Khi còn đang thủ tại thành Lạc Dương phồn hoa, hằng đêm ta thường thích tĩnh lặng ngồi một chỗ, làm một việc duy nhất, đó chính là uống rượu. Dường như chỉ có rượu mới có thể xua tan đi mọi bất an và phiền não trong ta. Đôi khi, Lưu Dịch và Lâm Giai cũng sẽ đi cùng, nhưng bọn họ ngược lại luôn vui vẻ không lo lắng, ban ngày ở tửu quán trà phường, ban đêm đến thanh lâu uống rượu. Thật ra chúng ta đều đang đợi chờ, đợi chờ một kết cục mới. Loại đợi chờ này khiến chúng ta chỉ có thể uống rượu mỗi khi tâm tình nóng lạnh, để chúng ta có cảm tưởng lại một lần nữa rơi vào giấc mộng chiến trường, ta chém ngươi giết.
Trăng sáng trong như nước, ta đã say.
Chén đầu tiên, ta kính Triệu lão hán, khi ta sốt cao ba ngày không giảm, chính là y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta.
Chén thứ hai, ta kính Lý Xa huynh, người đã thay ta nhận một mũi tên trí mạng trong trận chiến ngày hôm đó.
Chén thứ ba, ta kính Lâm lão tướng quân, một vị tướng quân nhân từ, người đã từng cùng chúng ta bảo vệ mười sáu thôn và dân chúng vô tội ngoài biên cương.
Nay ba người họ đã cùng ta âm dương cách biệt, ta chỉ có thể nơi đây kính các người một chén.
Còn chén thứ tư, hẳn là kính nàng — Tiểu Triện, một nữ tử từng bị ta cự tuyệt. Vì lẽ gì cự tuyệt nàng? Là do ta không thích diện mạo của nàng? Hay do tính cách của nàng quái dị? Không, không phải, sự thật hoàn toàn ngược lại, nàng mắt ngọc mày ngài, cao quý thiện lương. Trong mắt tất cả mọi người, chúng ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi. Nhưng ta đã thản nhiên cự tuyệt trước sự nhiệt tình của nàng, “Chúng ta không thích hợp, ta cùng ngươi là không thể nào.” Nàng lại lần nữa truy vấn ta “Vì sao lại không thể?” Ta vẫn im lặng như trước, bản thân lúc đó y hệt một pho tượng. Ta thừa biết loại bí mật này không thể cùng nàng nói ra. Nhớ lại cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó, lúc này trí nhớ của ta có chút mơ hồ, chỉ nhớ hôm đó trời rất lạnh, nền đất rất cứng, lệ của nàng tuôn rơi thật nhiều.
Từ đó về sau, ta vì việc làm bất đắc dĩ ấy mà cảm thấy thật thất vọng về bản thân, trên chiến trường luôn nghĩ đến cái chết. Có lẽ đây mới là an bài tốt nhất bởi ta muốn trốn tránh hiện thực, chết đi có thể được giải thoát.
Nhưng vì lẽ gì ta luôn nhớ lại những chuyện trong quá khứ? Vì lẽ gì chỉ mỗi khi ở bên nàng ta mới cảm thấy vui vẻ? Vì lẽ gì?
2. Chương thứ hai: Nữ tử áo trắng
Mẫu thân của Tiểu Triện, Lâm phu nhân, đã qua đời nhiều năm về trước, nhưng Lâm lão tướng quân đối với vong thê dụng tình quá sâu nên không hề tái giá. Lâm Giai cùng Lâm Tiểu Triện từ nhỏ đến lớn đều sống trong quân doanh. Nhiều năm chiến sự liên miên, Lâm Giai theo thời gian cũng trở thành một thiếu niên anh tuấn thần võ, y nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lâm lão tướng quân; còn Tiểu Triện lại là một viên dạ minh châu bên trong doanh trại. Tiếng cười vui vẻ cùng tiếng ca ngọt ngào của nàng luôn là thuốc giảm đau cho các tướng sĩ.
Một ngày khi đang canh gác, tay cầm trường kiếm, lưng đeo cung tiễn, ta dọc theo bên ngoài doanh trại xem xét chung quanh. Các tướng sĩ trong trướng đã sớm tiến vào mộng đẹp. Ban đêm ở vùng xa mạc hoang vu đặt biệt yên tĩnh. Ánh trăng chiếu xuống từng hạt cát xa xa nhìn lại giống như mặt hồ yên tĩnh ở cố hương.
Bỗng nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng kinh hô.
Lòng ta chấn động, vội vàng chạy tới phía sau núi.
Dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng đang hoảng sợ cầm một đoản kiếm, tóc tai hỗn độn, sắc mặt trắng bệch — không phải ai khác mà chính là nàng, Lâm Tiểu Triện. Xung quanh nàng đang bị bao phủ bởi vô số ánh mắt sắc bén của hoang mạc dã lang!
Ta lặng lẽ lắp tên, kéo cung nhắm ngay đầu dã lang đầu đàn.
“Ba”
Dã lang kêu thảm một tiếng liền ngã mình xuống đất. Con sói đầu đàn đã chết, bầy sói liền như ong vỡ tổ bỏ chạy tứ tán. Ta chạy đến bên cạnh Tiểu Triện. Nàng chưa kịp kinh hô đã bị ta một tay ôm lấy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi.
—
“Người ta chỉ muốn lên núi tìm tiểu tuyết thôi!” Lâm Tiểu Triện không để ý đến Lâm lão tướng quân đang trừng mắt nhìn về phía nàng, “Người lại không chịu kêu ca ca giúp ta tìm.”
“Ta không phải đáp ứng ngươi sẽ bắt một con khác cho ngươi sao?” Lâm Giai lúc này cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, “Một nữ hài tử trong đêm khuya lại dám cả gan một mình chạy ra sau núi, cho dù ngươi không đụng phải dã lang, nếu gặp phải binh của Hung Nô thì phải làm sao? Cho dù may mắn không gặp Hung Nô, chẳng may rơi vào bão cát thì phải làm sao?” Y đối với muội muội thật sự vô cùng sốt ruột nên cũng quên đi cách nói chuyện nhẹ nhàng thường ngày.
“Bắt một con khác? Ca ca, ngươi không phải đã biết tiểu tuyết theo ta ở cùng một chỗ ba năm rồi sao? Nó hiện tại mất tích, ngươi không giúp ta tìm lại thì thôi, lại còn mắng ta…” Mắt Lâm Tiểu Triện ánh lên lệ quang.
“Hỗn trướng!” Lâm lão tướng quân giận dữ nói,”Cường địch đang ở trước mặt, mỗi người đều có việc phải làm! Ngươi lại muốn tướng sĩ của ta giúp ngươi tìm một con hồ ly.”
“Vậy cho nên ta liền chính mình…”
“Chính mình đi tìm?” Lâm lão tướng quân không để nàng nói hết một câu đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói tiếp, “Nếu không phải y phát hiện ra ngươi, ngươi đã sớm thành bữa tối của dã lang!”
“Cái gì chứ!” Lâm Tiểu Triện dậm chân nói,”Nếu không phải hắn chạy tới, ta đã sớm đem toàn bộ dã lang giết hết!”
“Ngươi?!” Lâm Giai nhìn nhìn nàng, gương mặt đầy nghi vấn, “Ngươi có thể giết dã lang? Hừ!”
“Ta không thèm nói chuyện cùng các người, phiền chết đi được! Ta muốn nghỉ ngơi.” Lâm Tiểu Triện tức giận với thái độ của phụ thân cùng huynh trưởng quay đầu chạy ra khỏi quân trướng.
“Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ, nếu ngươi không ngại ta hy vọng ngươi có thể làm thị vệ của ta.”
Ta gật đầu trước ánh mắt chân thành của Lâm lão tướng quân.
3. Chương thứ ba: Kết bằng hữu
Mấy ngày tiếp theo, Lâm cô nương luôn tỏ ra không vui vì mất đi tiểu tuyết. Lý Xa sau khi biết chuyện một mình một người lẳng lặng chạy đến phía sau núi, liên tục hai đêm liền không ngủ, rốt cục y cũng bắt được một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết. Y lén lút để tiểu hồ ly bên trong lồng sắt đặt bên ngoài trướng của Lâm cô nương.
Lý Xa là một thiếu niên rất tốt, tính tình của y lạc quan nên lúc nào trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười. Nhưng những khi y vừa thấy Lâm cô nương mặt lại đỏ lên. Y thích Lâm Tiểu Triện, người mù cũng biết. Chỉ có điều giữa hoang mạc mờ mịt như nơi này, tuỳ thời có thể dấy lên khói lửa chiến tranh không ai đoán trước được. Các tướng sĩ cả người vĩnh viễn dính đầy cát bụi mà Lâm Tiểu Triện lại giống như tiên nữ hạ phàm, một cô nương khả ái, một hòn ngọc quý trên tay Lâm lão tướng quân, lại có ai không thích nàng đây?
Sau khi nhận được tiểu hồ ly, Tiểu Triện cũng cảm thấy an ủi phần nào. Qua mấy ngày, đã thấy nàng mang theo nó ra ngoài quân doanh chơi đùa.
“Uy! Ngươi…” Ta nghe có người gọi ta từ phía sau truyền đến. Ta quay đầu nhìn, chính là nàng, Lâm Tiểu Triện.
“Ngươi gọi ta?” Ta chỉ chỉ chính mình.
“Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này còn còn có người thứ ba sao?” Nàng đối diện ta thản nhiên cười, tựa như ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.
“Có chuyện gì? ta đang ở đây tuần tra.”
“Ra là vậy!” nàng bước đến bên cạnh ta, tay vẫn vuốt ve tiểu động vật trong lòng, “Buối tối hôm đó rất cám ơn người. Lúc đó không thể hướng ngươi để biểu đạt lòng biết ơn, bởi vì ta không muốn bị ca ca chê cười. Ta nghĩ bây giờ nói ra còn chưa quá trễ đi!” Nàng lại nở nụ cười rực rỡ. Lúc này thì không thể nhầm lẫn được, rõ ràng là nụ cười của nàng hệt như ánh sao trên trời.
Ta bất động thanh sắc trả lời, “Không cần cảm tạ ta, ta nghĩ đây là điều một binh sĩ bình thường phải làm. Trời cũng đã khuya, thỉnh Lâm tiểu thư sớm hồi trướng nghỉ ngơi đi!”
Nàng nhìn ta một lát rồi xoay lưng đi về phía trướng của nàng, nữa đường quay lại nói với ta, “Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Triện.”
Từ lúc đó, ta và Lâm Tiểu Triện đã chính thức kết thành bằng hữu.
4. Chương thứ tư: Trong quân đội
Tuy trong quân doanh đều là nam nhân nhưng Lâm Tiểu Triện lại rất an toàn. Nàng đối với mọi người trong quân doanh đều rất thân thiện, ngược lại mọi người cũng đều yêu mến nàng. Đương nhiên, đại đa số binh sĩ trẻ tuổi nơi đây đều đem lòng yêu thương và ái mộ nàng, việc này cũng không làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa bọn họ. Mọi người vẫn vậy, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau ra xa trường giết địch, cùng nhau bảo vệ quốc gia của mình. Sự tồn tại của Lâm Tiểu Triện là đều duy nhất khiến cho quân doanh này không giống những quân doanh khác, đó là trong quân doanh còn tồn tại thêm một loại tình cảm.
Ta nghĩ Lâm lão tướng quân thật sự rất sủng ái nữ nhi của mình. Nghe nói, hơn mười năm trước Lâm phu nhân qua đời, cũng bởi vì Lâm lão tướng quân mang binh ra chiến trường không may bị vây ở biên quan năm sáu tháng. Lâm phu nhân ở lại quê nhà vừa kinh sợ vừa lo lắng, tưởng niệm thành bệnh, uất ức mà chết. Từ đó Lâm lão tướng quân thuỷ chung vẫn luôn để đôi nhi nữ theo mình ra ngoài chiến trường, hắn sợ sẽ lại mất đi bọn họ như đã mất Lâm phu nhân. Cho dù phải vượt qua khói lửa chiến tranh tàn khốc, đôi nhi nữ của y cũng thuỷ chung không muốn rời xa phụ thân của bọn họ.
Chiến tranh khiến cho rất nhiều gia đình chịu cảnh ly tán, bất hạnh, chúng ta vì họ mà ra sức chiến đấu, hi vọng một ngày có thể thấy được thái bình thịnh thế.
Nếu là Lâm lão tướng quân, ta cũng sẽ luôn giữ người nhà bên mình. Dù sao, nhân sinh rất ngắn ngũi…
“Lâm cô nương dương như có ý với ngươi, không thể sai được.” Lý Xa nói với ta nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiểu Triện xa xa phía trước. Trước mặt ta là bộ chiến bào do nàng tự tay vá lại, đường may chằng chịt nhưng ngay ngắn chỉnh tề, chiến bào này đã bị rách qua nhưng ta vẫn chưa có thời gian vá lại.
“Không thể nào! không phải nàng cũng từng giúp ngươi băn bó vết thương sao?” Lòng ta bỗng trở nên nặng nề, đem chiến bào đặt ở cạnh gối, hạ quyết tâm không mặc nó.
“A, cái đó sao có thể giống với việc nàng vá áo cho ngươi, thật đó.” Lý Xa thờ dài, y ngã người lên gường, hai tay gối đầu, vẻ mặt lộ ra một chút ảm đạm.
“Lý huynh, người cũng đừng hiểu lầm, ta cùng nàng không có gì hết, ta thật ra cảm thấy Lâm cô nương đối với ngươi rất tốt.”
“Thật sao?” Y vui sướng bật dậy, “Ngươi thực sự cảm thấy như vậy?”
Ta gật gật đầu, y hưng phấn tay cầm lấy kiếm nói, “Đêm nay ta đến trướng trại của Lâm cô nương canh gác.” Lời con chưa dứt y đã vội vàng rời khỏi trướng.
Ta lắc đầu, cười khẽ một tiếng, vô tình ánh mắt chạm đến bộ chiến bào bên cạnh gối, lòng bất chợt đau nhói, Tiểu Triện, Tiểu Triện.
Ta bắt đầu lẫn tránh Tiểu Triện.
“Này, Ta gọi ngươi đó“ – là tiếng của nàng, ta giả bộ không nghe thấy vẫn cắm đầu đi về phía trước.
Phía sau, tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một góc áo của ta đã bị nàng nắm chặt, “Ngươi không nghe thấy sao!”
Ta đành phải dừng lại nhưng không quay lại nhìn nàng, “Chuyện gì? Lâm cô nương?”
“Ngươi vi sao không mặc quần áo lần trước ta vá lại?” Nàng đã đi đến trước mặt ta, ta theo bản năng quay mặt sang hướng khác.
“Kiện quần áo đó nhỏ.” Ta nói dối.
“Thật sao?” Nàng nghi hoặc nhìn ta, “Sao ta lại không để ý.”
“Lâm cô nương, nếu không có chuyện gì khác, ta xin phép quay về trướng trước.”
“Ngươi vì sao luôn trốn tránh ta? Ta là quỷ sao?” Nàng ngăn ta lại.
“Không có, ta không hề trốn tránh ngươi.” Lòng ta chợt bối rối, ta muốn thật nhanh có thể trở lại trướng, ta không giỏi nói dối.
“Vậy sao mỗi khi ta đến trướng của các ngươi, ngươi không phải đi giặt quần áo thì chính là đi…đi ngoài?”
“Ai, ta nghĩ chỉ là ngươi đến không đúng lúc thôi.” Ta thuận miệng đáp trả.
“Vậy sao?” Nàng có chút đăm chiêu, “Vậy ta hy vọng ngươi ‘không đúng lúc’ đụng phải ta.”
5. Chương thứ năm: Nỗi lòng
Mỗi ngày đều có người chủ động tuần tra bên ngoài trướng của Lâm Tiểu Triện.
Bọn họ đối với những tình cảm đầu đời không hề che dấu, luôn luôn tìm cách thể hiện với Lâm Tiểu Triện. Một số thanh niên trong quân trại sẽ thường ở ngoài trướng của Tiểu Triện thổi lên những khúc nhạc say lòng người; sẽ chạy đến Viễn Sơn hái những trái cây ngon ngọt nhất đặt bên ngoài trướng của nàng; hay tặng nàng những chiến lợi phẩm quý giá nhất mà họ chiếm được trên xa trường. Lâm lão tướng quân dù biết vẫn chuyện vẫn thực khoan dung, rộng lượng với những thanh niên theo đuổi nhi nữ. Toàn quân doanh vẫn luôn đồng lòng nhất trí, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Lâm tướng quân đối với chúng ta luôn tỏ ra quan tâm giống như thân sinh thân phụ.
Đêm nay, biên quan phá lệ yên tĩnh. Ta cùng Lý Xa vẫn đang canh gác.
“Ta hy vọng chiến tranh có thể sớm ngày chấm dứt.” Gương mặt Lý Xa nhìn về phía nam, “Phụ mẫu đều đã lớn tuổi, ta nghĩ nên trở về hảo hảo bồi ở bên cạnh bọn họ.”
“Đúng vậy, chỉ chớp mắt chúng ta đã rời khỏi nhà tám năm.” Ta nghĩ đến mái tóc bạc trắng của song thân, còn có tiểu đệ, tiểu muội. Không biết tất cả bọn họ có bình an hay không? Không biết việc ra đi không từ giả năm đó có làm họ thương tâm hay không? Mỗi ngày ta đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng họ có thể bình an. Bên tai ta tựa hồ vang lên tiếng nước chảy cuồn cuộn trên sông Hoàng Hà cùng với tiếng phụ mẫu ở xa xa kêu gọi. Nước mắt ta lập tức tuông trào.
Ta đi nhanh vài bước bỏ lại Lý Xa ở bên cạnh thở dài thở ngắn. Ta đến ngồi dựa vào một thân cây, hít thật sâu không khí giá lạnh của tái ngoại, cũng đem nước mắt nuốt trở lại.
Lý Xa từ trong vạt áo lấy ra một cây sáo trúc đưa cho ta. Chúng ta mỗi lần tưởng nhớ về gia đình sẽ đem hết nhớ thương thổi một đoạn tiêu, hy vọng người nhà ở nơi xa có thể nghe thấy được.
Tiếng tiêu ưu oán tung bay giữa bầu trời đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ta nghĩ có lẽ phụ thân cùng nương thật sự có thể nghe thấy…
Nếu tiếng tiêu này có thể thay thế lời nói, ta càng hy vọng nàng có thể nghe thấy. Như vậy nàng có lẽ sẽ hiểu được ta trốn tránh nàng không phải bởi vì ta không thích nàng.
~~~
Tiểu Triện mấy ngày nay vẫn tỏ ra buồn bực không vui, đương nhiên sẽ làm rất nhiều người lo lắng.
Nàng không còn đến trướng của chúng ta, cũng không còn thấy nàng mang theo tiểu hồ ly ở nơi nơi chơi đùa nữa. Nàng đột nhiên trở nên trầm mặc. Việc này làm cho tất cả mọi người ở doanh trại khó tránh khỏi ngạc nhiên.
“Lâm cô nương làm sao vậy?”
“Lâm cô nương sinh bệnh sao?”
Những câu hỏi như vậy đôi khi có thể nghe thấy, ta thật buồn bực: Nàng làm sao vậy? Sinh bệnh ? Không vui ? Có phải hay không vì giận ta? Không, không phải vậy, ta chỉ là một người tầm thường nàng nhất định không phải bởi vì ta mà…
Suy nghĩ một hồi ta quyết định nên đi thăm nàng một chút.
“Lâm cô nương, ngươi có ở bên trong hay không?” Ta đứng ở ngoài trướng hỏi.
“Không ở đây.” Nàng nhất định biết là thanh âm của ta.
“Không ở đây? Vậy ta đi đây.” Nếu nàng không muốn gặp ta miễn cưỡng làm gì?
“Ngươi muốn đi đâu?” Ta vừa xoay người muôn rời đi, phía sau đã truyền đến thanh âm của nàng.
Nàng đứng phía sau ta, gương mặt nhợt nhạt chậm rãi mỉm cười tựa như một đoá hoa xinh đẹp đang nhẹ nhàng nở rộ giữa bình minh.
“Mấy ngày nay, ngươi làm sao vậy?” Ta đi vào trong trướng liền hỏi nàng.
“Ngươi không biết sao?”
“Ta làm sao biết được? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi.”
“Đều bởi vì ngươi! Lại không để ý đến ta.” Gương mặt nàng đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
“Ngươi có biết trong quân trại tất cả binh lính đều yêu thích ngươi, mọi người đều nguyện ý quan tâm ngươi…”
“Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta.” Thanh âm của nàng đủ thấp cơ hồ chỉ mình nàng có thể nghe thấy được.
“A, Lâm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta, ai, ta không phải không quan tâm ngươi, chính là những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện. Còn có…” Ta lập tức bối rối đứng lên,”Tóm lại, ngươi không cần đối với ta như vậy.”
“Ta đối với ngươi thế nào?” Nàng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta,“Ta đối với ngươi không tốt sao?”
“Không, không phải, ý của ta là ngươi không cần tiếp tục đối tốt với ta.” Ta nói xong liền vội vã chạy ra khỏi trướng của nàng.
6. Chương thứ sáu: Tập kích
Không lâu sau, chúng ta gặp phải tập kích của quân địch. Đêm đó, quân doanh chìm trong biển lửa, khói bay mù mịt đầy trời. Ta cưỡi một con hắc tuấn mã, lưng đeo “Thiên Tà” bảo kiếm, tay vung trường thương đen tuyền sắc bén, xung phong liều chết hỗn chiến cùng quân địch bên trong doanh trại.
Phía trước là Lâm lão tướng quân, vết thương trên vai y không ngừng chảy máu nhưng vẫn quyết đấu khó phân thắng bại cùng một tướng quân dũng mãnh của quân địch.
“Lâm tướng quân, hãy để cho mạt tướng cùng y so cao thấp.” Ta không giải thích thêm tay đã vung trường thương tạo ra nhiều ánh ngân quang đâm thẳng về phía chân ngựa tướng địch.
“Chậm đã!” Tướng địch hét lớn một tiếng dùng tay trái đề lại đầu thương của ta. Lực đạo của hắn rất lớn, ta dần dần cảm thấy run rẩy, khó giữ nổi trường thương trên tay.
Hắn khinh miệt cười, tay phải giơ lên cương đao, chỉ về phía Lâm lão tướng quân, “Lâm lão nhân, như thế nào? nhận thua đi.”
Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo bạch quang chợt loé lên, đầu của hắn bị “Thiên Tà” kiếm trên tay trái ta chém xuống, thân người nhanh như sao băng ngã xuống đất.
“Mau đi đến hậu doanh, Tiểu Triện đang ở đó!” Lâm lão tướng quân đang ra sức gạt đi loạn tên bắn về phía chúng ta, vội la lên.
Ta nhanh chóng đem kiếm tra vào vỏ trên lưng, giục ngựa chạy nhanh về phía sau quân doanh.
Hậu doanh đã biến thành một mảnh hỗn độn, trên mặt đất xuất hiện vô số thi thể. Người đâu? Nữ nhi của tướng quân đâu?
Ta lo lắng đi về phía trước tìm kiếm, sau khi đi được vài bước ta lập tức nhìn thấy nữ thần diễm lệ cao quý trong lòng biết bao binh sĩ trẻ tuổi. Ngựa của nàng đã bị trọng thương, phía sau còn có năm sáu địch nhân đuổi theo. Ta rất nhanh xông đến phía trước nàng, một người một thương, nhắm đến cổ họng của gã địch nhân gần Tiểu Triện nhất.
“Tiểu Triện cô nương, mau cùng ta đi.”
“Cha ta đâu?”
“Y tốt lắm, đi mau!”, truy binh lại một lần đuổi tới phía sau.
“Ngựa của ta không còn chạy được nữa.” Tiểu Triện kêu lên.
Động tác càng ngày càng chậm, ngựa của Tiểu Triện gục đầu từ từ ngã xuống.
Ta đưa tay ra sức cầm lấy cổ tay Tiểu Triện kéo nàng về phía trước. Nàng nhảy lên ngồi ở trên ngựa, vòng tay ôm lấy eo ta, gương mặt mịn màng và trắng nõn tựa vào áo giáp rắn chắt trước ngực ta.
“Cẩn thận có tên bắn lén!” Là thanh âm của Lý Xa.
Ta quay đầu lại chỉ thấy một mũi tên “Sưu” một tiếng, lao thẳng về phía ta cùng Tiểu Triện. Trong lúc đó, Lý Xa ở phía sau đem dây cương thu lại đột nhiên chạy đến hướng mũi tên đang lao tới.
“Ngươi tránh ra!” Ta quát lớn.
Thân thể Lý Xa đột nhiên ngừng lại, lập tức ngã nhào xuống đất, mi tâm* rõ ràng cắm một mũi tên.
Ở phía xa một tướng địch trẻ tuổi lại giơ cung tiễn lên. Ta vận hết khí lực đem trường thương ném về phía hắn, tướng địch kêu thảm một tiếng liền ngã xuống đất.
“Ta vì Lý Xa báo thù.” Ta nhẹ nhàng nói ở bên tai Tiểu Triện.
Trong phút chốc, ta cảm thấy đôi tay mềm mại kia đột nhiên ôm chặt lấy ta.
Chiến mã không ngừng chạy về phía trước đem chúng ta vượt qua những trướng trại sụp đổ, xuyên qua chiến trường cuồn cuộn khói lửa.
Tiểu Triện ngồi trong lòng ta phá lệ im lặng, “Ngươi không sao chứ?” Ta cúi đầu nhìn nàng hỏi, không ngờ, nàng cũng đang nhìn ta, ánh mắt nàng sáng lên, “Ta đang suy nghĩ, ngươi nhất định là thần hộ mệnh của ta!”
Ta mỉm cười, nhiều năm nay phải sống trong sự rèn luyện khắc nghiệt và khẩn trương của quân lữ sớm đã làm cho ta không thể cười rạng rỡ, có lẽ đây chỉ là một nụ cười khổ, nhưng Tiểu Triện lại tỏ ra thoả mãn khi thấy ta cười.
Đến lúc phải thu dọn chiến trường đã là tảng sáng, nàng đứng ở bên cạnh nhìn ta chỉ huy các binh sĩ đem những người bị thương tập trung lại, mời một số đại phu trong quân doanh trị liệu cho họ, sau đó đem những tướng sĩ tử vong mai tán ở một ngọn núi nhỏ phía sau quân doanh.
“Ta hy vọng Lý Xa bọn họ có thể yên nghỉ.” Tâm tình của ta trở nên thật nặng nề.
“Lý Xa luôn đối sử với ta rất tốt, ngươi biết không?” Tiểu Triện hỏi ta.
Ta gật đầu không nói gì, ta làm sao có thể không biết? Dù là sớm hay tối Tiểu Triện vĩnh viễn là chủ đề trong lời nói của Lý Xa. Qua lời nói của y nàng giống như tiên tử trong nhân gian, hằng nga trên cung trăng, đó là phần tình cảm thánh khiết nhất trong long một thiếu niên như y.
“Trước buổi chiều ngày hôm qua, ta còn nói với hắn, ta vĩnh viễn chỉ có thể xem hắn là huynh trưởng. Bây giờ nghĩ lại, những lời này của ta đối với hắn thật tàn nhẫn.” Tiểu Triện nhẹ nhàng cắn lấy vành môi, thanh âm của nàng khẽ run.
“Ngươi đừng nghĩ như vậy, Tiểu Triện, có lẽ ngày mai ta cũng sẽ nằm xuống nơi này, hôm nay không biết chuyện ngày mai, ngươi không cần tiếp tục áy náy.” Ta an ủi nàng.
“Ta không muốn nghe ngươi nói những lời không may mắn, ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện gì!” Tiểu Triện cau mày oán trách ta.
“Đao thương không có mắt, ai có thể cam đoan tương lai sẽ không phát sinh chuyện gì?”
“Ta mặc kệ những chuyện đó, dù sao ta cũng chỉ mong ngươi có thể sống tốt, chờ đến khi chiến tranh chấm dứt, ngươi hãy theo ta đến gặp cha để cầu thân, có được không?”
“Ngươi nói cái gì thân?” Lời của Tiểu Triện giống như có người đem một cái chiêng đồng ghé vào tai ta gõ thật mạnh.
“Đương nhiên là ta và ngươi…..!” Tiểu Triện xấu hổ liếc nhìn ta, “Ngươi là tướng quân trẻ tuổi, dũng mãnh nhất dưới trướng của cha ta, cũng là quân tử khiêm tốn, nhân hậu nhất trong lòng ta.”
Tiếng chiêng đồng càng ngày càng lớn làm đầu ta trở thành một mảnh hỗn loạn: tiếng kêu la, khói lửa, gót sắt, đao quang, ảnh kiếm, chém giết, tử vong, yên lặng, gió thổi nhẹ, còn có một loại cảm giác mềm mại quen thuộc —chuyện gì đang xảy ra?
Tiểu Triện nhè nhàng nắm lấy tay ta, cẩn thận chạm đến vết thương thô ráp, nàng chăm chú nhìn một hồi rồi cúi xuống hôn. Nụ hôn nóng rực, thánh khiết lan tràn trong lòng bàn tay ta, trái tim luôn tỏ ra cứng rắn của ta dần bị nàng hoà tan, đắm mình trong ấm áp.
“Tiểu Triện, cám ơn ngươi giúp ta kéo dài mộng đẹp.” Ta mơ hồ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
“Đây không phải là mộng.” Tiểu Triện đáp lại, môi nàng khẻ động di chuyển lên dọc theo cánh tay ta.
“Không thể, không thể.” Ta giật mình bừng tỉnh, giãy ra ra khỏi vòng tay của nàng chạy xuống doanh trại dưới chân núi.
Sáng sớm hôm đó, ta hiểu được một đạo lý: diện mạo của ta có thể để nàng ngắm nhìn cùng tưởng nhớ, một khi chân tướng bại lộ, chắc chắn sẽ làm nàng thất vọng, thậm chí sẽ tổn thương nàng, mà ta lại không thể làm nàng tổn thương, có lẽ ta thật sự không nên đến gần nàng như vậy…
*Mi tâm: giữa hai lông mày
7. Chương thứ bảy: Lâm lão tướng quân
“Có phải hay không bởi vì nữ nhi ngốc kia của ta không biết ăn nói? Tiểu Triện đã nói qua với ta. Ngươi còn trẻ tuổi còn nhiều thời gian, cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy.”
Ta cúi đầu không nói gì đối diện Lâm lão tướng quân, gương mặt y đã ngăm đen sau bao nhiêu năm trên sa trường giết địch.
“Tiểu muội của ta không xứng với ngươi sao? Ngươi…tên tiểu tử này! Tiểu Triện nói nếu không thể gã cho ngươi nhất định cả đời không lấy chồng! Ngươi đừng quên bản thân không hơn người nhưng lại được làm vệ binh của cha ta, ta còn xem ngươi như huynh đệ tốt nhất.”
Ta vẫn cuối cúi đầu không nói gì, lời của Lâm Giai lại tiếp tục nổ vang bên tai ta.
“Ngươi có biết lần đó vì sao Lý Xa lại thay ngươi nhận một tên hay không? Vì hắn nhìn ra người Tiểu Triện ái thượng là ngươi. Hắn không muốn làm nàng thương tâm. Trên thực tế người cứu ngươi một mạng chính là Tiểu Triện.”
“Ta biết.” Ta tự nói thì thào.
“Ngươi đã biết? Ngươi đã biết vì sao còn muốn cự tuyệt nàng? Ngươi cảm thấy muội muội của ta dễ dàng khi dễ như vậy có phải hay không? Ngươi cảm thấy bản thân rất tài giỏi có phải hay không? Ngươi cảm thấy Lâm gia chúng ta muốn trèo cao có phải hay không?” Lâm Giai khí tức dâng lên hung hăng nắm lấy áo của ta. “Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này nếu có ai dám cả gan tổn thương tâm của muội muội ta, ta cam đoan già trẻ lớn bé trong nhà hắn sẽ không được sống yên.”
Ta phất tay rời khỏi tay hắn, ngồi xuống bàn tự tay rót một chén rượu nói, “Ta có khổ tâm, thật xin lỗi nhưng ta cũng không muốn tổn thương tâm của Tiểu Triện cô nương.”
“Ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì! Nếu ngươi đã muốn đả thương lòng của nàng, vậy ta nói cho ngươi biết, xem như ta nể tình ngươi cùng ta vào sinh ra tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Trước trung thu năm sau, nếu ngươi dám không cùng Tiểu Triện bái đường thành thân. Ta thề ngươi cũng sẽ giống như chén rượu này!”
“Leng keng.” Chén rượu trên tay ta bị Lâm Giai một kiếm chém xuống đất vỡ vụn.
“Trung thu? Ta…?” Ta mờ mịt nhìn Lâm Giai rời khỏi trướng, Lâm tướng quân cũng đành thở dài theo sau y.
8. Chương thứ tám: Thành thân
Dường như Tiểu Triện đã biết phụ thân cũng ca ca nàng đã đến tìm ta, thái độ nàng đối với ta đột nhiên trở nên khác thường. Đôi khi nàng thấy ta sẽ ngại ngùng cúi đầu, mặt luôn luôn phiếm hồng. Nàng làm sao vậy? Ta không hiểu. Thẳng đến một ngày khi ghé thăm nhà của Triệu lão hán cách quân doanh không xa, ta mới tìm ra đáp án.
Trong cuộc sống của mỗi người, dù ít hay nhiều cũng từng gặp quý nhân, kỳ thật quý nhân không nhất định phải là một người phú quý hay có công danh hiển hách mà là một người đã từng cứu ngươi. Một người bình thường cũng có thể là quý nhân của ngươi, mà quý nhân của ta chính là Triệu lão hán. Y là một lang trung trong thôn. Mấy tháng trước, ta từng bị sốt cao ba ngày ba đêm không hề thuyên giảm, các đại phu ở quân doanh cũng đành thúc thủ vô sách, nhưng y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta hơn nữa còn giúp ta điều dưỡng lại cơ thể, cũng bởi vì vậy y biết rất nhiều chuyện của ta. Nhưng y lại là một người đáng tín nhiệm không hề tiết lộ chân tướng của ta.
“Hài tử, ngươi không nên cho nàng hy vọng a!” Triệu lão hán lo lắng nói.
“Ta biết.” Khi nhắc đến vấn đề này ta cũng không tránh khỏi tâm phiền ý loạn.
“Vì sao Tiểu Triện cô nương lại nói với Tiểu Hỉ, nàng sẽ cùng ngươi thành thân?”
“Không thể nào! Sao nàng lại có thể nói như vậy? Lâm lão tướng quân đến tìm ta nhưng ta không hề đáp ứng y! Chẳng lẽ Lâm Giai lại ăn nói lung tung?” Ta hít vào một hơi khí lạnh.
Tiểu Hỉ là bạn thân khuê phòng Tiểu Triện vừa kết bạn không bao lâu trong thôn. Từ khi chúng ta rút quân về phía sau chín mươi hải lý, khoảng cách với mười sáu thôn làng ở biên quan cũng gần hơn. Đối với việc này ta đã từng đưa ra kiến nghị với Lâm lão tướng quân nhưng y chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói, “Hoà đàm sắp xảy ra, quân lệnh khó cãi.” Không lâu sau đó y liền tìm cách an bài để dân chúng chuyển nhà đi nơi khác, nếu họ ở lại quả thật rất nguy hiểm. Một khi chiến sự xảy ra, ta nghĩ hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“Lâm lão tướng quân bọn họ đã đến tìm ngươi? Vậy ngươi? Khụ! Ngươi tính làm thế nào bây giờ?” Triệu lão hán đối với chuyện của ta dường như còn sốt ruột hơn.
Ta thở dài một hơi, “Qua được ngày nào hay ngày đó.”
“Trừ khi là ngươi được đại vương khai ân, nếu không…” Y vừa xoa xoa bụng vừa suy tư nghĩ ra chủ ý.
“Sinh tử có số*, ngài đừng bận tâm đến ta, ngược lại ngài nên mau chóng đưa những thôn dân rời khỏi nơi này đi! Đây chính là việc đại sự vô cùng cấp bách…”
Không ngoài dự liệu của chúng ta, hoà đàm chính là kế hoãn binh. Vài ngày sau khi hoà đàm chấm dứt, một hồi ác chiến liền xảy ra.
May mắn thay đại đa số thôn dân của mười sáu thôn làng đã lục đục dời tới nơi an toàn. Nhưng bất hạnh cũng xảy ra, Triệu lão hán cùng Lâm lão tướng quân chỉ huy đoàn người cuối cùng rút lui không may gặp phải truy binh, trong chiến trận kịch liệt song song cùng gặp nạn. Ta cùng Lâm Giai và Lưu Dịch tự suất lĩnh thuộc hạ dưới trướng đến giải vây nhưng không có kết quả, đành phải tập trung binh lực cùng quân địch liều chết đánh một trận.
Trong trận chiến đó, tiếng la vang đầy trời mấy ngày liền không dứt, cung tiễn như mưa, quân ta thừa dịp thoát khỏi vòng vây, chia ra giáp công, đại thắng quân địch, một đường đuổi theo truy bắt, chỉ còn lại mấy trăm kỵ binh của quân địch chạy về hướng bắc.
Sau khi thu binh hồi doanh trại, chúng ta kiểm kê lại nhân số, phát hiện chết vô số hảo huynh đệ, đặt biệt là Lâm lão tướng quân hi sinh vì nhiệm vụ làm rất nhiều tướng sĩ rơi lệ khâm phục. Thi thể của Lâm lão tướng quân cùng Triệu lão hán được mai táng ở ngọn núi nhỏ bên cạnh Lý Xa và những người khác. Tiểu Triện quỳ thật lâu trước mộ không chịu đứng lên. Lâm Giai lặng lẽ rơi lệ, lặng lẽ kéo Tiểu Triện đứng lên, lại lặng lẽ dìu nàng đi qua trước mặt ta. Ta nghĩ muốn tiến lên đỡ lấy nàng, ôm nàng, để nàng ở trong lòng ta khóc lớn…nhưng ta cái gì cũng không làm.
Tiểu Triện là một cô nương rất tốt, còn ai có thể đối với một người như nàng nói “không” đây? Còn ai có thể đủ nhẫn tâm làm cho nàng, đang chịu tang phụ thân, phải rơi lệ một lần nữa đây? Còn có ai có thể cự tuyệt thâm tình của nàng đây?
Nhưng ta không thể làm vậy, ta chỉ có thể một mình mang theo gánh nặng này, lẫn tránh trước những đề tài liên quan đến Tiểu Triện. Nhưng liệu ta có khả năng lẫn tránh nàng được bao lâu đây? đến khi kiếp sống quân lữ chấm dứt chẳng lẽ chính là điểm dừng cho nhân sinh ngắn ngủi của ta sao?
*Sinh tử có số, phú quý do Trời định: Người Trung Quốc xưa tin rằng số mệnh là do Trời định đoạt
9. Chương thứ chín: Hồi kinh
Chúng ta tiến quân vào thành Lạc Dương cũng đã qua hơn nửa tháng, ngày Trung Thu ước định cùng Lâm Giai cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Ta nên đi con đường nào? Triều đình có chiếu, triệu ta ngày mai hồi kinh, xem ra ngày ta chân chính được giải thoát sắp đến rồi. Ta cẩn thận lau chùi bảo kiếm mười năm qua luôn mang theo bên mình, có lẽ đây là lần cuối cùng ta có thể làm việc này, liệu ngày mai ta có thể trở về dịch quán hay không?
Một đêm vô mộng, ta tỉnh dậy vào canh tư, rửa mặt, chải đầu, mặc xong y phục, ta chăm chú nhìn chính mình trong gương đồng. Từ một thiếu niên ngây thơ giờ đây đã hoá thành một tướng quân oai hùng uy phong, bừng bừng khí thế. Đây thật sự là ta sao? ta nhẹ nhàng nở nụ cười, những lời đệ đệ từng nói vẫn còn vang bên tai ta: Ngươi cảm thấy ngươi là ai, thì ngươi chính là người đó.
Ta đã làm được rồi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Ta lẳng lặng đi đến hoa viên, rút ra bảo kiếm, một đạo bạch hồng quang loé lên, ta không biết bản thân đến tột cùng muốn làm gì, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực nên ở trong bóng đêm múa kiếm, không ngừng làm lá cây xào xạc rơi xuống. Ta càng múa càng nhanh, múa đến tận bình minh.
Bên kia thạch sơn cũng có một nữ tử dậy từ rất sớm, Tiểu Triện.
Nàng cùng Lâm Giai, Lưu Dịch đều ở lại dịch quán, xem ra nàng cũng một đêm không ngủ. Ta biết nàng đang ngưng thần nhìn ta, nhưng ta vẫn không nhìn nàng. Ta sợ, cho dù chỉ nhìn nàng một lần, bản thân nhất định sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
“Tướng quân, ngựa của ngài đã chuẩn bị xong.” Một lão nô bộc dắt theo ngựa của ta, mang một hộp đựng thức ăn, cung kính đứng bên cạnh ta. Ta dừng lại, mang bảo kiếm tra vào vỏ.
“Đây là thức ăn sáng Lâm cô nương đặc biệt chuẩn bị cho ngài.” Lão nô bộc nâng hộp thức ăn hướng ta nói. Ta thuận tay nắm lấy dây cương, thản nhiên nói, “Thay ta đa tạ hảo ý của nàng, ta đã ăn rồi. Cái này—sau khi ta đi rồi, phiền ngươi chuyển lời đến Lâm tướng quân cùng Lưu tướng quân, ta ở trong cung chờ bọn họ.”
Ta vội vàng nhảy lên ngựa nhưng trong lòng đầy chua xót.
10. Chương thứ mười: Kết cục
Triều đình trong cung đối với ta mà nói, thật không giống như trong tưởng tượng. Ta không thuộc loại người như bọn họ, bọn họ cũng không phải loại người giống ta. Như vậy, ta làm sao trả lời câu hỏi của đại vương đây?
“Ngươi không nguyện ý làm đại tướng quân?”
“Tiểu thần còn trẻ công bạc, thứ lỗi thần không thể tuân mệnh”
“Vậy ngươi nguyện ý nhận ban thưởng lương điền cùng hoàng kim?”
“Tiểu thần chí không ở kim ngân.”
“Như vậy, ngươi nói xem, ngươi muốn ta ban thưởng ngươi cái gì?”
“Tiểu thần chỉ xin đại vương một câu nói.”
“Ngươi không cần chức quan, không cầu tiền tài, chỉ cần ta ban thưởng một câu nói? Rất có ý tứ! Nói đi, ta đáp ứng ngươi.”
Ta từ từ xoay người hướng mắt nhìn bốn phía, ánh mắt Lâm Giai lo lắng như đang hy vọng điều gì, còn sắc mặt Lưu Dịch lại thay đổi cau mày nhìn về phía ta, các vị đại thần cũng khó tránh khỏi kinh ngạc nhìn ta không hiểu.
Thật xin lỗi, Lâm Giai, ngươi là hảo huynh đệ của ta. Khi một thiếu niên mười bốn tuổi lần đầu tiên rời xa quê hương đến một nơi hoang vắng xa lạ như biên quan, chính là ngươi lần đầu tiên làm cho ta cảm thấy ấm áp. Khi một binh sĩ gầy yếu vô lực leo lên gường, chính là Lâm lão tướng quân đã quan tâm ta như phụ thân. Còn có Tiểu Triện, nàng là một cô nương rất tốt, nàng cho ta lại càng nhiều hơn…
“Thỉnh đại vương cho tất cả đại thần trong triều lui xuống, tiểu thần mới có thể đem nội tình bẩm báo với đại vương.” Ta nghe được thanh âm của ta vô cùng rõ ràng vẫn còn quanh quẩn trong cung đình.
~~~
“Được rồi, hiện tại chỉ còn ta cùng thị vệ, ngươi có thể nói rồi.” Thanh âm uy nghiêm nhưng lại có vài phần nhu hoà. Ánh mặt trời nhè nhẹ, từng đợt, từng đợt xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào ánh mắt của ta, có chút loá mắt, có chút ấm áp.
Ta chậm rãi quỳ xuống, trong mắt chất chứa một tia ánh sáng mặt trời.
“Thỉnh đại vương chuyển lời đến muội muội của Lâm Giai tướng quân, Trung Thu năm nay, ta không thể cùng nàng bái đường thành thân, không phải bởi vì ta không có tình ý với nàng, mà bởi vì…”
~~~
“Cho truyền Tiểu Triện cô nương.”
Tiểu Triện bước đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng quỳ xuống, nàng tựa như một trận gió mát thổi đến cõi lòng đã sớm khô cằn của ta.
“……”
“Có phải hay không những gì đại vương nói đều là sự thât? Ngươi…” Tiểu Triện nghiêng đầu hỏi ta.
“Hãy tha thứ cho ta vì đã gạt ngươi trong thời gian dài như vậy, ta thật sự có lỗi với ngươi, hãy quên ta đi!” Ta bất đắc dĩ khổ sở nói.
“Ngươi có thể quên ta sao?”
“Ta không thể, ngươi—vĩnh viễn là kí ức đẹp nhất trong tâm trí ta.”
“Ngươi đối với ta cũng vậy, vì sao còn muốn ta quên ngươi?” Ánh mắt của Tiểu Triện có chút say mê.
“Ngươi vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của đại vương sao? Ta không còn là ta của lúc trước, từ đây về sau ta sẽ bắt đầu chân chính dùng thân phận thật sự, ngươi nghe không hiểu sao?”
Tiểu Triện cúi đầu trầm tư.
Ta khẽ thở dài, “Đại vương, tâm sự của tiểu thần đã giải xong, thỉnh ngài ban tội.”
“Đại vương, nếu ngài nhất định phải ban tội, vậy xin ngài cũng ban tội cho tiểu nữ tử, đường xuống hoàng tuyền, ta nguyện cùng nàng đi.”
“Cái gì? Tiểu Triện, sao ngươi lại nói vậy?” Ta kinh ngạc, ta chấn động, ta lo lắng.
“Chẳng lẽ đến giờ phút này ngươi còn chưa hiểu tâm ý của ta? Ta-yêu-ngươi-không-phải-ai-khác.” Tiểu Triện kiên định dằn từng chữ một.
“Nhưng mà đạo lý luân thường, nhưng mà thân phận của ta! Đây thật sự là tội lỗi.” Ta bối rối không biết phải giải thích với nàng thế nào.
“Có công chi tướng, có tội gì? Một mảnh chân tình, lại có gì quá đáng?”
Đại vương trước sau vẫn ngồi yên lặng lắng nghe, đối diện chúng ta đứng lên phất tay nói, “Nếu hai người các ngươi đều không dị nghị, vậy ta nguyện ý giúp các ngươi thành toàn!”
Đây thật sự là ngoài ý muốn! Nước mắt của ta chậm rãi rơi xuống không có cách nào dừng lại, Tiểu Triện xoay người tựa vào đầu vai ta thất thanh khóc lớn, tất cả mọi người ở đại điện cũng cảm động trước nước mắt hạnh phúc của ta cùng Tiểu Triện.
Vào một đêm thanh vắng mười năm về trước, có một thiếu niên cưỡi ngựa đến biên quan, rốt cục giờ đây đã có thể trở về gia viên bản thân luôn luôn khát vọng…
Từ đó về sau, triều đình vùng biên quan mất đi một vị tướng quân anh dũng nhưng nhân gian lại mỹ mãn có thêm một đôi thần tiên quyến lữ. Qua nhiều năm thiên cổ, truyền thuyết lưu truyền về Hoa tướng quân có rất nhiều, ta không biết đặt sắc nhất là câu chuyện nào. Nhưng ta biết một điều, chuyện kinh tâm động phách nhất về ta không phải phát sinh ở trên chiến trường.
Cái gì? Ngươi hỏi ta rốt cuộc là ai? Haha, tiểu nữ tử tự là Mộc Lan.
Cái gì? Còn muốn ta nói tiếp? Lần sau đi, Tiểu Triện đang gọi ta, lần sau lại tán gẫu, được không?
---------------------------
Mời các bạn xem lại hoặc trở về Trang Chủ để chọn các bộ truyện khác!
Chương 1 - 10 (Hoàn)