta biết chắc chắn cho dù ca ca ta có lấy toàn bộ gia sản của hắn e là cũng không bao giờ có được loại độc này. Nhưng Tam hoàng tử ngài thì lại khác, ngài là một người hào sảng, thích kết giao với người trong võ lâm, không cần biết tốt xấu, ở trước mặt ngài đều là bạn, cho nên nghiễm nhiên con đường cũng rộng hơn.”
Tam hoàng tử cũng không hốt hoảng, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói.
“Chỉ bằng những thứ này mà ngươi cho rằng trẫm là hung thủ độc hại phụ hoàng? Những thứ khác khoan hãy tranh cãi xem thật hay giả, chỉ bằng phong thư trong tay ngươi e là không thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng. Doãn tướng quân đã chết, chết không đối chứng, trẫm cũng có thể hoài nghi là ngươi ngụy tạo phong thư, bôi nhọ trẫm.”
Ta gật đầu.
“Tam hoàng tử nói rất đúng.”
Có lẽ không ngờ đến ta sẽ nói như vậy, Tam hoàng tử trái lại không nói gì. Hắn lẳng lặng ngồi ở trên đài nhìn ta tiếp theo sẽ ra chiêu gì.
Tất nhiên ta sẽ thỏa mãn tâm ý của hắn, vì vậy liền nói tiếp.
“Nói thật, để biết phong thư này có phải thật hay không cũng không khó. Mọi người đều biết, mỗi người đều có bút tích riêng, là độc nhất vô nhị, sợ là bút tích của ta cùng của hơn vạn người ở đây cũng là không hoàn toàn giống nhau, ca ca ta tất nhiên cũng vậy. Dĩ nhiên, ngươi có thể nói ta bắt chước, nhưng đây cũng phải hao tốn rất nhiều công phu khổ cực, mỗi một khoảng cách đều phải giống y hệt không hơn không kém. Mà lại còn phải viết ra một bức thư hoàn chỉnh như vậy chỉ vài tháng là không thể nào, đúng chứ?” Vừa nói, ta vừa mở bức thư ra.
“Nhưng mọi người nhìn xem, bức thư này đã được đặt bên trong ngăn bí mật rất lâu, thiếu ánh sáng ẩm thấp. Rõ ràng, tờ giấy này đã có chút ố vàng, tính ra cũng đã được đặt trong đó mấy tháng. Ấn theo thời gian này, vừa đúng ngay khoảng thời gian sắp kết thúc chuyến đi Nam hạ của tiên hoàng. Xin hỏi nếu là ta ngụy tạo phong thư này, vậy ta phải biết trước âm mưu này bao lâu a?”
Những người ở đây không ngốc, bọn họ có lẽ đã nghĩ ra được gì đó.
Gấp bức thư lại, sau đó hướng Tả tướng đang đứng cách đó không xa, nói.
“Tả tướng đại nhân, ngài cùng cha ta đều là nguyên lão trong triều, hôm nay cha ta bị vu khống, mà người duy nhất trong triều tin tưởng người cũng chính là ngài. Cho nên, Hiếu Ân có một thỉnh cầu.”
Tả tướng là một vị quan tốt, cũng không thuộc bất kỳ phe phái nào trong triều, hắn là người xử lý chuyện đều nói chứng cớ, cho nên ngày đó Doãn Quốc Bình đã nói với ta, bức thư có thể giao cho Tả tướng.
Trái lại Tả tướng cũng không đối đãi với ta như một phạm nhân, hắn nhìn ta, nhàn nhạt nói.
“Ngươi nói đi.”
“Ta tướng ngài học thức uyên bác, bình thường cũng thường xuyên xem qua nhiều tự thể, cho nên Hiếu Ân cảm thấy, đem bức thư của ca ca cho ngài kiểm chứng là thích hợp nhất. Ngài hãy cầm lấy bức thư này xem xét kỹ một phen, xem thử có phải là bút tích của ca ca ta không.”
Tả tướng vui vẻ cười một tiếng, ung dung bước đến chỗ ta, vừa đi vừa nói.
“Không sai, phò mã nói không sai. Nhớ đến, lão phu năm đó đã từng dạy ca ca ngươi đọc sách, cho nên việc kiểm tra bút tích giao cho lão phu là thích hợp nhất.”
Ta gật đầu liên tục, nói thầm "Ta tất nhiên biết những thứ này, lúc đó ta cũng Doãn lão đầu cũng không phải là chỉ bàn bạc suông, nếu ta không biết lai lịch của ngươi, tùy tiện giao bức thư cho ngươi không phải là tìm chết sao."
Nhưng mà, trong lúc ta định đem phong thư đưa cho Tả tướng, Lữ Bách đứng trên đài lại đột nhiên quát to một tiếng.
“Không thể!”
Không thể không nói, lựa chọn ngày hôm nay để vạch trần tất cả đúng là một hành động sáng suốt, điểm lợi lớn nhất chính là, hắn không thể ngăn cản tất cả những thứ ta muốn nói, bởi vì giờ phút này hơn vạn người ở đây đang cần một câu trả lời hợp lý, cho dù hiện giờ hắn là Hoàng thượng cũng không thể bác bỏ, nếu không hắn chính là vác đá đập chân mình.
Ta chậm rãi đem lá thư bên trong lấy ra, hướng tất cả mọi người nói to.
“Phong thư này là ta trong lúc tình cờ tìm được, viết phong thư này chính là ca ca ta, chắc mọi người đều biết, ca ca ta khi còn sống từng là thủ hạ cũng là kiện tướng đắc lực của Tam hoàng tử. Hắn muốn giúp Tam hoàng tử thuận lợi đăng cơ nhưng lại sợ sau khi chuyện thành công sẽ bị Tam hoàng tử diệt khẩu, cho nên hắn viết phong thư này coi như là vật trao đổi khi đến lúc.”
“Doãn Hiếu Ân! Chú ý ngôn từ của ngươi!” Lữ Bách ở một bên hét lớn.
“Phải phải phải.” Ta cười nói.
“Tam hoàng tử đã lên ngôi, ta quả thật nên cung kính gọi hắn một tiếng Hoàng thượng, bệ hạ. Nhưng mà, ngôi vị hoàng đế của hắn danh không chính ngôn không thuận, mà ở trong mắt các ngươi ta là một phạm nhân phải xử tử, ta gọi cũng chết, không gọi cũng chết, vậy thì tại sao ta lại phải cung kính hắn?” Dứt lời, không đợi Lữ Bách đáp, ta lại nói tiếp.
“Mà bình sứ trong tay ta lúc này cũng là một món đồ mà ca ca ta lưu lại. Theo như trong thư nói, ngày đó hắn thừa dịp Thái tử không chú ý đã bỏ thuốc độc vào, chính là loại độc này! Ta đã kiểm tra qua, loại độc này là kịch độc, không có thuốc giải. Mà để luyện chế loại độc này cần một lượng lớn độc liệu, trong đó có vài thứ đã sớm tuyệt tích, cho nên loại độc này trên thế gian chỉ có một chai.”
“Tam hoàng tử làm thế nào có được nó thì ta không biết, nhưng ta biết chắc chắn cho dù ca ca ta có lấy toàn bộ gia sản của hắn e là cũng không bao giờ có được loại độc này. Nhưng Tam hoàng tử ngài thì lại khác, ngài là một người hào sảng, thích kết giao với người trong võ lâm, không cần biết tốt xấu, ở trước mặt ngài đều là bạn, cho nên nghiễm nhiên con đường cũng rộng hơn.”
Tam hoàng tử cũng không hốt hoảng, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói.
“Chỉ bằng những thứ này mà ngươi cho rằng trẫm là hung thủ độc hại phụ hoàng? Những thứ khác khoan hãy tranh cãi xem thật hay giả, chỉ bằng phong thư trong tay ngươi e là không thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng. Doãn tướng quân đã chết, chết không đối chứng, trẫm cũng có thể hoài nghi là ngươi ngụy tạo phong thư, bôi nhọ trẫm.”
Ta gật đầu.
“Tam hoàng tử nói rất đúng.”
Có lẽ không ngờ đến ta sẽ nói như vậy, Tam hoàng tử trái lại không nói gì. Hắn lẳng lặng ngồi ở trên đài nhìn ta tiếp theo sẽ ra chiêu gì.
Tất nhiên ta sẽ thỏa mãn tâm ý của hắn, vì vậy liền nói tiếp.
“Nói thật, để biết phong thư này có phải thật hay không cũng không khó. Mọi người đều biết, mỗi người đều có bút tích riêng, là độc nhất vô nhị, sợ là bút tích của ta cùng của hơn vạn người ở đây cũng là không hoàn toàn giống nhau, ca ca ta tất nhiên cũng vậy. Dĩ nhiên, ngươi có thể nói ta bắt chước, nhưng đây cũng phải hao tốn rất nhiều công phu khổ cực, mỗi một khoảng cách đều phải giống y hệt không hơn không kém. Mà lại còn phải viết ra một bức thư hoàn chỉnh như vậy chỉ vài tháng là không thể nào, đúng chứ?” Vừa nói, ta vừa mở bức thư ra.
“Nhưng mọi người nhìn xem, bức thư này đã được đặt bên trong ngăn bí mật rất lâu, thiếu ánh sáng ẩm thấp. Rõ ràng, tờ giấy này đã có chút ố vàng, tính ra cũng đã được đặt trong đó mấy tháng. Ấn theo thời gian này, vừa đúng ngay khoảng thời gian sắp kết thúc chuyến đi Nam hạ của tiên hoàng. Xin hỏi nếu là ta ngụy tạo phong thư này, vậy ta phải biết trước âm mưu này bao lâu a?”
Những người ở đây không ngốc, bọn họ có lẽ đã nghĩ ra được gì đó.
Gấp bức thư lại, sau đó hướng Tả tướng đang đứng cách đó không xa, nói.
“Tả tướng đại nhân, ngài cùng cha ta đều là nguyên lão trong triều, hôm nay cha ta bị vu khống, mà người duy nhất trong triều tin tưởng người cũng chính là ngài. Cho nên, Hiếu Ân có một thỉnh cầu.”
Tả tướng là một vị quan tốt, cũng không thuộc bất kỳ phe phái nào trong triều, hắn là người xử lý chuyện đều nói chứng cớ, cho nên ngày đó Doãn Quốc Bình đã nói với ta, bức thư có thể giao cho Tả tướng.
Trái lại Tả tướng cũng không đối đãi với ta như một phạm nhân, hắn nhìn ta, nhàn nhạt nói.
“Ngươi nói đi.”
“Ta tướng ngài học thức uyên bác, bình thường cũng thường xuyên xem qua nhiều tự thể, cho nên Hiếu Ân cảm thấy, đem bức thư của ca ca cho ngài kiểm chứng là thích hợp nhất. Ngài hãy cầm lấy bức thư này xem xét kỹ một phen, xem thử có phải là bút tích của ca ca ta không.”
Tả tướng vui vẻ cười một tiếng, ung dung bước đến chỗ ta, vừa đi vừa nói.
“Không sai, phò mã nói không sai. Nhớ đến, lão phu năm đó đã từng dạy ca ca ngươi đọc sách, cho nên việc kiểm tra bút tích giao cho lão phu là thích hợp nhất.”
Ta gật đầu liên tục, nói thầm "Ta tất nhiên biết những thứ này, lúc đó ta cũng Doãn lão đầu cũng không phải là chỉ bàn bạc suông, nếu ta không biết lai lịch của ngươi, tùy tiện giao bức thư cho ngươi không phải là tìm chết sao."
Nhưng mà, trong lúc ta định đem phong thư đưa cho Tả tướng, Lữ Bách đứng trên đài lại đột nhiên quát to một tiếng.
“Không thể!”
Chương 84
Một câu này vang lên làm cho tất cả mọi ánh mắt đều chuyển đến
trên người hắn.
Không đợi chúng ta nói gì, Lữ Bách đã lập tức mở miệng.
“Tả tướng, Doãn Hiếu Ân hiện tại đang là trọng phạm triều đình, sao ngài có thể nghe lời từ một phía của hắn? Ngài chớ để hắn nắm mũi dắt đi, mau đem bức thư đó giao cho ta mới là thỏa đáng nhất.”
Dứt lời, không ít đại thần bắt đầu ồn ào lên, không ngừng nói các loại như: ‘Đúng vậy, đúng vậy, Doãn Hiếu Ân là trọng phạm.’.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng ta cũng có chút không yên. Một người nói dối thì chính là nói dối, nhưng trăm người, ngàn người nói dối thì nó sẽ trở thành sự thật. Ta sợ nhất chính là Doãn Quốc Bình đã nhìn lầm người, lỡ như Tả tướng đại nhân cũng làm theo lời bọn họ, vậy thì ta xong rồi.
Thời điểm ta đang tìm kiếm đối sách, không ngờ lúc này Tả tướng lại đột nhiên lên tiếng.
“Làm sao vậy Lữ tướng quân, lão phu sống hơn nửa đời người, ngươi cho là lỗ mũi ta có thể bị dễ dàng bị dắt đi vậy sao? Lão phu coi trọng là bằng cớ cụ thể, nếu Doãn Hiếu Ân có chứng cớ, vậy nhìn một chút thì có sao?”
“Đây cũng không phải là chuyện nhỏ Tả tướng!”
Tả tướng cười to một tiếng, nói.
“Chính bởi vì không phải là chuyện nhỏ cho nên mới càng phải cẩn thận, không phải sao. Ban đầu nói Doãn Hiếu Ân âm mưu tạo phản, không phải chính là bởi vì hắn không xuất hiện, soán vị Hoàng thượng lại là chuyện lớn, cho nên lúc đó mới qua loa kết án không phải sao?”
“Ngươi!” Lần này, đến phiên Lữ Bách không phản bác được, hắn nổi giận đùng đùng chỉ về phía Tả tướng, cuối cùng lại không nói được lời nào.
Ta nghe xong không ngừng cười, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày ngươi cắn phải đá. Bất quả Tả tướng nói không sai, sau khi rơi xuống vách núi, tuy ta không biết vụ án này kết quả ra sao, nhưng e là chứng cớ sẽ không xác thật.
Tam hoàng tử e là cũng biết chuyện đang trở nên nghiêm trọng, nhưng mà ở chỗ này nhiều người, muốn chặn miệng là điều xa vời, cho nên chỉ có thể mạo hiểm nhìn chuyện tiếp tục diễn ra. Vì thế giằng co hồi lâu, hắn chỉ đành phất tay một cái, nói.
“Lữ Bách ngươi đừng nói nữa, để Tả tướng xem đi.”
Lữ Bách hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng ta thấy rất rõ ràng, hắn đã không còn dáng vẻ khí định thần nhàn như lúc trước.
Lần này ngay cả Hoàng thượng cũng không phản đối, vì vậy cũng không ai dám nói thêm gì nữa. Cho nên thoáng một cái, toàn bộ Diễn Võ trường đều an tĩnh lại, chờ Tả đại nhân định đoạt kết quả.
Tả tướng mở phong thư, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Đến khi mọi người sắp không chờ được nữa, rốt cuộc hắn mới gật đầu một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói.
“Không sai, chính là bút tích của hắn.”
Oanh một phát, toàn Diễn Võ trường bùng nổ.
Lữ Bách tất nhiên không thể ngồi chờ chết, cơ hồ là Tả tướng vừa mới xem xong phong thư, hắn liền lập thức phản bác.
“Tả tướng ngài cũng quá qua loa rồi, cứ nhìn qua nhìn lại mấy lần là ngài có thể chắc chắn đây là bút tích của Doãn tướng quân? Coi như lúc trước hắn là môn sinh của ngài nhưng chuyện này cũng đã qua lâu rồi, trí nhớ của ngài có vẻ tốt hơn người thường nhỉ?”
Tả tướng không gấp không vội, hắn vui vẻ cười nói.
“Tiểu tử, ngươi cho là vị trí Tả tưởng là dễ làm vậy sao? Nếu không phải một thời luyện tập, ngươi cảm thấy cái vị trí này ngươi có thể ngồi vững bao lâu đây?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý thì lão phu không có, lão phu muốn nói là bức thư này đúng là của Doãn tướng quân viết, không sai.”
Lữ Bách hậm hực khoát tay một cái, nói.
“Coi như là thật, vậy thì thế nào? Nó có thể nói lên cái gì? Lỡ như là hắn cố ý tạo nên thì sao? Dù sao bây giờ chết không đối chứng, các ngươi có thể tùy ý nói, không phải sao?”
“Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Ta cười nói.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi, nếu ca ca ta có thể đứng ở đây, làm gì còn có chỗ của ngươi? Ngươi là ai hả? Ngươi thật sự cho là mọi người không hề nghi ngờ gì chuyện bỗng dưng ở đâu chạy ra một cái Lữ tướng quân à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi xuất hiện chính là nghi điểm lớn nhất!”
“Ngươi ngậm máu phun người, bản tướng quân quanh năm đều ở bên cạnh phục vụ Hoàng thượng, lần này may mắn được Hoàng thượng đề bạt mới có thể ngồi vào vị trí hôm nay.”
“Tất cả im miệng hết cho ta!” Lúc này, Tam hoàng tử đột nhiên quát to một tiếng. Dứt lời, hắn nhìn ta, bất lộ thanh sắc nói.
“Doãn Hiếu Ân, ngươi xem đây là nơi nào thế hả? Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi cho rằng trẫm là ai? A, coi như trẫm giết ngươi không cần lý do! Ngươi dám phản kháng sao?!”
“Không dám.” Ta lắc đầu nói.
“Bất kể, ngài làm cách nào có thể đến được ngôi vị Hoàng đế này, bây giờ ngài là Hoàng thượng, ngài tất nhiên có thể giết ta. Chẳng qua, ngài không một lý do giết dân chúng vô tội như ta, vậy ngài bảo bách tính nên nhìn ngài như thế nào đây? Nếu ngài không để ý vậy hiện giờ ngài có thể một đao giết chết ta.”
Không đợi chúng ta nói gì, Lữ Bách đã lập tức mở miệng.
“Tả tướng, Doãn Hiếu Ân hiện tại đang là trọng phạm triều đình, sao ngài có thể nghe lời từ một phía của hắn? Ngài chớ để hắn nắm mũi dắt đi, mau đem bức thư đó giao cho ta mới là thỏa đáng nhất.”
Dứt lời, không ít đại thần bắt đầu ồn ào lên, không ngừng nói các loại như: ‘Đúng vậy, đúng vậy, Doãn Hiếu Ân là trọng phạm.’.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng ta cũng có chút không yên. Một người nói dối thì chính là nói dối, nhưng trăm người, ngàn người nói dối thì nó sẽ trở thành sự thật. Ta sợ nhất chính là Doãn Quốc Bình đã nhìn lầm người, lỡ như Tả tướng đại nhân cũng làm theo lời bọn họ, vậy thì ta xong rồi.
Thời điểm ta đang tìm kiếm đối sách, không ngờ lúc này Tả tướng lại đột nhiên lên tiếng.
“Làm sao vậy Lữ tướng quân, lão phu sống hơn nửa đời người, ngươi cho là lỗ mũi ta có thể bị dễ dàng bị dắt đi vậy sao? Lão phu coi trọng là bằng cớ cụ thể, nếu Doãn Hiếu Ân có chứng cớ, vậy nhìn một chút thì có sao?”
“Đây cũng không phải là chuyện nhỏ Tả tướng!”
Tả tướng cười to một tiếng, nói.
“Chính bởi vì không phải là chuyện nhỏ cho nên mới càng phải cẩn thận, không phải sao. Ban đầu nói Doãn Hiếu Ân âm mưu tạo phản, không phải chính là bởi vì hắn không xuất hiện, soán vị Hoàng thượng lại là chuyện lớn, cho nên lúc đó mới qua loa kết án không phải sao?”
“Ngươi!” Lần này, đến phiên Lữ Bách không phản bác được, hắn nổi giận đùng đùng chỉ về phía Tả tướng, cuối cùng lại không nói được lời nào.
Ta nghe xong không ngừng cười, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày ngươi cắn phải đá. Bất quả Tả tướng nói không sai, sau khi rơi xuống vách núi, tuy ta không biết vụ án này kết quả ra sao, nhưng e là chứng cớ sẽ không xác thật.
Tam hoàng tử e là cũng biết chuyện đang trở nên nghiêm trọng, nhưng mà ở chỗ này nhiều người, muốn chặn miệng là điều xa vời, cho nên chỉ có thể mạo hiểm nhìn chuyện tiếp tục diễn ra. Vì thế giằng co hồi lâu, hắn chỉ đành phất tay một cái, nói.
“Lữ Bách ngươi đừng nói nữa, để Tả tướng xem đi.”
Lữ Bách hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng ta thấy rất rõ ràng, hắn đã không còn dáng vẻ khí định thần nhàn như lúc trước.
Lần này ngay cả Hoàng thượng cũng không phản đối, vì vậy cũng không ai dám nói thêm gì nữa. Cho nên thoáng một cái, toàn bộ Diễn Võ trường đều an tĩnh lại, chờ Tả đại nhân định đoạt kết quả.
Tả tướng mở phong thư, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Đến khi mọi người sắp không chờ được nữa, rốt cuộc hắn mới gật đầu một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói.
“Không sai, chính là bút tích của hắn.”
Oanh một phát, toàn Diễn Võ trường bùng nổ.
Lữ Bách tất nhiên không thể ngồi chờ chết, cơ hồ là Tả tướng vừa mới xem xong phong thư, hắn liền lập thức phản bác.
“Tả tướng ngài cũng quá qua loa rồi, cứ nhìn qua nhìn lại mấy lần là ngài có thể chắc chắn đây là bút tích của Doãn tướng quân? Coi như lúc trước hắn là môn sinh của ngài nhưng chuyện này cũng đã qua lâu rồi, trí nhớ của ngài có vẻ tốt hơn người thường nhỉ?”
Tả tướng không gấp không vội, hắn vui vẻ cười nói.
“Tiểu tử, ngươi cho là vị trí Tả tưởng là dễ làm vậy sao? Nếu không phải một thời luyện tập, ngươi cảm thấy cái vị trí này ngươi có thể ngồi vững bao lâu đây?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý thì lão phu không có, lão phu muốn nói là bức thư này đúng là của Doãn tướng quân viết, không sai.”
Lữ Bách hậm hực khoát tay một cái, nói.
“Coi như là thật, vậy thì thế nào? Nó có thể nói lên cái gì? Lỡ như là hắn cố ý tạo nên thì sao? Dù sao bây giờ chết không đối chứng, các ngươi có thể tùy ý nói, không phải sao?”
“Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Ta cười nói.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi, nếu ca ca ta có thể đứng ở đây, làm gì còn có chỗ của ngươi? Ngươi là ai hả? Ngươi thật sự cho là mọi người không hề nghi ngờ gì chuyện bỗng dưng ở đâu chạy ra một cái Lữ tướng quân à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi xuất hiện chính là nghi điểm lớn nhất!”
“Ngươi ngậm máu phun người, bản tướng quân quanh năm đều ở bên cạnh phục vụ Hoàng thượng, lần này may mắn được Hoàng thượng đề bạt mới có thể ngồi vào vị trí hôm nay.”
“Tất cả im miệng hết cho ta!” Lúc này, Tam hoàng tử đột nhiên quát to một tiếng. Dứt lời, hắn nhìn ta, bất lộ thanh sắc nói.
“Doãn Hiếu Ân, ngươi xem đây là nơi nào thế hả? Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi cho rằng trẫm là ai? A, coi như trẫm giết ngươi không cần lý do! Ngươi dám phản kháng sao?!”
“Không dám.” Ta lắc đầu nói.
“Bất kể, ngài làm cách nào có thể đến được ngôi vị Hoàng đế này, bây giờ ngài là Hoàng thượng, ngài tất nhiên có thể giết ta. Chẳng qua, ngài không một lý do giết dân chúng vô tội như ta, vậy ngài bảo bách tính nên nhìn ngài như thế nào đây? Nếu ngài không để ý vậy hiện giờ ngài có thể một đao giết chết ta.”
“Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không dám!”
Tuy trên mặt ta không biểu lộ gì nhưng trong lòng cũng đang sợ gần chết. Nhưng ta tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, tin tưởng Tam hoảng tử hắn nhất định sẽ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy giết ta, coi như hắn muốn giết cũng phải là ở một nơi bốn bề vắng lặng.
Trong lúc nhất thời cả hai bên cứ giằng co không dứt.
Có điều không bao lâu sau thì có một thanh âm già nua vang lên. Vừa nghe thấy thanh âm này, cả người ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người này không phải ai khác chính là cha ta, Doãn Quốc Bình.
Doãn Quốc Bình đột nhiên bước ra, tất nhiên đưa đến không ít nghị luận.
Hắn là nguyên lão trong triều, người người kính ngưỡng, mà những chuyện này hiện giờ cũng có liên quan rất nhiều đến hắn, mọi người tất nhiên đều có chút hoảng hồn, không biết nên làm cái gì mới phải.
Mà không chỉ có mọi người hoảng hồn, ngay cả Tam hoàng tử trên đài cũng đột nhiên đứng lên, bất khả tư nghị nói.
“Doãn tướng quân, sao ngươi lại đến đây?”
Doãn Quốc Bình không nhanh không chậm đi đến giữa Võ trường, cũng tỏ ra khó hiểu, hướng Tam hoàng tử nói.
“Thần cũng có chút kỳ lạ, hôm nay Diễn Võ, rõ ràng thần được báo đến tham gia, nhưng sáng nay lúc xuất môn lại bị chặn.”
Tam hoàng tử lúng túng cười cười một tiếng.
“Trẫm chính là cảm thấy Doãn tướng quân ngươi tuổi cao, Diễn Võ lại diễn ra cả ngày, rất mệt mỏi cho nên mới phái người thông báo cho ngươi không cần đến.”
“Vậy thần tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, nhưng những binh lính này đều là một tay thần dẫn dắt, hôm nay không đến, trong lòng thần chung quy cũng cảm thấy không yên. Rồi lại phải cùng quan sai đại nhân chào hỏi một phen, lúc này mới khẩn cấp chạy đến đây.”
‘Cảm tình’ như vậy không cần nói là tốt nhất, lúc cha ta nói những lời này quả thật làm ta sợ hết hồn, cũng may bảo đao của hắn vẫn chưa lão, có thể giải quyết đám người kia rồi chạy đến, nếu không phần thắng của ta hôm nay sẽ giảm không biết bao nhiêu.
Đã nói đến tận mức này, Tam hoàng tử hắn cũng không thể vì chuyện này mà xử tội cha ta, cho nên cuối cùng chỉ đành phải cắn răng nghiến lợi ngồi xuống một lần nữa. Có điều lúc này, hắn rõ ràng hốt hoảng hơn rất nhiều so với vừa rồi, ngồi trên ghế phập phòng không yên, luôn có vẻ không bình tĩnh.
Tam hoàng tử như vậy, Lữ Bách lại càng luống cuống. Giờ phút này trên trán hắn đầy mồ hôi, ta thấy cũng có thể đổ đầy một ly nước.
Cũng nên kết thúc rồi.
Doãn Quốc Bình nói.
“Từ nãy đến giờ, thần cũng đã nghe được một ít. Bức thư này, quả thật không thể coi là chứng cớ có hiệu lực, Doãn Hiếu Ân, ngươi còn có chứng cớ khác không?”
“Có a!” Ta vui vẻ nói.
“Lúc nãy không phải đã nói sao, trong tay ta còn có hổ phù, người quên rồi sao? Hổ phù là người đưa cho ta mà.”
Sau khi nghe xong, Doãn Quốc Bình cũng vui vẻ nói.
“Đúng. Là có chuyện này.”
Lúc này, dựa vào một câu nói đó của Doãn Quốc Bình, trong Võ trường đều bùng nổ một tràng nghị luận.
Tình thế lập tức nghịch chuyển, Lữ Bách không từ bỏ, hắn hướng mọi người dưới đài chợt quát một tiếng.
“Nói bậy! Hổ phù rõ ràng là đang ở chỗ ta!”
Doãn Quốc Bình đem tầm mắt chuyển đến trên người Lữ Bách, nói.
“Ai nha, Lữ tiểu tướng quân, toàn bộ người trong triều đều biết, hổ phù là tiên hoàng tự mình giao cho ta, nhưng sao ta lại không nhớ đã đem hổ phù giao cho ngươi nhỉ.”
Ta vội vàng chen vào.
“Cha, người chớ nói nhiều cùng hắn.” Vừa, nói, ta vừa hướng Lữ Bách hét lớn.
“Hổ phù không phải ở chỗ ngươi sao, lấy ra đi, hai chúng ta đem ra so sánh là sẽ biết.”
“Không tồi không tồi.” Lúc này Tả tướng cũng chen vào.
“Hổ phù này là do vị hoàng đế đầu tiên của vương triều Văn thị vất vả biết bao mới tìm được nguyên liệu ở vùng cực Bắc làm thành, là món đồ thế gian khó găp, trăm năm không mục. Đó cũng không phải là thứ có thể tùy tiện bắt chước. Lữ tướng quân, nếu ngươi nói của ngươi là thật, Doãn Hiếu Ân cũng nói của hắn là thật, không bằng cả hai ngươi đem hổ phù ra so sánh, là thật hay giả nhìn một cái liền biết. Tất nhiên sau khi xem xong, ai nói thật ai nói dối cũng có thể kết luận rồi.”
Tuy trên mặt ta không biểu lộ gì nhưng trong lòng cũng đang sợ gần chết. Nhưng ta tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, tin tưởng Tam hoảng tử hắn nhất định sẽ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy giết ta, coi như hắn muốn giết cũng phải là ở một nơi bốn bề vắng lặng.
Trong lúc nhất thời cả hai bên cứ giằng co không dứt.
Có điều không bao lâu sau thì có một thanh âm già nua vang lên. Vừa nghe thấy thanh âm này, cả người ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người này không phải ai khác chính là cha ta, Doãn Quốc Bình.
Doãn Quốc Bình đột nhiên bước ra, tất nhiên đưa đến không ít nghị luận.
Hắn là nguyên lão trong triều, người người kính ngưỡng, mà những chuyện này hiện giờ cũng có liên quan rất nhiều đến hắn, mọi người tất nhiên đều có chút hoảng hồn, không biết nên làm cái gì mới phải.
Mà không chỉ có mọi người hoảng hồn, ngay cả Tam hoàng tử trên đài cũng đột nhiên đứng lên, bất khả tư nghị nói.
“Doãn tướng quân, sao ngươi lại đến đây?”
Doãn Quốc Bình không nhanh không chậm đi đến giữa Võ trường, cũng tỏ ra khó hiểu, hướng Tam hoàng tử nói.
“Thần cũng có chút kỳ lạ, hôm nay Diễn Võ, rõ ràng thần được báo đến tham gia, nhưng sáng nay lúc xuất môn lại bị chặn.”
Tam hoàng tử lúng túng cười cười một tiếng.
“Trẫm chính là cảm thấy Doãn tướng quân ngươi tuổi cao, Diễn Võ lại diễn ra cả ngày, rất mệt mỏi cho nên mới phái người thông báo cho ngươi không cần đến.”
“Vậy thần tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, nhưng những binh lính này đều là một tay thần dẫn dắt, hôm nay không đến, trong lòng thần chung quy cũng cảm thấy không yên. Rồi lại phải cùng quan sai đại nhân chào hỏi một phen, lúc này mới khẩn cấp chạy đến đây.”
‘Cảm tình’ như vậy không cần nói là tốt nhất, lúc cha ta nói những lời này quả thật làm ta sợ hết hồn, cũng may bảo đao của hắn vẫn chưa lão, có thể giải quyết đám người kia rồi chạy đến, nếu không phần thắng của ta hôm nay sẽ giảm không biết bao nhiêu.
Đã nói đến tận mức này, Tam hoàng tử hắn cũng không thể vì chuyện này mà xử tội cha ta, cho nên cuối cùng chỉ đành phải cắn răng nghiến lợi ngồi xuống một lần nữa. Có điều lúc này, hắn rõ ràng hốt hoảng hơn rất nhiều so với vừa rồi, ngồi trên ghế phập phòng không yên, luôn có vẻ không bình tĩnh.
Tam hoàng tử như vậy, Lữ Bách lại càng luống cuống. Giờ phút này trên trán hắn đầy mồ hôi, ta thấy cũng có thể đổ đầy một ly nước.
Cũng nên kết thúc rồi.
Doãn Quốc Bình nói.
“Từ nãy đến giờ, thần cũng đã nghe được một ít. Bức thư này, quả thật không thể coi là chứng cớ có hiệu lực, Doãn Hiếu Ân, ngươi còn có chứng cớ khác không?”
“Có a!” Ta vui vẻ nói.
“Lúc nãy không phải đã nói sao, trong tay ta còn có hổ phù, người quên rồi sao? Hổ phù là người đưa cho ta mà.”
Sau khi nghe xong, Doãn Quốc Bình cũng vui vẻ nói.
“Đúng. Là có chuyện này.”
Lúc này, dựa vào một câu nói đó của Doãn Quốc Bình, trong Võ trường đều bùng nổ một tràng nghị luận.
Tình thế lập tức nghịch chuyển, Lữ Bách không từ bỏ, hắn hướng mọi người dưới đài chợt quát một tiếng.
“Nói bậy! Hổ phù rõ ràng là đang ở chỗ ta!”
Doãn Quốc Bình đem tầm mắt chuyển đến trên người Lữ Bách, nói.
“Ai nha, Lữ tiểu tướng quân, toàn bộ người trong triều đều biết, hổ phù là tiên hoàng tự mình giao cho ta, nhưng sao ta lại không nhớ đã đem hổ phù giao cho ngươi nhỉ.”
Ta vội vàng chen vào.
“Cha, người chớ nói nhiều cùng hắn.” Vừa, nói, ta vừa hướng Lữ Bách hét lớn.
“Hổ phù không phải ở chỗ ngươi sao, lấy ra đi, hai chúng ta đem ra so sánh là sẽ biết.”
“Không tồi không tồi.” Lúc này Tả tướng cũng chen vào.
“Hổ phù này là do vị hoàng đế đầu tiên của vương triều Văn thị vất vả biết bao mới tìm được nguyên liệu ở vùng cực Bắc làm thành, là món đồ thế gian khó găp, trăm năm không mục. Đó cũng không phải là thứ có thể tùy tiện bắt chước. Lữ tướng quân, nếu ngươi nói của ngươi là thật, Doãn Hiếu Ân cũng nói của hắn là thật, không bằng cả hai ngươi đem hổ phù ra so sánh, là thật hay giả nhìn một cái liền biết. Tất nhiên sau khi xem xong, ai nói thật ai nói dối cũng có thể kết luận rồi.”
Chương 85
Lúc này, đôi mắt của Lữ Bách trợn trừng.
Nhưng theo ta đoán, nếu Tam hoàng tử có thể tìm người làm ra một cái hổ phù giả, vậy thì phẩm chất tất nhiên sẽ không kém bao nhiêu. Chuyện kiểm chứng thật giả này, đơn giản cũng chính là cầm binh khí chém, lấy lửa đến luyện, nhưng lỡ như... Trong lòng ta cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Thế nhưng ta đã quên mất, Lữ Bách hắn là người thế nào? Hắn là một tên xảo trá, là loại người tham luyến danh lợi quyền tài, thế nhưng hắn càng coi trọng mạng của mình hơn. Mạng cũng bị mất, hắn còn luyến tiếc cái cọng lông gì nữa? Cho nên nhân lúc đa số người ở đây không phòng bị, hắn đưa tay vào trong ngực áo, mọi người cũng cho là hắn cầm hổ phù ra, nhưng ai ngờ hắn vung tay một cái, xuất ra một chuỗi ám khí!
Cũng may, mấy người chúng ta là người luyện võ phản ứng nhanh nhạy, cho nên có thể nhẹ nhàng tránh thoát một kiếp này! Mà thời điểm ta né tránh cũng thuận tay kéo Tả tướng sang một bên, cho nên Tả tướng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng còn những người khác thì không có vận khí tốt như vậy.
Trong chớp mắt, mấy đại thần bị trúng ám khí liền ngã xuống đất, mất mạng.
Cơ hồ là chỉ trong một tích tắc, toàn bộ Diễn Võ trường đã trở thành một mớ hỗn loạn, đa số đại thần đều chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy cho nên rối rít chạy thoát thân. Còn những binh lính, găp phải tình huống này, lại không có thượng cấp chỉ huy, cũng không biết nên nghe theo ai mới được
Nhân cơ hội hỗn loạn này Lữ Bách nên chạy trốn mới đúng.
Không ngờ người này lại dùng khinh công bay xuống đài, cầm lấy trường kiếm đâm về phía ta! Thật tốt, ta cười một tiếng, cũng nhanh tay nhặt một thanh trường kiếm bị vứt dưới đất, nâng kiếm cản đòn! Xem ra tên Lữ Bách này cũng gai mắt ta cho nên hôm nay mới muốn cùng ta liều mạng.
“Hiếu Ân! Con giải quyết Lữ Bách, ta đi bắt Tam hoàng tử!” Trong hoảng loạn, ta chỉ kịp nghe thấy Doãn Quốc Bình vội vàng hướng ta hét lên một câu.
Trong lòng âm thầm đáp mấy tiếng ‘Được’, nhưng cũng không nói ra miệng. Bởi vì đối với Lữ Bách ta cũng đã có tâm đề phòng ít nhiều, tên này gian trá xảo quyệt, không biết còn có ám khí gì nữa đây. Nếu ta chỉ cần lơi lỏng một chút, e là hôm nay sẽ phải bỏ xác ở nơi này. Trận này đã xem như là toàn thắng, làm sao ta có thể ở trong thời khắc sau cùng nhất lại để lật thuyền trong mương?
Lữ Bách xuất chiêu cực kỳ tàn nhẫn, công phu so với những lần tỷ thí trước đã tăng rất nhiều, ta đoán có lẽ ngay từ đầu hắn đã giấu giếm thực lực. Tiểu tử kia sử dụng kiếm chiêu quái dị, chuyên chọn những nơi người khác không chú ý để ra tay, ta lại dựa vào nội lực cùng độc dược trên người có chút chiếm thượng phong.
Từng phút trôi qua, thế trận đã dần dần sáng tỏ, những binh lính còn ở đây bắt đầu giúp Doãn Quốc Bình thanh trừ binh lực mà Tam hoàng tử lưu lại. Tóm lại hiện giờ, toàn bộ Diễn Võ trường rất hỗn loạn, khó mà phân rõ địch hay bạn.
Đương lúc tình thế như lửa, một thân ảnh đột nhiên nhoáng qua trước mặt ta, người kia cũng dùng kiếm, khinh công bay đến, trong nháy mắt liền thẳng tắp bổ đến trên người Lữ Bách. Chỉ trong một khoảng khắc lại xuất hiện một người làm cho Lữ Bách ứng phó không kịp, hắn vốn muốn tiếp một chiêu này của ta, hiện giờ lại xuất hiện thêm một người, làm cho hắn không kịp phòng bị, cuối cùng đương nhiên lãnh trọn một kiếm của người nọ.
Hình thể tuyệt vời!
Tiểu Cửu?
Đến khi ta nhìn ra người đó là ai liền bị dọa không nhẹ, vì vậy lập tức thừa dịp Lữ Bách lảo đảo lui về sau, ta vội vàng hướng nàng hét lên.
“Ai bảo nàng đến đây! Quay về!”
Không ngờ tiểu Cửu lại chẳng thèm quan tâm đến lời ta mà chỉ hướng đến đuổi theo Lữ Bách, vừa chạy vừa nói.
“Bớt nói nhảm đi! Xem hôm nay ta có đem tên ranh con thối tha này bổ nát không!”
Đầu ta liền choáng váng. Ranh con thối tha? Công chúa gia gia nàng học nó từ ai vậy?
Nhưng thực tế không có thời gian để ta đi tìm căn nguyên, hơn nữa giờ phút này tiểu Cửu nhất định sẽ không nghe ta nói, điều ta có thể làm bây giờ chính là bắt Lữ Bách, bảo vệ tiểu Cửu. Nhưng tiểu Cửu như vậy không phải là loạn càng thêm loạn sao!
Thầm than một tiếng, nhắm mắt vì phu nhân nhà ta bảo giá hộ hàng, trong lòng lại thầm nói "ai bảo nàng là thê tử ta, ai bảo ta là thê quản nghiêm làm chi!
Có tiểu Cửu gia nhập, tuy là còn có chút lo ngại nhưng không thể không nói tình thế lập tức trở nên tốt hơn nhiều. Dù sao chúng ta cũng là hai người, Lữ Bách bắt đầu lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, cản được ta thì không ngăn được tiểu Cửu, cản tiểu Cửu lại không ngăn được ta.
Như vậy qua gần trăm chiêu, cho dù trên người Lữ Bách là khôi giáp cũng đã sớm bị ta cùng tiểu Cửu đánh thành nát bét. Máu cùng những mảnh y phục bên trong bị chém rách rơi hai bên cách tay hắn, mà búi tóc của hắn cũng đã sớm tản ra, chật vật không chịu nổi.
Tiểu Cửu nhìn Lữ Bách khí số đã tận, từng chiêu lại càng ác liệt hơn. Ta thấy, nàng quả thật là xuống tay không lưu tình.
Rốt cuộc, một lần nữa vì phòng bị, Lữ Bách lộ ra sơ hở rất lớn. Tiểu Cửu nắm lấy cơ hội đâm ra một kiếm. Ta ở một bên nhìn rõ ràng, nếu một kiếm này đâm đến, Lữ Bách có thể sống mới là lạ!
Lúc này ý thức trong đầu ta nhoáng lên một cái, phản xạ kêu lên “Đừng!” Ngay sau đó liền thân thủ đuổi đến, cản lấy một kiếm của tiểu Cửu.
Tiểu Cửu bị nội lực của ta đánh bật lại, không khỏi giật mình, nàng kinh ngạc nhìn ta, bất khả tư nghị nói.
“Đừng? Ngươi muốn làm gì?”
Ta sợ Lữ Bách sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, vì vậy vội vàng bước đến điểm vào yếu huyệt của hắn, xong xui mới quay sang nói với tiểu Cửu.
“Hắn là người biết tất cả mọi chuyện, chúng ta phải để hắn sống để đẩy ngã Tam hoàng tử hoàn toàn.”
Tiểu Cửu chợt hiểu ra, không ngừng gật gù.
“Ta thật là tức đến mờ mắt, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”
Là kết thúc sao? Có lẽ là không, Lữ Bách làm sao có thể để chúng ta được như ý nguyện.
Mà sự thật đã chứng minh những điều ta nghĩ là đúng. Sau khi Lữ Bách nghe thấy ta nói, hắn liền cất giọng cười to.
“Đừng hòng moi được từ miệng ta một chữ nào! Các ngươi đã đem mọi thứ ta tính toàn phá hủy, cho dù ta có chết thì đời này các ngươi cũng hòng ta nói ra bất cứ chuyện gì.”
Nhưng theo ta đoán, nếu Tam hoàng tử có thể tìm người làm ra một cái hổ phù giả, vậy thì phẩm chất tất nhiên sẽ không kém bao nhiêu. Chuyện kiểm chứng thật giả này, đơn giản cũng chính là cầm binh khí chém, lấy lửa đến luyện, nhưng lỡ như... Trong lòng ta cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Thế nhưng ta đã quên mất, Lữ Bách hắn là người thế nào? Hắn là một tên xảo trá, là loại người tham luyến danh lợi quyền tài, thế nhưng hắn càng coi trọng mạng của mình hơn. Mạng cũng bị mất, hắn còn luyến tiếc cái cọng lông gì nữa? Cho nên nhân lúc đa số người ở đây không phòng bị, hắn đưa tay vào trong ngực áo, mọi người cũng cho là hắn cầm hổ phù ra, nhưng ai ngờ hắn vung tay một cái, xuất ra một chuỗi ám khí!
Cũng may, mấy người chúng ta là người luyện võ phản ứng nhanh nhạy, cho nên có thể nhẹ nhàng tránh thoát một kiếp này! Mà thời điểm ta né tránh cũng thuận tay kéo Tả tướng sang một bên, cho nên Tả tướng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng còn những người khác thì không có vận khí tốt như vậy.
Trong chớp mắt, mấy đại thần bị trúng ám khí liền ngã xuống đất, mất mạng.
Cơ hồ là chỉ trong một tích tắc, toàn bộ Diễn Võ trường đã trở thành một mớ hỗn loạn, đa số đại thần đều chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy cho nên rối rít chạy thoát thân. Còn những binh lính, găp phải tình huống này, lại không có thượng cấp chỉ huy, cũng không biết nên nghe theo ai mới được
Nhân cơ hội hỗn loạn này Lữ Bách nên chạy trốn mới đúng.
Không ngờ người này lại dùng khinh công bay xuống đài, cầm lấy trường kiếm đâm về phía ta! Thật tốt, ta cười một tiếng, cũng nhanh tay nhặt một thanh trường kiếm bị vứt dưới đất, nâng kiếm cản đòn! Xem ra tên Lữ Bách này cũng gai mắt ta cho nên hôm nay mới muốn cùng ta liều mạng.
“Hiếu Ân! Con giải quyết Lữ Bách, ta đi bắt Tam hoàng tử!” Trong hoảng loạn, ta chỉ kịp nghe thấy Doãn Quốc Bình vội vàng hướng ta hét lên một câu.
Trong lòng âm thầm đáp mấy tiếng ‘Được’, nhưng cũng không nói ra miệng. Bởi vì đối với Lữ Bách ta cũng đã có tâm đề phòng ít nhiều, tên này gian trá xảo quyệt, không biết còn có ám khí gì nữa đây. Nếu ta chỉ cần lơi lỏng một chút, e là hôm nay sẽ phải bỏ xác ở nơi này. Trận này đã xem như là toàn thắng, làm sao ta có thể ở trong thời khắc sau cùng nhất lại để lật thuyền trong mương?
Lữ Bách xuất chiêu cực kỳ tàn nhẫn, công phu so với những lần tỷ thí trước đã tăng rất nhiều, ta đoán có lẽ ngay từ đầu hắn đã giấu giếm thực lực. Tiểu tử kia sử dụng kiếm chiêu quái dị, chuyên chọn những nơi người khác không chú ý để ra tay, ta lại dựa vào nội lực cùng độc dược trên người có chút chiếm thượng phong.
Từng phút trôi qua, thế trận đã dần dần sáng tỏ, những binh lính còn ở đây bắt đầu giúp Doãn Quốc Bình thanh trừ binh lực mà Tam hoàng tử lưu lại. Tóm lại hiện giờ, toàn bộ Diễn Võ trường rất hỗn loạn, khó mà phân rõ địch hay bạn.
Đương lúc tình thế như lửa, một thân ảnh đột nhiên nhoáng qua trước mặt ta, người kia cũng dùng kiếm, khinh công bay đến, trong nháy mắt liền thẳng tắp bổ đến trên người Lữ Bách. Chỉ trong một khoảng khắc lại xuất hiện một người làm cho Lữ Bách ứng phó không kịp, hắn vốn muốn tiếp một chiêu này của ta, hiện giờ lại xuất hiện thêm một người, làm cho hắn không kịp phòng bị, cuối cùng đương nhiên lãnh trọn một kiếm của người nọ.
Hình thể tuyệt vời!
Tiểu Cửu?
Đến khi ta nhìn ra người đó là ai liền bị dọa không nhẹ, vì vậy lập tức thừa dịp Lữ Bách lảo đảo lui về sau, ta vội vàng hướng nàng hét lên.
“Ai bảo nàng đến đây! Quay về!”
Không ngờ tiểu Cửu lại chẳng thèm quan tâm đến lời ta mà chỉ hướng đến đuổi theo Lữ Bách, vừa chạy vừa nói.
“Bớt nói nhảm đi! Xem hôm nay ta có đem tên ranh con thối tha này bổ nát không!”
Đầu ta liền choáng váng. Ranh con thối tha? Công chúa gia gia nàng học nó từ ai vậy?
Nhưng thực tế không có thời gian để ta đi tìm căn nguyên, hơn nữa giờ phút này tiểu Cửu nhất định sẽ không nghe ta nói, điều ta có thể làm bây giờ chính là bắt Lữ Bách, bảo vệ tiểu Cửu. Nhưng tiểu Cửu như vậy không phải là loạn càng thêm loạn sao!
Thầm than một tiếng, nhắm mắt vì phu nhân nhà ta bảo giá hộ hàng, trong lòng lại thầm nói "ai bảo nàng là thê tử ta, ai bảo ta là thê quản nghiêm làm chi!
Có tiểu Cửu gia nhập, tuy là còn có chút lo ngại nhưng không thể không nói tình thế lập tức trở nên tốt hơn nhiều. Dù sao chúng ta cũng là hai người, Lữ Bách bắt đầu lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, cản được ta thì không ngăn được tiểu Cửu, cản tiểu Cửu lại không ngăn được ta.
Như vậy qua gần trăm chiêu, cho dù trên người Lữ Bách là khôi giáp cũng đã sớm bị ta cùng tiểu Cửu đánh thành nát bét. Máu cùng những mảnh y phục bên trong bị chém rách rơi hai bên cách tay hắn, mà búi tóc của hắn cũng đã sớm tản ra, chật vật không chịu nổi.
Tiểu Cửu nhìn Lữ Bách khí số đã tận, từng chiêu lại càng ác liệt hơn. Ta thấy, nàng quả thật là xuống tay không lưu tình.
Rốt cuộc, một lần nữa vì phòng bị, Lữ Bách lộ ra sơ hở rất lớn. Tiểu Cửu nắm lấy cơ hội đâm ra một kiếm. Ta ở một bên nhìn rõ ràng, nếu một kiếm này đâm đến, Lữ Bách có thể sống mới là lạ!
Lúc này ý thức trong đầu ta nhoáng lên một cái, phản xạ kêu lên “Đừng!” Ngay sau đó liền thân thủ đuổi đến, cản lấy một kiếm của tiểu Cửu.
Tiểu Cửu bị nội lực của ta đánh bật lại, không khỏi giật mình, nàng kinh ngạc nhìn ta, bất khả tư nghị nói.
“Đừng? Ngươi muốn làm gì?”
Ta sợ Lữ Bách sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, vì vậy vội vàng bước đến điểm vào yếu huyệt của hắn, xong xui mới quay sang nói với tiểu Cửu.
“Hắn là người biết tất cả mọi chuyện, chúng ta phải để hắn sống để đẩy ngã Tam hoàng tử hoàn toàn.”
Tiểu Cửu chợt hiểu ra, không ngừng gật gù.
“Ta thật là tức đến mờ mắt, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”
Là kết thúc sao? Có lẽ là không, Lữ Bách làm sao có thể để chúng ta được như ý nguyện.
Mà sự thật đã chứng minh những điều ta nghĩ là đúng. Sau khi Lữ Bách nghe thấy ta nói, hắn liền cất giọng cười to.
“Đừng hòng moi được từ miệng ta một chữ nào! Các ngươi đã đem mọi thứ ta tính toàn phá hủy, cho dù ta có chết thì đời này các ngươi cũng hòng ta nói ra bất cứ chuyện gì.”
“Đó là do ngươi tự làm tự chịu.” Tiểu Cửu lãnh thanh nói.
Lữ Bách lại tiếp tục cười to.
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*, nói nhiều vô ích!”
(*Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.)
“Ngươi đã đến đại lao chưa Lữ Bách!” Ta vô cùng khinh thường, đưa mắt nhìn xuống hắn, cười lạnh.
“Ngươi nghĩ những người trong đại lao sẽ làm gì để ngươi mở miệng hả?! Ta nói cho ngươi biết, nào là nước ớt, ghế hùm (1)... Phương thức để hành hạ ngươi bọn họ có cả một bộ. Ta đảm bảo ngươi lập tức có thể nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết. Nếu ngươi không sợ, ngươi cứ nói với ta, tự ta sẽ đến thẩm vấn ngươi, đến lúc đó nhất định sẽ để cho ngươi nếm thử dục tiên dục tử (2), khóc lóc cầu xin ta sẽ đem chuyện ngày đó nói ra, ngươi tin không?”
Nói ra một mạch, Lữ Bách vẫn không phản ứng gì, nhưng tiểu Cửu lại trợn to đôi mắt. E là lúc này cũng không khỏi phải nhìn lại lần nữa trình độ ác độc của phò mã ta.
...
Chuyện xảy ra ở Diễn Võ trường hôm đó giống như hoàn toàn đảo lộn mọi thứ.
Sau khi chuyện này xảy ra, ta không còn tham gia nữa. Chỉ nhớ ngày đó ta cùng tiểu Cửu lại một lần quay trở về nhà của chúng ta, chính là Phò mã phủ, thậm chí ngay cả quần áo dính đầy máu cũng không cởi ra, mà liền lập tức ngã xuống giường ngủ mê mang gần một ngày một đêm.
Sau khi tỉnh lại, tất cả đều thay đổi.
Những hạ nhân ở Phò mã phủ trước kia bây giờ cũng quay trở lại. Trong phủ mấy ngày trước còn vắng lặng, bây giờ đã khôi phục nhân khí. Cửu công chúa vẫn là cái kia Cửu công chúa, mà bi thảm nhất chính là Cửu phò mã vẫn không có một chút địa vị nào như cũ.
Thật ra thì nói tỉ mỉ đến, tình trạng của ta cũng tiểu Cửu vẫn không có gì khác với lúc trước, vẫn sẽ mỗi ngày lại đánh nhau, lại ầm ĩ, chẳng qua là, cái bầu không khí này lại hoàn toàn khác với lúc xưa. Ầm ĩ cãi nhau này là cái loại gia vị bình thường của phu thê, ta giỏi trêu đùa, nàng giỏi bạo lực.
Còn trong triều, tất nhiên cũng đã khôi phục sự yên ổn như xưa. Lữ Bách bị xử lý thế nào ta không biết, tóm lại là không có tin tức gì của hắn. Sau đó tiểu Cửu còn nói chờ đến khi hắn nói hết mọi chuyện, nàng nhất định sẽ tự tay xử tử hắn tại chỗ, nhưng cuối cùng cũng bị ta ngăn lại.
Bởi vì nàng là công chúa, ta là phò mã, nếu hai chúng ta cứ xử sự dựa theo cảm tính sẽ tạo ra tiền lệ về sau. Xử lý hắn nên để cho pháp luật, quốc gia chứ không phải chúng ta.
Người một lần nữa lên ngôi là Thái tử, hắn bị Tam hoàng tử giam lỏng trong cung mấy chục ngày, cả người bị hành hạ đến giống như trở thành người khác. Tất cả chúng ta đều cho rằng, chuyện đầu tiên mà hắn làm sau khi được thả ra chính là đem người đệ đệ Tam hoàng tử này xử tử, thế nhưng lại không ngờ rằng, sau cùng hắn vẫn tha cho đệ đệ mình một mạng, chỉ phế truất thân phận, đuổi hắn ra khỏi hoàng thành, đưa đến vùng núi gần biên cương, vĩnh viễn không được bước chân vào hoàng thành. Mặc dù Thái tử không thông minh, nhưng có lẽ hắn sẽ là một Hoàng đế tốt, yêu dân.
Đến khi tất cả mọi chuyện hạ màn cũng đã gần nửa tháng.
Nửa tháng, ta cùng tiểu Cửu có rất rất nhiều kế hoạch, tỷ như du sơn ngoạn thủy, mà đi một cái chính là phải năm ba năm mới trở về. Mà tất nhiên điểm đến đầu tiên chính là ta phải dẫn nàng đến chỗ của lão thái đã cứu ta ít ngày. Từ đầu đến cuối ta chưa từng quên lão thái, cũng chưa bao giờ quên ân huệ bà đã cho ta, cùng lời thề trước lúc rời đi.
Nhưng mà nào biết cuộc sống bất hạnh của ta chỉ mới bắt đầu. Ta thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu Cửu chưa từng để ai vào mắt lại hợp ý với lão thái như vậy!
Hai nữ nhân này, mỗi ngày chính sự không làm, chỉ toàn liên hiệp chỉnh ta, mà ta lại là một tiểu bạch kiểm ma bệnh nổi danh toàn thành, một người còn chưa thu thập được, giờ hai người thì lại càng sống dở chết dở.
Một ngày nọ, ta đang múa kiếm cho lão thái cùng tiểu Cửu xem, đang lúc hăng say lại đột nhiên nghe thấy lão thái bảo ngừng, sau đó liền nghe bà ấy nói.
“Hiếu Ân a, ngươi rõ ràng là đại cô nương, vậy mà cả ngày đều mặc nam trang là sao?”
Ta chỉ đành phải bất đắc dĩ nói.
“Không còn cách nào khác, ai bảo ta là phò mã làm chi, nếu mặc nữ trang lỡ như bị người nhìn ra thì nhất định phải rơi đầu a.”
Lão thái dĩ nhiên không tin.
“Ngươi đừng hòng lừa ta, nơi này hoang sơ dã lĩnh, ai mà biết ngươi là Cửu phò mã? Nữ nhi gia thì phải mặc trang phục của nữ nhi, ngươi nói có đúng không tiểu Cửu?” Vừa nói, lão thái lại nhìn tiểu Cửu một cái, đột nhiên chậc chậc hai tiếng, nói.
“Hay là ngươi thích nàng mặc nam trang.”
Chỉ thấy tiểu Cửu lười biếng chống cằm, giương đôi mắt vô tội, một bên uống nước trái cây mà ta đã làm cho nàng, thong thả nói.
“Ta sao?! Thật ra thì ta thích nhất là bộ dáng nàng không mặc xiêm y lúc nửa đêm.”
Tiểu Cửu ơi tiểu Cửu.
Năng đắc thử thê, phu phục hà cầu. (3)
- ------------Toàn văn hoàn-------------
(1) Ghế hùm: Một công cụ tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, đầu gối bị trói chặt với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.
(2) Dục tiên dục tử: Cảm giác khi bị “phê thuốc.”
(3) Có thể tử như vậy thì còn cầu gì nữa =)))
--------------------------------
Mời các bạn chọn chương để xem:
Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21 - 30
Chương 31 - 40 Chương 41 - 50 Chương 51 - 60
Chương 61 - 70 Chương 71 - 80 Chương 81 - 85 (Hoàn)
Lữ Bách lại tiếp tục cười to.
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*, nói nhiều vô ích!”
(*Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.)
“Ngươi đã đến đại lao chưa Lữ Bách!” Ta vô cùng khinh thường, đưa mắt nhìn xuống hắn, cười lạnh.
“Ngươi nghĩ những người trong đại lao sẽ làm gì để ngươi mở miệng hả?! Ta nói cho ngươi biết, nào là nước ớt, ghế hùm (1)... Phương thức để hành hạ ngươi bọn họ có cả một bộ. Ta đảm bảo ngươi lập tức có thể nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết. Nếu ngươi không sợ, ngươi cứ nói với ta, tự ta sẽ đến thẩm vấn ngươi, đến lúc đó nhất định sẽ để cho ngươi nếm thử dục tiên dục tử (2), khóc lóc cầu xin ta sẽ đem chuyện ngày đó nói ra, ngươi tin không?”
Nói ra một mạch, Lữ Bách vẫn không phản ứng gì, nhưng tiểu Cửu lại trợn to đôi mắt. E là lúc này cũng không khỏi phải nhìn lại lần nữa trình độ ác độc của phò mã ta.
...
Chuyện xảy ra ở Diễn Võ trường hôm đó giống như hoàn toàn đảo lộn mọi thứ.
Sau khi chuyện này xảy ra, ta không còn tham gia nữa. Chỉ nhớ ngày đó ta cùng tiểu Cửu lại một lần quay trở về nhà của chúng ta, chính là Phò mã phủ, thậm chí ngay cả quần áo dính đầy máu cũng không cởi ra, mà liền lập tức ngã xuống giường ngủ mê mang gần một ngày một đêm.
Sau khi tỉnh lại, tất cả đều thay đổi.
Những hạ nhân ở Phò mã phủ trước kia bây giờ cũng quay trở lại. Trong phủ mấy ngày trước còn vắng lặng, bây giờ đã khôi phục nhân khí. Cửu công chúa vẫn là cái kia Cửu công chúa, mà bi thảm nhất chính là Cửu phò mã vẫn không có một chút địa vị nào như cũ.
Thật ra thì nói tỉ mỉ đến, tình trạng của ta cũng tiểu Cửu vẫn không có gì khác với lúc trước, vẫn sẽ mỗi ngày lại đánh nhau, lại ầm ĩ, chẳng qua là, cái bầu không khí này lại hoàn toàn khác với lúc xưa. Ầm ĩ cãi nhau này là cái loại gia vị bình thường của phu thê, ta giỏi trêu đùa, nàng giỏi bạo lực.
Còn trong triều, tất nhiên cũng đã khôi phục sự yên ổn như xưa. Lữ Bách bị xử lý thế nào ta không biết, tóm lại là không có tin tức gì của hắn. Sau đó tiểu Cửu còn nói chờ đến khi hắn nói hết mọi chuyện, nàng nhất định sẽ tự tay xử tử hắn tại chỗ, nhưng cuối cùng cũng bị ta ngăn lại.
Bởi vì nàng là công chúa, ta là phò mã, nếu hai chúng ta cứ xử sự dựa theo cảm tính sẽ tạo ra tiền lệ về sau. Xử lý hắn nên để cho pháp luật, quốc gia chứ không phải chúng ta.
Người một lần nữa lên ngôi là Thái tử, hắn bị Tam hoàng tử giam lỏng trong cung mấy chục ngày, cả người bị hành hạ đến giống như trở thành người khác. Tất cả chúng ta đều cho rằng, chuyện đầu tiên mà hắn làm sau khi được thả ra chính là đem người đệ đệ Tam hoàng tử này xử tử, thế nhưng lại không ngờ rằng, sau cùng hắn vẫn tha cho đệ đệ mình một mạng, chỉ phế truất thân phận, đuổi hắn ra khỏi hoàng thành, đưa đến vùng núi gần biên cương, vĩnh viễn không được bước chân vào hoàng thành. Mặc dù Thái tử không thông minh, nhưng có lẽ hắn sẽ là một Hoàng đế tốt, yêu dân.
Đến khi tất cả mọi chuyện hạ màn cũng đã gần nửa tháng.
Nửa tháng, ta cùng tiểu Cửu có rất rất nhiều kế hoạch, tỷ như du sơn ngoạn thủy, mà đi một cái chính là phải năm ba năm mới trở về. Mà tất nhiên điểm đến đầu tiên chính là ta phải dẫn nàng đến chỗ của lão thái đã cứu ta ít ngày. Từ đầu đến cuối ta chưa từng quên lão thái, cũng chưa bao giờ quên ân huệ bà đã cho ta, cùng lời thề trước lúc rời đi.
Nhưng mà nào biết cuộc sống bất hạnh của ta chỉ mới bắt đầu. Ta thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu Cửu chưa từng để ai vào mắt lại hợp ý với lão thái như vậy!
Hai nữ nhân này, mỗi ngày chính sự không làm, chỉ toàn liên hiệp chỉnh ta, mà ta lại là một tiểu bạch kiểm ma bệnh nổi danh toàn thành, một người còn chưa thu thập được, giờ hai người thì lại càng sống dở chết dở.
Một ngày nọ, ta đang múa kiếm cho lão thái cùng tiểu Cửu xem, đang lúc hăng say lại đột nhiên nghe thấy lão thái bảo ngừng, sau đó liền nghe bà ấy nói.
“Hiếu Ân a, ngươi rõ ràng là đại cô nương, vậy mà cả ngày đều mặc nam trang là sao?”
Ta chỉ đành phải bất đắc dĩ nói.
“Không còn cách nào khác, ai bảo ta là phò mã làm chi, nếu mặc nữ trang lỡ như bị người nhìn ra thì nhất định phải rơi đầu a.”
Lão thái dĩ nhiên không tin.
“Ngươi đừng hòng lừa ta, nơi này hoang sơ dã lĩnh, ai mà biết ngươi là Cửu phò mã? Nữ nhi gia thì phải mặc trang phục của nữ nhi, ngươi nói có đúng không tiểu Cửu?” Vừa nói, lão thái lại nhìn tiểu Cửu một cái, đột nhiên chậc chậc hai tiếng, nói.
“Hay là ngươi thích nàng mặc nam trang.”
Chỉ thấy tiểu Cửu lười biếng chống cằm, giương đôi mắt vô tội, một bên uống nước trái cây mà ta đã làm cho nàng, thong thả nói.
“Ta sao?! Thật ra thì ta thích nhất là bộ dáng nàng không mặc xiêm y lúc nửa đêm.”
Tiểu Cửu ơi tiểu Cửu.
Năng đắc thử thê, phu phục hà cầu. (3)
- ------------Toàn văn hoàn-------------
(1) Ghế hùm: Một công cụ tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, đầu gối bị trói chặt với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.
(2) Dục tiên dục tử: Cảm giác khi bị “phê thuốc.”
(3) Có thể tử như vậy thì còn cầu gì nữa =)))
--------------------------------
Mời các bạn chọn chương để xem:
Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21 - 30
Chương 31 - 40 Chương 41 - 50 Chương 51 - 60
Chương 61 - 70 Chương 71 - 80 Chương 81 - 85 (Hoàn)